Mùa xuân ở kinh thành thường tới
muộn hơn những nơi khác. Nhưng mỗi khi mùa xuân tới rồi, ngự hoa
viên trăm hoa đua nở tuyệt đẹp như một bức tranh, gió êm dịu
thoảng tới. Cảnh Nhân đế thích nhất mùa này trong năm, mang theo đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình chơi đùa bên bờ ao dưới tàng liễu
rủ.”
Một đoàn thị nữ, nội thị đứng xa xa
hầu hạ. Bách Lý Hạo Triết nấp sau gốc cây đại thụ cách đó
không xa. Cây cối trong ngự hoa viên cũng đã vài trăm năm tuổi,
thân cây thô to, cành lá xum xuê xanh ngắt, hai người lớn cũng không
ôm hết. Hắn tránh ở phía sau mà ngay cả nội thị cũng không có phát
hiện ra. Từ xa nhìn phụ hoàng vui đùa cùng đại ca, Bách Lý Hạo Đình mắt bị bịt khăn hai tay sờ soạng muốn tìm ra phụ hoàng ẩn
nấp chỗ nào.
Sắc mặt Cảnh Nhân đế đầy sủng nịnh,
ấm áp giống như cảnh xuân, hướng Bách Lý Hạo Đình cách đó không xa mỉm cười ngoắc: “Đình nhi, ở đây ——- phụ hoàng ở trong này.” Bách Lý Hạo Đình nghiêng ngả lảo đảo chạy vọt qua, bước chân không vững,
trong miệng vẫn không ngừng kêu: “Phụ hoàng? Phụ hoàng, người ở nơi
nào —-” Cảnh Nhân đế buộc vạt hoàng bào, tay áo sắn cao, một
lòng chơi đùa cùng con. Kẻ khác rất khó tưởng tượng được vị hoàng
đế uy nghiêm từ trước tới nay lại có được vẻ mặt ôn nhu đến
thế này.
Trong lòng Bách Lý Hạo Triết vô
cùng ngưỡng mộ, hắn hâm mộ phụ hoàng từ ái như thế đối đãi đại ca.
Trong cảm nhận của hắn, phụ hoàng vĩnh viễn là cao cao tại thượng, trừ bỏ thời gian cố định thỉnh an, hắn chưa bao giờ có cơ hội thân cận
người. Đa số thời gian thỉnh an, cũng là ở rất xa quỳ gối trong
điện, từ xa trả lời những câu hỏi về chuyện học hành phụ
hoàng hỏi. Có thể cùng chơi đùa giống như đại ca với phụ
hoàng hiện tại, trong trí nhớ của hắn là chưa từng có. Thậm
chí ở trong trí nhớ của hắn, phụ hoàng ngay cả ôm cũng chưa từng ôm
hắn.
Nội thị thân cận bên người tìm
phải tìm trái, cuối cùng tìm được hắn ở sau gốc cây gần tàng
liễu: “Nhị hoàng tử, cuối cùng nô tài cũng tìm được ngài. Sao đang yên đang lành lại nấp sau gốc đại thụ làm gì.” Nội thị lôi kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, từng bước một đi xa. Hắn không muốn rời đi,
ngẫu nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đại ca được phụ hoàng ôm trong
ngực, cười khanh khách không ngừng. Tuy rằng không nghe thấy nói cái
gì, nhưng tiếng cười vẫn trong trẻo truyền tới —
Bách Lý Hạo Triết đột nhiên bừng
tỉnh lại, chuyện đã nhiều năm như vậy nay lại hiện rõ ràng ở
trước mắt. Trước đây hắn không hiểu vì sao phụ hoàng lại yêu thương đại ca như thế, mà lại chẳng thèm quan tâm đến hắn. Vì được đến một câu khen ngợi của phụ hoàng, hắn dốc lòng học tập, học tài
trị quốc, khi nhàn rỗi liền học cưỡi ngựa, bắn cung. Vào hè
cho dù nóng bức, ngay cả chim chóc cũng trú ngụ dưới tàng cây
không thấy tăm hơi. Khi đọc sách không được người khác quạt cho,
cũng không được tự quạt, ngồi nghiêm chỉnh, khi đó viết chữ, mỗi chữ đều viết đến 100 lần, luyện đến khi nét bút như thư pháp. Nhưng cho dù hắn có biểu hiện xuất sắc như thế nào, phụ hoàng
chỉ là gật đầu hài lòng mà thôi. Cũng không ôm hắn một cái. Phụ
hoàng chưa bao giờ biết, thứ hắn muốn không phải là ban thưởng
rực rỡ, mà là một hành động nho nhỏ của người, chỉ cần một cái vỗ vai nhẹ khen ngợi, như vậy hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng hắn
chưa từng có được đến, ngay cả một câu nói thân thiết nho nhỏ, một
động tác ấm áp đơn giản, cái gì cũng không có, lâu dần, giống như
hết thảy chính là hy vọng xa vời.
Bóng đêm đã dần dần lui đi, mông lung
có thể nhìn thấy bài trí trong đình điện. Có vẻ không giống
với bình thường, hắn hơi hơi trừng mắt nhìn, lúc này mới giật mình
lại đây, hắn ở Thừa Kiền điện mà ngắm Chiêu Dương điện. Bên cạnh cũng
không có nàng, tất nhiên sẽ không có mùi hương thản nhiên kia. Có
lẽ chính là đã thành thói quen, nhiều năm như vậy, hắn đã quen chỉ
có một mình. Nhưng sau khi có nàng, bởi vì một đoạn ngày kia có nàng, hương vị của nàng, cho nên cũng thành một loại thói quen. Nhưng Thẩm
thúc không biết chính là, có thói quen sẽ thành nghiện, muốn đem một
thói quen từ bỏ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng là hắn
không có cách nào không từ bỏ!
—–
Từ Trữ điện không ngừng truyền đến tiếng ho khan, cách bình phong chạm trổ bằng lim dày, vẫn không
ngừng truyền ra. Nguyễn Vô Song còn chưa đi vào nội tẩm, đã nghe thấy
cực rõ ràng. Lòng vốn đã lo lắng, lại càng thêm trầm trọng. Thái y
cũng đã bẩm báo thập phần tường tận, tâm bệnh phải dùng tâm dược để
trị liệu. Nhưng bác không có ý niệm sinh tồn, mặc cho Hoa Đà tái thế,
cũng là khó xoay chuyển nổi càn khôn.
Xốc rèm che đi vào, chỉ thấy Mộc cô cô
bưng chén thuốc thị hầu ở bên. Thấy Nguyễn Vô Song tiến vào, vội quỳ
xuống hành lễ. Nguyễn thái hậu hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng nhìn chung ngủ rất an tường. Nguyễn Vô Song ngẩng đầu
nhìn Mộc cô cô liếc mắt một cái, Mộc cô cô lắc lắc đầu. Ánh mắt chuyển
qua chén thuốc bạch ngọc, màu thuốc đen như mực, tràn đầy một
chén, chưa chút suy chuyển.
Nguyễn thái hậu giống như ngủ mà lại
không ngủ, hơi hơi hé mắt, mơ hồ nhìn thấy Vô Song, bỗng nhiên nhớ
tới một chuyện tình nói: “Mộc Thanh, đi đem hộp ngọc lấy đến đây.” Giãy
dụa muốn đứng lên, Vô Song vội nâng bà chậm rãi ngồi dậy. Chỉ thấy
Nguyễn thái hậu quan sát Vô Song nửa ngày, ánh mắt ôn hòa: “Có phải gần đây lo lắng cho bà già này hay không, mà càng ngày càng gầy
yếu thế?” Nguyễn Vô Song khẽ lắc đầu: “Cháu không có tâm sự gì.
Bác từ nhỏ yêu thương Vô Song, đây là thuộc bổn phận của Vô Song. Bệnh của bác chỉ là bệnh vặt, chỉ cần bác đúng giờ uống thuốc, lập
tức là có thể thuốc đến bệnh đi.” Nguyễn thái hậu khẽ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Bệnh của ta ta tự biết.”
Khi nói chuyện, Mộc cô cô đã đem hộp
ngọc lại đây. Nguyễn thái hậu dùng ánh mắt ý bảo Mộc Thanh đem hộp đưa
cho Nguyễn Vô Song. Trên nắp hòm có khắc hoa mẫu đơn màu trắng,
tầng tầng cánh hoa, trông rất sống động, xanh ngọc ôn nhuận, nắm trong
tay ôn hòa mát rượi. Nàng giơ tay tiếp nhận, khó hiểu nhìn bác.
Nguyễn thái hậu nói: “Mở ra nhìn xem.”
Vật ở bên trong cũng không phải là
thứ khác thường gì, nhìn gần là một tờ giấy Tuyên Thành gấp
nếp bình thường. Nàng giật mình nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Nguyễn thái hậu nói: “Bác ——-” Nguyễn thái hậu khẽ gật gật đầu,
ho khan vài tiếng mới nói: “Không tồi. Đúng là tờ giấy thỏa thuận
đó.” Nguyễn Vô Song chậm rãi đem tờ giấy mở ra, nét mực trên giấy
Tuyên Thành còn mới giống như mới viết không lâu. Chữ viết cứng cáp bay múa, tất nhiên nàng vô cùng quen thuộc, đúng là bút tích của
Bách Lý Hạo Triết.
Chữ trên giấy Tuyên Thành, nàng không
cần xem cũng có thể đại khái đoán ta. Ngày ấy hắn cùng với bác thỏa
thuận điều kiện, cho dù bản thân nàng sau này có sinh được
hoàng nhi hay không, thì nàng chính là người chỉ định người
thừa kế ngôi vị.
Nguyễn thái hậu khàn khàn nói: “Hãy
giữ cho kỹ, có lẽ sau này có lúc dùng đến.” Giống như là di ngôn, lòng Nguyễn Vô Song lại cảm giác có điềm xấu, bối rối lắc đầu
nói: “Không, vẫn là bác bảo quản thay Vô Song thì hơn——-” Nguyễn thái
hậu cười cười, như gió lớn lay động sa liêm, thong dong ôn điềm: “Đứa ngốc, bác làm sao có thể cùng con cả đời chứ? Có lẽ —–” thần sắc
Nguyễn thái hậu chậm rãi nhợt nhạt xuống: “Có lẽ một ngày nào đó, con
sẽ oán bác đã đem con nhốt vào cái nhà tù này. Nữ nhân
Nguyễn gia chúng ta, cho dù không vào hoàng cung, cũng có thể phú
quý bình thản cả đời ——” nhưng cả đời là bao lâu, có vui vẻ hay
không lại là chuyện không thể biết trước được.
Thế gian này chuyện không thể cưỡng
cầu thì đừng có lưỡng tình tương duyệt. Nam nữ, nếu không cùng
lòng, cho dù là gặp nhau lúc nào, ở đâu thì cũng chỉ là hư vô mà thôi. Đối với nam nhân mà nói, công danh quyền thế, vinh hoa phú
quý, đều nằm trên tình yêu, huống chi là kẻ nắm giữ quyền lực
tối cao trong thiên hạ. Nhưng đối với phần lớn nữ tử mà nói, đặc
biệt là nữ tử chốn thâm cung e rằng thứ mà họ trân trọng nhất
cũng khó mà có được đó chính là lòng phu quân. Bà và tiên
đế, là như vậy. Bởi vì sai lầm, cho nên cho dù cả đời cùng nhau
nhưng cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi.
Nguyễn thái hậu thở dài, chậm rãi vươn
tay, giúp nàng sửa sang lại trâm cài tóc trên đầu, trâm cài tóc lấp lánh cao sang, quý phái bức người. Chỉ có nàng hiểu được chua sót
trong đó: “Đường vào hoàng cung sâu như đáy biển! Không phải con
nói không tranh thì sẽ không tranh, con nói rời khỏi liền có thể rời
khỏi. Con phải hiểu được, tranh cũng là cả đời, không tranh cũng là cả
đời ——- có lẽ hiện tại con không rõ ý tứ trong lời nói của bác,
nhưng sau này —— sau này con sẽ hiểu được, có lẽ cũng không phải
là chuyện không tốt.”
Ngữ khí của bác đau thương u oán.
Nguyễn Vô Song cúi thấp đầu, hiểu được ý tứ trong lời nói tranh và không tranh, thần sắc mê mang. Khi lại ngẩng đầu lên, cũng đã thong
dong. Cúi đầu, ngẩng đầu, có lẽ chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, trong
đầu nàng cũng đã chuyển qua rất nhiều ý niệm khác nhau, ngẩng đầu nhìn
Nguyễn thái hậu, ánh mắt trong suốt như nước, bình tĩnh không gợn
sóng, mang theo tính quật cường của trẻ con: “Nếu không phải của con,
con sẽ không tranh. Tình nguyện cứ như vậy cho hết kiếp này.”
—–
Điện Thừa Kiền. Khuôn mặt Bách Lý
Hạo Triết mơ hồ dưới ánh nến. Thẩm Nặc Trù đứng ở bên cạnh
hắn, hai người đều im lặng. Ngẫu nhiên Thẩm Nặc Trù ngẩng đầu lên
nhìn liếc qua sắc mặt Bách Lý Hạo Triết, sâu kín nặng nề, không
rõ vui buồn.
Thật lâu sau, Bách Lý Hạo Triết mới
mở miệng, cực chậm chạp nói: “Hôm nay, thái y viện có người đến bẩm báo, Nguyễn Ngọc Cẩn sợ là không thể trụ nổi qua mùa đông này.” Hắn
quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Nặc Trù nói: “Chuyện hạ độc,
từ hôm nay liền ngừng đi.”
Thẩm Nặc Trù cúi đầu, không có lên
tiếng trả lời. Bách Lý Hạo Triết thở dài: “Thẩm thúc, nhiều nhất
bà ta cũng chỉ có thể sống hơn thêm một hai tháng nữa thôi. Cho dù ta và thúc không có hạ độc, từ lâu bà ta đã không có ý niệm
muốn sống trong đầu rồi. Mấy tháng nay bà ta không chịu uống thuốc, có lẽ ước nguyện lớn nhất chính là sớm đi đoàn tụ cùng phụ
hoàng. Chúng ta tiếp tục dùng dược, chỉ là giúp cho nguyện vọng của
bà ta sớm được thực hiện mà thôi. Ta và thúc không cần phải
giúp bà ta moột tay đâu! !” Nhớ mang máng trước đây, cách mấy ngày,
bà ta vẫn sai người dẫn hắn và đại ca đến Chiêu Dương điện, tuy rằng thời gian nói chuyện cũng không nhiều lắm, nhưng điểm tâm
cùng trò chơi ở Chiêu Dương điện rất tuyệt hảo, lúc này không
hiểu sao những hồi ức đó lại hiện lên cực rõ ràng!
Lúc này Thẩm Nặc Trù mới oán hận
nói: “Qúa dễ dàng cho mụ ác phụ này rồi! Ta đợi nhiều năm như
vậy, chính là chờ sau khi con kế thừa ngôi vị, có thể tra tấn mụ
ác phụ này. Không thể tưởng được — không thể tưởng được thế nhưng
chính mụ ta muốn cheết. Thật sự là quá dễ dàng cho mụ ta rồi !” Rốt cục cũng biết được bà ta không thể sống được bao nhiêu lâu
nữa, nhưng không biết vì sao, tâm nguyện nhiều năm sắp được như
mong muốn, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm vui sướng, chỉ là
một cõi trống rỗng, giống như điền viên sau cơn đại hồng thủy
càn quyét, hoang tàn lạnh lẽo.
Không khí trở lên yên tĩnh, lâu sau
Thẩm Nặc Trù mới như vô tình khẽ hỏi: “Kế tiếp ——” vừa nói vừa
liếc nhìn thần sắc của Bách Lý Hạo Triết: “Bước tiếp theo, con
dự định thế nào? ?” Bách Lý Hạo Triết giật mình, bỗng dưng
xoay người nói: “Không!!”
Thẩm Nặc Triù nhìn chằm chằm Bách Lý Hạo Triết, trong mắt có hàn ý xẹt qua: “Con không nỡ?” Không
hiểu vì sao lòng Bách Lý Hạo Triết rối như tơ vò, ở trước mặt Thẩm thúc, người đã chứng kiến hắn trưởng thành từ nhỏ đến
giờ, tất cả đều không thể che giấu, chỉ có thể hung hăng phất tay áo cả giận nói: “Không được!” Thẩm Nặc Trù lại vô cùng bình
tĩnh, nâng lên đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn mà như không nhìn hắn, cũng không nói thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT