Nguyễn Vô Song ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhung, một thân váy phượng màu lục nhạt tỏa sáng dưới ánh nến, tua rua trâm ngọc quý giá
khẽ lay động, thướt tha trên mái tóc đen bóng. Ánh nắng xuyên qua
sa liêm mỏng bên cửa sổ, chiếu vào trong phòng, như sương khói
lượn lờ dừng ở trên cẩm trướng có hoa văn thêu nổi, phản chiếu
lại chói lóa, có vẻ quý khí bức người.”
Thái y trong Thái Y viện nối đuôi nhau mà vào, Tô Khinh Hồng đi
đầu, quỳ xuống đất hành lễ: “Vi thần bái kiến hoàng hậu nương nương,
nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Nguyễn Vô Song khẽ
phất tay áo: “Hãy bình thân!”
Nâng đầu, hướng chúng thái y quét một vòng, sau đó đem ánh mắt dừng
ở trên người Tô Khinh Hồng: “Tô thái y, thái hậu nương nương rốt cuộc
bị bệnh gì?” Tô Khinh Hồng cúi đầu, cung kính trả lời: “Bẩm hoàng
hậu, vi thần đã chẩn mạch nhiều lần, vẫn là —” tạm dừng một chút,
ngẩng đầu nhìn lén thần sắc của Nguyễn Vô Song, vẫn như trước bình
tĩnh thong dong, tựa hồ không có gì khác thường, lúc này mới tiếp tục
nói: “Vi thần chẩn đoán bệnh của thái hậu nương nương đây là tâm
bệnh, chán nản ưu thương, khó có thể hóa giải. Chính là —- chính là thái hậu nương nương vẫn không thể buông ra khúc mắc, thế cho nên bệnh này
ngày càng nghiêm trọng —– dấu hiệu rất nghiêm trọng!”
Nguyễn Vô Song chậm rãi đứng lên, khẽ nói: “Vậy rốt cục phải
thế nào?” Ngữ khí rất bình thản, nhưng toát lên khí thế uy nghiêm
không nói thành lời. Tô Khinh Hồng khó xử nhìn nhóm thái y phía
sau, sau đó phải kiên trì đáp lời: “Hạ quan —— hạ quan đáng chết! Tình huống này, quan trọng là người bệnh phải buông ra khúc mắc, dược
vật mới có thể có tác dụng. Nhưng thái hậu nương nương ——— hạ quan thật
sự đáng chết —–” nói xong, Tô Khinh Hồng đã vội vã quỳ xuống. Chúng
thái y phía sau thấy thế, cũng vội vàng đồng loạt quỳ xuống: “Hạ quan
đáng chết!”
Nguyễn Vô Song không nói gì chỉ nắm chặt bàn tay chính mình, trước
mắt tựa như mơ hồ không rõ, nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới thoáng nhận
ra. Bất quá mới chỉ mấy tháng, bác thế nhưng đã tiều tụy đến nông
nỗi thế kia. Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, phất phất tay ý bảo bọn họ lui ra.
Thật lâu sau, mới sâu kín thở dài, nói: “Mộc cô cô, những lời nói
vừa rồi của thái y ngươi cũng nghe thấy rồi. Vì sao bác không chịu
uống thuốc??” Sắc mặt Mộc cô cô trắng bệch, hai mắt hơi hơi sưng đỏ:
“Hoàng hậu nương nương, tâm tư của thái hậu, sao nô tỳ lại không rõ
đâu!” ánh mặt trời vàng rực xuyên qua mấy tầng sa liên chiếu
vào, phía trước cửa sổ cây cối dua đưa, bóng dáng như ẩn hiện.
Nguyễn thái hậu năm đó —- chính là Nguyễn Ngọc Cẩn, mới chỉ là
một cô gái khuê các 15 tuổi, tham gia yến hội ngắm hoa của
Hoàng Cung. Kỳ thật từ trước tới nay Hoàng Cung tổ chức các loại
yến hội rất nhiều, ngắm hoa chính là một trong số đó. Có khi là
hoàng đế cùng hoàng hậu lợi dụng yến hội, cùng đàn phi, quần thần
thưởng nhạc mua vui, mà có khi là vì hôn nhân của các hoàng tử, công
chúa mà tổ chức “Lễ hội cầu thân” . Nguyễn Ngọc Cẩn tuy rằng chỉ có
mười lăm tuổi, nhưng dung mạo tú lệ thoát tục, sớm đã là đại mỹ nhân nổi tiếng kinh thành. Những công tử nhà quyền quý trong kinh thành
bởi vì muốn được ngắm dung nhan của tiểu thư họ Nguyễn mà 15
mùng một hàng tháng đều tập trung trên đường lớn từ kinh thành đến chùa lớn ngoài ngoại ô, đó là ngày đi dâng hương của nàng ta.
Lần ngẫu ngộ dưới tàng liễu lần đó, làm cho Nguyễn Ngọc Cẩn
đối với lục hoàng tử phong độ ngời ngời nhất kiến chung tình. Mấy
ngày sau, thánh chỉ đã ban xuống Nguyễn phủ, hoàng đế hạ chỉ đem Nguyễn
Ngọc Cẩn gả cho lục hoàng tử. Tuy rằng nghe trong phủ của lục hoàng
tử đã có thị thiếp, nhưng Nguyễn Ngọc Cẩn vẫn là không chút do dự
đồng ý chỉ hôn. Nhưng sau khi tiến vào hoàng phủ, tuy rằng không
tránh khỏi tranh giành đấu đá với đám cơ thiếp, nhưng lục hoàng tử đối nàng vẫn che chở có thêm, ân sủng không suy.
Nhưng lục hoàng tử đối với những cơ thiếp khác cũng là người
có tình, sau hai năm được sắc phong ngôi vị thái tử sau, có cơ
thiếp vì hắn sinh hạ hai đứa con trai. Nguyễn Ngọc Cẩn cùng lục hoàng
tử giận dỗi dùng dằng đến hơn một năm sau mới tiếp nhận Bách Lý
Hạo Đình và Bách Lý Hạo Triết ——
Lẳng lặng nghe xong Mộc cô cô giảng giải chuyện xưa của tiên đế
và bác, từ đó tới nay, hơn ba mươi năm dù sao ít nhiều cũng có tình yêu. Cách cửa sổ, như trước có thể nhìn thấy quang cảnh bên
ngoài Từ Trữ điện, hoa hải đường vẫn ngạo nghễ cao vút như
trước. Chính là cảnh còn người mất mọi chuyện qua đi!
Nguyễn thái hậu mặc áo ngủ bằng gấm nằm ở trên giường, chiếc áo
kia đúng là chiếc áo thêu mẫu đơn đại đóa của tiên hoàng ban
cho, trắng xanh điểm xuyết, một mảnh hoa mỹ. Không biết vì sao,
nhìn trong mắt Nguyễn Vô Song lại làm cho sắc mặt của bác càng
thêm héo hắt, nhợt nhạt. Vì nhớ rõ hơn nửa năm trước, bên hồ
trong ngư hoa viên, bác thanh tao quý phái, ung dung đẹp đẽ, phong hoa tuế nguyệt. Lúc này, hai mắt hãm sâu, không một điểm thần thái, thấy
Nguyễn Vô Song tiến vào, miễn cưỡng mỉm cười: “Đã dặn Mộc Thanh
không được nói cho con biết. Bà ấy nha, hiện tại không còn coi ta
là chủ tử nữa rồi.”
Mộc Thanh vừa nghe, vội “ầm” một tiếng quỳ xuống: “Thái hậu?” Nguyễn thái hậu liếc mắt nhìn bà ta một cái, bật cười: “Đứng lên đi, chủ tớ
đã lâu, ngay cả đùa một chút cũng không được. Đi đi, đi ra bên ngoài
hầu hạ đi!” Quay đầu hướng Nguyễn Vô Song nói: “Nhìn xem, Mộc Thanh chả biết đùa giỡn gì cả!” Nguyễn Vô Song khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng chua xót, nhưng lại cười không nổi. Bên trong lô hương là gỗ đàn hương, lúc này yên lặng lan tỏa, tràn ngập căn phòng.
Nguyễn Vô Song cúi thấp đầu, khuyên giải an ủi nói: “Mộc cô cô cũng
là muốn tốt cho bác thôi. Lòng của bà ấy, quả thực nhật nguyệt
chứng giám.” Nguyễn thái hậu không nói, thật lâu sau mới nói: “Sao ta
lại không biết. Mấy chục năm nay, bà ấy vì ta chạy trước chạy
sau, sự tình gì mà không giúp ta ——- khi đó, ta tuổi nhỏ không biết,
mỗi ngày ngay cả đồ ăn của ta bà đấy đều dùng kim bạc thử qua —- nếu không có bà ấy, có lẽ ta sớm không còn ở trên cõi đời
này rồi —– khi ta sinh hạ Minh Oanh, Minh Yến, cũng chỉ có bà ấy
ngày đêm canh giữ trớc giường chiếu cố ta —-”
Sa liêm tầng tầng bị gió thổi bay, tia sáng nhỏ vụn len lỏi
vào, xuất thần nhìn nắng sớm trước điện, tựa hồ như là nỉ non:
“Nếu có một ngày kia, con phải giúp ta chu toàn cho bà ấy —” Nguyễn Vô Ssong đột nhiên cả kinh, thất thanh kêu: “Bác —”
Khóe miệng Nguyễn thái hậu khẽ nở một nụ cười hoảng hốt, ôn ôn nhu nhu nói: “Ngày ấy khi ta gặp hắn, khi đó đang đứng dưới tàng
cây, hắn liền trộm đứng ở phía sau ta. Ta cầm hoa vừa quay đầu lại bị
hắn dọa cho hoảng sợ đánh rơi cành hoa, hắn lại mỉm cười giúp ta lấy lên, còn nói một câu “Dựa cửa quay đầu, hít mùi hương Thanh Mai”
—————- hắn nói, chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp hơn ta. Ngày ấy
ánh nắng cũng tựa như hôm nay, rất là thư thái. Ta ngay từ đầu chỉ
nói muốn tham gia yến hội ngắm hoa, mẫu thân lại trộm hướng ta mỉm
cười ——”
Trong chốc lát lại thở dài: “Kỳ thật hắn không thích ta, hắn chính
là coi trọng quyền thế của Nguyễn gia chúng ta mà thôi. Hắn có nữ nhân trong lòng, kêu Âu Tĩnh Chi —- hắn lấy danh phận cơ thiếp đem nàng an
trí ở trong phủ đệ, mỗi ngày đều không nhìn bóng hình người khác
—— ta mới biết được, hắn không thương ta —- đối với ngươi, ta ———–”
Nguyễn Thái Hậu nhắm mắt, lệ nóng từ khóe mắt trào ra. Đau khổ
mấy chục năm nay, bà cũng chưa từng tâm sự cùng ai cả.
Hình vầng trăng lạnh lẽo đại diện cho phủ Thái Tử, vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ canh gác, mặc cho gió táp mưa sa, vòng tuổi thay đổi, không chịu lộ ra dù chỉ một giọt tâm sự. Vô Song không nói gì
nắm lấy tay bác, đáy mắt hiện lên vài tia đau đớn.
Khi ra khỏi Từ Trữ điện thì đã là buổi tối muốn đi phải
soi đèn, trời mưa tí tách. Mặc Lan đã an bài Loạn kiệu, Vô Song
lòng đầy tâm sự, tiếp nhận cây dù trong tay Mặc Trúc, khoát tay áo, nói: “Các ngươi lui ra đi, để ta một mình yên tĩnh.”
Ngự hoa viên buổi tối, vì là mùa thu, trên mặt đất tràn đầy lá
vàng khô rụng, dẫm lên phát ra vài tiếng “sàn sạt” . Bác là vì
tiên đế mà bệnh. Tiên đế đã muốn đi trước, bệnh này phải như thế nào
điều trị đây? Năm tháng lặng yên trôi đi, mặc cho những nốt nhạc
trên phím đàn tranh lượn lờ trên đầu ngón tay. Không gian lắng
đọng lại, chuyện xưa thì sao đây?
Gió xuyên thấu qua màn mưa chậm rãi thổi tới, lạnh lẽo khiến
nàng rùng mình mấy cái, có tia hàn ý lạnh lẽo xẹt qua trong
lòng. Bất tri bất giác đã về tới Chiêu Dương điện, Mặc Lan cùng Mặc
Trúc sớm đã ở bên ngoài chờ đợi. Thấy nguyễn Vô Song, vội vàng chạy
tới, mở dù cheo mưa, mang áo choàng khoác cho nàng.
Mặc Lan tinh mắt, đảo qua đã thấy giầy vải của Nguyễn Vô Song
đã ướt nhẹp, phân phó nói: “Nhanh đi chuẩn bị nước ấm.” Thị nữ rất
nhanh đem nước ấm đi lên đổ vào bồn. Nhiệt độ của nước ấm rất thích hợp, ấm áp mà thoải mái, từ dưới đáy bốc hơi lên, cả người
tựa hồ cũng ấm áp hơn hẳn.
Bọn thị nữ đem bồn nước bưng đi ra ngoài, bên trong thực tĩnh lặng. Mặc Lan cùng Mặc Trúc vốn là người thông minh, thấy tiểu thư có bộ
dáng nàng, tự nhiên biết nàng vì thái hậu mà phiền lòng. Cũng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng lui ra. Mới đóng cửa lại, quay đầu lúc này mới chú ý tới thị nữ cùng nội thị đã quỳ ngăn lắp phía trước, thì ra
là Bách Lý Hạo Triết đến đây. Hai người vội chạy đến hành lễ,
vừa muốn hô “Hoàng Thượng vạn tuế.” Đã thấy Bách Lý Hạo Triết làm động tác chớ có lên tiếng, lời nói đến bên miệng vội nuốt đi
xuống.
Bách Lý Hạo Triết khẽ đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong thắp
một ngọn đèn lồng, mờ ảo. Trên giường không có một bóng người,
hiển nhiên hôm nay hoàng nhi không ở tẩm phòng. Nàng đang ôm chân ngồi
trên cẩm tháp, đầu đặt trên đầu gối, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Từ ngày thành thân đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy
nàng có tư thế ngồi như vậy, cho tới bây giờ đều là cao quý tao
nhã, dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng như ngày hôm nay, giống như đây mới
chân chính là nàng —-
Không biết vì sao, hắn giống như bị kích thích đến cây hyền trong
lòng, thân thể đột nhiên chấn động. Trong mắt giống như là không thể
tin, nhưng đó chỉ là cảm xúc trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi
phục bộ dáng bình tĩnh thường ngày. Tựa như cảm xúc đó chưa
từng xuất hiện. Bước chân không có cố ý nhẹ nhàng nữa, tựa hồ
cố ý muốn cho nàng nghe thấy.
Nguyễn Vô Song nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn từng bước một đi
lại đây. Đần độn phản ứng lại, có một tia bối rối bước xuống
khỏi cẩm tháp.
Xong mới phát giác, bản thân chân trần đứng trên nền cẩm
thạch, lạnh lẽo chua xót, nguyên lai nàng vẫn chưa mê man. Bách Lý
Hạo Triết cũng đã phát giác, mỉm cười, hai tay giơ ra, ôm chặt lấy
thắt lưng mảnh khảnh của nàng, phủ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận lạnh đấy.” Nàng chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, cả
người đã bị hắn bế bổng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên cẩm tháp.
Nàng ôm chặt cổ hắn, vững vàng thân mình, khi bước đi châu
ngọc khẽ lay động, nặng nhẹ không đồng nhất đánh vào trên mặt hắn.
Ánh mắt hắn vẫn như trước chăm chú nhìn vào y phục của nàng,
nàng chỉ cảm thấy hô hấp một trận dồn dập, bản năng muốn giơ tay kéo
lại tà váy, lại vẫn là đã muộn một bước, tay đã bị hắn cầm lấy, có cảm giác kiều diễm khó tả. Nàng cúi đầu khẽ gọi một tiếng:
“Hoàng Thượng ——–”
Bách Lý Hạo Triết chỉ cảm thấy mịn màng không chịu nổi,
mảnh mai tinh tế, nhu nhược không có xương. Lành lạnh như tuyết,
có chút băng hàn, giống như dùng bạch ngọc thượng đẳng điêu khắc
mà thành, nhưng lại loáng thoáng mang theo hương hoa nhài như ẩn như
hiện, trong lòng bất giác rung động. Nàng chỉ cảm thấy mặt lập tức
nóng lên, ngay cả bên tai cũng đỏ lên, hơi hơi giãy dụa, muốn lùi về.
Hắn không chịu buông tay, giằng co, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, dán
trên da thịt nàng, như là chậu than hồng ngày đông, khiến cho
toàn thân nàng nóng cháy lên.
Hắn cúi mặt xuống, khóe miệng mang theo ý cười như có như
không, con ngươi hơi hơi tà tà nhìn nàng, giống như đang thưởng thức
vẻ quẫn bách của nàng, ánh mắt sâu lắng sáng lạn như sao. Nàng
không dám nhìn thẳng, đành phải nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy có hơi
thở ấm áp ẩm ướt thổi qua, tim đập loạn nhịp, muốn tránh
cũng không chỉ có thể khẽ nói: “Hoàng Thượng —– đến giờ dùng
bữa.” Bách Lý Hạo Triết khẽ “Ân” một tiếng, giống như nỉ non nói
với chính mình: “Bảo bọn họ đợi đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT