*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tố Dĩ cùng Mạc Duật kt hôn nàng mở một cửa hàng bán hoa

Sau khi Tố Dĩ cùng Mạc Duật kết hôn, nàng mở một cửa hàng bán hoa. Việc làm ăn không thể nói rõ là tốt hay xấu, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất thư thái.

Tuy vậy, ở thời điểm rảnh rỗi, vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, Tố Dĩ đột nhiên muốn nuôi một con vật.

Bọn họ đi tới cửa hàng bán thú nuôi, nghe chủ cửa hàng giới thiệu, nhìn khắp một vòng các chủng chó mèo có vẻ rất được ưa thích hiện giờ, Tố Dĩ vẫn cúi đầu đăm chiêu. Không phải những con vật này không tốt, mà là......nàng không thể cùng chúng nó câu thông.

Tố Dĩ cảm thấy có chút buồn cười. Loại yêu cầu này cũng thực kỳ quái, quả nhiên, quá nhàn rỗi liền dễ khiến người ta miên man suy nghĩ. Nàng đang định cùng Mạc Duật rời đi, ánh mắt đột nhiên liếc qua một góc khuất nhất trong cửa hàng. Trong cái lồng sắt kia hình như có con vật nào đó đang không ngừng va chạm.

Chủ cửa hàng nhìn thấy bọn họ chú ý đến cái lồng kia, có chút ngượng ngùng nói:

“Đó là một con thỏ, đã bị chủ trả về thực nhiều lần. Thần kinh của nó hình như...hơi điên khùng, đi đến trong nhà chủ không ăn không uống, nửa chết nửa sống, sau khi bị trả về lại không ngừng muốn trốn ra ngoài.”

Tố Dĩ tò mò đi qua, chủ cửa hàng lo lắng nhắc nhở:

“Nó rất hay cắn người...”

Nhưng làm hắn kinh ngạc là, Tố Dĩ vừa tới gần, con thỏ thế mà lại liền an tĩnh. Nó mở to con mắt tròn xoe nhìn Tố Dĩ, hoàn toàn yên lặng, không hề xuất hiện bộ dáng điên cuồng vừa rồi.

Kỳ quái, chẳng lẽ con thỏ này bình thường rồi? Chủ cửa hàng vừa bước qua, con thỏ liền dậm chân, nhảy lên nhảy xuống, hướng về phía hắn nhe răng.

"Nó có bán không?”

“Bán, nhưng quý khách cũng thấy đó, con thỏ này...không được bình thường.”

Chủ cửa hàng còn chưa nói dứt lời, con thỏ liền không ngừng đập mạnh vào lồng sắt, tựa hồ muốn ra ngoài cùng hắn đánh nhau. Chủ cửa hàng hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau từng bước. Hắn cũng không biết vì sao mình lại có thể bị một con thỏ dọa sợ.

“Giá bao nhiêu?” Mạc Duật vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

Chủ cửa hàng thấy bọn họ vẫn quyết tâm mua như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặp đi lặp lại, nhắc nhở bọn họ loài thỏ cần nuôi thế nào, khi bị bệnh phải chăm sóc ra sao. Nhưng trong lúc hắn nói, con thỏ giống như rất bất mãn trừng hắn. Hơn nữa, thời điểm hắn nói đến chuyện nên chọn lựa cà rốt thế nào cho nó ăn......

“Nó không ăn cà rốt.” Trả tiền xong, Tố Dĩ chỉ lưu lại một câu liền mang con thỏ rời đi.

Thỏ không ăn cà rốt, vậy ăn cái gì? Chủ cửa hàng ngây người.

******

Nó ăn thịt, lại còn ăn phi thường phi thường nhiều.

Thẩm Mộc Phong dại ra nhìn con thỏ lông xám ăn hết dĩa thịt này đến dĩa thịt khác, không thể tin hỏi:

“Hai người mua thỏ, hay là mua chó săn?”

Con thỏ mặc kệ hắn. Thời điểm Thẩm Mộc Phong cầm một củ cà rốt tiến lại gần, thử dụ dỗ nó, con thỏ lập tức cao ngạo quay đầu, tiếp tục chiến đấu với dĩa thịt trước mặt.

Thẩm Mộc Phong không tin, tiếp tục dụ dỗ:

“Xem đi, củ cà rốt này nhìn rất ngon a! Ăn cà rốt ngươi mới có thể khỏe mạnh lớn lên, càng thông minh lanh lợi.”

Con thỏ dùng vẻ mặt xem ngốc tử nhìn hắn. Thẩm Mộc Phong thật sự sợ ngây người. Bây giờ thỏ đều thành tinh như vậy sao?

“Biểu tình này của ngươi...là khinh thường ta?”

Con thỏ giơ lên chân trước, muốn đem người vẫn luôn lảm nhảm này đá văng.

Tố Dĩ từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Mộc Phong đang cầm củ cà rốt chọc con thỏ, hỏi:

“Anh hai, làm sao vậy?”

“Con thỏ nhà ngươi thực hung dữ....”

Thẩm Mộc Phong còn chưa nói dứt lời, liền thấy con thỏ đột nhiên nhắm mắt lại, hai chân rũ rượi, thân thể cứng ngắc ngã xuống......

“......”

Tố Dĩ cười nói:

“Hai bên cảm tình thật tốt.”

Thẩm Mộc Phong dở khóc dở cười. Uy, ngươi cho là giả chết liền không cần ăn cà rốt sao? Thật sự là một con thỏ gian xảo! Bộ dáng hung hăng khinh bỉ vừa rồi đâu? Tố Dĩ vừa xuất hiện liền giả vờ ngây thơ.

******

Con thỏ nhà Tố Dĩ gọi là Tiểu Thố.

Thích ăn thịt, ghét nhất cà rốt. Bất quá, nếu có thể tựa vào ngực Tố Dĩ, miễn cưỡng cắn một miếng cà rốt cũng không sao.

Mạc Duật lại mặt không chút thay đổi đem con thỏ đang cọ đi lên ném ra.

Con thỏ đáng thương nhìn Tố Dĩ, ánh mắt như đang bảo:

“Ta bị khi dễ, rất đáng thương, cầu an ủi.”

Tố Dĩ tựa hồ có chút dao động, vừa vươn tay ra, Mạc Duật liền cản lại.

Hắn nói với Tố Dĩ:

“Nó không có đánh răng.”

Tố Dĩ nghiêm khắc phê bình:

“Lại lười biếng, trong ba ngày không được tới gần ta.”

Con thỏ đóng băng!

Quả nhiên chó biết cắn người sẽ không sủa, nam nhân trầm mặc mới là ác độc nhất!!

******

Con thỏ gần đây có một sở thích mới - ăn hoa.

Tố Dĩ mỗi ngày thức dậy đều phát hiện trên sàn lưu lại một ít cánh hoa vương vãi. Sau đó, nàng liền tức giận đem con thỏ đang lẩn trốn bắt ra giáo huấn một phen.

Mạc Duật đang làm bữa sáng, bất đắc dĩ lắc đầu. Bị bắt nhiều lần như vậy mà vẫn không khôn lên được, trốn mỗi cái đầu lộ ra cái mông, đó cũng gọi là trốn sao?

Tố Dĩ răn đe con thỏ:

“Ngươi đã ăn bao nhiêu bồn rồi? Giá của mấy bồn hoa này đủ để mua một tá ngươi. Ngươi còn ăn nữa, về sau liền cấm không cho ăn thịt!”

Con thỏ hoảng sợ. Nó ôm lấy chân Tố Dĩ không buông, vô luận nàng đá thế nào cũng đá không ra.

Con thỏ đã ba ngày chưa ăn hoa mỗi ngày tỉnh giấc liền đeo tại trên người Tố Dĩ

Con thỏ đã ba ngày chưa ăn hoa, mỗi ngày tỉnh giấc liền đeo tại trên người Tố Dĩ. Nó rũ xuống lỗ tai, khép mắt lại, có chút rầu rĩ không vui.

Tố Dĩ dù tức giận cỡ nào cũng bắt đầu có chút không đành lòng. Nàng sờ đầu con thỏ:

“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa. Chỉ cần ngươi cam đoan từ nay về sau không ăn hoa, đêm nay liền giải bỏ lệnh cấm. Thế nào? là thịt mà ngươi thích nhất nha.”

Con thỏ động đậy lỗ tai, không đáp lại. Tố Dĩ lo lắng ôm lên con thỏ, lại vuốt ve bộ lông của nó một phen.

Con thỏ rụng lông thật nhiều, Tố Dĩ liền vội vàng mang nó đi bệnh viện thú y.

Nó bị bệnh.

Con thỏ mắc u buồn chứng.

Sau khi Thẩm Mộc Phong biết chuyện, thiếu chút nữa phun ra ngụm nước vừa uống. Hắn run run chỉ tay vào con thỏ đang u buồn rũ xuống lỗ tai, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn mây trắng trên trời, không hề để ý ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng thở dài hỏi:

“Hai người ngược đãi nó sao?”

Tố Dĩ sầu lo nói:

“Gần đây hình như nó có chút không thèm ăn, tinh thần cũng không phấn chấn.”

“Chẳng lẽ muốn tìm phối ngẫu?”

Nghe được lời nói của Thẩm Mộc Phong, Tố Dĩ còn thật sự nghiêm túc nhìn con thỏ:

“Em nghĩ nó không cần.”

Mạc Duật đem một chậu hoa cầm lại đây. Con thỏ hơi giật giật lỗ tai, lại làm như không có việc gì ngẩng đầu, để mặc cho gió thổi phất lên vài nhúm lông không còn lại bao nhiêu của nó, vẻ mặt u buồn.

Tố Dĩ tiếp nhận chậu hoa, đặt tới trước mặt con thỏ.

Con thỏ bất động.

Tố Dĩ bất động.

Con thỏ vẫn bất động.

Tố Dĩ chuẩn bị đem chậu hoa lấy đi, con thỏ đột nhiên mở ra móng vuốt ôm chặt chậu hoa, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Tố Dĩ.

Tố Dĩ bất đắc dĩ nở nụ cười:

“Ăn đi.”

Con thỏ vô cùng vui vẻ cắn xuống đóa hoa, dùng cái đầu cọ qua cọ lại, mới cẩn thận tỉ mỉ ngậm vào trong miệng.

Nó thỏa mãn ôm hoa cắn, nhìn thấy Mạc Duật đi tới, lập tức xoay người, dùng cái mông ngạo kiều đối diện hắn.

Mạc Duật không tỏ vẻ gì, tiếp tục nhìn con thỏ.

Đột nhiên, thân hình con thỏ run lên. Nó bỏ lại đóa hoa, đưa móng vuốt che miệng, kích động nhảy về phía toilet.

"..."

Mạc Duật đem lọ tương hạt tiêu từ túi quần lấy ra, đặt tới bên cạnh chậu hoa. Tố Dĩ không nói gì, Thẩm Mộc Phong bị dọa đến.

(Ác vl [-_-!!])

Con thỏ đau bụng một ngày.

U buồn chứng của con thỏ đã khỏi hẳn.

Con thỏ không dám lại ăn hoa.

******

Sáng sớm, lúc Mạc Duật tỉnh lại, phát hiện con thỏ đang ở trên giường, liền đá nó xuống giường.

Hắn yên lặng nắm lên con thỏ, phóng tới trong nồi tại nhà bếp, sau đó quay về leo lên giường, tiếp tục ôm Tố Dĩ ngủ.

Thời điểm Tố Dĩ rời giường, một bên dụi mắt một bên đi tới nhà bếp, bật bếp lên, đột nhiên nghe tiếng con thỏ kêu to. Tố Dĩ trợn mắt nhìn lại, phát hiện mình thiếu chút nữa đem nó nấu, liền vội vàng ôm nó quăng tới dưới vòi rửa rau quả. Con thỏ toàn thân ướt sũng, bô lông màu xám nhất thời biến thành màu đen.

Con thỏ từ trong gương thấy được hình tượng mới của mình. Bộ lông thật vất vả mới mọc dài lại tiêu tùng!

Con thỏ rất tức giận, nhưng nó đánh không lại Mạc Duật, chỉ có thể đi khi dễ đám chó mèo nhà hàng xóm ở xung quanh.

Con thỏ bá vương vừa đến hoa viên trong tiểu khu, đám thú cưng vốn đang hân hoan khoái hoạt lập tức không lên tiếng, run rẩy rúc thành một đoàn. Vô luận chủ nhân của bọn chúng dỗ thế nào đều không phản ứng.

Tố Dĩ biết được việc này, có chút tò mò. Nàng cố ý đi theo con thỏ ra cửa, nhìn xem nó như thế nào bắt nạt người ta.

Con thỏ dừng lại trước mặt một con chó săn to gấp năm lần nó. Nó không hề sợ hãi răng nanh sắc bén của chó săn, chỉ bày ra gương mặt dữ tợn, hừ hừ một tiếng, sau đó xoay mông lại.

Con thỏ nhanh chóng phóng ra...siêu phân uy lực thật lớn, mỗi một lần đều chuẩn xác đánh trúng yếu điểm của chó săn.

Chó săn chuẩn bị phản kích.

Chó săn lại trúng đạn.

Chó săn lâm vào tình trạng thần chí không rõ.

Chó săn không địch nổi.

Con thỏ thắng.

Con thỏ kiêu ngạo giương cao đầu, cho dù trên trán nó chỉ còn loe hoe mấy cọng lông, nhưng không chút nào tổn hại đến uy phong của nó. Nó đến chỗ nào, động vật chỗ nấy đều khuất phục cúi đầu, lễ bái giống như đế vương.

“......” Tố Dĩ không biết nói gì.

Con thỏ phát hiện Tố Dĩ, lập tức thu hồi ánh mắt khinh miệt, bốn cái chân hứng khởi nhảy nhảy, tinh thần phấn chấn, một mạch hướng về phía Tố Dĩ chạy tới.

Con thỏ vui vẻ híp mắt, mở ra hai chân trước, chung quanh giống như xuất hiện bối cảnh từng đóa hoa xinh đẹp cùng nở rộ, phối âm là: “Chủ nhân, mau tới ôm một cái~”.

Nhưng nó lại bị né tránh.

Tố Dĩ lo lắng nói:

"Xem ra hệ tiêu hóa của ngươi không tốt lắm, đêm nay bắt đầu ăn chay đi.”

Ể? Con thỏ mờ mịt theo tầm mắt Tố Dĩ nhìn lại, trên đất còn lưu lại "viên đạn" mà nó chưa kịp tiêu hủy, cực kỳ cứng rắn, vô cùng uy lực.

Aaaa!! Kỳ thật nó cũng có thể lôi ra "viên đạn" mềm nhũn, hình dạng đáng yêu. Chủ nhân, chớ đi!!

Con thỏ rơi lệ trong gió!!!

******

Con thỏ gần đây rất thất vọng.

Nó soi gương, lông không có rụng, xem ra không phải u buồn chứng.

Nhưng nó cảm thấy thực ưu thương, bất lực ôm đầu, quả thực không thể nhìn thẳng bản thân mình.

A~! Người ta rõ ràng chính là một con thỏ đực anh tuấn tiêu sái, làm sao có thể bị coi thành thỏ cái!?

Tố Dĩ về nhà, nhìn thấy con thỏ lại đem cái nơ ren hồng trên lỗ tai gỡ rớt, kỳ quái hỏi:

“Không thích?”

Con thỏ vui vẻ, nghĩ Tố Dĩ rốt cuộc từ bỏ. Nó nhìn nàng đi vào trong phòng, chỉ sau chốc lát lại bước ra, cầm trên tay một đóa hoa màu đỏ lớn gấp đôi so với mặt nó!

Con thỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, vừa định bỏ chạy, lại bị ôm lấy. Nó hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Tố Dĩ, tựa hồ muốn nói: "Chủ nhân, ngươi nhất định hiểu được nội tâm nam tử hán của ta. Thứ xinh đẹp như vậy không thích hợp với ta~!"

Đáng tiếc, Tố Dĩ nhìn không hiểu ánh mắt của nó, vì thế, đóa hoa đỏ thẫm liền cùng nó hợp thể.

Mạc Duật về nhà, thiếu chút nữa không cẩn thận đạp đến con thỏ đang nằm ngay đơ trên đất. Hắn nhấc chân tránh ra, rốt cuộc nhìn thấy đóa hoa đỏ thẫm đằng đằng tử khí trên đỉnh đầu con thỏ.

Con thỏ đột nhiên mở mắt, thống khổ nhìn Mạc Duật.

Mạc Duật mặt không chút thay đổi bước qua người nó. Ai bảo ngươi thích giả ngốc!

Con thỏ rơi lệ. Người ta rõ ràng là tỏ ra đáng yêu! Ngươi nhất định đố kị vẻ dễ thương của ta, cho nên mới làm chủ nhân giả dạng cho ta buồn cười như vậy!

Mạc Duật mặt không chút thay đổi truyền đạt lại. Đúng rồi, ta thực đố kị ngươi, cho nên thỉnh kiên trì dùng cái dạng này kích thích ta đi.

Con thỏ phát điên. Ta nhất định phải làm cho chủ nhân biết chân diện mục ác độc của ngươi!

Con thỏ động thân, nhảy tới trên người Tố Dĩ. Tố Dĩ hoảng sợ, vội vàng đặt đồ ăn lên bàn cơm đỡ nó.

Con thỏ hưng phấn ngồi vào vị trí, chuẩn bị ăn trưa. Nó rũ xuống con mắt, nhìn cái bát của mình, sau đó nhìn sang bát của Tố Dĩ, lại nhìn của Mạc Duật, rồi quay về nhìn bát của mình.

Có gì đó không đúng?

“Tiểu Thố, ta mới mua một bộ quần áo siêu đáng yêu, rất thích hợp với ngươi.”

Tố Dĩ mở ra túi đóng gói, lấy ra một bộ váy công chúa đầy ren trưng ra cho con thỏ xem. Nàng cao hứng nói:

“Bất quá, ngươi cần giảm béo một chút, bằng không mặc không vừa.”

Con thỏ nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.

Oa oa! Còn để cho con thỏ sống sao!!

Con thỏ phẫn nộ lật bát, đem một hai ba bốn năm sáu bảy củ cà rốt non trong bát đều ném đi.

Nó tức giận. Nó muốn bỏ nhà ra đi!

Nó nhảy lên, liền theo cửa sổ chạy mất.

Tố Dĩ bị dọa sợ, vội vàng chạy tới cửa sổ, phát hiện con thỏ đã không thấy thân ảnh. Nàng khẩn trương hỏi Mạc Duật:

“Chẳng lẽ nó không thích màu này?”

“......” Mạc Duật không biết nên nói cái gì. Hắn đột nhiên cảm thấy con thỏ cũng có chút xíu điểm đáng thương.

******

Ngày hôm sau, con thỏ không trở về.

Ngày thứ ba, con thỏ vẫn không trở về.

Con thỏ mất tích suốt một tuần.

Tố Dĩ mỗi ngày đều tự trách. Nàng tình nguyện nó được người khác nhặt nuôi, mà không phải bị bắt, rồi sau đó......Mỗi ngày, nàng đều đi tới những nơi con thỏ ưa thích tìm nó, mang theo bồn hoa, mang theo thịt mà nó thích ăn nhất, nhưng vẫn không có kết quả.

Tố Dĩ trong khoảng thời gian ngắn gầy đi không ít.

Mạc Duật thực lo lắng. Hắn phân phó rất nhiều người đi tìm. Nhưng rốt cuộc nó chỉ là một con thỏ bộ dạng bình thường, trên thân không có điểm nhận dạng gì đặc biệt, thậm chí cực kỳ tương tự với loại thỏ nuôi lấy thịt trên bàn cơm mọi người. Khắp thành phố lớn như vậy, muốn tìm được nó, nói dễ hơn làm.

Ở thời điểm bọn họ cơ hồ sắp từ bỏ, bọn họ tìm được......thi thể của nó.

Con thỏ đã chết.

Tố Dĩ kinh ngạc nhìn con thỏ im lìm nằm trên mặt đất. Nàng rất muốn an ủi bản thân, đây không phải Tiểu Thố. Cho dù bộ dạng rất giống, nhưng làm sao có thể là Tiểu Thố. Nó thông minh lanh lợi như vậy, còn có kỹ năng sử dụng "vũ khí sinh học" vô địch để công kích, ngay cả chó săn hung hãn nhất đều sợ nó. Nó làm sao có thể chết được, còn chết...thê thảm như vậy.

Con thỏ bị xe cán qua, xương cốt bị nghiền nát, thi thể rách tươm không hoàn chỉnh.

Mạc Duật cúi người định ôm nó, lại bị Tố Dĩ ngăn cản. Nàng run run vươn hai tay, nhẹ nhàng đem con thỏ bế lên. Nàng đẩy ra bộ lông tán loạn của nó, nhìn thấy con mắt của nó vẫn gắt gao nhắm chặt. Ngay cả khi được nàng vuốt đầu, nó vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu Thố?”

Thân thể nó đã sớm cứng ngắc, không giống như trước kia, chỉ cần Tố Dĩ kêu nó, nó sẽ sung sướng nhảy vào trong lòng nàng.

Nó sẽ không còn cử động.

Nó đã chết.

Nước mắt của Tố Dĩ bắt đầu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trên người con thỏ. Nàng ôn nhu vuốt ve bộ lông của nó:

“Ngươi xem, ngươi thật lười. Không phải ngươi thích nhất chải chuốt bộ lông của mình sao, bây giờ lại mặc kệ rồi, vì nó không còn đáng yêu sao? Để ta đoán xem, ngươi muốn ta làm cho ngươi phải không? Ta sẽ không bắt ngươi mặc quần áo. Ngươi không thích ăn cà rốt cũng không sao. Hoa tươi trong cửa hàng ngươi thích ăn thế nào thì ăn, không thành vấn đề......”

Tố Dĩ càng nói càng kích động. Mạc Duật đem nàng ôm vào lòng, từng chút một vỗ vỗ phía sau lưng nàng.

“Tố Dĩ, để cho nó đi thôi.”

Bọn họ an táng nó tại sau vườn hoa của cửa hàng, chung chỗ với loài hoa mà nó thích nhất.

Mỗi ngày Tố Dĩ tưới hoa, đều cùng con thỏ trò chuyện trong chốc lát. Bọn họ tựa như vẫn luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ cách biệt.

“Tiểu Thố, hôm nay ta nhập một loại hoa mới, không biết ngươi có thích không. Nếu ngươi thích, vậy hãy phù hộ cho nó mau chóng lớn lên. Ta trồng một gốc ở bên cạnh ngươi được không? Nếu ngươi không thích, cũng không cần lén lút bắt nó hái xuống. A! Nói nhầm rồi, lấy tính cách của ngươi, nếu thích sẽ nhổ ăn đi, như gốc Chu Tiêu kia của ta, chỉ còn trơ trọi mỗi cái rễ, liền biết ngươi thích loại nào....”

Còn chưa nói dứt lời, nàng đột nhiên té xỉu trên mặt đất.

Mạc Duật khẩn trương ôm Tố Dĩ đưa đến bệnh viện. Trải qua chuyện của con thỏ, hắn cũng giống như Tố Dĩ chịu đả kích lớn. Tuy rằng hắn vẫn trầm mặc không có biểu hiện gì, nhưng hắn khổ sở không thiếu hơn so với Tố Dĩ.

Vì sao......vì sao hắn lại không lưu ý Tố Dĩ không ổn? Hắn hẳn là nên càng tích cực an ủi nàng, không được để nàng tiếp tục trầm mê trong cái chết của con thỏ......Đều là lỗi của hắn! Vì sao không thể để hắn một mình gánh vác?

Tiểu Thố, nếu ngươi nghe được lời nói của ta, xin ngươi phù hộ chủ nhân của ngươi không có việc gì đi.

Chủ nhân của ngươi yêu thương ngươi như vậy, ngươi nhất định luyến tiếc mang nàng rời đi, phải không?

Bác sĩ bước ra, Mạc Duật đỏ mắt vọt lên. Hắn thậm chí không dám thở mạnh, không dám nghe lời nói của bác sĩ. Nhưng hắn chỉ thấy bác sĩ nở nụ cười.

Tố Dĩ mang thai.

Bảy tháng sau, Tố Dĩ sinh một đôi song sinh nam.

Trong nháy mắt nhìn đến hai đứa nhỏ kia, Mạc Duật quả thực cảm giác như mình lại vừa trải qua một kiếp sinh tử.

Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, mặt không chút thay đổi nhìn đứa bé sơ sinh dị thường hiếu động bên trái.

Con thỏ này đúng là âm hồn bất tán!

Con thỏ này đúng là âm hồn bất tán

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play