*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc sống yên bình của Mạc Duật cùng Tố Dĩ, sau một trận đất rung núi chuyển đã chấm dứt. Người bên ngoài cực kỳ khẩn cấp muốn tiến vào đánh chết bọn họ. Nếu ở trong này cũng không có tiến triển gì, vậy thì rời đi thôi. Nhưng khắp thiên hạ, đâu mới là chỗ dung thân?
"Tìm Vô Lượng Thiên Tôn?"
“Trên đời cũng không có Vô Lượng Thiên Tôn.”
Đây là lần đầu tiên Tố Dĩ nghe Mạc Duật nói như vậy. Bởi vì lời hắn từng nói với Trùng Dương đại sư nàng vẫn còn vài phần ấn tượng.
Nếu Vô Lượng Thiên Tôn căn bản không tồn tại, vậy những năm gần đây, Mạc Duật rốt cuộc đang làm cái gì?
“Nàng là từ thiên địa linh khí biến ảo thành, phương pháp tu luyện của bọn họ không thích hợp với nàng. Nhưng linh thể của nàng bị thương quá nặng, không thể tự động hấp thụ nguyên tố tự nhiên, muốn chữa trị chỉ có một phương pháp...Đừng lo, ta vẫn còn thời gian.”
Mạc Duật đột nhiên cắt lời, không nói tiếp. Tố Dĩ sinh lòng lo lắng, nhưng còn chưa kịp hỏi, nơi ở của bọn họ đã xuất hiện một vết rách thật lớn, nếu còn chần chừ không đi thì đã muộn. Khói độc trong Mây Mù Chi Cảnh đột nhiên tan hết, những người vốn đang ở bên ngoài "ôm cây đợi thỏ" toàn bộ đều xông vào.
“Tố Dĩ, tu vi của ngươi tăng trưởng rồi sao? Thật tốt quá, xem ra ngươi rất nhanh liền có thể biến hóa!”
Lời nói của Sở Nghi Nhân đưa tới mọi người chú ý. Vốn dĩ chỉ có một mình Mạc Duật, bọn họ còn có chút khó đối phó, bây giờ lại thêm một hoa yêu Tố Dĩ sắp biến hóa!!? Vì thế, bọn họ đều trước tiên công kích người không thể di động là Tố Dĩ.
“A, các ngươi đừng đánh, Tố Dĩ chưa từng hại người......”
Thanh âm của Sở Nghi Nhân rất nhanh liền bị bao phủ. Nàng sốt ruột tìm kiếm La Chi Hoán, nhưng hắn đã sớm không thấy bóng dáng. Sở Nghi Nhân gấp đến độ tại chỗ xoay quanh. Không được, nàng không thể để cho bọn họ đánh nhau!
Sở Nghi Nhân cùng hệ thống đổi một viên đạn khói có thể lan ra phạm vi siêu lớn, quăng vào trong hiện trường hỗn chiến kia. Khói mù nồng đậm tràn ngập lan ra. Không ít người vì không nhìn thấy mà bị ngộ thương, kích động mắng to:
“Là ai tới phá rối?!”
“Mau đuổi theo, bọn họ bỏ chạy!”
“Nhìn không thấy......A, bọn họ đã chạy thoát! Rốt cuộc là ai trợ giúp bọn họ!?”
“Sở cô nương?......Khoan đã, ngươi là yêu quái?!”
“Yêu quái! Dám lừa chúng ta nhiều năm như vậy!”
Sở Nghi Nhân khiếp sợ nhìn mọi người đem ánh mắt âm độc chuyển tới trên người nàng, sau đó lại ngu ngơ được La Chi Hoán chật vật cứu ra ngoài, hoàn toàn xem nhẹ việc nguyên thân của mình đã bị phát hiện.
Tại sao có thể như vậy? Nàng chỉ muốn làm cho bọn họ bình tĩnh một chút. Vì sao mỗi lần gặp mặt đều phải giết người?
Sở Nghi Nhân đột nhiên nhìn thấy trên bảng đánh giá của hệ thống, mức độ hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ “Đánh chết Tố Dĩ" vẫn là 0%. Là do Tố Dĩ sao? Chỉ cần Mạc Duật còn ở cùng Tố Dĩ, liền vẫn luôn bị truy đuổi....
Không, không phải như thế, Tố Dĩ chỉ là một hoa yêu. Nàng vô tội......
Nhưng nếu thực sự vô tội, vì sao hệ thống muốn nàng đánh chết Tố Dĩ......
Không đúng, phải giết chết Tố Dĩ, Tố Dĩ sẽ hại chết Mạc Duật......
Sở Nghi Nhân tinh thần hoảng hốt. Nàng khẩn trương hỏi La Chi Hoán:
“Là Tố Dĩ gây phiền hà đến Mạc Duật sao?”
“Mạc Duật lẻ loi một mình, thoát thân càng dễ dàng.”
Là vì phải bảo vệ Tố Dĩ, Mạc Duật mới gian nan như vậy, chỉ cần Tố Dĩ mất đi......Không, nàng sao có thể giết Tố Dĩ? Hai nàng từng sống chung với nhau suốt trăm ngàn năm. Cho dù Tố Dĩ biến thành kẻ xấu, chắc chắn cũng không phải cố ý...Nhưng mà...
“Nghi Nhân, đừng lo lắng, ta sẽ giúp nàng.”
Vì Mạc Duật......Thực xin lỗi Tố Dĩ! Dù sao ngươi là yêu quái, có thể trùng tu, nhưng Mạc Duật là nhân loại, tu luyện thực gian nan. Hắn không thể bị ngươi liên lụy, cho nên đối với việc phải giết chết ngươi......Mạc Duật nhất định có thể lý giải, ngươi cũng sẽ lý giải được, có đúng hay không......?
******
Rời khỏi mây mù chi cảnh, Tố Dĩ phát hiện linh khí trong cơ thể thập phần hỗn loạn, tựa hồ muốn bạo phát. Nàng kêu Mạc Duật tìm một nơi ẩn nấp an toàn kín đáo, tĩnh tâm điều tức.
Cả người nàng đều nóng lên. Các loại nguyên tố tranh nhau muốn dũng mãnh trào ra. Cho đến khi năm cánh hoa từ từ nở rộ, phát ra hào quang chói mắt. Loại cảm giác quen thuộc kia lại tới nữa, ấm áp, ngưa ngứa. Hai phiến lá cây chậm rãi biến lớn, sau đó bao bọc lấy toàn thân nàng. Đóa hoa lẫn nhau dung hợp. Tố Dĩ dần dần mất đi ý thức.
Lá cây theo hào quang dần dần tiêu tán. Tố Dĩ hơi run lên lông mi, chậm rãi mở ra hai mắt.
Nàng mờ mịt nhìn về phía Mạc Duật, lại cúi đầu nhìn xuống hai tay. Nàng vừa biến hóa, còn không có khí lực, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Mạc Duật có chút thâm thúy, cũng có chút khó hiểu. Chẳng lẽ biến hóa thất bại, xuất hiện sai lầm?
Nàng hỏi:
“Chàng đang nghĩ cái gì?”
Có lẽ lâu lắm không biến hóa, không quá quen với bộ dáng nhân loại. Thanh âm trầm thấp của Mạc Duật thoáng vang lên, làm cho lỗ tai Tố Dĩ có chút ngứa. Nhưng nàng chưa kịp biểu hiện cảm xúc gì, liền nghe rõ nội dung mà hắn nói:
“Phải đi tìm y phục ở nơi nào?”
“......”
Hai tay điểm chỉ, phun ra một con thủy long, Mạc Duật bị bắn vọt tới cách xa ba trượng.
Tố Dĩ biến ra y phục. Nhưng cho dù đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy Mạc Duật, nàng vẫn như cũ lạnh mặt, thực không tự nhiên.
“Không có vết thương.” Mạc Duật nhìn tấm lưng của nàng, ánh mắt tối tối.
Ở tiền thế, khoảng thời gian trước khi bái sư học nghệ của Tố Dĩ trôi qua cũng không tốt. Mạc Duật từng thấy qua vết sẹo của nàng. Khi đó nàng kể được cực kỳ thoải mái, xác thực đã quên hết tất cả đau đớn.
Không nghĩ tới hắn lại nhớ chuyện này lâu như vậy, Tố Dĩ hơi xúc động, đột nhiên nói:
“Phương pháp duy nhất để chữa trị linh thể là gì?”
“Đổi vật dẫn, một lần nữa tu luyện lại hồn phách.”
“Tức là lấy hồn......đổi hồn?”
Trông thấy Mạc Duật gật đầu, Tố Dĩ trầm ngâm:
“Ta không cần linh hồn của chàng...”
Nàng hơi khựng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc nói:
“Chàng phải đáp ứng ta, vĩnh viễn sẽ không đem linh hồn của mình đổi cho ta.”
Mạc Duật cùng Tố Dĩ đối diện, thật lâu sau mới gật đầu.
******
Sở Nghi Nhân bị đuổi giết, chỉ có thể trở lại yêu tộc, nhận Tân Từ che chở. Nhưng trước đó nàng giấu diếm hắn cùng với La Chi Hoán mưu đồ bí mật, làm cho Tân Từ rất là phẫn nộ.
“Ta đã nói với ngươi thế nào? Là vì ta quá dung túng ngươi, cho nên ngươi mới làm lơ lời nói của ta sao?”
Sở Nghi Nhân bị siết chặt yết hầu, không khí càng ngày càng thưa thớt. Nước mắt xẹt qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Nàng cảm thấy trong đầu ập tới một trận mê muội, đau đến chết lặng. Hàm dưới của nàng đột nhiên bị nắm lên, chưa kịp hô hấp, liền chống lại ánh mắt tàn nhẫn của Tân Từ.
“Bằng ngươi còn dám chơi tâm kế ở trước mặt ta?” Tân Từ hung hăng đem nàng ném qua một bên.
Sở Nghi Nhân ngã ngồi trên mặt đất, vô lực cúi đầu. Nước mắt tích táp rơi xuống. Sắc mặt nàng tái nhợt, nỗi sợ hãi tột cùng sắp sửa ăn mòn trái tim nàng.
“Ngươi tốt nhất an phận một chút, đừng lại đánh chủ ý gì. Ngươi cũng đã biết thủ đoạn của ta, ân?” Thanh âm phảng phất đến từ địa ngục, làm cho nàng theo bản năng run rẩy. Mãi đến khi Tân Từ rời đi, nàng vẫn như cũ tê liệt trên mặt đất, muốn động cũng không thể động.
Tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần. Một thân ảnh cao lớn dừng lại trước mắt nàng. Sở Nghi Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nước mắt tràn ngập quanh vành mắt rốt cuộc nhịn không được rớt xuống. Nàng mãnh liệt nhào vào vòng ôm ấp của người nọ:
“A Hoán, A Từ hắn......hắn thật đáng sợ......”
La Chi Hoán vuốt ve vết hồng ngân rõ ràng trên cổ nàng:
“Đừng sợ, không sao rồi! Hắn đã rời đi.”
“Sao hắn có thể trở nên tàn nhẫn như vậy? A Từ có phải lại bị nghi ngờ? Có phải lại phát sinh bạo động gì hay không? Cho nên hắn mới......Ta thế mà vẫn không phát hiện. Ta hẳn là nên thông cảm cho hắn......” Sở Nghi Nhân khẩn trương hỏi, đã sớm quên đi sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy cùng đồng tình.
“Nghi Nhân, ngươi rất thiện lương. Tân Từ gần đây có chút việc, nhưng đừng lo.”
“Thật vậy chăng? Vậy còn Mạc Duật......”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ diệt trừ Tố Dĩ. Mạc Duật sẽ không lại bị nàng liên lụy.”
Sở Nghi Nhân nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra một nụ cười thanh lệ. La Chi Hoán đem nàng ấn nhập vào trong lòng, kiên nhẫn trấn an nàng.
Lấy hồn đổi hồn, thật sự là một phương pháp tuyệt diệu.
La Chi Hoán hơi câu lên khóe môi, trong mắt lại hiện lên một tia tính toán.
******
Tố Dĩ căn cơ không ổn, linh hồn không được đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến trở về nguyên hình. Nhưng nàng đối với chuyện này cũng không để ý, có thể sử dụng hai chân đi đường, hai mắt ngắm phong cảnh, nàng đã rất thỏa mãn.
“Mạc Duật, mấy đời trước chúng ta đều vội vàng tìm kiếm đối phương, cơ hồ chưa từng dừng lại cước bộ, nghiêm túc nhìn ngắm thế giới này.”
Tố Dĩ lộ ra nụ cười đạm nhạt như nước. Nàng nhắm mắt lại, vươn ra hai tay:
“Tuy rằng còn chưa thể cảm giác được độ ấm, nhưng trí nhớ của ta nói cho ta biết, ánh mặt trời là ôn nhu, gió nhẹ là mát mẻ, mưa là khoan khoái, còn Mạc Duật......”
Nàng nắm lấy bàn tay của hắn:
“Mạc Duật luôn luôn ở tại nơi này, chờ ta.”
“Sinh mệnh có dài hơn lại thế nào, nếu đã tìm được đáp án, cho dù phải kết thúc cuộc sống ngay lúc này, ta cũng không cảm thấy uổng phí.”
“Ta sẽ cùng với ngươi.” Mạc Duật nắm chặt tay nàng.
“Cùng nhau đi thôi, đi đến những nơi chưa từng đặt chân đến, làm những việc chưa bao giờ có cơ hội để làm.”
Gió nhẹ ấm áp, khiến người ta muốn nhẩm tấu lên một khúc đồng dao. Mà lúc này có ngươi làm bạn, con đường phía trước dù có ra sao cũng sẽ không e ngại, không mục đích, không toan tính, cho dù không thể bước tiếp, vậy thì đổi một con đường khác.
Một thế thuộc về riêng bọn họ, vừa mới bắt đầu.
******
Mạc Duật cùng Tố Dĩ mai danh ẩn tích, ăn mặc điệu thấp, cũng không có người nhận ra bọn họ. Có lẽ vì phải chờ đợi quá lâu, có lẽ vì từng trải qua quá nhiều chia lìa, bọn họ đã chán ghét loại cuộc sống ồn ào phức tạp. Một đường này, bọn họ đi thực yên bình.
Bọn họ đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều yêu quái, rất nhiều đạo sĩ, nhưng cái gì cũng không thể dừng lại cước bộ của bọn họ.
Cứ như vậy cùng nhau chậm rãi tiêu sái mà đi, đi qua một thế này, vô luận khoái hoạt hay bi thương, vô luận năm tháng dài lâu có tạo nên lăn tăn gợn sóng, vô luận cuối cùng lại phải chia lìa, bị ném vào kết cục cực kỳ bi ai cùng tuyệt vọng, thì những ký ức ấm áp này vẫn như cũ có thể theo linh hồn bọn họ luân hồi đến thế tiếp theo.
Thanh Phong Kiếm của Mạc Duật đã bịt kín một tầng bụi bặm, nhưng hắn không chút nào để ý, mỗi ngày đều vì tìm kiếm mỹ thực cùng cảnh đẹp cho Tố Dĩ mà bận rộn. Có khi bọn họ tốn hết nửa ngày leo lên một đỉnh núi cao, chỉ để xem mặt trời mọc. Tố Dĩ vẫn như vậy lười ăn thích ngủ. Nếu thời tiết quá nóng, nàng sẽ mệt mỏi ỉu xìu. Nếu trời mưa, nàng sẽ hưng phấn chạy ra ngoài, hứng lấy từng giọt mưa tí tách, thoải mái vui đùa. Mưa từ hai má nàng chảy xuống, thỏa mãn mà khoái hoạt. Chỉ là những hình ảnh đơn giản như thế, Mạc Duật đều cẩn thận đem nó gìn giữ ở sâu trong linh hồn.
Lặng lẽ bước qua nhân gian, nhìn hết trăm sắc thái, nhìn người khác cao hứng, thống khổ, mê mang, giãy dụa, bọn họ đều không dừng lại. Thời gian rất ưu đãi bọn họ, cũng không ở trên khuôn mặt bọn họ lưu lại dấu vết. Nhưng Mạc Duật biết, hơi thở trên người Tố Dĩ đang ngày càng suy yếu, linh khí hấp thu một đêm cũng chỉ có thể duy trì một ngày tinh lực cho nàng. Hơn phân nửa thời gian, nàng đều buồn ngủ.
Thời điểm Tố Dĩ nhàn hạ không tu luyện, Mạc Duật sẽ ôm nàng ngồi ở trong sân. Mỗi khi nhìn nàng đắm chìm trong ánh trăng, lộ ra thần sắc nhợt nhạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, hắn sẽ cẩn thận vuốt lên mạch đập của nàng, cảm giác được từng nhịp nhảy lên mỏng manh kia, hắn mới thở phào một hơi.
Hết thảy thế gian đối với hắn đều là có cũng được mà không có cũng không sao. Người trong lòng mới là toàn bộ của hắn. Hai tay Mạc Duật ôm nàng thoáng dùng sức, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể xác định được khoảnh khắc này là chân thật. Nếu thực sự có pháp thuật, xin hãy khiến cho thời gian dừng lại ở giây phút này đi.
Rốt cuộc, Tố Dĩ mệt mỏi.
"Cuộc sống của người bình thường cũng sẽ không tiếp tục phiêu bạc lưu đãng khắp nơi. Tự dưng có hơi tưởng niệm cái sân của ta, không biết ở thế giới này có thể tìm được một nơi như vậy hay không?”
Bọn họ đi tới một cái trấn nhỏ yên tĩnh, mua một căn nhà có sân vườn ở lại.
Một ngày nọ, La Chi Hoán tìm đến. Hắn nói với Mạc Duật:
“Ta chia cho Tố cô nương một cái mạng, thế nào?”
-- Tiểu kịch trường --
Tố Dĩ: "Nghe nói La Chi Hoán là cửu vĩ hồ, một cái đuôi đại biểu cho một cái mạng?"
Sở Nghi Nhân: "Tộc yêu hồ các ngươi đều thích phơi bày thanh HP* của mình như vậy?"
*Thanh biểu thị mức máu, ai hay chơi game sẽ rất quen với từ này*Tố Dĩ: "Vậy như thế nào mới thực sự toi mạng? Đem cái đuôi cắt bỏ cho người ta nhồi bông?"
Mạc Duật: "Sau đó làm thành khăn quàng cổ mang bên người? Mang thứ của nam nhân khác trên thân thể?"
Sở Nghi Nhân: "Mạc Duật ghen a! Không thể quàng cổ vậy coi như đai lưng đi."
Tố Dĩ: "Có thể thắt không?"
Sở Nghi Nhân: "Có thể nha, nhưng thoạt nhìn không quá mỹ quan."
Mạc Duật: "Hủy đi làm giày mang."
Sở Nghi Nhân: "Ý kiến này không tệ, đạp lên chân xúc cảm rất tốt."
La Chi Hoán: "Các ngươi đủ chưa?! Đừng có thảo luận làm thế nào để giải phẫu cái đuôi của ta nữa!"
[╯‵□′]╯︵┻━┻