*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại địa bao la bạt ngàn, mênh mông vô bờ.

Nơi này không có một bóng người, thậm chí không có một sinh vật......À không, trong cuồn cuộn cát bụi, có một gốc cây hoa hình thù kỳ quái mọc lên.

Nó có tất cả năm cánh hoa, mỗi một cánh đều có màu sắc bất đồng, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái; Tương đương với đóa hoa, thân hoa cũng rất nhỏ dài, nhưng lại thập phần mềm dẻo. Nó có thể uốn cong thành nhiều loại tư thế đa dạng khó có thể tưởng tượng. Nó cũng thực cứng cỏi, vô luận là mưa bão vẫn là lốc xoáy, đều không thể làm nó bị tổn hại. Ngoài ra, kích thước của hai phiến lá cây cũng cùng đóa hoa không sai biệt lắm, mọc song song ở dưới đóa hoa, linh hoạt giống như hai cánh tay.

Nó tựa hồ đối với ánh mặt trời cực nóng trên đỉnh đầu cảm thấy thực phiền chán. Thân cây uốn éo, năm cánh hoa đều khép lại, cùng đưa lưng về phía mặt trời. Nhưng một lát sau, lại hơi hơi gượng ép lật trở về, hai phiến lá cây giơ lên, tựa như một cái ô che ở trên đầu đóa hoa. Mà trong đó, một mảnh cánh hoa giống như bị ánh mặt trời nóng rực làm bỏng đến, hơi cuộn lên, tránh ở dưới bóng mát của lá cây, dường như còn có thể nghe được nó phát ra tiếng "ong ong" kêu đau.

Cây hoa kỳ quái này đã ở nơi đây thật lâu, lâu đến mức cơ hồ làm cho người ta nghĩ nó là cùng tồn tại sánh ngang cùng thiên địa. Nhưng không ai biết, kỳ thật nó còn có linh trí.

Tố Dĩ không biết đã qua bao lâu, vài năm, vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm. Nàng ở trong bùn đất, biến thành một hạt mầm, sau đó chui từ dưới đất lên, chậm rãi đâm chồi, trải qua một hồi mưa to tẩy rửa, rốt cuộc nở hoa.

Tố Dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì. Trải qua mấy trăm năm tự hỏi, nàng nghĩ, hình như nàng lại ở thời điểm Mạc Duật cùng Sở Nghi Nhân cùng nhau nổ mạnh bị ảnh hưởng, làm tổn thương đến linh hồn, tỉnh lại liền biến thành như vậy......Nhưng đó cũng chỉ là hình như, bởi vì trí nhớ của nàng tựa hồ có chỗ thiếu hụt.

Đây là luân hồi chuyển sinh sao? Nàng luôn cảm thấy bản thân mình thiếu chút gì đó. Chẳng lẽ bởi vì thiếu sót này, cho nên nàng không thể được lên làm người, mà chỉ có thể làm một cây hoa kỳ quái?

Tố Dĩ nhìn đại địa bao la vô hạn này, có chút buồn bực. Tuy rằng nàng không phải loại người thích náo nhiệt, nhưng ai nguyện ý cô độc một mình ở một lãnh địa hoang vu, làm một gốc thực vật không thể nói chuyện cũng không thể đi lại. Thậm chí nàng còn hoài nghi thế giới này không biết đã xuất hiện nhân loại hay chưa.

Tố Dĩ giơ lên “hai tay”, nhìn "bàn tay” tinh tế thon thả kia. Không có gương, nàng cũng nhìn không ra mình lớn lên trông thế nào. Bất quá, trận mưa to trước đó đã lưu lại dưới gốc cây của nàng một vũng nước đọng. Nàng soi soi, liền phát hiện mình có năm thứ “tóc”, màu sắc tựa hồ cũng...khá đặc biệt.

Xem ra nàng đã trưởng thành một đóa hoa rất có cá tính.

Mỗi ngày không có việc gì làm, nàng liền uốn éo thân cây, rèn luyện độ mềm dẻo, thuận tiện né tránh ánh mặt trời đáng ghét. Né được vài ngày, nàng liền suy yếu vô lực. Nàng biết, thân là thực vật phải phơi nắng mới có thể khỏe mạnh, rơi vào đường cùng chỉ có thể chịu đựng tia cường quang nóng bỏng kia. May mắn, riết rồi cũng thành thói quen.

Lại qua hơn mười năm, nàng phát hiện một cánh hoa của nàng có thể phát ra cường quang giống như ánh mặt trời, làm nàng kinh sợ một hồi. Sau đó qua vài ngày, lại một cánh khác có thể phun nước, rồi một cánh khác có thể phun lửa, còn hai cánh đang có chút ngứa. Bất quá, may mà không biến ra thứ gì kỳ quái.

Đã muốn thấy nhưng không thể trách, Tố Dĩ thập phần bình tĩnh. Cho dù bây giờ trong miệng nàng đột nhiên phun ra một sinh vật, nàng cũng sẽ không chấn động.

Sau đó, ngày nọ, nàng thật sự phun ra thứ gì đó......

******

Lại qua trăm ngàn năm, Tố Dĩ cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng nồng đậm. Trải qua thời gian dài suy ngẫm, nàng cho rằng vạn vật tồn tại đều có lý do của nó. Nếu nàng biến thành thực vật, nhất định là do thượng thiên chỉ thị. Nàng có thể không ăn không uống, chỉ cần dựa vào hấp thu tinh hoa nhật nguyệt liền có thể lấy được tinh khí. Nàng nghĩ đây chính là "tu luyện" mà sư huynh nói đi.

Có lẽ đời này, nàng sẽ tu luyện thành một đóa hoa vạn năng bá đạo? Chỉ cần tuổi thọ của nàng đủ dài, nàng nhất định sẽ tìm được sư huynh cùng sư phụ. Sau đó thì sao? Tựa hồ còn có một người, là ai đâu? Hắn đã khóc, thật sự thống khổ vì nàng. Đối với việc nàng rời đi, hắn thực thương tâm. Hắn đã sắp chết......Tố Dĩ lắc lắc cái đầu hoa, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Những ngày tu luyện trôi qua thật mau. Có một ngày, ở thời điểm nàng đang hấp thu tinh khí, trong miệng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, năm cánh hoa chụm vào nhau, đột nhiên đồng loạt mở to......Phụt!

Tố Dĩ đem thứ kỳ quái trong miệng nhổ ra. Gần đây nàng luôn theo bản năng cắn nuốt thứ này thứ nọ, rất ghê tởm.

Lại nhìn đến trên đất, cư nhiên là một con rắn lục kích cỡ không sai biệt lắm với thân cây của nàng.

Tố Dĩ nhất thời cảm thấy không tốt. Nàng không thích động vật nhuyễn thể.

Thanh xà nằm yên trên mặt đất giống như đã chết. Tố Dĩ không để ý tới nó, tiếp tục phơi nắng. Thanh xà đột nhiên nhúc nhích một chút, tựa như vừa tỉnh ngủ, phát ra thanh âm “xì xì”. Nó ngẩng đầu nhìn bông hoa ngũ sắc trước mặt, há to miệng.

Trong con mắt tròn xoe của nó tràn đầy khiếp sợ, sinh động giống như nhân loại, cộng thêm việc nó còn có thể mở miệng nói chuyện......

“A, thật là một bông hoa kỳ quái!” Thanh âm mềm mại như của tiểu cô nương từ trong miệng xà thốt ra.

Tố Dĩ không tiếp tục phơi nắng, năm cánh hoa cùng nhau hướng về phía thanh xà. Một hoa một xà đối diện nhau.

“Phụt!” một tiếng, thanh xà bị một đoàn nước lạnh phun vào, miễn phí tắm cái sạch sẽ.

******

Thanh xà không biết từ nơi nào toát ra. Sau ngày đó, nó thường xuyên chui rút ở dưới đóa hoa của Tố Dĩ, lười biếng cùng nàng phơi nắng.

Thân là một con rắn, nó không cần tìm thức ăn sao?

Thanh xà tựa hồ nghe được suy nghĩ trong lòng Tố Dĩ, lại dùng thanh âm mềm mại nói:

“Tiểu hoa, ta giống như không có cảm giác đói bụng, chỉ cần phơi nắng, uống chút nước mưa là được.”

Phơi nắng uống nước mưa liền có thể chắc bụng? Chúng nó cũng đâu phải thần tiên......Bất quá, một đóa hoa có linh trí cùng một con rắn có thể nói chuyện, không phải thần tiên thì chỉ có thể là yêu quái.

“Tiểu hoa đói sao?” Gần đây hình như trời vẫn không đổ mưa.

Thanh xà vừa hỏi, Tố Dĩ liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, sau ngày đó nó đột nhiên biến mất một đoạn thời gian, lúc xuất hiện trở lại liền lanh mồm lanh miệng cấp tốc bò đến, hướng về phía cái "đầu" yếu ớt của Tố Dĩ phun nước. Đóa hoa bị nóng đến, vừa khai lại hợp. Thân hoa không ngừng vặn vẹo, hai phiến lá cây vẫy vùng lung tung, quần ma loạn vũ, biểu diễn một hồi tuồng có thể khiến người ta cười run rẩy. Nhưng như vậy vẫn không giúp Tố Dĩ giảm bớt nửa phần nóng bỏng, ngược lại bởi vì toàn thân đều tiếp xúc với nước ấm, cảm giác lại càng không tốt.

Thấy đỉnh "đầu" của Tố Dĩ bốc lên một làn khói trắng như nướng than, thanh xà cao hứng xì xì vài tiếng:

“Thật tốt quá, xem ra toàn thân tiểu hoa đều đã uống được nước!”

Tố Dĩ gục xuống đóa hoa, hữu khí vô lực. Miệng con rắn này rốt cuộc từ cái gì cấu tạo thành, có thể nun nóng nước? Tố Dĩ cảm thấy thân thể mình muốn bị luộc chín, thật sự là......trời cao khảo nghiệm người hiền lành.

Nhưng thân là một đóa hoa không thể di chuyển, đối với tất cả thương tổn chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận. Ví như hôm nay, thanh xà nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền muốn giúp nàng xới đất. Nó đem toàn bộ thân hình đều chui vào trong bùn đất. Tố Dĩ nhìn không thấy thân ảnh của nó, nhưng có thể cảm thấy rễ cây của nàng bị cắn xé lợi hại. Nếu nàng có thể đổ máu, khẳng định sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết, nhưng nàng ngay cả nói cũng không thể nói. Đợi đến lúc thanh xà chui ra, toàn bộ đóa hoa của nàng đã muốn nằm bệt ở trên đất, ngay cả thân cây cũng mệt mỏi, chống đỡ không đứng dậy.

“Thật tốt quá, xới đất xong sẽ không quá cứng rắn nữa. Tiểu hoa, có cảm thấy thực mềm mại, thực thoải mái hay không?”

Trời cao khảo nghiệm người hiền lành......

Thanh xà càng ngày càng thích cùng nàng chơi đùa, thậm chí càng lúc càng làm càn. Nó bắt đầu thử leo lên thân cây của nàng, đem thân thể cuộn thành một đoàn, thích thú nằm ở trên nhụy hoa. Mặc dù cánh hoa của nàng có thể phun nước phun lửa, nhưng năng lực chịu đựng sức nặng vẫn thực bình thường. Thanh xà càng dài càng lớn, nàng thật sự không thể chống đỡ. Mỗi lần thanh xà nhúc nhích một chút, đóa hoa của nàng đều nhíu lại thật nhiều nếp gấp. Việc này cùng việc xương cốt bị gập bẻ giống nhau, thập phần khó chịu.

Vì thế, Tố Dĩ bắt đầu chống cự, nước lửa đều phun ra đến. Nhưng da của thanh xà càng ngày càng dày, toàn bộ công kích nó đều cho rằng là gãi ngứa hoặc sưởi ấm, thậm chí ngủ càng thêm ngọt. Cái đuôi vô ý thức quật qua lá cây của Tố Dĩ, thế là “xương cốt” của nàng lại bị thương.

“Thật tốt quá, tiểu hoa vẫn luôn thân mật với ta như vậy!”

Trời cao khảo nghiệm người hiền lành......

******

Những ngày như thế lại chậm rãi trôi qua, thật lâu sau, Tố Dĩ không cảm giác mình có gì biến hóa, nhưng nàng thấy tiểu thanh xà dần dần biến dài. Thân thể nó so với đóa hoa của nàng đã lớn hơn rất nhiều. Nó rốt cuộc không còn leo lên người nàng. Tố Dĩ chưa kịp thở ra một hơi, nó liền bắt đầu đè ép thân hoa của nàng, vô luận là thanh tỉnh vẫn là lúc ngủ đều thích đem nàng cuốn vào trong thân thể. Tố Dĩ rất khó chịu, cảm giác như có một cuộn dây thừng to tướng lại lạnh như băng quấn lấy mình, làm nàng hấp thụ không được hơi nước trong không khí, ngay cả cánh hoa cũng bắt đầu khô héo.

Rốt cuộc đến một ngày, thanh âm nhuyễn nhu của thanh xà trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Nếu như lúc vừa gặp mặt nó như một tiểu cô nương năm sáu tuổi, hiện tại nó đã muốn lớn lên thành thiếu nữ tuổi thanh xuân.

Thanh xà mỗi thời điểm lột da đều lén lút trốn đi. Ở lần đầu tiên, Tố Dĩ còn tưởng nó có phải đã bị rớt xuống dưới núi bò lên không được, hoặc là bị sinh vật nào đó không biết tên gắp đi hay không, bởi vì thanh xà thật sự là quá ngốc. Tố Dĩ khó được lúc thả lỏng, hi vọng nó bị vây khốn vài ngày hẵn đi ra. Nhưng ngày hôm sau, nàng đã nhìn thấy thanh xà trở về, thân hình còn rực rỡ hơn rất nhiều. Nhìn ánh mắt hơi ngượng ngùng của nó, Tố Dĩ bất đắc dĩ cúi xuống đóa hoa.

Tố Dĩ không hiểu thanh xà vì sao thẹn thùng. Chẳng lẽ nó cảm thấy tầng da kia là y phục của nó, trước mặt một đóa hoa ngượng ngùng cởi ra? Trước không nói tới chuyện thanh xà vẫn không biết là nàng - đóa hoa này có trí lực, chính bản thân nàng vẫn luôn trần truồng như vậy. Ngươi gặp qua đóa hoa nào có mặc quần áo sao?

Mấy năm gần đây, thanh xà lột da tựa hồ có chút gian nan. Tố Dĩ ngửi thấy được mùi máu tanh mà nó vẫn chưa kịp hong khô, thêm chuyện nó liên tục mấy ngày đều mệt mỏi không có tinh thần. Trong nội tâm Tố Dĩ có chút không đành lòng, nhưng không biết làm thế nào an ủi nó, chỉ có thể dùng cánh hoa phun ít nước lạnh cho nó thanh tỉnh một chút. Thanh xà tựa hồ thực thích Tố Dĩ dùng nước phun nó. Nó cảm thấy nàng đang cùng nó giao tiếp, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy.

Con rắn này, cho dù bộ dạng có tráng kiện đến đâu, thì đầu óc vẫn không tốt như cũ.

******

Lần lột da này có vẻ hơi lâu, thanh xà đến giờ vẫn chưa về. Tố Dĩ có chút không quen, một đêm cũng không có tâm tình đi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Đóa hoa vẫn hướng về phía thanh xà rời đi. Sau đó nàng nghe được nó thảm thiết kêu lên, một tiếng tiếp theo một tiếng. Thân cây của Tố Dĩ vặn vẹo một chút, nhưng rễ đâm sâu xuống mặt đất thực vững chắc. Mặt dù trên thân nàng hoạt động tự nhiên, nhưng rễ cây cũng không dưới sự khống chế của nàng. Tố Dĩ vô lực gục xuống đóa hoa. Thân là hàng xóm, là sinh vật thứ hai trên lục địa này, tuy rằng nàng bị thanh xà chèn ép thật sự thảm, nhưng nàng vẫn hi vọng thanh xà có thể bình an vượt qua.

Ánh dương quang đầu tiên chiếu vào trên đại địa. Tố Dĩ vẫy vẫy giọt sương trên cánh hoa, bình tĩnh nhìn tiền phương. Một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên vọt lại đây. Tố Dĩ duỗi thẳng thân hoa, đóa hoa hơi hơi mở ra, cẩn thận nhìn thân ảnh nhỏ bé mơ hồ kia.

......Nhưng mà, như thế nào nhìn có chút không đúng?

Một cô nương xích lõa hướng về phía Tố Dĩ xông tới. Nàng khóc hô:

“Tiểu hoa, ta thành công rồi!”

Vẫn là thanh âm mềm mại kia, vẫn là động tác quen thuộc đó, ngay cả bộ dáng cũng thập phần quen thuộc......

Tố Dĩ cảm thấy thực u buồn. Nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai người. Đây chính là tiểu thư hàng xóm nàng gặp vài đời trước - Sở Nghi Nhân.

Nàng muốn thu hồi tâm trạng trước đó, làm nàng ngủ trôi qua đi, nàng tình nguyện làm sinh vật duy nhất trên thế giới này.



-- Tiểu kịch trường --

Hệ thống: [Xin chào mọi người, ta là hệ thống No.4. Ta không giống No.1, No.2 hay No.3 phúc hắc như vậy, ta là tân thủ vô cùng thành thật. Hoan nghênh mọi người đặt câu hỏi cho ta.] (*▽*)ツ

Tố Dĩ: "Vì sao ta lại biến thành một đóa hoa kỳ quái?"

Hệ thống: [Ở kịch bản trước ngươi thủ đoạn độc ác (tưới cây bằng nước ấm), lạc thủ tồi rất nhiều hoa. Đây là bị quả báo nha.]

Tố Dĩ: "Khi nào thì ta có thể biến thành người?"

Hệ thống: [Phải kiên nhẫn chờ đợi nam chính xuất hiện nha.]

Tố Dĩ: "Có thể đem con rắn kia mang đi không?"

Hệ thống: [Không được nha, đi theo nó ngươi mới có cơ hội biến thành người nha.]

Tố Dĩ: "Vậy vẫn làm hoa đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play