*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộc Phong vừa dứt lời, hai người đều khiếp sợ nhìn về phía hắn.
“Vì sao ta không cảm giác được gì?” Đối với tình huống đầm rồng hang hổ như vậy, Mạc Duật cũng không lập tức phản bác. Hắn nhíu mi, trong giọng nói hàm chứa một chút nghi ngờ.
Mộc Phong trong lòng sốt ruột, thấy hai người bọn họ cũng là vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể ấn theo ý nghĩ vội vàng xao động lúc này, bắt đầu từ những gì hắn bói toán được đến việc mệnh cách của Tố Dĩ chuyển biến thế nào đều kể lại.
“Mệnh cách của Tố Dĩ chuyển biến có phải cùng ta có quan hệ hay không?”
Mặc cho là ai, nghe được linh hồn của mình cũng không hoàn toàn thuộc về thân thể mình, thậm chí vận mệnh cũng bởi vậy mà thay đổi, đều khó mà tiếp nhận. Nếu là một thế vinh hoa, có lẽ liền lo lắng phú quý đảo mắt sẽ trôi đi, nếu là nửa đời gập ghềnh, có lẽ sẽ oán hận đối phương mang đến cho mình chông gai hiểm trở. Nhưng Mạc Duật cũng không có cảm giác đặc biệt gì đối với vận mệnh của mình, ngược lại chỉ nghĩ tới người có số mệnh tương tự hắn - Tố Dĩ.
“Có liên quan, nhưng ngươi cũng không phải người làm nó thay đổi. Ngược lại, ngươi còn trợ giúp rất lớn đối với việc ổn định mệnh cách cho Tố Dĩ.”
“Chuyện hồn phách kia làm sao giải quyết?”
“Sau khi cùng Tố Dĩ gặp lại, ta phát hiện ngũ cảm của nàng có thiếu sót, thần sắc khác hẳn với người thường. Ta đã một lần nữa bói toán mệnh cách của nàng, mới phát hiện thì ra tám năm trước, thậm chí sớm hơn, mệnh cách của nàng đã nghịch chuyển. Vốn tưởng rằng sư muội chỉ là vì hồn phách bị hao tổn, lại một lần nữa tu hành nhất định có thể bổ toàn. Nhưng thời điểm nhìn đến ngươi mới biết, ta mười phần sai! Trên người ngươi có hơi thở đặc thù của sư muội. Xem xét liền biết, trên thực tế, linh hồn của sư muội không phải bị hao tổn, mà là không trọn vẹn! Nàng cơ hồ có một nửa hồn phách đều ở trong cơ thể của ngươi. Bởi vì các ngươi dùng chung hồn phách, nên nhất định có thể cảm giác được sự thân cận đối với đối phương.”
“Đem hồn phách trả về.” Mạc Duật thản nhiên liếc mắt nhìn Tố Dĩ một cái, lại phát hiện nàng đã sớm thất thần, không biết nghĩ đến cái gì.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, tựa hồ chưa từng nhìn thấy trên mặt nàng có thay đổi cảm xúc. Chẳng lẽ là bởi vì hắn cướp đi một nửa linh hồn của nàng, mới khiến nàng đối với vạn vật đều vô tâm vô cảm?
Mộc Phong lắc đầu:
“Có muốn cũng đã muộn, hồn phách của Tố Dĩ đã thích ứng với thân thể ngươi, cùng hồn phách của ngươi dung hợp. Nếu cưỡng chế tách ra linh hồn, ngươi sẽ chết, thậm chí so với bị moi tim càng đau đớn. Chưa hết, nếu thủ pháp không đúng, chẳng những linh hồn bị hao tổn không thể chỉnh lại, mà một nửa linh hồn còn lại của Tố Dĩ cũng sẽ chịu liên lụy. Ta không có năng lực này, chỉ có cao nhân đắc đạo chân chính mới làm được. Nhưng những cao nhân đắc đạo này ngay cả sư phụ của ta còn tìm không được, huống chi là chúng ta......” Mộc Phong thở dài. Hắn cơ hồ nói không được nữa.
“Nếu hồn phách vẫn không đầy đủ, Tố Dĩ......sẽ chết sao?”
“Không chỉ đơn giản là sẽ chết, hồn phách cùng thân thể bất đồng. Thân thể không trọn vẹn còn có thể sống, hồn phách không đầy đủ sẽ làm cho mấy hồn mấy phách còn lại không ổn định, dễ dàng bị đánh tan, mà hậu quả chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được luân hồi!” Ngữ khí của Mộc Phong thực trầm trọng.
Lúc hắn ở trên núi cũng đã nghĩ hết mọi biện pháp khôi phục, lại không nghĩ ra làm thế nào để thu thập hồn phách, trừ phi một lần nữa tu luyện. Nhưng thuật luyện hồn chỉ có trong truyền thuyết, ở mấy vạn năm trước có lẽ còn có một đám người tu tiên, có thể thông qua linh khí trong thiên địa mà trọng sinh thân thể. Nhưng những cao nhân này nếu không phải đã thăng tiên thì là đã ngã xuống, hắn từ nơi nào được đến phương pháp tu luyện?
Trong lúc vô ý, Mộc Phong nhìn về phía Mạc Duật, đột nhiên cả kinh hô:
“Kỳ quái!”
Mộc Phong nghiên cứu tướng mạo của Mạc Duật, sắc mặt càng thêm ngưng trọng:
“Làm sao ngươi lại có dấu vết thi pháp của sư môn ta...Đợi đã, ấn ký này hình như có chút quen thuộc...Không đúng, sao có thể?! Cái này cư nhiên là ta làm?”
Mộc Phong chấn kinh rồi, cầm lấy tay Tố Dĩ, cũng giống như vậy kiểm tra khắp một lần.
“Không đúng, không phải như thế!...Chẳng lẽ các ngươi đã vào luân hồi vài lần, một đời trước vẫn là ta đã củng cố linh hồn cho ngươi?” Mộc Phong một bên suy tính, một bên đoán được chân tướng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch. Hắn đột nhiên nghĩ tới sư phụ có lưu lại một bản chép tay, nhắc tới phương pháp di hồn. Tố Dĩ mới trước đây nghịch ngợm từng lục ra xem, hắn cũng từng thử nghiên cứu qua, nhưng lại không hề tìm được biện pháp hút trở lại.
“Ta làm sao dám làm như vậy? Như vậy sẽ hại chết Tố Dĩ a!”
Mộc Phong vội vàng từ trong lòng ngực xuất ra một thứ, đưa cho Tố Dĩ:
“Sư muội, giữ nó cho tốt, đây là ngọc phù mà sư phụ luyện ra, có thể tạm thời ổn định linh hồn của ngươi, nhớ kỹ phải luôn mang theo bên người, vô luận thế nào cũng không được đánh mất!”
So với Mộc Phong khẩn trương, Tố Dĩ vẫn thần sắc bình tĩnh, giống như không phải đang nói tới chuyện của mình vậy, lúc cầm đến ngọc phù hơi nhìn xem một chút, cảm thấy trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc, đem ngọc phù bỏ vào trong lòng ngực xong, đột nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.
Mộc Phong bỗng dưng nhớ tới cái gì, nhất thời hạ quyết định:
“Ta cảm thấy hơi thở của Mị Phi kia rất kỳ quái, luôn có cảm giác không ổn, xem ra phải đi tham quan hoàng cung một chuyến......Không được, hiện tại liền đi.”
Mộc Phong kêu Tố Dĩ tạm lưu lại trong Phủ Quốc Sư, mới vội vã ra ngoài.
Còn lại hai người trầm mặc một lát, Tố Dĩ đột nhiên mở miệng:
“Sư huynh nói, chúng ta cảm thấy thân cận, là vì cùng chia sẻ hồn phách.”
“Ngươi cảm thấy như vậy?”
“Ta cảm thấy trước khi mất đi linh hồn, cũng đã nhận thức ngươi.”
“Chúng ta đã nhập luân hồi mấy lần, là nhận thức qua mấy đời.”
“Ta chỉ là mất trí nhớ.”
Tố Dĩ nhìn hắn, ngữ khí bình bình, không chút phập phồng:
“Có chút người vẫn sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ, cho dù linh hồn trải qua bao nhiêu lần luân hồi, cho dù đã quên dung mạo, quên thanh âm, nhưng chỉ cần lại gặp gỡ, liền có cảm giác vĩnh viễn không quên.”
“Có lẽ ta cũng có đồng cảm giác, nhưng không phải bởi vì chúng ta dùng chung hồn phách, mà là vì khoảng thời gian chúng ta cùng trải qua, nhưng rốt cuộc vẫn không cẩn thận bị lạc mất.”
“Có thể mất đi, chính là chẳng phải trọng yếu.”
“Cho nên, ngươi đối với việc "không cảm giác được đau" của mình không chút nào để ý?”
“Từng để ý. Bất quá, cuộc sống còn có rất nhiều chuyện phải lo khác. Chờ nó trôi qua, phai nhạt, sẽ không còn quá quan trọng.”
“Không quan trọng không phải bởi vì ngươi không muốn, mà vì vô cầu, vì ngươi chưa bao giờ nếm thử nên mới cảm thấy không cần thiết?”
“Không phải cũng giống nhau sao?”
Sao có thể giống nhau? Vô tâm, vô nghĩ, vô tình, vô ái, cho dù là tiên nhân cũng không nhất định làm được. Sống ở trong thế tục, lăn lộn hết vài thập niên, nếu tất cả đều nhạt nhẽo vô vị, vận mệnh như vậy thật sự rất đáng buồn. Xem ra, nàng thật sự đã bị mất đi thứ gì rất trọng yếu, chỉ là chính bản thân nàng không biết mà thôi. Mạc Duật nhìn khuôn mặt vô cảm không chút biến hóa kia, trong lòng dâng lên một loại cảm giác phức tạp không nói thành lời.
Đó cũng không phải vì mối liên hệ với hồn phách của nàng, mà là thuộc về hắn, loại cảm giác này đại khái gọi là thương tiếc.
******
Sở Y Nhân uống xong một chén lớn thuốc bổ, vô lực ngã vào trên giường. Nàng vẫy lui tất cả cung nhân, xem xét hệ thống đột nhiên lại đổi mới nhiệm vụ.
[Đầu mối chính nhiệm vụ: Tìm kiếm ngọc phù. Gợi ý: Tố Dĩ ]
Lại nhìn thấy tên Tố Dĩ, Sở Y Nhân nhíu mày. Nhiệm vụ giết chết nàng còn chưa có đầu mối. Ngọc phù này khẳng định là sư huynh của nàng đưa đi, có khả năng chính là Bình An Phù linh tinh gì đó. Sở Y Nhân cũng không đem nhiệm vụ này đặt ở trong lòng, chờ nàng giết được Tố Dĩ, lại thuận tiện đoạt đồ, chẳng phải cực kỳ dễ dàng sao?
Từ sau khi xoát đầy hảo cảm độ của hoàng đế, mức độ hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ đạt đến 90%, nửa năm qua vẫn trì trệ không tiến. Sở Y Nhân phát hiện, chỉ cần nàng tiến công chiếm đóng một nhân vật, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ tăng lên một chút. Nhưng ngay cả thủ lĩnh hai phái hắc bạch trên giang hồ - La Chi Hoán cùng Tân Từ lẫn hoàng đế đương triều nàng đều giải quyết xong, còn lại 10% là cái gì? Là muốn làm hoàng đế phân phát hậu cung, độc sủng một mình nàng sao? Sở Y Nhân đột nhiên nở nụ cười, nói không chừng là muốn nàng đạp đổ hoàng đế, lên làm nữ vương cũng không chừng.
Chỉ là làm nữ vương thôi, cũng không phải rất khó, chỉ cần có người ủng hộ là được. Nàng đưa tay đùa bỡn lọn tóc rũ trước ngực, suy xét lại những đại quan đương triều. Đứng mũi chịu sào chính là “cha ruột” hiện tại của nàng - Phùng Hằng. Nàng được lên làm sủng phi, công lao của Phùng Hằng cũng không nhỏ. Nữ tử thanh lâu không thể làm thê, huống chi là phi tử của hoàng đế. Thân thế của nàng mọi người đều rõ ràng như nước, chỉ là không ai dám nói hay đề suất cái gì. Không chỉ vì hoàng đế sủng ái nàng, mà còn vì hậu trường của nàng đủ cứng!
Quan văn có Tể tướng Phùng Hằng chống lưng, quan võ cũng đơn giản thu phục. Tên đại quê mùa kia sao có thể gặp qua mỹ nhân nhu tình như nước như nàng, tùy ý quăng chút mị nhãn liền đối với nàng khăng khăng một mực. Bất quá, muốn ở một thế giới nam quyền lên làm nữ vương, vẫn cần tạo chút danh tiếng. A, quốc sư đại nhân không phải là đồng bọn rất tốt sao?
Sở Y Nhân càng nghĩ càng cảm thấy Mạc Duật chính là vì nàng mà tồn tại. Đang nghĩ ngợi nên làm thế nào cùng hắn lãng mạn ngẫu ngộ, ngọn nến trong phòng đột nhiên dập tắt, nàng sợ hãi kêu lên:
“Làm sao vậy? Người đâu......”
Lúc này, trong bóng đêm, nam tử bạch y chậm rãi mà đến, trong mắt mang theo nụ cười như có như không, như vô tình lại như đa tình, làm cho màn đêm mê ly nhiễm thêm vài phần men say.
Một nam tử phong thần tuấn lãng như vậy, nàng cũng không tính chịu thiệt.
“Thì ra là Mộc Phong đại sư.” Sở Y Nhân sóng mắt lưu chuyển, lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ, phong tình vạn chủng.
“Đêm dài triền miên, đại sư là tới trị liệu thân thể cho Y Nhân sao?”
Sở Y Nhân từ trên giường đứng lên, lộ ra thân hình kiều diễm dưới lớp sa y mỏng manh. Nhưng nàng phảng phất như không hề hay biết, vẫn mỉm cười nhìn Mộc Phong, hơi hơi đùa bỡn tóc đen trước ngực.
“Đúng ngay mùng trăng tròn, tại hạ là đến nhìn xem Mị Phi nương nương có biến ra cái đuôi nào hay không?”
Sở Y Nhân che miệng cười khẽ. Đuôi mắt đào hoa càng lộ vẻ phong tình mỹ lệ:
“Mộc Phong đại sư thực biết nói đùa.”
Nàng bước ra chân ngọc, sa y trên người chậm rãi rơi xuống đất, khó giấu dáng người nổi bật, nỉ non nói:
“Ban ngày nhìn thấy đại sư, đã sớm khiến lòng Y Nhân như si như say.”
“Mị Phi muốn mị hoặc tại hạ?” Mộc Phong cúi đầu nhìn Sở Y Nhân, mắt phượng hẹp dài híp lại phân nửa, làm nàng nhìn mà cảm thấy kích thích không thôi.
“Y Nhân chỉ là phàm nhân bình thường, nào có năng lực làm cho tiên nhân động tâm. Nhưng Y Nhân lại bị phong thái của tiên nhân mê hoặc. Nếu tiên nhân thương tiếc, Y Nhân cũng có thể......” Sở Y Nhân ửng hồng hai má, xấu hổ khiếp nhược. Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, làm cho hắn càng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Thấy Mộc Phong cười mà không nói, Sở Y Nhân mắt hàm xuân tình, sớm tưởng hắn đã say trong sắc đẹp của mình, mới mềm mại đáng yêu nói:
“Chẳng lẽ Mộc Phong đại sư tìm đến Y Nhân, không phải vì nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt?”
“Mị Phi nghĩ sao?” Mộc Phong cầm lấy tay nàng.
Sở Y Nhân còn đang thẹn thùng chờ đợi hắn thổ lộ tình thâm, hắn lại nhanh chóng điểm vài cái ở trên người nàng. Từng có kinh nghiệm, sắc mặt Sở Y Nhân đại biến, hai tay muốn đẩy ra Mộc Phong, lại không hiểu như thế nào đã bị giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nàng thất kinh hô to:
“Đại sư đây là làm gì?”
Chẳng lẽ người này lại biến thái như vậy, thích loại hình thức ngược luyến? Sở Y Nhân vội vàng gọi hệ thống. Tuy rằng nàng thích chinh phục nam nhân, nhưng cũng không nguyện ý bị thô lỗ đối đãi. Hắn dám đụng một đầu ngón tay của nàng, liền làm hệ thống xuất ra vũ khí!
Tuy rằng phần lớn điểm tích phân đổi được từ nhiệm vụ đều lấy để cải thiện thân thể, nhưng một hai dụng cụ phòng thân nàng vẫn phải có. Tuy nhiên, nàng còn chưa thành công gọi đến hệ thống, liền nhìn thấy trên người Mộc Phong tản ra ánh sáng nhạt. Tình cảnh này càng nhìn càng không ổn, chẳng lẽ Mộc Phong thật sự là thiên sư có thực tài?
Mộc Phong vẫn như cũ cười nhạt. Nhưng Sở Y Nhân lại hoảng sợ phát hiện, hắn cũng không phải bị mê hoặc, mà hoàn toàn không bị nàng ảnh hưởng. Mọi hành động sở tác sở vi trước đó của nàng giống như là diễn xiếc không đáng tiền!
“Mị Phi không cần lo lắng, tại hạ chỉ thầm muốn tính toán dò xét lai lịch của nương nương. Vì sao mạng cách của nương nương từ cực hung, trong một đêm liền chuyển thành cực quý?”
-- Tiểu kịch trường --
Sở Y Nhân: "Hệ thống, Mộc Phong nói mệnh cách của ta là cực quý. Ngươi nói xem, khi nào thì ta có thể lên làm nữ vương?"
Hệ thống: [Khi tận thế, mình ngươi độc tôn.]
Sở Y Nhân: "Đáng ghét, hệ thống ngươi rõ ràng chính là tsundere, rõ ràng đã phải lòng ta, mỗi lần đều thích trêu đùa ta một phen. Ngươi nói xem, Mộc Phong cư nhiên thích phong cách trói buộc, phù thủy, cẩu huyết, xác ướp. Đây là lần đầu tiên ta chơi khẩu vị nặng như vậy!"
Hệ thống: [Người chơi suy nghĩ nhiều, kịch bản không có khả năng phong phú như thế.]
Sở Y Nhân: "Không ~ thế giới sẽ vì ta mà trở nên nhiều màu hơn ~ ha ha ha ha......"
Cung nhân Giáp: (!!°○°) "Nương nương lại nhìn gương lầm bầm lầu bầu, tháng này đã muốn nứt ba mươi cái gương rồi."
Cung nhân Ất: (ー_ー)!! "Tháng trước nương nương đột nhiên muốn du hồ, cá trong hồ liền chết hơn mười dặm."
Cung nhân Bính: (°ー°〃) "Nương nương đi ngự hoa viên vài lần, toàn bộ hoa đều rũ xuống."
Cung nhân Đinh: (;′⌒") "Từ lúc nương nương đến cung điện này, đã lâu không nghe được tiếng chim hót. Toàn bộ chim bay ngang qua đều ngã chết."
Cung nhân Mậu:(#°д°) "Lần đầu tiên thấy dung mạo của nương nương, cơ thể của ta liền không được tốt cho lắm. Ánh mắt thường xuyên híp lại, đờ đẫn mơ hồ. Nước miếng không khống chế được chảy xuống. Trái tim đập lộn xộn giống như muốn nhảy ra ngoài. Ngửi được hương khí từ nương nương, ta đều tê liệt, cả người run rẩy......Các ngươi thì sao?"
Cung nhân Giáp + Ất + Bính + Đinh + Mậu: (T△T) "Nương nương, cầu buông tha!"