*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tố Dĩ mặt không chút thay đổi nhìn quan viên địa phương bị Mộc Phong lừa dối. Hắn dùng một tay kỹ năng thần côn điêu luyện, dọa nhóm quan viên sửng sốt, sảng khoái đem bọn họ xem thành thượng tiên.
Từ sau khi quốc sư đại nhân nổi danh, trong kinh thành liền toát ra rất nhiều vị thần côn không biết từ đâu nhảy ra làm ăn, nhưng không có một ai là thực có tài. Điều này làm cho phần lớn quan viên vẫn kiên trì với thuyết vô thần cảm thấy thập phần phiền chán.
Nói luật pháp là cấm đi, nhưng hoàng đế lại thập phần tin vị quốc sư nhìn như khí thế ngập trời kia. Nói là nên khởi xướng tín ngưỡng cho dân chúng đi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều tổ chức tà giáo lấy cờ hiệu này, diệt mãi diệt không xong. Hiện tại quốc sư còn nói Mị Phi trúng tà, chính bản thân hắn cũng không ổn. Tất cả quan viên đều bị hoàng đế phái ra dân gian tìm cao nhân.
Không nên có nhiều cao nhân như vậy a? Toàn bộ đều là giả đạo sĩ, dán cái ký hiệu giữa trán, đội cái nón chóp, lại cầm một lá cờ rách liền tới cửa hoá duyên......à không...là tới cửa lừa tiền.
Cao nhân sở dĩ được gọi là cao nhân, chính vì họ luôn xuất quỷ nhập thần, nếu dễ dàng liền có thể gặp được như vậy, thì chắc chắn là kẻ lừa đảo! Triều đình không có nhiều bạc để thỉnh mấy người này múa diễn như vậy. Thậm chí có quan viên vụng trộm thương lượng với nhau, nếu không cứ tùy tiện tìm đại một chút, lại kêu ngự y kê chút thuốc an thần cho qua chuyện. Mị Phi cùng quốc sư rõ ràng là thấy mỗi ngày trôi qua quá thanh nhàn nên mới kiếm chuyện nháo đi.
Ngay tại thời điểm các quan viên chuẩn bị đóng cửa kết sổ, Mộc Phong cùng Tố Dĩ xuất hiện. Tạo hình thần côn của hắn tao nhã phiêu dật, cực kỳ tăng thêm phân lượng, cho nên cũng không bị đám quan viên vốn không còn kiên nhẫn này lập tức đuổi đi, ngược lại còn cho hắn một cơ hội biểu diễn. Nhưng đối với người mắc bệnh thần côn thời kỳ cuối như Mộc Phong, cũng không phải là ngươi muốn xem, hắn liền tự động diễn cho ngươi xem.
Hắn chỉ nói, hôm nay quý phủ của đại nhân không quá an bình, có hơi xung đột ầm ĩ, thần tiên sợ là không muốn hạ phàm.
Mộc Phong tiếc nuối lắc đầu, lại hẹn ngày khác sẽ trở lại.
Sau đó, thấy đêm nay tường an vô sự, vị đại nhân kia còn định cười nhạo Mộc Phong là lừa đảo. Nhưng ngày hôm sau mới phát hiện, Tàng Bảo Các nhà hắn bị trộm! Tất cả thi họa bảo bối của hắn đều bị chuột gặm nát, ngay cả đồ trang sức của thê thiếp hắn đều trở nên rỉ sét. Toàn phủ ai oán kêu la liên tục. Đại nhân đành phải cấp tốc thỉnh Mộc Phong đại sư đến cứu nguy.
“Sư huynh, ngay cả nhà người ta có mấy con chuột ngươi đều có thể bói toán ra?”
“Chút chuyện nhỏ như thế nào đáng cho sư huynh ngươi dùng thần lực. Thời điểm thông truyền hôm qua, một nha hoàn đã nói cho ta biết.”
Về phần Mộc Phong rốt cuộc là chế thuốc diệt chuột hay là múa điệu vũ trừ tà gì đó để đuổi đi những "khách nhân” khó nhằn kia, cái này nàng không rõ. Tiếp theo, hắn lại lộ ra thêm mấy chiêu kỹ năng, lấy được sự công nhận của toàn thể quan viên, mới vội vàng được đưa vào cung. Mị Phi gần đây thoạt nhìn rất không tốt, hoàng đế bệ hạ đã sầu đến mức muốn giết người!
******
Nữ tử trong gương hé ra khuôn mặt diễm lệ thoát tục. Thân thể của nàng không có một mảnh vải, chỉ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve lọn tóc dài rủ xuống thắt lưng, che đậy bộ ngực sữa tinh tế đầy đặn. Vòng eo lả lướt như dương liễu, dáng người linh lung hấp dẫn, thật sự là chiết sát người ngoài.
Nàng vươn ra hai tay. Cung nữ lập tức tiến lên khoác cho nàng một lớp váy lụa mỏng, làn váy phất phơ phiêu dật như nguyệt quang lưu động, hơi điểm chút phấn son, càng khiến nàng thêm phong tình ý vị.
“Nương nương thật đẹp!” Cung nữ quỳ gối trước người nàng, mê muội nhìn nữ tử ung dung tuyệt mỹ kia.
Nàng chính là đệ nhất sủng phi đương triều - Mị Phi, cũng là Sở Y Nhân.
Ngày đó, sau khi Tố Dĩ rời đi, Sở Y Nhân bị điểm huyển, lại trúng dược, cùng đại quan kia điên long đổ phượng đến ba ngày ba đêm, cơ hồ thể lực cạn kiệt. Mà đại quan kia cũng thập phần vừa lòng nàng hầu hạ, dưới sự tiếc nuối của Sở ma ma thay nàng chuộc thân.
Nàng vừa rời đi Hồng Lâu, hệ thống liền thông báo thêm một nhiệm vụ ẩn tàng thứ hai: Tiến công chiếm đóng quốc sư.
Truyền kỳ về vị quốc sư này nàng cũng có nghe thấy. Nhưng thân là một người hiện đại, nàng không quá tin tưởng mấy thứ mê tín, cho nên cũng không cố kị hắn như những người khác. Chỉ có một vấn đề là, quốc sư hành tung thần bí, người bình thường không dễ dàng nhìn thấy.
Sau khi biết được mình sẽ được mang đến kinh thành, trong đầu nàng đột nhiên lóe ra một chủ ý. Quốc sư cho dù lợi hại, có thể địch nổi hoàng quyền sao? Vì thế, nàng thiết kế một dịp ngẫu ngộ hoàng đế, lại tung ra một khúc kinh nhân, làm cho hoàng đế nhớ thương. Đại quan tất nhiên không thể không chắp tay nhường cho.
Sở Y Nhân rất dễ dàng trở thành sủng phi, cũng nhìn thấy được quốc sư trong truyền thuyết. Nhận ra là Mạc Duật, Sở Y Nhân lúc ấy thiếu chút nữa thất thố. Không biết vì sao hoàng đế không nhận ra hắn, hơn nữa lại tin tưởng hắn như thế? Mạc Duật nhìn thấy nàng cũng không phản ứng, thậm chí tránh thoát chút lần nàng cố ý làm khó dễ, bí hiểm giống như trong lời đồn vậy.
Sở Y Nhân chưa bao giờ dám khinh thường vị nam chính kinh tài tuyệt diễm này. Hắn từng sảng khoái cự tuyệt làm đế sư, nhưng hiện tại cũng là lên làm quốc sư, dưới một người trên vạn người đó thôi.
Thời điểm Sở Y Nhân nhìn đến ánh mắt không gợn sóng không sợ hãi lúc hắn nhìn về phía nàng, đột nhiên giật mình. Hắn quả nhiên yêu nàng vô cùng sâu đậm, thậm chí có thể đuổi tới trong tận hoàng cung như vậy. Chẳng lẽ nàng phải ở trong cung gạt hoàng đế cùng hắn bí mật hẹn ước? Vừa nghĩ như vậy, Sở Y Nhân lại có vài phần hưng phấn. Không thể tưởng tượng được Mạc Duật thoạt nhìn lạnh lùng, lại rất có tình thú! Một khi đã như vậy, trước tiên nàng muốn dỗ tốt hoàng đế, mới tiện cho bọn họ về sau lâu ngày sinh tình.
Lúc này, tiếng thông truyền của thái giám ngoài điện vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Sở Y Nhân nắm lấy tay cung nữ, thướt tha kiều diễm ra cửa nghênh đón:
“Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng...”
Mới hành lễ được phân nửa, đã bị một bàn tay to nóng rực đỡ lấy:
“Ái phi miễn lễ, mau mau đứng lên.”
Sở Y Nhân ngẩng đầu, một đôi mắt ngập nước nhìn hoàng đế, làm hắn dục hỏa đốt người, bàn tay to lập tức đem nàng ôm vào lòng, vẫy lui hạ nhân, vội vàng hướng vào trong phòng ngủ đi đến.
Hoàng đế ôm nàng ngồi ở trên giường, yêu thương nhìn khuôn mặt đã gầy yếu không ít của nàng.
“Hoàng thượng, đêm qua thần thiếp từ trong mộng bừng tỉnh, tâm thần vẫn còn mê mang đau xót không thôi. Trong mộng sương khói lượn lờ, sau khi một làn khói trắng cuối cùng tan biến, phảng phất như sự tưởng niệm của thần thiếp đối với Hoàng thượng cũng hóa thành hư vô. Nhìn lên thiên không bát ngát mà tịch mịch, thần thiếp quả thực sầu bi khôn cùng. Thời điểm tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nhưng thần thiếp đã vô pháp đi vào giấc ngủ, liền đứng ở trước cửa sổ nhớ tới những ngày cùng Hoàng thượng bầu bạn. Thời gian đó chỉ sợ không thể giữ lại......”
Hoàng đế vô cùng chấn động. Hắn thâm tình nhìn Sở Y Nhân:
"Ái phi, ngươi chớ nghĩ nhiều. Trẫm sẽ luôn ở cạnh ngươi!”
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy thân thể không tốt lắm, nhất là ngực cứ nhoi nhói. thần thiếp nghĩ, quốc sư đại nhân có bản lĩnh thông thiên như vậy. Lần trước hắn tiến cung, chỉ liếc mắt nhìn thần thiếp một cái, thân thể thần thiếp liền thoải mái không ít. Có lẽ là vì quốc sư đại nhân có một thân chính khí nghiêm nghị, mới đem toàn bộ những thứ không tịnh trên người thần thiếp dọa chạy.”
Hoàng đế thở dài một hơi:
“Ái phi, trẫm cũng muốn kêu quốc sư tiến cung xem bệnh cho ngươi. Nhưng quốc sư thân thể bất an. Hai ngày trước trẫm cải trang đến thăm bệnh, hắn đã nằm trên giường không dậy nổi, thần chí không rõ.”
“Quốc sư đại nhân bệnh nặng như vậy, hoàng thượng không thỉnh ngự y vì quốc sư đại nhân trị liệu sao?” Sở Y Nhân khẩn trương nhìn hoàng đế, đã thấy hắn lắc đầu.
“Chẳng lẽ là......” Sở Y Nhân che miệng, khóe mắt bỗng nhiên rớt xuống một giọt nước mắt trong suốt:
“Chẳng lẽ là do thần thiếp lây bệnh đến trên người quốc sư đại nhân?”
Hoàng đế nhìn thấy Sở Y Nhân rơi lệ, đau lòng không thôi, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, dỗ dành nói:
“Ái phi đừng lo lắng, trẫm đã phái người tìm kiếm cao nhân, nhiều ngày trôi qua, chắc cũng sắp có tin tức.”
“Hoàng thượng, nếu quốc sư đại nhân lành bệnh, có thể thỉnh hắn tiến cung một chuyến hay không? Thần thiếp muốn cảm tạ quốc sư đại nhân thật tốt.”
“Đương nhiên có thể, quốc sư cứu ái phi của trẫm. Trẫm đương nhiên muốn ban thưởng cho hắn.”
“Quốc sư đại nhân là thế ngoại cao nhân, có bản lĩnh thông thiên, những thứ phàm tục của thế gian sẽ thích hợp với quốc sư đại nhân sao?”
“Ái phi nói có lý, nhưng trừ bỏ những thứ phàm tục kia, trẫm cũng là hai bàn tay trắng. Ái phi không thể kêu trẫm đem ngươi đưa cho quốc sư đi?”
Hoàng đế vui đùa. Sở Y Nhân đỏ mặt, hờn dỗi nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Hoàng Thượng, ngươi thật là xấu.”
“Trẫm không xấu thì sao có thể chuyên sủng một mình ngươi?” Hoàng đế cười khẽ một tiếng, cúi đầu xâm lược cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Sau một phen chiếm đoạt, hoàng đế chui đầu vào trên bờ vai bằng phẳng của Sở Y Nhân, hơi thở gấp gáp nói:
“Ái phi, mau đem thân thể dưỡng tốt, trẫm nhịn thực vất vả.”
Sở Y Nhân vô lực dựa vào hoàng đế, thanh âm mềm mại đột nhiên mang theo vài phần ảm đạm:
“Hoàng thượng có thể đi tới chỗ những tỷ muội khác. Các nàng cũng có thể......”
Hoàng đế khẽ cắn lỗ tai nàng một cái, khiến nàng kinh hãi hô lên, quên mất lời nói vừa rồi.
“Sau khi có ngươi, trẫm mới lần đầu tiên cảm giác được cái gì là không biết thoả mãn. Ngươi không bồi thường trẫm cho tốt, còn muốn trộm lười, nên phạt!” Hoàng đế hôn lên môi Sở Y Nhân, một mạch đến lúc nàng thở gấp liên tục, tìm mọi cách né tránh cầu xin tha thứ, hắn mới buông tha nàng.
“Hoàng thượng vì thần thiếp suy nghĩ như thế, thần thiếp thật sự là muôn lần chết cũng không chối từ......”
Hoàng đế vội vàng che miệng nàng:
“Vạn vạn lần không thể nói từ chết. Ái phi, nhớ rõ, ngươi đã nói muốn bồi trẫm cả đời.”
Sở Y Nhân cảm động đổ nhào vào trong lòng hoàng đế, trên mặt mị ý càng sâu.
Xem ra, hoàng đế đã yêu nàng tận xương, không thể không có nàng. Qua không lâu nàng có yêu cầu gì chắc chắn cũng có thể thỏa mãn. Mạc Duật, ngươi không cần nhẫn nại nữa. Nếu trong tiểu thuyết nữ chủ có thể cùng nam chủ, nam xứng cùng một chỗ. Sở Y Nhân nàng mỹ mạo đa tài như thế, làm hoàng đế phân phát hậu cung, đồng ý cùng mấy nam nhân chia sẻ nàng, thu thêm vài trai lơ, cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng!
-- Tiểu kịch trường --
Sở Y Nhân: "Bản cung gần đây cảm thấy không thèm ăn. Quốc sư tú sắc khả cơm, có thể theo bản cung cùng ăn bữa tối hay không?"
Mạc Duật không phản đối, chỉ cầu hoàng đế cho huynh đệ mãnh hổ mà nước láng giềng đưa tặng cùng ăn chung. Huynh đệ mãnh hổ nhìn thấy Sở Y Nhân, lập tức khẩu vị tăng cao, thèm nhỏ dãi ba thước, vuốt nhọn cào cào, cầu được quỳ liếm.
Sở Y Nhân: "......Ha ha, bản cung tự nhiên cảm thấy thèm ăn trở lại rồi."
******
Sở Y Nhân: "Bản cung gần đây cảm thấy rất khó ngủ, tinh thần mệt mỏi. Quốc sư nhìn cảnh đẹp ý vui, có thể theo bản cung đồng tẩm nhất túc* hay không?"
*Nghĩa là cùng ngủ*Mạc Duật không phản đối, chỉ cầu hoàng đế thỉnh cao tăng đắc đạo đến cung điện của Mị Phi niệm kinh bảy ngày bảy đêm. Sở Y Nhân nghe đến đầu óc choáng váng, hai mắt vô thần, mơ màng đi vào giấc ngủ.
******
Sở Y Nhân: "Bản cung gần đây cảm thấy cả người vô lực, quốc sư pháp lực vô biên, có thể theo bản cung tắm rửa mát xa không?"
Mạc Duật không phản đối, mang đến dược dục* dùng để nâng cao tinh thần mà ngự y mới nghiên cứu phát triển. Sở Y Nhân ngâm đến cả người nhăn nheo mềm nhũn, nhượng bộ lui binh.
*Thuốc đổ vào nước tắm để ngâm mình*******
Sở Y Nhân: "Bản cung gần đây......"
Hoàng đế: "Quốc sư nói ái phi gần đây là nhàn rỗi đến sinh bệnh. Trẫm sẽ gọi các phi tử khác qua đây, cùng ái phi nói chuyện phiếm, ăn cơm, chơi đùa, ngủ, một ngày mười canh giờ không được phép xin nghỉ."
Phi tử Giáp + Ất + Bính + Đinh + Mậu + Thình + Tỵ + Ngọ + Mùi + Thân + Dậu:
"Nô tì tuân chỉ!"
Sở Y Nhân: "......Thần thiếp cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi."
Tác giả: Thân là Mary Sue không mê được một hai vị hoàng đế, vậy rất uổng công bàn tay vàng mà hệ thống cấp cho nàng a! ╮[╯▽╰]╭