*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Y Nhân lại một lần nữa nhìn thân ảnh mình trong gương, cảm thán nói, trên đời này sao lại có một nữ tử tuyệt sắc như vậy.
Mỹ nhân trong gương có một đầu tóc dài đen nhánh, mềm mại lại sáng bóng như tơ; Lông mi vừa đen vừa dài, khi chớp mắt như cánh bướm nhẹ vỗ, trêu chọc lòng người; Con mắt như hắc ngọc đen bóng thâm thúy, lại sáng trong thuần khiết như lưu ly, chỉ cần đối diện trong nháy mắt, ngươi sẽ thật sâu yêu phải nàng;
Cái miệng anh đào của nàng nhỏ nhắn, hồng nhuận sáng bóng, mềm mại ướt át; Đôi môi hé mở như mời gọi người đến nhấm nháp, vừa hôn lên liền không thể tự kềm chế; Da thịt của nàng trắng noãn tinh tế như mĩ ngọc thượng hạng, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay; Bộ ngực sữa của nàng no đủ mê người, cho dù bị xiêm y che khuất cũng không thể giấu đi đường cong tuyệt mỹ, làm cho nam tử hô hấp gấp gáp, mơ màng không thôi; Cái eo nhỏ chỉ bằng kích thước lưng áo, nhu nhược tinh tế, khi hành tẩu thướt tha yêu kiều như dương liễu. Chỉ cần nàng đi qua, sẽ mang đến một trận gió thơm. Nam tử chung quanh chỉ có thể ánh mắt si mê, thèm nhỏ dãi nhìn theo thân ảnh của nàng, bóng dáng tinh tế của nàng, đường cong quyến rũ hoặc nhân của nàng.
Vừa thấy Y Nhân, lầm cả đời.
Sở Y Nhân sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trong gương, lúc rời đi liền lưu lại một dấu môi son đỏ thắm. Quay đầu nhìn lại, một gã sai vặt đang si mê không chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng chảy nước bọt lại hồn nhiên không biết.
Sở Y Nhân hơi câu lên đôi môi, chậm rãi rời đi. Ha ha! Xem ra, trong lúc vô tình lại làm cho một người nam nhân đánh mất tâm can......
Sở Y Nhân tuy rằng thương hại những nam tử cầu mà không được này, nhưng lại càng đắc ý làm bọn họ si mê mình. Nàng xinh đẹp như vậy, hại nhiều người khổ sở như vậy, thật sự là tội lỗi a!
Sở ma ma tuy rằng kêu nàng chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng không dám thúc giục nàng. Sở Y Nhân vốn luôn thập phần tự tin. Nàng chỉ cần ở trên đài nhẹ nhàng cười, hoặc xướng lên mấy thủ khúc. Đám nam nhân phía dưới liền si mê nhìn nàng, không cần làm thêm cái gì. Sắc đẹp của nàng chính là khiến người ta rung động như vậy.
******
Thời điểm Sở Y Nhân lên đài biểu diễn, Tố Dĩ đang ở hậu viện giặt quần áo.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng liền luôn ở tại Hồng Lâu. Bởi vì không ưa nói chuyện, mọi người đều cho rằng nàng rất dễ khi dễ, chuyện phiền toái gì đều sai nàng làm.
Tố Dĩ cũng không có ý kiến, kêu gì làm đó, dù sao sau khi xong việc bọn họ cũng sẽ cho lại nàng chút đồ ăn để bồi thường.
Tố Dĩ đem quần áo đã giặt sạch vắt ráo, lau khô tay, phát hiện gã sai vặt kia vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn nàng.
Người này thật kỳ quái. Người đến đây nếu không phải đi nhìn lén Sở Y Nhân, thì cũng là nhìn các cô nương xinh đẹp khác trong lâu, ai lại tới hậu viện nhìn một nha hoàn. Hơn nữa, ở hậu viện chỉ có phòng tạp vật, người ở cũng là những hạ nhân nghèo hèn, đâu có gì cho hắn ăn cắp. Về phần hắn đúng là muốn đối với mình có ý đồ gây rối, Tố Dĩ khí lực rất lớn, mười tráng hán cũng không phải đối thủ của nàng, cho nên cũng không sợ hắn đánh chủ ý xấu xa gì.
Tố Dĩ đổ nước, đem thau rỗng cầm lên, chuẩn bị đi về, nhưng lại bị nam tử kia chặn đường.
Tố Dĩ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của hắn. Nam tử thập phần gầy gò, y bào tố sắc mặc ở trên người hắn nhìn đặc biệt sạch sẽ, nhẹ nhàng mà khoan khoái. Tóc dài đen như mực tùy ý dùng dây cột tóc buộc lại, hé ra khuôn mặt tuấn tú. Cặp mắt hẹp dài tĩnh lặng như đầm nước, nhìn kỹ lại lộ ra một mảnh lạnh nhạt. Bộ dạng của hắn rất dễ nhìn, mặc dù không đến mức khiến cho người ta thần hồn điên đảo, nhưng hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng toát ra một phong thái thanh kì, khí chất đặc biệt, cho người ta một loại cảm giác thanh hoa cao quý.
Người như vậy cư nhiên là một gã sai vặt?
Không phải là công tử nhà ai nghịch ngợm tìm trang phục của hạ nhân tới giả làm những kẻ thô phó như bọn họ chứ?
Tố Dĩ tránh đi hắn, nhưng lại bị ngăn cản.
“Tố Dĩ.” Thanh âm của nam tử ôn nhuận như ngọc, làm bạn với gió đêm mà đến, khiến người ta cảm thấy vài phần cảm giác mát.
Tố Dĩ nghe có vài phần quen thuộc, không khỏi dừng lại cước bộ, nhìn hắn một cái. Hắn thoạt nhìn không giống loại thích trêu cợt người khác. Nàng điềm đạm nói:
“Ta gọi Tiểu Tố.”
“Ngươi gọi là Tố Dĩ.” Ánh mắt nam tử thập phần bình thản, không cho người ta nhìn đến một cảm xúc dư thừa. Ngữ khí bằng phẳng yên ổn, rất có sức thuyết phục.
Thực ra tên của nàng là gì Tố Dĩ cũng không rõ, Tiểu Tố cũng là được người khác tùy tiện đặt cho:
“Ngươi quen biết ta?”
Tất cả trí nhớ trước khi vào Hồng Lâu đều bị mất, Tố Dĩ nghĩ nàng có thể là bị bán vào, bởi vì không nghe lời nên bị đánh vài gậy, sau đó liền choáng váng. Mặc dù không đến nỗi ngốc, nhưng như thế nào cũng không có chút biểu tình, giống như khúc gỗ vậy. Đương nhiên, đây là do mấy tỷ tỷ trong Hồng Lâu nói.
Nam tử này chừng trên dưới hai mươi, chẳng lẽ trước kia có nhận thức nàng? Nhưng Tố Dĩ đối với đồng hương quen biết gì đó đều không có hứng thú. Cô nương trong lâu kết giao bằng hữu, kết cục của “bằng hữu” đó cũng rất tai ương.
Nam tử nghe được lời nói của Tố Dĩ, hơi giật mình, chậm rãi gật đầu, nhưng lại không nói tiếp.
Người này không phải đầu óc có bệnh đi? Tố Dĩ đồng tình nhìn hắn, nhưng cũng không để ý, gật đầu với hắn một cái liền rời đi.
“Không đau sao?” Nam tử chỉ vào ngón tay của nàng.
Vừa rồi, lúc chà xát quần áo đã chà phải tay, hơi tróc da chảy máu. Hắn không nói, Tố Dĩ còn không phát hiện. Bộ dáng của nàng so với hắn còn muốn kinh ngạc hơn.
Nàng lắc đầu:
“Không đau, thời điểm ta sinh ra......thời điểm có ý thức liền không cảm thấy đau nữa.”
Cặp mắt xinh đẹp của nam tử vẫn nhìn nàng, tựa hồ có hơi tức giận, hoặc là khổ sở. Tố Dĩ nghĩ, người này thật sự là một người nhiều cảm xúc.
“Xát lên một chút.” Nam tử không biết từ chỗ nào xuất ra một hộp thuốc cao, đưa cho Tố Dĩ.
Nàng đang định cự tuyệt, hắn đã đem hộp thuốc dúi vào trong lòng nàng. Tố Dĩ sợ làm rớt, chỉ có thể lấy tay giữ lại.
“Của người khác, không mất tiền, ngươi cầm dùng đi.”
“A?...ừ.” Tố Dĩ cảm thấy trả lời như vậy rất không lễ phép, lại lập tức bổ sung:
“Đa tạ, ta thực thích.”
Cô nương trong lâu thu được bất cứ thứ gì cũng phải nói thích. Bất quá, nàng vẫn là lần đầu tiên thu được người khác tặng dược.
Nam tử lại bình tĩnh nhìn nàng. Ánh mắt rất kỳ quái, giống như muốn xuyên thấu qua nàng nhìn ai đó. Bất quá, ánh mắt của hắn rất đẹp.
Tố Dĩ vẫn luôn điệu thấp, đây là lần đầu tiên bị người ta nghiêm túc nhìn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút vô thố.
Lúc này, một làn gió thơm quen thuộc nghênh diện mà đến.
“Các ngươi đang nói chuyện gì a?” Thanh âm của Sở Y Nhân thập phần mềm mại đáng yêu. Âm cuối còn nghịch ngợm hơi hơi nâng lên, trêu chọc lòng người. Còn chưa thấy được người, chỉ nghe thanh âm này, liền khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
Bất quá, cũng không bao gồm hai người ở đây.
“Ta về sau sẽ gọi Tố Dĩ.” Tố Dĩ nề nếp thành thật trả lời.
Sở Y Nhân kiềm lại nụ cười, sau đó nhìn về phía nam tử giấu ở trong bóng đêm, thần sắc trong mắt khó phân biệt.
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Trợ giúp Tố Dĩ thành hoa khôi. Hảo cảm độ của Tố Dĩ = 0]
Nghe được âm thanh của hệ thống, Sở Y Nhân nheo lại mắt phượng, từ trên xuống dưới đánh giá Tố Dĩ. Lại nói tiếp, nàng cùng Tố Dĩ coi như quen biết đã lâu, nhưng còn chưa thật sự nhìn kỹ bộ dáng của nàng.
Sở Y Nhân vừa tới Hồng Lâu cũng chịu khi dễ. Khi đó nàng khoảng chừng mười tuổi, bởi vì thiếu dinh dưỡng trường kỳ, thân hình gầy yếu giống như đứa nhỏ sáu bảy tuổi. Hàng xóm của nàng là Tố Dĩ, tuổi tác cùng nàng không chênh lệch lắm, chỉ đến sớm hơn so với nàng nửa tháng. Tố Dĩ thập phần âm trầm, điệu thấp. Nếu không phải có một ngày vô tình thấy nàng đi ra cửa tỉa hoa, Sở Y Nhân cũng không biết nhà hàng xóm có người ở.
Hồng Lâu không thiếu cô nương, nhất là cô nương xinh đẹp. Mà Sở Y Nhân cùng Tố Dĩ lại là bộ phận đặc thù, bởi vì bộ dáng của các nàng rất bình thường.
Bộ dáng bình thường nhất định chính là mệnh nha hoàn, nhất định sẽ bị khi dễ. Sở Y Nhân nhiều lần muốn cùng Tố Dĩ kết đồng minh, cùng nhau cố gắng lên làm hoa khôi, nhưng mỗi lần Tố Dĩ đều mặt không chút thay đổi cự tuyệt. Sở Y Nhân không biết nàng là thật không hiểu hay là giả thanh cao, khuyên răn mệt mỏi, nói mãi không được, quyết định không nói nữa.
Về sau, Sở Y Nhân tích cực hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, lấy lòng người bên cạnh. Nàng bắt đầu thoát thai hoán cốt, nụ hoa đãi phóng.
Sở Y Nhân dùng thời gian năm năm để trở thành hoa khôi kinh tài tuyệt diễm, dễ dàng giết chết nữ chủ, mà nhóm nam phụ cũng mê nàng thần hồn điên đảo. Sở Y Nhân cũng đổi khuê phòng vài lần, nơi nàng ở hiện tại cực kỳ hoa quý tinh xảo, sợ là ngay cả thiên kim thừa tướng cũng ở không nổi. Nàng đã sắp nhớ không nổi năm đó vẫn là một tên ăn mày, chỉ có cái nóc nhà để che mưa, chút cỏ tranh để đệm lưng nghỉ mệt.
Sở Y Nhân leo lên chỗ cao, không khỏi thỉnh thoảng cũng cảm thấy tịch mịch, ngẫu nhiên gặp được hàng xóm cũ Tố Dĩ. Sở Y Nhân hiện tại đã biến thành một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mà Tố Dĩ vẫn giống như con chuột nhắt, gầy teo nho nhỏ, không nói lời nào, không biểu tình không cảm xúc.
Lúc ấy, Tố Dĩ đang tưới một chậu dạ hương, rõ ràng vẫn là cuộc sống vừa bần vừa bẩn, nàng vẫn cảm thấy không sao cả. Giống như lần đầu tiên Sở Y Nhân thấy nàng lúc tỉa hoa, cũng là biểu tình đạm mạc như vậy. Nhớ tới khoảng thời gian từng gian khổ, Sở Y Nhân muốn nâng nàng một phen, nhưng Tố Dĩ lại cự tuyệt.
Tố Dĩ một chút cũng không tò mò vì sao nàng trở nên xinh đẹp, cũng tuyệt không hâm mộ cuộc sống phú quý hiện nay của nàng. Sở Y Nhân đột nhiên có chút chán ghét bộ dạng lúc nào cũng không gợn sóng không sợ hãi kia. Nàng vẫn luôn cố gắng tranh đấu để leo lên chỗ cao, ở trong mắt Tố Dĩ chính là chuyện không đáng quan tâm như vậy sao? Không có khả năng, nhất định là nàng che giấu cực kỳ sâu, nhất định mỗi đêm nàng đều ở tại căn nhà gỗ nhỏ hẹp kia hối hận năm đó đã cự tuyệt lời mời của mình.
Vì thế, Sở Y Nhân đem Tố Dĩ buộc tới bên cạnh, sai nàng làm mấy việc vặt vãnh, muốn cho Tố Dĩ nhìn thấy hoàn cảnh phú quý hiện tại của mình, sau đó hung hăng hâm mộ mình, đố kị mình!
Nhưng thời gian dần trôi qua, bộ dáng của Tố Dĩ vẫn bình thường như vậy, vẫn là nha hoàn làm việc nặng, vẫn là thái độ bình bình, không cảm xúc như vậy.
Sở Y Nhân nở nụ cười hỏi:
“Tố Dĩ, ngươi muốn trở thành hoa khôi không?”
Tố Dĩ còn chưa nghĩ đến làm hoa khôi có chỗ tốt gì. Nam tử trong góc khuất lại đột ngột ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái.
Sở Y Nhân lại chuyển đề tài:
“Tố Dĩ, ngươi khi nào thì nhận thức Mạc công tử?”
“Mạc công tử?”
“Mạc công tử a......” Sở Y Nhân lại nhìn qua, nam tử kia đã không còn nhìn về phía bên này nữa.
Nàng cười duyên nói:
“Mạc công tử là một vị nam tử thực vĩ đại, nhưng không có một nữ tử nào có thể được hắn để ý. Tố Dĩ, ngươi không nên yêu phải hắn, bằng không sẽ bị tổn thương, nhớ kỹ, về sau nhìn thấy hắn, trăm ngàn lần phải tránh đi.”
“Ừ.” Tố Dĩ không quá nghe hiểu, bất quá vẫn thành thật đáp ứng, cầm cái thau rời đi.
Dưới ánh trăng nhu hòa, Sở Y Nhân cười đến cực kỳ quyến rũ. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, thất thần nhìn thân ảnh Mạc Duật kéo dài dưới ánh chiều tà thật lâu.
Lại nhớ tới lúc ấy...
Ngẩng đầu than nhẹ trước đêm cô tịch, phồn hoa trước mắt cũng hóa tang thương, mọi cảm xúc đều tắm mình trong đêm tối, ở trong lòng phiêu du lưu đãng. Thời gian giống như bị ngưng kết. Một cái chớp mắt kia, hắn cúi đầu sầu bi, hắn xoay người quật cường. Một nụ cười khổ xẹt qua thiên không, một giọt nước mắt chảy xuống dưới. Cảnh tượng kia đã nhiễu loạn suy nghĩ của nàng. Ở trong gió đêm ưu thương, nàng bị sự chân thành tha thiết của hắn làm cảm động.
Sở Y Nhân thấp giọng nói:
“Ngươi đã sớm yêu ta đi, bởi vì cao ngạo mới không chịu hướng ta thổ lộ, lại vụng trộm đến hỏi hạ nhân tình huống của ta, sau đó lại cô độc yên lặng yêu say đắm ta sao?......Chỉ tại ta vô tình làm ngươi tình thâm như thế! Aiz~, kỳ thật ngươi chỉ cần mở miệng, ta làm sao có thể cự tuyệt ngươi đâu. Phải không, Mạc Duật...?”
-- Tiểu kịch trường --
Tố Dĩ: "Lần này đến lượt ta ngốc choáng váng sao?"
Hệ thống: [Ngươi bị mất một bộ phận hồn phách a.]
Tố Dĩ: "Ta chắc là rất khờ, có thế nào cũng nghe không hiểu lời nói của Sở Y Nhân."
Mạc Duật: "Không phải ngươi khờ, mà là nàng xem người khác thành ngốc tử."
Sở Y Nhân: "Các ngươi yêu ta mãnh liệt như nước, nhưng ta không cách nào đối với các ngươi mưa móc cùng dính. Tình yêu của các ngươi như mưa xuân tưới mát tâm linh buồn tẻ của ta. Ta cỡ nào hận không thể làm bản thân mình biến thành mây trắng tự do trên trời. Nếu ngươi đau lòng, ta liền lẳng lặng rớt xuống, ngưng đọng ở trong lòng ngươi......Hệ thống, thỉnh trị liệu cho những nam tử đã vì ta hao tổn tinh thần đi. Bọn họ đều vô tội như thế......"
Hệ thống: [Đang trong tình trạng tê liệt.]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tố Dĩ đã biến thành tam vô* cô nương.
*Tam vô: vô cảm, vô biểu tình, vô dục vọng*