*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là lần thứ ba La Chi Hoán gặp Tố Dĩ.
Lần đầu tiên là ở trên đường xa xa nhìn thoáng qua, cô nương này mang theo một bao tải lớn gần bằng thân hình của nàng, lững thững bước trên đường vắng, thập phần dẫn người chú ý. Lần thứ hai là ở lôi đài luận võ, nàng đối với Tân Từ khinh thường thờ ơ, làm Tân Từ thiếu chút nữa tức đến giơ chân.
Lúc này đây, cũng thực làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.
Tố Dĩ vẫn thản nhiên tiêu sái đi đằng trước, mà nhóm người bắt cóc nàng đều là bộ dáng giận mà không dám nói. Đem nàng đưa đến, những người đó phảng phất như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng loạt hướng về phía La Chi Hoán chắp tay cáo biệt, sau đó lập tức rời đi với tốc độ cực nhanh, giống như sợ sau lưng có cái gì đáng sợ đuổi theo bọn họ vậy.
“Xem ra, Tố cô nương ở trên đường cùng vài vị đại hiệp kia ở chung không tồi?” La Chi Hoán mỉm cười, châm một ly trà cho nàng.
Nhưng Tố Dĩ lại xua tay:
“Thật có lỗi, ban đêm uống trà, rất khó ngủ.”
La Chi Hoán sửng sốt, ý cười trong mắt càng sâu:
“Là La mỗ sơ sót.”
Hắn đem tách trà đặt trở về:
“Trễ như vậy thỉnh cô nương đến đây, là La mỗ đường đột.”
Tố Dĩ cũng cam chịu, không trả lời.
“La mỗ muốn cùng Tố cô nương hợp tác, không biết ý của Tố cô nương thế nào?”
“Đây là thành ý hợp tác của ngươi?” Kê đơn bắt cóc, có ai đối đãi với đối tác thế này sao? Tố Dĩ thản nhiên nhìn hắn một cái.
“Tố cô nương ở tạm tại đây vài ngày rồi, tự nhiên có thể nhìn đến thành ý của La mỗ.” La Chi Hoán ung dung chờ đợi Tố Dĩ phản đối, nhưng Tố Dĩ chỉ trầm mặc một lát liền gật đầu.
Đối diện với vẻ kinh ngạc của La Chi Hoán, nàng không gợn sóng không sợ hãi nói:
“Thịnh tình không thể chối từ, vậy thì quấy rầy, làm phiền dẫn đường đến khách phòng.”
Tố Dĩ thật sự đã cực kỳ buồn ngủ, sở dĩ nãy giờ tâm trạng khó chịu cũng là vì không được lập tức đi ngủ.
Nhìn bóng dáng cô nương kia bình tĩnh rời đi, cho dù thông minh như La Chi Hoán cũng nghĩ không thông ý tưởng của nàng. Hắn cũng không tin cô nương này vụng về đến nỗi đoán không ra thâm ý của hắn, có thể đem Tân Từ kích thích thành bộ dạng kia, rốt cuộc là nàng đang lấy tĩnh chế động, hay là vì không chút nào để ý.
Nếu là cái thứ hai mới có ý tứ, biết rõ đây là cạm bẫy, lại vui vẻ chịu đựng nhảy vào, chứng tỏ nàng có đủ bản sự để không hề để ý.
Xem ra, Sở Di Nhân đã khiến hắn trêu chọc phải một nhân vật phiền toái. Bất quá, ai biết được, có thể sau này sẽ rất thú vị!
La Chi Hoán đem nước trà trong tách hất xuống mặt đất.
Một cô nương thông minh, cái mũi cũng thật mẫn cảm.
******
Tố Dĩ vừa mở cửa khách phòng, liền nhìn thấy Tiểu Mạc Duật đã mất tích mấy ngày ở bên trong. Thoắt ẩn thoắt hiện, trong chớp mắt, hắn đã nhảy tới trước người nàng, tò mò hỏi:
“Nương, chúng ta muốn chuyển nhà sao?”
“Ở vài ngày rồi về.”
“Ta cũng muốn đến ở cùng.” Tiểu Mạc Duật mân mê miệng.
“Nương, lần này ngươi đem ta ném thật là xa. Ta thực không dễ dàng mới trở về được.”
Tố Dĩ tà tà liếc hắn một cái:
“Chính ngươi đến hỏi chủ nhân của tòa nhà này đi.”
Tiểu Mạc Duật nhếch miệng cười:
“Hắn khẳng định sẽ đáp ứng. Các thúc thúc đưa ngươi đến đây đều nói như vậy.”
“Người đưa ta đến đây?”
“Đúng vậy, bọn họ tốn sức đưa nương đến đây, chắc chắn rất vất vả, nên ta đã lấy mấy cái bánh bao còn lại trong nhà đều cho bọn hắn ăn. Bọn họ còn cướp đoạt nhau trả lời câu hỏi của ta.” Tiểu Mạc Duật không chút để ý nói dứt lời, sau đó nhảy tới trên giường lăn qua lăn lại.
Mấy cái bánh bao bị hạ dược kia sao? Tiểu Mạc Duật khẳng định có nhìn thấy thảm trạng của đám chó hoang đi. Hắn là giả ngu hay là giả ngu hay vẫn là giả ngu?
“Nương, sao ngươi còn chưa ngủ? Tuy cái giường này không thơm thơm thoải mái như giường của nương, nhưng nếu cùng nhau ngủ, ta vẫn có thể chấp nhận được!”
Tố Dĩ lãnh đạm mở miệng:
“Về nhà, hay là ngủ đất?”
Động tác lăn giường của Tiểu Mạc Duật khựng lại, đáng thương nhìn nàng:
“Nương, ngủ đất xương cốt đau.”
“Đại thụ bên ngoài tùy tiện chọn một cây.”
“Nương, sao ngươi lại không thương hương tiếc ngọc như vậy?”
“Ngươi muốn ta thương hương tiếc ngọc?” Tố Dĩ nâng tay lên.
“Nương, trước khi ngủ luyện võ không tốt cho thân thể.”
“Thả lỏng một chút thân thể, ngươi sẽ ngủ càng ngon.”
“......Nương, ta vừa ngủ sẽ không tỉnh.”
“Vậy rất tốt.” Tố Dĩ nhanh chóng ra tay. Tiểu Mạc Duật lại linh hoạt lăn đến một bên, ngay cả góc áo cũng không khiến nàng đụng đến.
Tố Dĩ nhíu mày, xuất thần nhìn tay mình. Khinh công của Mạc Duật không ngờ lại cao siêu như thế. Ánh mắt của nàng chỉ có khả năng bắt giữ đến tàn ảnh trong động tác của hắn, mà chân nhân thì đã sớm ly khai.
“Nương, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Mạc Duật đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cực kỳ nhanh hôn lên má nàng.
Tố Dĩ hít sâu một hơi, lập tức xuất ra một gói giấy, tay nâng lên, chỉ sau một động tác, vô số ngân châm từ bốn phương tám hướng vọt tới.
“Nương, ta biết rồi, đây là trộm hương thiết ngọc.” Tiểu Mạc Duật một bên tránh né, một bên làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai nha, nương, ngươi đem nóc nhà người ta đều phá!”
Tố Dĩ ngừng tay, nhìn lên bầu trời đầy sao. La Chi Hoán nếu muốn nàng bồi thường, nàng cũng chỉ có thể......
Tố Dĩ lạnh lùng nhìn Tiểu Mạc Duật.
Thấy sắc mặt của nàng không đúng, Tiểu Mạc Duật khổ ải nói:
“Nương, đừng nóng giận. Hiện tại ta lập tức về nhà.”
Nhìn thân ảnh Tiểu Mạc Duật biến mất trong bóng đêm, Tố Dĩ đột nhiên có loại xúc động muốn quay về núi ẩn cư. Tiểu Mạc Duật rốt cuộc đã đi chỗ nào, sao so với trước kia càng thêm khó chơi?
******
Thương thế của Sở Di Nhân thật lâu không thấy chuyển tốt. Nàng lại sốt ruột hẹn gặp La Chi Hoán.
“La mỗ đã đem Tố cô nương lưu lại. Nàng đối với La mỗ cũng không có phòng bị.”
“Nàng còn chưa thích phải ngươi?” Sở Di Nhân nghe hệ thống thông báo, mức độ hoàn thành nhiệm vụ vẫn ở 20%, trong đó 10% là sau thời điểm luận võ kén rể tăng lên.
“Tố cô nương tính tình lãnh đạm, còn cần thêm chút thời gian.”
“Bình dược kia ngươi dùng chưa?” Sở Di Nhân thấy tiến triển chậm chạp như vậy, không kiên nhẫn hỏi.
“Đã dùng.” Đáng tiếc là ở trên thân cẩu.
“Vậy sao có thể không có hiệu quả? Không phải nói công chiếm được thân thể một nữ nhân liền có thể bắt được tâm của nàng sao...” Sở Di Nhân còn chưa nói dứt lời, liền phát hiện mình bị La Chi Hoán ôm vào trong lòng.
“Ngươi làm gì thế?!” Chưa bao giờ gần gũi với người khác phái như vậy, trong lòng Sở Di Nhân dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, kinh hoảng muốn rút kiếm.
Nhưng tay nàng đã bị đè lại, La Chi Hoán dán vào lỗ tai của nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Sở cô nương đang ám chỉ gì sao?”
“Ta......” Sở Di Nhân lúc này mới nghĩ đến tâm ý của La Chi Hoán đối với mình. Vậy chẳng khác nào nàng vừa mới nhắc nhở hắn có thể đối với mình....
Sở Di Nhân giả bộ trấn định, ngữ điệu lạnh lùng nói:
“Ta không có nghĩa vụ phải hướng ngươi giải thích. Ngươi mau thả ta ra!”
“Ta vốn tưởng rằng vẫn là ta tự mình đa tình, thì ra Di Nhân đối với ta cũng có chút tâm ý.” Thanh âm trầm thấp mê người của La Chi Hoán vang lên sát bên tai, trêu chọc Sở Di Nhân tâm loạn như ma. Nàng chưa từng trải qua ái muội như vậy, trong thời gian ngắn thúc thủ vô sách.*
*Đồng nghĩa với bó tay chịu trói*Nàng bực La Chi Hoán lỗ mãng, cũng giận bản thân mình bị chiếm tiện nghi lại vô lực không thể phản kháng, trong cơn tức giận, chỉ có thể lớn tiếng phản bác:
“Ngươi không cần nói bậy!”
“Di Nhân, ngươi cũng biết. Mỗi khi ngươi hỏi ta cùng Tố cô nương tiến triển thế nào, liền như một nhát đao cắt vào trong lòng ta. Thật sự rất tàn nhẫn, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Nghe được La Chi Hoán thâm tình thổ lộ, Sở Di Nhân cũng dâng lên vài phần áy náy, mềm xuống thái độ. La Chi Hoán giống như được cổ vũ, vẻ mặt kích động nhìn nàng. Sở Di Nhân bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến thập phần không được tự nhiên, liền ngẩng đầu trừng hắn một cái.
“Di Nhân chớ sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Giãy dụa không có kết quả, nàng chỉ có thể gọi hệ thống. Nhưng cái hệ thống này quả thực thường xuyên đối nghịch với nàng. Mỗi lần nàng có nguy hiểm, liền nêu lên "đây là trường hợp đặc thù, không thể kích hoạt"!
La Chi Hoán cúi đầu, Sở Di Nhân kinh hô một tiếng:
“...Ngừng, dừng lại!”
La Chi Hoán thế mà lại thật sự dừng động tác.
Sở Di Nhân vô thố nhìn hắn, La Chi Hoán lại ôn nhu hôn lên trán nàng. Trong mắt Sở Di Nhân hiện lên kinh ngạc.
“Môi của ngươi cứ luôn nói lời cự tuyệt ta, cho nên chờ đến lúc ngươi chân chính tiếp nhận ta, ta sẽ cướp lấy nó sau.”
Sau khi La Chi Hoán rời đi, Sở Di Nhân lập tức bụm hai gò má nóng bỏng. Trừ lúc phát sốt, mặt của nàng chưa bao giờ nóng như thế.
"Hệ thống, hảo cảm độ của La Chi Hoán bao nhiêu?"
[Hảo cảm độ của La Chi Hoán: 50%]
Mới 50% hắn đã muốn sờ muốn hôn.....Sở Di Nhân lại đỏ mặt, chẳng lẽ phải làm đến bước cuối cùng, hảo cảm độ mới có thể xoát đầy?
Tâm trạng Sở Di Nhân đảo loạn không ngừng, không biết đang nghĩ đến cái gì?
******
La Chi Hoán tâm tình sung sướng tìm đến Tố Dĩ, lại nhìn thấy nàng đang ngồi trong sân, tự đánh cờ với chính mình.
Dương liễu rũ xuống, gió thổi lượn lờ, cô nương áo xanh hơi cúi đầu xuống, im lặng nhìn ván cờ trên bàn đá.
La Chi Hoán cẩn thận đánh giá Tố Dĩ một hồi. Hắn tựa hồ chưa bao giờ gặp qua nàng mặc y phục màu khác, bất cứ lúc nào cũng đều đơn giản tùy tính như ở trong nhà mình vậy, cho dù Sở Di Nhân xuất môn làm khách cũng hơi chuẩn bị một chút mới đi. Nữ tử này...thật không biết nên đánh giá thế nào, lười như thế đương nhiên, lười đến mức có một phen ý vị khác biệt.
“Cạch!” một tiếng, La Chi Hoán bừng tỉnh, theo tay nàng nhìn qua. Hắn buồn cười lắc đầu. Vị cô nương uyển chuyển hàm xúc này thì ra không phải đang chơi cờ, mà là dùng quân cờ chặn đường đám kiến nhỏ đang chăm chỉ kiếm mồi kia.
La Chi Hoán cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều. Bất quá, hắn cũng có chút thất vọng, vốn tưởng rằng Tố Dĩ là đại trí giả ngu, xem ra đã đánh giá cao nàng.
“Tố cô nương, có cảm thấy nhàm chán hay không?”
Từ lúc La Chi Hoán vừa đến đây, Tố Dĩ đã biết, chỉ là không để ý tới hắn. Nàng một tay tùy ý làm ra vẻ hạ cờ, một tay ở bên ngoài bàn cờ rải vụn bánh ngọt dẫn đường cho con kiến đi qua.
“Cũng tạm được.”
“Tố cô nương ở đây mấy ngày, không hiếu kỳ La mỗ muốn cùng cô nương hợp tác cái gì sao?”
“Chuyện đó ngươi đã giải quyết xong.”
La Chi Hoán nghe vậy, nhịn không được cười lên. Cũng đúng, nàng đã sớm biết hợp tác chỉ là cái cớ, mục đích của hắn là đem nàng giam lỏng. Nhưng nàng cũng thật trấn định, không hỏi nguyên nhân, bình thản chịu đựng gian khổ, sợ là có hỏi nàng cũng chỉ nói “Nơi này ăn được ngủ ngon, đến giải sầu rất tốt".
Hắn không nói gì nữa, im lặng bồi nàng ngồi trong chốc lát.
Đến giờ hắn mới biết, cái sân này của hắn lại có thể làm hắn thả lỏng đến như vậy, ngồi ngồi một hồi cũng có vài phần thích ý, khiến hắn cảm thụ được vài phần trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*.
*Ý là chẳng mấy khi được buổi rảnh rỗi.*Cô nương bên cạnh tựa hồ cũng nhàn đến mệt mỏi. Nàng lười biếng ngáp một cái, thấp giọng nói: “Thất bồi", liền đạm nhiên rời đi.
La Chi Hoán lắc đầu cười khẽ, ánh mắt vô tình đảo đến bàn đá. Nhìn đến ván cờ đã định cục, ánh mắt hơi trừng lớn. Hắn tự nhận kì nghệ của mình cũng có chút cao hơn người, nhưng chưa bao giờ thấy qua ván cờ như vậy. Hư thật chi đạo, công phòng chi biến*, vị cô nương này đều có thể đùa giỡn đến lô hỏa thuần thanh, vô cùng thuần thục.
*Chỉ chiến thuật công và thủ*-- Tiểu kịch trường --
Sở Di Nhân: "Hệ thống! Mau ra đây, ta cần vũ khí!"
Hệ thống: [Người chơi có muốn đổi vũ khí đặc thù hay không?]
Sở Di Nhân: "Đổi!"
Sở Di Nhân (xuất vũ khí): "La Chi Hoán ngươi dám chạm vào ta, ngươi muốn chết!"
La Chi Hoán: "Thì ra Di Nhân nóng vội như vậy, nếu ta từ chối thì thật bất kính."
Sở Di Nhân: "......Đợi chút! Hệ thống! Ngươi đưa cái gì vậy!!! Sao hắn càng điên cuồng a!!!"
Hệ thống: [Đây là trường hợp đặc thù, nhi đồng không nên nhìn, hệ thống đã lảng tránh.]