*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được Sở Di Nhân đề nghị luận võ kén rể, Tố Dĩ rất bình tĩnh...đóng cửa tiễn khách.
“Ngươi thực sự cự tuyệt?” Sở Di Nhân lập tức hào phóng tản ra sát khí.
Nàng nhíu mày, nhìn nữ tử lôi thôi lếch thếch trước mặt. Tướng mạo thường thường, tính cách nhàm chán, không có tài cán gì, miễn bàn đến khí chất dáng vẻ, còn có một đứa con riêng si ngốc. Một nữ tử điều kiện sút kém, dựa vào cái gì mà tự tin như vậy.
Hàng xóm xung quanh đều thò đầu ra, ái muội đánh giá hai người. Sở Di Nhân lạnh lùng đảo mắt qua, một lưỡi kiếm sắc nhọn đã cắm ở dưới chân vị đại nương biểu tình khoa trương nhất, làm nàng sợ tới mức sợ hãi kêu thành tiếng, nhanh chóng đóng chặt đại môn. Những người khác cũng vội vàng rụt trở về.
“Ta không tính lập gia đình.”
“Nếu ngươi có thể ở trên lôi đài luận võ, chứng minh năng lực của ngươi, ta sẽ không tiếp tục xen vào chuyện của ngươi nữa.” Sở Di Nhân giương cằm, vẻ mặt cao ngạo. Nàng rất kiên nhẫn, cũng rất mong đợi cảnh nữ nhân trước mắt khóc lóc cầu xin tha thứ.
Xem ra, lần này tiểu thư hàng xóm đổi nghề làm bà mối a! Tố Dĩ bình tĩnh nghe nàng nói xong, sau đó...đóng cửa.
Cánh cửa vô tội lại bị đập phá.
“Ngươi có ý gì?” Sở Di Nhân híp lại con mắt.
Nữ nhân này thật sự là không biết tốt xấu. Nàng đã tốn sức nghĩ cách để tìm cho nàng một chỗ quy túc tốt, còn không biết ơn như vậy, đừng trách nàng không khách khí.
“Không nhọc công lo lắng.”
“Đây là lạt mềm buộc chặt sao?” Sở Di Nhân hừ lạnh một tiếng, tựa hồ hiểu ra cái gì.
Tố Dĩ bình tĩnh nhìn Sở Di Nhân, sau đó lấy tay đè lên cổ tay nàng.
Sở Di Nhân hừ lạnh, rốt cuộc nhịn không được muốn động thủ với nàng sao? Nghĩ thế, nàng không vội hất ra tay Tố Dĩ, cao ngạo chờ động tác kế tiếp của nàng.
Tố Dĩ buông ra tay Sở Di Nhân, nhanh chóng đóng cửa.
“Hỏa khí quá cao, cần trị liệu.”
Sở Di Nhân đen mặt. Trừ bỏ hệ thống, trên đời này không có cái gì có thể làm nàng khổ sở. Tố Dĩ, nếu ngươi muốn tự chuốc lấy cực khổ, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình! Tố Dĩ chỉ có một mình, nàng lại có đến mấy đại môn phái giang hồ, còn có Ma Giáo hỗ trợ. Cho dù Tố Dĩ không muốn lập gia đình, nàng cũng có biện pháp làm cho Tố Dĩ khuất phục.
“Ai!?” Bất chợt, dòng suy nghĩ của Sở Di Nhân đột nhiên bị cắt đứt. Mạch môn của nàng bị kiềm chế, hai má kề sát một lưỡi đao lạnh như băng.
Từ lúc bắt đầu tập võ đến nay, nàng chưa từng bị uy hiếp như vậy. Cho dù là cao thủ như La Chi Hoán hay Tân Từ, dưới tình huống nàng toàn lực ngăn cản đều không thể đến gần thân nàng. Người này là ai!?
“Vị a di này, chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, đừng có tự chủ trương bức bách nương của ta làm bất cứ chuyện gì.” Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai Sở Di Nhân, khiến người ta tim đập nhanh. Tầng tầng sát khí làm cả người nàng đều nổi da gà. Loại sợ hãi này là bản năng của thân thể, nàng căn bản không thể áp chế.
"Hệ thống, trường kiếm." Sở Di Nhân vội vàng kêu gọi trong đầu.
Trong tay lam quang chợt lóe, Sở Di Nhân nắm chặt chuôi kiếm. Nhưng trong nháy mắt, kiếm đã bị đánh văng về phía trước. Sở Di Nhân quá sợ hãi, lại gọi hệ thống xuất ra vũ khí.
“A di, ngươi nghĩ là ngươi nhanh tay hơn, hay là ngươi bị chết nhanh hơn?” Thanh âm phảng phất như từ địa ngục bay tới làm Sở Di Nhân lạnh run. Nàng không lại gọi hệ thống, cũng không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy trái tim của mình càng ngày càng đau nhức.
Đao ở trên mặt nàng nhẹ nhàng vạch xuống một đường. Dòng máu ấm áp từ trên má nàng chảy xuống, nhưng nàng vẫn không cảm giác được độ ấm, chỉ có rét lạnh tràn ra từ tận đáy lòng.
“Đây chỉ là một trừng phạt nhỏ, nhớ rõ, không cần tự chủ trương.”
Nháy mắt, người đã không thấy đâu. Sở Di Nhân cương ở tại chỗ một hồi, sau đó dường như không có việc gì tiêu sái trở về.
Đến khi đã vào trong phòng ngồi xuống, tay nàng vẫn còn luôn run rẩy.
“Mạc Duật!” Sở Di Nhân tùy ý lau máu trên mặt, sau đó lộ ra nụ cười thị huyết.
"Hệ thống, ta còn có bao nhiêu điểm thưởng."
******
Sở Di Nhân yên lặng vài ngày, không lại đến tìm Tố Dĩ. Tố Dĩ vốn tưởng mình rốt cuộc có thể thanh thản nghỉ ngơi. Nhưng từ sau khi Sở Di Nhân cùng Mạc Duật xuất hiện, nàng liền không có một ngày bình yên.
Tựa như hôm nay, nàng vừa ra vườn lấy đất trồng hoa, liền đào ra một mảnh giấy, mặt trên viết “Luận võ kén rể”.
Sư huynh của nàng rốt cuộc nhàn đến cỡ nào?
Lần trước kêu nàng đi tìm cái hắc hòm gì đó. Kết quả thứ kia đã cùng Du Tông mai táng chung một chỗ. Nàng tất nhiên sẽ không tùy tiện đi đào mộ người ta ra lấy đồ. Sau lại biết được cái hòm kia tự bạo, toàn bộ Du Gia Bảo đều bị nổ tanh bành. Sư huynh thực không đáng tin tưởng, có sư huynh nhà nào trăm phương nghìn kế thiết kế sư muội nếm thử những kiểu chết bất đồng như thế sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, sư huynh cho dù có nhàm chán cỡ nào cũng sẽ không tìm em rể cho bản thân, như vậy, là muốn nương cơ hội này điều tra chuyện gì sao?
Nghe qua cũng khá phiền toái, vì thế, Tố Dĩ quyết định...không quan tâm.
Tiểu Mạc Duật nhặt được tờ giấy bị Tố Dĩ tùy tiện vứt bỏ, nhìn đến chữ viết trên bề mặt, híp lại con mắt. Hắn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, mở ra, từng mạt bột phấn màu trắng khẽ phất lên, tiêu tán giữa không trung.
******
Tố Dĩ vốn nghĩ mình ở nhà đóng cửa ngủ liền không có ai đến quấy rầy, nhưng có người chính là số xui, cho dù không làm cái gì, cũng sẽ gặp họa trời giáng.
Vì thế, lúc nàng từ chỗ lão bản cửa hàng bánh bao nghe được chuyện bản thân mình sắp tổ chức luận võ kiếm chồng, đối với sự nhiệt tình cổ vũ của đối phương, nàng...chỉ có thể thong dong nhận lấy.
Sở Di Nhân rốt cuộc muốn làm gì?
Tố Dĩ tuy rằng phần lớn thời gian đều cà lơ phất phơ, nhưng nếu có sự tình liên quan đến mình, nàng không thích đứng ở phía bị động.
Tố Dĩ nghĩ, xem ra tất yếu phải âm thầm đến "thăm hỏi" Sở Di Nhân một chút, thuận tiện tìm hiểu xem nàng có bí mật thoát thai hoán cốt gì hay không.
Võ công của Sở Di Nhân tuy rằng cao cường, nhưng luôn cho Tố Dĩ một cảm giác rất kỳ quái. Sự cao cường của nàng thực không ổn định, giống như được ngoại lực tiếp đỡ, đánh sâu vào mới tăng lên. Nội lực thâm hậu nhưng chỉ phát huy được bảy tám phần mười. Chiêu thức võ công thoạt nhìn rất cao minh, nhưng khi Sở Di Nhân sử dụng lại có cảm giác hơi cứng nhắc, mất đi sự linh hoạt vốn có của nó. Nhìn Sở Di Nhân không giống người ngu ngốc, nhưng võ công tuyệt diệu như thế lại không biết vận dụng, tựa như đoạt võ công của người khác về xài vậy.
Hay là tiểu thư hàng xóm đang luyện một loại tà công hấp thụ nội lực người khác, giống như trong tiểu thuyết “Bắc Minh Thần Công” mà trước kia nàng từng viết? Không, cho dù có thể hấp thụ nội lực, chiêu thức cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn liền thuần thục. Chẳng lẽ nàng có cơ duyên bái được danh sư, cộng thêm dược vật tương trợ, giúp cường hóa khí lực, nên tuy võ công cao thâm, nhưng vẫn chưa thể tự mình giác ngộ rõ ràng thấu đáo......
Nếu nghĩ như vậy, theo thời gian, tu vi của Sở Di Nhân khẳng định sẽ tăng tiến đến mức làm người ta sợ hãi!
Ở một khía cạnh nào đó, Tố Dĩ đã đoán gần như sự thật.
Nội lực của Sở Di Nhân là đổi từ hệ thống mà ra, giống như đổi điểm thuộc tính trong trò chơi, kia quả thực rất tiện lợi. Nhưng trò chơi dù sao cũng không thể đem so với đời thật, chỉ có nội lực do tự mình luyện thành mới có thể phát huy tới mức cao nhất, còn đây chỉ như lấy vài ba thứ vật liệu để lấp đầy chỗ thiếu hụt.
Thêm vào đó, Sở Di Nhân ở hiện đại từng học qua các loại kỹ xảo võ thuật, làm thân thể nàng càng trở nên linh hoạt. Nhưng đối với việc múa đao múa kiếm, võ công cao cường linh tinh mà chỉ trong tiểu thuyết mới xuất hiện, cho dù nàng có thiên phú cũng không thể chỉ một lần là lãnh hội hết. Từ xưa đến nay, võ thuật đều cần trải qua quá trình rèn luyện, cần có sức chịu đựng cùng định lực cực lớn, không phải trong thời gian ngắn là có thể luyện thành.
Hệ thống cấp nàng một bộ võ công thượng hạng, giúp nàng giảm đi thời gian, nhưng lại không rèn luyện được định lực cho nàng. Thế nên, võ công của Sở Di Nhân tinh xảo mà không thuần thục, hữu lực mà vô thần, giống như một tiểu hài tử cầm món đồ chơi công nghệ cao, chỉ có thể dùng để khoe khoang, lại không hiểu cách đùa bỡn.
Tuy nhiên, Tố Dĩ quả thực không cần nhọc công lo lắng sau khi tu vi của Sở Di Nhân đề cao sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Bởi vì Sở Di Nhân luôn bị các loại nhiệm vụ của hệ thống làm ưu phiền, căn bản vô tâm luyện võ. Đương nhiên, Tố Dĩ không biết mấy chuyện này, dù sao, liền tính như Sở Di Nhân bây giờ chỉ là tiểu hài tử vui đùa món đồ chơi, nàng cũng đã đủ khó chơi.
Tố Dĩ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định ban đêm lẻn vào Sở Phủ.
-- Tiểu kịch trường --
Tố Dĩ: "Mạc Duật, tới giờ uống thuốc rồi. Gần đây bệnh tâm thần của ngươi quá mức nghiêm trọng."
Tiểu Mạc Duật: "Ô oa, sợ nhất uống thuốc đắng, muốn nương hôn hôn!"
Tố Dĩ: "Lại lăn sàn, ta kêu tắm phu trở về giúp ngươi tắm rửa."
Tiểu Mạc Duật: ~[.﹏.]~ "Hức hức...Nương không thương ta..."
******
Tiểu Mạc Duật (hắc hóa): "Nương, như vậy là không được nha, quỷ kế của ngươi đã bị ta nhìn thấu. Ngươi không phải muốn hạ mê dược, giở trò với ta sao? Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, muốn cởi muốn sờ đều tùy ngươi~!"
Tố Dĩ: "Thích quả thể, ta kêu tắm phu trở về giúp ngươi."
Tiểu Mạc Duật: "Hức hức...Nương rất xấu a....."
Tắm phu: [┳_┳] "Mới thu tiền công của các ngươi có một lần, làm ơn đừng hủy trong sạch của ta."
******
Mạc Duật: "Ta mà uống thuốc, chịu thiệt là ngươi thôi."
Tố Dĩ: "Mạc Duật! Uống thuốc xong chưa súc sạch miệng không được thấu lại đây!!!"
Mạc Duật: "Sẽ súc sạch sẽ."
******
Mạc Duật (hắc hóa): "Gạt ta uống thuốc đắng, càng lúc càng lớn mật. Gần đây thiếu cùng ngươi thân mật, tức giận, ân?"
Tố Dĩ: "..." Trực tiếp bị dùng miệng đút dược.
Mạc Duật: "Hương vị thế nào?" Lần sau sẽ luôn cùng ngươi chia sẻ.
Hệ thống: [Kết thúc hiệp, Mạc Duật (hắc hóa) thắng] (= ̄ˇ ̄=)