*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tố Dĩ lại ngáp dài một cái.
Gần đây vẫn đều ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy vài thứ loạn thất bát tao.
Một nam nhân không rõ mặt mũi cứ đối với nàng hô to "đừng chết". Tuy rằng thanh âm của hắn rất dễ nghe, nhưng bộ dáng bi thương thống khổ kia, nhìn thế nào cũng giống như đang nguyền rủa nàng. Nàng đang yên đang lành, ăn ngon ngủ đủ, sao có thể chết được. Loại cảm giác này thực khiến người ta không thoải mái.
Tại những thời điểm như vầy, nàng đặc biệt hoài niệm có sư huynh bên cạnh, bởi vì mọi yêu ma quỷ quái đều không dám đi ngang.
Tối hôm qua nhà hàng xóm lại xảy ra chuyện. Không biết là bị trộm đồ hay bị ai đuổi giết, hơn nửa đêm cứ lục đục lục đục, làm cho nàng không ngủ được. Tiểu thư hàng xóm nhu nhược như vậy, sẽ không bị đánh chết chứ......
Có lẽ nàng lo lắng hơi nhiều, tiểu thư hàng xóm hẳn là lại mất trí nhớ. Sau mỗi lần mất trí nhớ, nàng đều đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kim cương bất bại. Bất quá, im lặng nhiều ngày như vậy, cửa tiệm nhà hàng xóm vẫn không thấy mở cửa buôn bán.
Nói ra thì, nàng thật đúng là tưởng niệm cái “Đệ Nhất Lâu” trước đó không lâu. Dù sao, từ khi nó đóng cửa về sau, trong trấn lại không có tửu lâu nào đứng nhất về mỹ thực nữa.
Tố Dĩ tinh thần tiều tụy mở cửa tiểu điếm, ngẩng đầu nhìn trời, con mắt híp lại. Ánh mặt trời thập phần gay gắt, xem ra không phải ngày thích hợp mở tiệm. Tố Dĩ định vươn tay đóng cửa......Đột nhiên, động tác của nàng khựng lại.
Nàng cúi đầu, nhìn nam tử đang ngồi xổm trước cửa, ngẩng đầu nhìn mình kia.
Tố Dĩ nhắm mắt, xoa nhẹ mi tâm, lại mở mắt.
Đúng vậy, vẫn là hình ảnh này.
Một người sống sờ sờ ra đó, sao nãy giờ nàng mới phát hiện?
Ánh mắt của hắn thập phần thuần lương, khuôn mặt bẩn thỉu đen đúa, y phục rách rưới giống như ăn mày. Nhưng trọng điểm là, sao hắn lại làm ra biểu tình vừa chờ mong vừa thẹn thùng như vậy?
Không đúng, hắn sao có thể có cảm xúc phong phú như thế?
Tố Dĩ mở to mắt, tiếp tục đối mắt với hắn.
“Nương!” Nam tử mang theo cảm xúc phong phú kia vui mừng hô to.
Mạc Duật, ngươi bị ngược choáng váng rồi sao?! (⊙﹏⊙)
******
Khẩu vị của Mạc Duật thật lớn, mới một bữa liền giải quyết hết lương thực trong ba ngày của Tố Dĩ. Ăn xong, hắn thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
“Ngươi có thể đi rồi.” Tố Dĩ đạm bạc tiễn khách.
Mạc Duật lập tức mím môi, mắt to ngập nước.
Thân là một người nam nhân lại bày ra vẻ mặt như vậy......
Sắc mặt Tố Dĩ có chút cứng ngắc. Không lâu trước đó hắn còn bị mù, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi trị khỏi, đón gió là rơi lệ?
Mạc Duật nhìn nàng, yên lặng triển khai kỹ năng.
Hắn thật sự khóc a~!
“......Được rồi, chỉ được ở lại một ngày.” Tố Dĩ quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
Mạc Duật......Đợi chút, cái tên lãnh ngạo "Mạc Duật" này thật sự không thích hợp với bộ dáng hiện tại của hắn. Từ giờ trở đi, kêu hắn là Tiểu Mạc Duật đi.
Tiểu Mạc Duật lập tức mặt mày hớn hở, nói khóc liền khóc muốn cười liền cười, sống được cực kỳ tiêu sái.
Nghe nói vật cực tất phản, vui quá hóa buồn, xem ra người này đã bị tra tấn thảm, tính tình đại biến cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, nàng cũng không phải Bồ Tát, luôn từ bi phổ độ chúng sinh.
Nhìn ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Mạc Duật, Tố Dĩ cực kỳ đau đầu. Nàng vốn dị ứng với mấy thứ lấp lánh.
“Qua đây, tắm rửa một cái.” Tố Dĩ xốc lên y phục ăn mày của Tiểu Mạc Duật, đột nhiên cảm thấy quá trình này giống như đã từng quen biết....
Đại nam hài trước mắt vô cùng ngây thơ thuần khiết nhìn nàng. Phía sau tựa hồ còn có cái đuôi lông xù lúc ẩn lúc hiện, bộ dạng giống như cầu được vuốt ve sủng ái.
Tố Dĩ thản nhiên xoay người, rời đi...
Không rời đi được?
Chân bị ôm lấy.
“Nương, hỗ trợ a! Sẽ không chết.”
“Ngươi đương nhiên không chết.” Ăn nhiều bánh bao như vậy, không ai có thể sống được tốt hơn so với ngươi.
“Không thích tắm.”
“Tắm nhiều hai ba lần sẽ thích.” Muốn rút chân, lại rút không được, sớm biết vậy không nên cho hắn ăn nhiều bánh bao.
“Một lần cũng không.”
“Mọi chuyện đều có lần đầu tiên.” Bứt ra tay hắn, bứt không xong, sớm biết vậy không nên cho hắn ăn nhiều bánh bao.
“Lần đầu tiên cũng không.”
Tiểu Mạc Duật đáng thương nhìn Tố Dĩ. Tố Dĩ híp lại con mắt, vươn tay ra. Tiểu Mạc Duật nghĩ nàng muốn cùng hắn thân cận, lập tức thấu đầu lại, cười đến cực kỳ ngốc nghếch. Tố Dĩ nhanh chóng vỗ bả vai hắn một cái. Tiểu Mạc Duật hai tay run lên, liền buông lỏng ra.
Được tự do, Tố Dĩ vẫn chưa lập tức rời đi, bởi vì Tiểu Mạc Duật vì quá thương tâm, cư nhiên nằm ở trên nền đất...lăn lộn!
Mạc Duật, tiết tháo của ngươi đâu?!
Quá vô sỉ, sao có thể không kiêng nể gì giả ngây giả dại như vậy? Mạc Duật, chờ ngươi tỉnh táo lại, biết được hành động hôm nay của ngươi, sẽ xấu hổ, giận dữ muốn chết như thế nào a?
Tiểu Mạc Duật lăn mệt mỏi, mới phát hiện Tố Dĩ cư nhiên thờ ơ. Điều này làm hắn thực uể oải.
“Nương......bẩn, tắm rửa......”
“Tự mình tắm.”
“Không a.” Tiểu Mạc Duật nhỏ giọng nói, thập phần đáng thương.
Tiểu hài tử ngây thơ không hiểu chuyện, làm sao bây giờ?
Nên đả kích hắn hay đả kích hắn hay là hung hăng đả kích hắn?
“Nếu không tắm liền vẫn bẩn......”
Đột nhiên, Tiểu Mạc Duật giống như bị kích thích, hướng về phía Tố Dĩ vọt tới. Tố Dĩ lui về phía sau từng bước. Thân thể không hề phòng bị bất chợt liền nhẹ bỗng, thiên toàn địa chuyển, chờ định thần lại mới thấy....nàng là đang bị bế chạy!!
Hiện tại, Tố Dĩ mới phát hiện, bản thân đã xem thường Mạc Duật. Cho dù trí lực của hắn y như tiểu hài tử, nhưng giá trị vũ lực cũng không yếu hơn so với nàng. Tố Dĩ lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ, hô to:
“Dừng lại!”
Tiểu Mạc Duật bị hoảng sợ, thuận tay đem Tố Dĩ ném về phía trước.
“Ùm!” một tiếng, Tố Dĩ tự dưng "được" tắm một cách không ngờ tới.
Bây giờ, nàng vô cùng chắc chắn khẳng định rằng, ngốc tử đang bày ra vẻ mặt vô tội trước mắt cùng nàng Bát! Tự! Không! Hợp!
******
Tố Dĩ thay một thân y phục sạch sẽ, đi ra liền thấy Tiểu Mạc Duật đáng thương rúc ở cửa phạt đứng.
Tiểu Mạc Duật là một nam tử trưởng thành, so với nàng còn cao hơn một cái đầu. Cho dù hắn đang cúi đầu, Tố Dĩ cũng phải ngước lên nhìn hắn.
Ngày thường hắn cao cao tại thượng, bị đánh cũng không hừ một tiếng, huống chi cúi thấp cái đầu cao quý. Cho dù mù, chân chặt đứt, tàn phế cũng vú lấp miệng em. Nhưng lúc này, nhìn hắn cô độc đứng trong góc khuất, không rên một tiếng, khiến nàng tự dưng có loại cảm giác khi dễ tiểu hài tử.
Tố Dĩ không biết hắn đã trải qua những gì, nhưng nàng từng gặp qua rất nhiều phiên bản bất đồng của hắn, nên cũng không tính là người xa lạ. Đột nhiên biến thành ngốc tử, đối với người đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy thân thiết, kỳ thật cũng là chuyện bình thường, nàng không nên bởi vì hắn gặp nạn liền đối xử hà khắc với hắn.
Tố Dĩ nhìn hắn tóc dài tán loạn, y phục phủ bụi, đôi giày dính đầy bùn đất. Đây là Mạc công tử phong hoa tuyệt đại a, nhìn như vậy chính nàng còn khó chịu, huống chi....Nàng thở dài, thôi, dù sao cũng quen biết một hồi, nhấc tay chi lao.
Hắn quên mất cách tắm, cần có người hỗ trợ...
Nhưng cũng không có nghĩa phải là nàng đến hỗ trợ.
Tố Dĩ bỏ ra một số tiền công hậu hĩnh mướn về một vị “tắm phu”, chuyên phụ trách việc tắm rửa cho Tiểu Mạc Duật. Tắm phu thân hình cao lớn thô kệch, thập phần tinh tráng, xem ra sẽ không dễ dàng bị vũ lực của Tiểu Mạc Duật áp chế, nhưng Tiểu Mạc Duật cực kỳ không thích hắn.
So với mẫu thân thơm thơm mềm mại, hán tử vẻ mặt dữ tợn này quả thực rất làm tổn thương tâm linh tiểu thiếu niên!
Tiểu Mạc Duật ôm cột, ai oán giãy dụa:
“Nương, ta không cần hắn! Hắn quá xấu!”
Bị lời nói của Mạc Duật đâm trúng tâm can, tắm phu thực thương tâm. Hắn không phải xấu, chỉ là vẻ anh tuấn của hắn trải qua năm tháng nghịch ngợm không cẩn thận bị "tiềm ẩn" mà thôi......
“Tiểu......thiếu gia......” Tắm phu xấu hổ nhìn Tiểu Mạc Duật đang chuẩn bị lăn sàn, nhìn sang Tố Dĩ vẫn sắc mặt không chút thay đổi, cơ hồ muốn khóc.
Hắn vốn là một nông phu bình thường, nghe phong phanh chỉ cần giúp một tiểu thiếu gia có tiền tắm rửa một lần liền có được một khoản bằng một tháng tiền công của hắn, hắn mới mừng rỡ đến đây nhận việc.
Tuy rằng không dự đoán được niên kỷ của tiểu thiếu gia này hơi lớn, hơn nữa còn có chút......ngây thơ chất phác. Hắn không biết phải giúp một người lớn tắm rửa như thế nào a!
Nói ra thì......cô nương đã làm mẹ này, cũng quá trẻ tuổi đi.
Tố Dĩ lại bộp bộp điểm vài cái huyệt ở trên người Tiểu Mạc Duật. Hắn vừa buông lỏng hai tay, tắm phu liền chộp lấy thời cơ khiêng Tiểu Mạc Duật hướng vào trong viện chạy tới. Một đường tiếng kêu thê lương không dứt. Tiểu Mạc Duật lưu lại một ánh mắt tuyệt vọng sau cùng, rốt cuộc bước trên con đường bị lăng nhục không lối về.
Thiếu niên, không ai có thể chiếu cố ngươi cả đời, ngươi phải tự học cách trưởng thành.
******
Tố Dĩ mới nghỉ ngơi được một hồi, liền nhìn thấy Tiểu Mạc Duật lõa thể khóc bô lô ba la chạy về. Hắn thập phần đau xót lên án:
“Nương, hắn sờ Tiểu! Đệ! Đệ của ta!”
Cái gì đang lắc qua lắc lại trước mắt nàng vậy?......Thực cay mắt, Tố Dĩ đau đầu xoa nhẹ mi tâm.
Tắm phu đầu đầy xà bông nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, nhìn đến trường hợp trước mắt liền sợ ngây người. Một tiểu thiếu gia tuấn tú mặc kệ bộ dạng...trơn bóng của mình, đang ủy khuất khóc. Cô nương xinh xắn dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Cô......cô nương......”
Hai cặp mắt xinh đẹp giống nhau đồng loạt nhìn về phía hắn. Tắm phu tự dưng cảm thấy áp lực nặng nề, vội vàng nói:
“Tuy rằng nhi tử của ngài bộ dạng thực tuấn tú, nhưng ta thích nữ nhân, cũng đã có thê tử. Ta mới không cố ý sờ Tiểu! Đệ! Đệ của thiếu gia!”
Tố Dĩ cơ hồ cũng bị ba chữ “Tiểu! Đệ! Đệ!” đinh tai nhức óc của hai người bọn họ làm choáng váng.
Tiểu Mạc Duật thực ủy khuất. Mặc kệ hán tử kia có thích hay không, hắn chỉ biết là bản thân bị sờ soạng.
“Thật có lỗi, ngươi trở về đi. Tiền công không cần trả lại.”
Tắm phu đỏ mặt, cấp tốc che má chạy, giống như vừa bị ai cưỡng gian vậy.
Tiểu Mạc Duật cũng không cảm thấy mình quả thể như vậy có gì không ổn, thời tiết nóng nực, không mặc y phục càng mát mẻ. Nhưng ánh mắt của Tố Dĩ quá hung dữ, hắn liền theo bản năng cúi đầu nhận sai.
Tố Dĩ sắc mặt chính trực. Trước mắt tất cả đều là thịt heo......tuy rằng so với thịt heo càng trắng nõn, xúc cảm càng tinh tế, hẳn là sờ rất...
Khụ!!!
“Tắm rửa hay muốn đuối nước chết?”
“......Muốn nương tắm rửa.” Tiểu Mạc Duật cẩn thận liếc mắt nhìn Tố Dĩ một cái.
“Xem ra ngươi chọn đuối nước chết.” Tố Dĩ híp nửa con mắt.
“Ta...ta đi tắm rửa.” Tiểu Mạc Duật nghẹn ngào.
Oa oa, người lớn uy hiếp tiểu hài tử, rất không phúc hậu!
Làm tốt lắm, thiếu niên, ngươi rốt cuộc trưởng thành, học được cách đối mặt với sự thật.
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Xin chào mọi người, ta là hệ thống No.2, No.1 đã...an nghỉ. Kịch bản lần này từ ta đến hướng dẫn. Đầu tiên, giới thiệu cho mọi người một chút nhân vật mới được đặt ra.]
Sở Di Nhân: "Đặc vụ của Cục xxxx quốc gia, hiện là thứ nữ - con của một tiểu thiếp ở Sở Gia. Bàn tay vàng là có thể múa kiếm có thể đánh võ, không hứng thú với nam nhân. Thỉnh không cần đem ta lẫn lộn với đồ ngu xuẩn chỉ biết háo sắc lần trước."
La Chi Hoán: "Vẫn là Võ Lâm Minh Chủ, sở thích gần đây là vây xem Tân Từ không hay ho."
Tân Từ: "La Chi Hoán ngươi muốn chết! Khụ...Ma Giáo Giáo Chủ, mục tiêu nhất thống giang hồ."
Du Tông: "Hai vị lầu trên vẫn thập phần "thân thiết" a! Tại hạ là bảo chủ của Du Gia Bảo, phú khả địch quốc, tính tình hiếu khách hào sảng. Lần này ta nhất định phải làm nhân vật chính diện, thọ chung chính tẩm."
Phùng Tu: "Con trai độc nhất của Phùng Tướng, sở thích đọc sách. Còn nữa, ta là ngay thẳng, không phải ngốc."
Tố Dĩ: "Như chap trên, bởi vì phải chiếu cố một hùng hài tử, tính tình có chút xúc động."
Mạc Duật: "Sát thủ."
Tố Dĩ: "Trước mắt, thân phận thứ hai của Mạc Duật là Tiểu Mạc Duật - một tiểu thí hài giảo hoạt, xấu xa, thích giả manh, giá trị vũ lực siêu cao."
Mạc Tiểu Duật: "Nương~ta muốn sữa~"
Mạc Duật: "Ngoan, chờ ngươi lớn liền có thể "uống"."
Tố Dĩ: "......Bổ sung, Mạc Duật nhân cách phân liệt."