_ Hạo Vân? – Liễu Nguyệt ngạc nhiên. Nhưng nhìn kĩ lại, màu mắt Hạo Vân rất khó nhận ra, nó chỉ phớt qua ánh bạc mà thôi. Vì vậy, Hạo Vân đã ở cạnh từ khi mới vào phủ nhưng tới tối nay nàng mới nhận ra màu mắt của hắn. còn người này, mắt lại có màu bạc sáng rực, giống như một con sói, vừa lạnh lùng, ánh nhìn kiên định khiến người đối diện sợ hãi. Thật sự rất giống dã thú. Đôi mắt khiến người ta không thể quên.

_ Ta không phải là Hạo Vân! – người đó lạnh lùng nói. “ Xoẹt” – đường kiếm xé không khí, chặn ngay trước cổ họng nàng. Liễu Nguyệt cảm nhận được cái lạnh của kim loại, nàng rất muốn khóc thét lên, muốn kêu người cứu nhưng sợ lời còn chưa phát thì cổ họng đã bị kẻ này cắt nát. Vì vậy, đành đứng im, cố bình tĩnh mà nhìn đối phương.

_ Ngươi là ai?

_ Ngươi … à không, Liễu tiểu thư sẽ sớm biết thôi. – “ Ta có thể gặp được người đó rồi!” Hắn đã giữ những lời này lại trong lòng.

Vừa dứt lời, ba thân ảnh vụt qua như xé gió. Một người đẩy thanh kiếm rời khỏi cổ Liễu Nguyệt. Một người đánh kẻ đang giữ Chi Liên, một người đứng đối mặt với người có đôi mắt bạc kia.

_ Liễu Nguyệt, nàng ốn chứ? – Thiên Phong đặt Liễu Nguyệt xuống thềm cửa, lo lắng hỏi.

_ Ta ổn. Thiên Phong, những kẻ này là ai?

_ Đừng lo, đều nằm trong dự tính của ta cả rồi. Hơn nữa đây một phần là chuyện nhà người ta , để họ tự giải quyết.

_ Ý chàng là sao?

Thiên Phong xoa đầu nàng, cười nói

_ Kẻ dẫn đầu đám thích khách này là em trai của Hạo Vân.

****

_ Ngươi… là Hạo Vũ – Hạo Vân nheo mắt nhìn người trước mắt. Tuy ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng hắn thì không được vậy… đôi mắt này chỉ có thể là Hạo Vũ. Nhưng Hạo Vũ đã chết cách đây mấy năm rồi.

_ Đúng là huynh, Hạo Vân. – Người được gọi là Hạo Vũ kéo khăn che mặt xuống. Tất cả mọi người – trừ Thiên Phong và Hạo Vân, gương mặt đó giống hệt Hạo Vân .

Ngao Thiện đang đỡ Chi Liên ngồi xuống cũng ngạc nhiên đến tí nữa thì làm rơi nàng. Hắn – người được coi là thân thiết nhất của Hạo Vân cũng không biết gì nhiều về người em trai của cậu ta – Hạo Vũ.

_ Quả nhiên, đệ chưa chết. – Hạo Vân cười khẩy, ánh mắt muốn giết người nhìn vào người em trai, trong đó dường như còn có chua xót.

_ Huynh mong đệ chết vậy sao?

_ Lúc đó thì không.. Bây giờ thì không chắc. – Hạo Vân rút kiếm, một đường sáng chiếu thẳng vào ngực Hạo Vũ. Không né tránh, vết thương dài bật máu, rớt xuống thanh kiếm. Ngay cả Hạo Vân cũng không nghĩ Hạo Vũ sẽ nhận đường kiếm này.

_ Tàn nhẫn quá huynh. – Hạo Vũ vẫn thản nhiên cười đến thản nhiên.

_ Đừng mong hôm nay ta tha cho ngươi.

_ Vô ích, dù thế này hôm nay đệ cũng phải hoàn thành nhiệm vũ.

_ Vậy thì bước qua xác ta.

Hai người xông vào nhau, mỗi đường kiếm đều dứt khoát, giống như họ là hai kẻ thù chứ không còn là anh em. Mỗi đòn tung ra đều hiểm hóc như muốn lấy mạng, nhưng chỉ cần khéo léo một chút là nhận ra Hạo Vân tránh nhiều hơn là đánh. Hơn nữa các đòn chủ chốt thường cố tình đánh chệch.

Liễu Nguyệt ngồi cạnh Thiên Phong, thực ra nàng cũng hơi bất mãn khi thấy Ngao Thiện thì đánh nhau với một đám thích khách, Hạo Vân thì đấu với em trai mình mà Thiên Phong thì…. Ngồi thản nhiên như không. Ít ra cũng phải có chút căng thẳng chứ.

_ THiên Phong, họ là anh em thật sao?

_ Ừ. Ta cũng mới điều tra được thôi. Hạo Vân có người em song sinh là Hạo Vũ. Thể chất của Hạo Vũ khi nhỏ vốn yếu ớt nên Hạo Vân được chọn vào cung để đào tạo. Sau đó ít lâu thì quê nhà họ bị lũ lụt, tất cả nhà Hạo Vân đều chết, chỉ riêng Hạo Vũ là không tìm được xác. Nhưng bản thân Hạo Vũ ốm yếu, ít ai tin cậu ta còn sống. Gần đây ta mới điều tra ra, cậu ta được một viên quan trong triều cứu và rất mực nghe lời ông ta. – Nói rồi Thiên Phong liếc mắt nhìn Chi Liên, nói – Chi Liên, hẳn muội biết người này phải không? Muội nên chuẩn bị tinh thần.

_ Muội… muội….

_ Ở yên đây nhé. Ta ra giúp Ngao Thiện. – Thiên Phong nói với cả hai nhưng ánh mắt hình như chỉ hướng đến LIễu Nguyệt

Có sự trợ giúp của Thiên Phong, đám thích khách có vẻ yếu thế hơn. Về phần Hạo Vũ và Hạo Vân, dường như họ đang vờn nhau nhiều hơn, dù ra tay dứt khoát nhưng chẳng bao giờ chạm vào người đối phương. Hạo Vân liếc mắt thấy đám thích khách còn lại đang yếu dần, liền ra tay nhanh hơn muốn bắt gọn Hạo Vũ.

Trận chiến cứ diễn ra, tưởng chừng như phần thắng đã nắm chắc… nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra…

_ Liễu Nguyệt, cô…. Xin …. Xin đừng hận tôi, Tôi thật sự không muốn làm vậy! –

“PHẬP!!!!”

****

Chưa kịp nghe rõ câu nói của Chi Liên, chỉ biết cô ta quay sang nói gì đó, đột nhiên cảm giác kim loại đâm sâu vào ngực. Đau thì không nhiều nhưng rất khó chịu, cảm giác tức trong họng… ứ nghẹn khiến ta khó chịu muốn chết. Cuối cùng nó tràn lên khoang miệng, chảy ra…. Rớt xuống tay ta….

Ta nhìn xuống tay… ôi mắt hoa cả lên… nhưng hình như là màu đỏ, máu sao? Sao ta lại phun ra máu nhỉ??? Viên Chi Liên, rốt cuộc cô đang làm cái gì?

Đầu óc quay cuồng, khó chịu quá. Không nghĩ được gì nữa. Ta nhắm mắt, thả lỏng người. Tất cả chìm trong mộng mị, ta chỉ kịp nghe văng vẳng bên tai tiếng ai đó gọi tên mình… hình như là Thiên Phong.

Thiên Phong ôm lấy Liễu Nguyệt gần như đã quỵ trong lòng. Hắn cố níu lấy từng nhịp thở thoi thóp của nàng, gắt lên:

_ Mau gọi thái y!

Không lâu sau đó, dưới sự trợ giúp của viện binh trong cung, toàn bộ đám thích khách bao gồm cả Hạo Vũ đều bi bắt. Liễu Nguyệt cũng được đưa vào phòng để thái y trong cung khám chữa. Thiên Phong đứng ngoài mà lòng như lửa đốt, ngay cả Lăng Tuệ Phong cũng không thể bình tĩnh hơn. Họ đều dự tính được hành động của Viên tể tướng nhưng lại quá lơ là với Chi Liên. Kiệu của Thái hậu và xe ngựa của Liễu phủ cũng nhanh chóng đến vương phủ.

_ Vương gia, Liễu Nguyệt thế nào rồi? – Liễu Tùy Sinh vừa vào tới nơi đã gấp gáp hỏi.

_ Tuệ Phong, Thiên Phong, thế này là thế nào? – Thái hậu nói mà ngữ điệu như đang oán trách.

_ Mọi người ra phòng ngoài, con sẽ nói rõ. Bây giờ hãy để mình Thiên Phong đợi tin Thái y. – Tuệ Phong cố gắng dàn xếp ổn thỏa, quả thật hiện giờ khó có ai bình tĩnh cho nổi.

Mọi người cũng hiểu ý mà ra ngoài. Còn lại một mình, Thiên Phong chăm chăm nhìn vào căn phòng nơi người hắn yêu đang nằm. Trong lòng đầy oán hận tự hứa : Ta sẽ không để yên cho nhà họ Viên đó.

***

Sau khi kể một mạch từ kế hoạch cho đến việc xảy ra ngày hôm nay, Tuệ Phong nói:

_ Chuyện là như thế. Hiện giờ đã bắt được đám thích khách đó. Con đang cho Hạo Vân và Tải Thiên thẩm vấn chúng. Còn Ngao Thiện , Bạch Vượng đang trên đường áp giải Viên gia. Ngày mai sẽ để hình bộ thẩm vấn.

_ Con nói, Chi Liên đâm Liễu Nguyệt? – Thái hậu xoa thái dương, giọng nói dường như không thể tin nổi.

_ Vâng.

Gương mặt Liễu tùy Sinh tối sầm lại, ông quỳ xuống, chắp tay hành lễ, kiên định nói:

_ Hoàng thượng, bao năm nay, Viên Đằng Quân lộng hành việc triều chính. Cậy là hoàng thân quốc thích mà làm càn. Bấy lâu nay luôn ngông cuồng dương dương tự đức, không coi vương pháp ra cái gì. Nay con gái ông ta ra tay hại con gái thần. Nay mọi chứng cứ hoàng thượng đều nắm trong tay, xin hãy làm chủ cho thần.

_ Liễu tể tướng hãy bình tĩnh. Lần này tuyệt đối ta sẽ xử lí chuyện này đến nơi đến chốn.

_ Đa tạ hoàng thượng.

Bỗng nhiên, một nô tài trong phủ bước vào, khom người nói

_ Bẩm hoàng thượng, thái hậu, tể tướng, Thái y đã ra rồi ạ.

_ Được, chúng ta mau đi xem Liễu Nguyệt thế nào. – Tuệ Phong là người đầu tiên rời khỏi.

Thái y bước ra khỏi phòng, gương mặt không lấy làm vui vẻ. Nhìn thấy gương mặt chờ đợi của mọi người, ông cũng đành thở dài. Là người hành nghề y như ông, nỗi khổ không phải vất vả mà là không thể chưa khỏi bệnh cho người ta.

_ Thần cũng không làm gì được nữa.Giờ chỉ còn biết dựa vào ý trời mà thôi.

_ Ông… ông nói thế là ý gì? Con gái ta sao có thể? – Liễu tể tướng suýt nữa đã túm cổ thái y, ông không thể bình tĩnh được nữa.

Thiên Phong nãy giờ không nói gì, đột nhiên gọi một nô tài vào, ra lệnh

_ Đi tìm Tải Thiên, bảo hắn áp giải Viên Chi Liên vào ngục, đích thân ta sẽ thẩm vấn.

_ Phong, bình tĩnh đi con. Chi Liên nó làm thế chắc cũng có nỗi khổ.

_ Mẹ, đến giờ phút này còn nói tốt cho con bé. Nó đã 16 tuổi rồi, con gái nhà nông ở tuổi này đã phải lo việc đồng áng, gia đình đấy. 16 tuổi còn bé bỏng gì nữa, Liễu Nguyệt là vương phi tương lai, mẹ biết nó làm vậy sẽ bị khép vào tội hành thích hoàng thân quốc thích. Lần này con sẽ không tha cho nó đâu, tốt nhất mẹ đừng có xin tha cho nó.

_Thiên Phong,à, dù sao con bé cũng là em họ con. Có trị tội thì cũng là tội của cha nó.

_ Mẹ, nó là em con nhưng Liễu Nguyệt cũng là hôn thê của con. Chính mẹ là người tác thành còn gì. – Nói rồi Thiên Phong phất tay áo, đi về đại lao.

***

Trong đại lao, Chi Liên bị nhốt cùng một phòng với đám thích khách. Gương mặt cô ta thất thần, hoảng loạn, giống như cái xác không hồn hơn là một con người. Ai mà ngờ một cô gái đáng yêu lại trở thành thế này., nhìn Chi Liên thế này, thái hậu cũng thấy xót xa. Nhưng Thiên Phong thì khác, nghe được tin dữ, lúc này trong lòng hắn chỉ muốn băm nát cô ta ngay lập tức. Nếu không có mọi người ở đây, biết đâu hắn đã giết chết cô ả.

Chi Liên nhanh chóng được đưa vào phòng thẩm vấn. Ngay cả thái hậu cũng không được vào, chỉ có mình Thiên Phong và Tuệ Phong. Thiên Phong cố hít hơi thật sâu, kìm nén cơn giận hỏi:

_ Nói thử xem Chi Liên, rốt cuộc em đã làm cái gì thế?

Chi Liên chỉ cúi gằm mặt không nói gì. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới ấp úng nói;

_Liễu Nguyệt, cô ấy thế nào rồi?

Lúc này Thiên Phong không bình tĩnh được nữa, hắn lại nhớ tới lời thái y. Liền bước lên túm chặt cằm Chi Liên, gằn giọng nói:

_ Thế nào ? Cô muốn biết thế nào? Cô ấy đang nguy kịch đó, cô thế mạng đi. Rốt cuộc cô nghĩ gì mà làm như vậy?

Tuệ Phong thấy Chi Liên tái nhợt cả mặt, đành giữ lấy tay của Thiên Phong, lắc đầu. Lúc này Thiên Phong nhận ra mình đã quá xúc động rồi đành thôi. Vừa thả tay ra, Chi Liên không còn chút sức lực ngã gục xuống ghế, mặt cúi gằm không nói lời nào.

Tuy rằng cũng rất giận nhưng giờ Tuệ Phong là người phải bình tĩnh hơn bất kì ai, hắn nói:

_ Là ai bảo em làm vậy? Vì sao em ám sát Liễu Nguyệt?

_ Không ai bảo em cả. Em… em ,…. Cho em gặp cha. Em muốn gặp ông ấy.

_ Hừ, được thôi. Dù sao cũng đã cho người tới áp giải Viên gia tới hình bộ. Em cũng là người họ Viên, đến đó đi – Tuệ Phong lạnh giọng, sai người áp giải Chi Liên ngay trong đêm tối.

****

Vì ý của thái hậu, hiện tại chưa để cho hình bộ xử lí vụ của Viên gia một cách công khai, trước hết sẽ điều tra về tội của Chi Liên trước. Đồng thời đưa ra các chứng cứ mưu phản của Viên tể tướng.

Rất nhiều lần thẩm vấn riêng Chi Liên nhưng không khai thác được gì. Thiên Phong đành dùng đến hạ sách này mong có kết quả. Vậy là hai người quyết định đưa Viên Đằng Quân vào một phòng riêng, đưa cả thái hậu tới. Ở đây, mọi người đều ba mặt một lời.

Bản thân thái hậu tuy rất yêu thương đứa cháu gái Chi Liên, nhưng lại căm ghét Viên Đằng Quân. Năm đó hắn một mực chia rẽ triều đình làm hai phe, phản đối các chính sách cải cách của hoàng thượng. Hơn nữa, có nguồn tin chính hắn nhúng tay vào cái chết của cha bà và Thiên Hoàng – Lăng Mệnh Thiên. Mối hận giết cha, hại chồng , bà chỉ hận không đủ bằng chứng kết tội hắn. Nhưng đến hôm nay thì không thể tha thứ được nữa. Nếu là quá khứ trước đây, đã từng một thời trước khi cưới Mệnh Thiên, bà đã coi trọng cái tình yêu đó biết nhường nào, nhưng giờ phút này, khi đầu đã hai thứ tóc,nói thẳng là bà khinh cái thứ tình yêu của ông ta. Yêu là khiến người mình yêu hạnh phúc, vậy mà ông ta toàn đem đến cho bà đau khổ, nhục nhã. Bà hận ông ta.

Khi Viên Đằng Quân bị áp giải tới phòng lao, trông thấy thái hậu, mặt ông ta sầm xuống, cố lảng tránh ánh mắt của bà. Cái lúc Thiên Phong cho người tới đưa lệnh bắt toàn bộ Viên gia, ông đã biết mọi chuyện vỡ lở rồi, công sức một đời đã tiêu tan hoàn toàn. Giờ có bảo không có mưu đồ phản quốc cũng chẳng ai tin nữa. Số phận đã an bài cho ông, nhưng ông chỉ muốn cứu được Chi Liên và thê tử của mình. Đó là hai người phụ nữ duy nhất luôn ở bên ông, tiếc là trong thâm tâm mình, ông chỉ có duy nhất hình bóng Mẫn thái hậu – người chưa một lần yêu mình.

_ Viên tể tướng… à không, giờ chắc phải gọi là tội nhân Viên Đằng Quân nhỉ? – Tuệ Phong cười. bắt đầu với trò “mèo vờn chuột”

_ Hoàng thượng, thần không rõ ý người là sao. Đang đêm lại tới áp giải toàn bộ người của Viên gia. Không biết thần mắc tội gì? –Gừng càng già càng cay, có không thoát tội nhưng vẫn phải già mồm.

_ Chủ mưu đầu độc giết chết Mẫn tướng quân, ám hại Thiên đế, âm mưu phản quốc, câu kết với quân địch, mưu đồ ám sát hoàng thân quốc thích.

_Hoàng thượng nói gì cũng cần có bằng chứng. Thần dù sao cũng được coi là hoàng thân quốc thích, quyền cao chức trọng. Hà cớ gì phải phạm vào những tội được coi là thiên cổ, giết chết ba họ như thế.

_ Phải rồi, ông nói thì hay lắm nhưng cái bản chất lòng lang dạ sói thì không chệch đi đâu. – Tuệ Phong cười khẩy nhìn lão cáo già, thề hôm nay phải lột mặt nạ của ông ta ra.

_ hoàng thượng, cho dù là người đứng đầu đất nước cũng không nên sỉ vả một trung thần như thế. Hơn nữa chuyện Mẫn tướng quân chết trên chiến trường lẫn Thiên đế băng hà đã xảy ra cả chục năm về trước, nếu là thần thì làm sao đến giờ mới phát hiện ra.

_ Đúng. Đúng là suốt chục năm qua ông một tay che trời. Ta lại chưa có đủ bằng chứng để kết tội ông. Nhưng giờ thì khác, năm đó Mẫn tướng quân chết trên chiến trường nhưng không phải vì giáo kiếm mà là do hạ độc. Ông câu kết với quân địch sai người bí mật thả cổ trùng độc vào kho lương thực để hạ độc toàn quân. Nhưng rất may năm đó Trầm lão bá chỉ cách giải độc, nếu không có lẽ giờ đây Đông Phong quốc đã là thuộc địa rồi. Chỉ tiếc là không thể cứu được Mẫn tướng quân. Sao ? Chuyện này ta nói đúng chứ.

_ Thần không hiểu hoàng thượng nói gì?

_ Sauk hi kí kết hiệp ước giữa hai nước, vua nước địch đã trị tội toàn bộ những kẻ gây ra chiến tranh, nhưng ngươi không biết rằng, năm đó có một người trông ngựa đã trốn thoát. Ông ta đến giờ vẫn còn sống, vẫn nhớ rất rõ bản giao kèo năm đó của ngươi, thậm chí vẫn còn giữ được bản sao chép của nó. Tuy thời gian đã làm mờ nó nhưng bút tích của ngươi thì vẫn rất rõ. – Thiên Phong bất ngờ đi vào, nói liền mạch. Trải tấm da cừu – bản sao chép của giao kèo năm đó.

Viên Đằng Quân không hề hay biết con gái ông ta , vợ ông ta và cả Hạo Vũ đều đang ở phòng trong nghe mọi chuyện dưới sự kìm cặp của Hạo Vân và Ngao Thiện. Ông ta cứ dần dần đi vào cái bẫy đã định sẵn.

Nhìn thấy bản giao kèo đó, gương mặt Viên Đằng Quân có chút tái nhợt nhưng ông ta nhanh chóng thu hồi lại, cười nhạt nói tiếp:

_Gương mặt còn có thể làm giả huống gì bút tích này.

THiên Phong và Tuệ PHong cũng không lấy gì kì lạ. Nếu mới thế này ông ta đã nhận tội thì thật chẳng đáng để họ vất vả bấy lâu nay.

_ Tiếp theo , năm đó Thiên đế băng hà nhưng không thể tìm được lí do gì. Nếu mổ cơ thể người đã chết ra thì là bất kính, vì vậy phải đợi đến khi cơ thể đã phân hủy. Không ngờ phụ hoàng lại bị hạ độc bởi Tâm Thất nhãn. Loại thuốc này nếu dùng nhiều sẽ thành độc dược. Có độc tính giống thủy ngân, ăn mòn xương nhưng phải đến khi cơ thể bị phân hủy mới phát hiện ra được. – Thiên Phong tiếp tục nói., ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. Cứ nghĩ đến lúc mở mộ cha lên, phát hiện ra sự thật đó, hắn chị muốn một đao chém gã đàn ông này thành vạn mảnh.

­ _ Vương gia, người nói vậy oan cho thần quá.

_ Năm đó ngươi mua chuộc một nô tỳ trong cung, cung cấp một số tiền lớn cho cô ta về quê khi xong việc. Nhưng khoảng 2 năm sau thì vùng đó lũ lụt, ngươi sợ không xóa hết dấu vết nên lấy cớ tới vùng đó thị sát. Đồng thời cứu một đứa trẻ , đó chính là Hạo Vũ, em trai Hạo Vân.Vốn dĩ là không còn manh mối gì nhưng tình cờ, trước khi chết, người nữ tì đó có đem cầm đồ một thứ – đó chính là lệnh bài của ngươi. Ngươi đưa ả làm tin và sau đó trở về chính để lấy lại. Nhưng vùng đó bão lũ, ngươi tin chắc mọi việ c đã đâu vào đó, ai ngờ ả ta đã mang đi cầm đồ tấm lệnh bài đó từ bao giờ.

_ Không phải đưa cho, mà bị lấy cắp. – Viên Đằng Quân chợt ngắt lời.

_ Vậy là ông đã chịu thừa nhận.

_ Ta đã sống ngần này tuổi, có chết cũng đâu đáng gì.

_ Ông chắc chắn là phải chết. nhưng không chết một mình mà còn kéo theo đứa con gái duy nhất nữa. – Thiên Phong lạnh lùng đánh thẳng một cú vào điểm yếu của ông ta.

_ Làm sao lại? - Đến lúc này thì Viên Đằng Quân không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa.

_ à, chưa ai nói cho ông nhỉ? Ông sai người hạ sát Liễu Nguyệt nhưng chính con gái ông đã ra tay. Dù sao Liễu Nguyệt cũng là vương phi tương lai, là hoàng thân quốc thích. Ông biết con gái mình mắc tội gì mà. – Thiên Phong gằn giọng, bất giác lại liếc về phía phòng trong. Không cần nghĩ cũng biết lúc này Chi Liên hoang mang đến mức nào.

_ Hoàng thượng, Vương gia, là thần có tội, chuyện này không liên quan gì đến Chi Liên. Hãy để thần gánh hết. – Cho dù ông ta không yêu vợ mình nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất, làm sao ông nỡ để con bé phải chết theo mình.

Đột nhiên cánh cửa phòng trong bật ra, Viên Chi Liên chạy ra, quỳ phịch xuống đất trước mặt Tuệ Phong, Thiên Phong, vừa khóc vừa nói:

_ Hoàng, thượng, vương gia, xin hai người. Chuyện này là lỗi của em, cha em không biết gì hết. Tất cả là chủ ý của em.

_ Vậy nói rõ ra xem nào?- Tuệ Phong từ tốn hỏi.

_ Em biết cha em yêu thương Mẫn thái hậu, người cũng quan tâm hai anh nhiều hơn. Ban đầu đúng là cha em có ý đồ soán ngôi nhưng sau này nhận thấy giang sơn ổn định, nhân dân ấm no, người đãtừ bỏ ý định rồi mà. Nhưng người không bao giờ quan tâm đến em, vì vậy em mới muốn lấy Thiên Phong ca, em đã nghĩ làm vậy em sẽ được cha để ý đến, yêu thương em. Em đã từng rất ghét Liễu Nguyệt, nhưng thật sự cô ấy rất đơn thuần, tốt bụng. Lâu dần em cũng không còn ghét nữa, vốn đã định từ bỏ nhưng cha lại cho người đột nhập vào phủ giết cô ấy. Lúc đó em chỉ nghĩ làm sao để cha không vướng vào việc này nữa, vì vậy mới ra tay. Em không có ý định giết cô ấy, nhưng không ngờ…. Thật sự em không muốn giết Liễu Nguyệt.

_ Vậy con biết hết tất cả? – Mẫu thân của cô ta, em gái Mẫn thái hậu bước ra khỏi phòng, nước mắt đã nhạt nhòa.

_ Con biết hết. Con biết cha yêu thái hậu, con biết mẹ bị cha ghẻ lạnh, con biết hết. Con hận các người… Nếu đã không thể yêu thương con sao còn sinh con ra. Vì sao lại đối xử tệ bạc với con như vậy. Hai người chỉ biết đến cảm nhận của mình mà thôi, đói thì cho ăn, lạnh thì cho mặc. Chỉ có vậy thôi sao, đến con thú cũng cần tình cảm cơ mà,,…. Vì sao? Đã bao giờ cả nhà chúng ta cùng ăn cơm chưa? Đã bao giờ mẹ dạy con thêu thùa chưa? Đã bao giờ cha dạy con chữ? Lúc nào cũng chỉ có người hầu ở cạnh con. Đã bao giờ hai người để ý đến cảm nhận của con chưa? Con làm vậy thì có gì sai? Con muốn được quan tâm, vậy có gì là sai? – Chi Liên gần như gào lên, khóc nức nở, tất cả mọi người không ai nói được lời nào nữa. vốn biết điều đó, nhưng không ai ngờ Chi Liên lại biết nhiều đến như vậy., cũng chưa từng biết con bé đã nghĩ nhiều đến thế.

*BốP* .Mẹ Chi Liên tát cô ta một cái, sau đó ôm chặt cô ta, hai mẹ con cùng òa khóc:

_ Xin lỗi con, mẹ chưa từng nghĩ con đã buồn đến vậy. Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con.

Bà cứ lặp đi lặp lại câu nói đó như bị thôi miên.. Viên Đằng Quân thẫn thờ nhìn họ, không nói được lời nào được. Có lẽ đúng như người ta nói, ông ta là tội đồ. Cứ nghĩ là nuôi con bé là hết trách nhiệm… Ông chỉ lo bàn mưu tính kế mà quên mất con gái mình đã lớn đến vậy, đã trưởng thành mất rồi. Lẽ ra ông đã có một gia đình hạnh phúc. Vậy mà…. Tất cả giờ chỉ còn lại nước mắt mà thôi.

Viên gia đã chính thức đi tới hồi kết rồi.

******

Sau đó, Viên Đằng Quân bị đưa ra hình bộ xử lí. Ngày đầu tháng tám năm đó, ông ta bị xử tội tử hình, bản án được công khai trước mặt toàn dân. Gia nhân trong nhà được trở về quê, những người có liên quan tới tội ác của ông ta đều bị lĩnh án phạt đích đáng. Riêng Viên Chi Liên nhờ được Mẫn thái hậu cầu xin thay, nên không lãnh tội chết mà bị đày đi ( thực chất là để giải thoát cho mẹ con họ) . Hạo Vân và Hạo Vũ cũng không hiểu lầm nhau nữa, nhưng Hạo Vũ chịu ơn Viên Đằng Quân nên quyết định cùng đi với mẹ con Chi Liên , cũng để bảo vệ họ. Nghe Hạo Vân nói thực ra Hạo Vũ có tình cảm với Chi Liên. Họ sinh sống ở một thôn trấn gần biên giới, nơi đó không ai biết tới họ, cũng coi như được thanh thản. Vài năm sau, Chi Liên và Hạo Vũ đã kết hôn. Hôn nhân của họ chắc chắn hạnh phúc hơn nhiều so với cha mẹ Chi Liên.

Nhưng vấn đề trước mắt , chính là Liễu Nguyệt. Mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa. Nhưng Liễu Nguyệt vẫn cứ hôn mê không tỉnh. Nghe thái y nói không còn gì nguy hiểm nhưng nếu không tỉnh lại thì đó lại là vấn đề khác. Mọi người đều tìm mọi cách để chữa trị, Thiên Phong ngày ngày túc trực bên cạnh nàng hơn. Thái hậu và Liễu phu nhân thường lên chùa cầu khấn Phật tổ.

Không ai biết, lúc này, Liễu Nguyệt đang ở một thế giới khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play