Tháng 10 năm 2001
“Mời sinh viên năm nhất của khoa
Báo chí Thẩm Chức Tâm nhanh chóng đến phòng họp của Hội sinh viên!”
Nghe tiếng loa phóng thanh, cô ôm
đầu rên rỉ.
Không tha cho cô được sao?
“Chức Tâm, cậu còn không đi đi?” Cô
nàng chết tiệt vô tâm Tôn Phi Phi mím môi cố nén cười, “Nói gì thì cũng là số
phận của cậu, cậu nhận đi cho rồi!”
Cái gì mà là số phận của cô chứ? Cô
có ghi danh vào học khoa Truyền hình phát thanh đâu!
“Ai không biết giọng nói của cậu
ngọt ngào nổi tiếng, trước khi cậu vào khoa Báo chí, các giảng viên ít nhiều kỳ
vọng vào cậu nhao nhao lên cả đấy, bây giờ cậu làm theo tâm nguyện của các vị
bô lão ấy đi, để các đàn anh đàn chị kênh kiệu trong khoa Truyền hình phát
thanh của trường chúng ta cũng được nghe giọng nói trời phú nổi tiếng từ lâu
của cậu chứ...” Tôn Phi Phi hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đau lưng vì đứng nói
nhiều quá cả.
Nói dễ nghe một chút là, vì thanh
quản này mà từ nhỏ dù hoạt bát, hòa đồng chứ không hề kiêu căng mà cô vẫn bị
rất nhiều học sinh xuất sắc ghen ghét.
Khiêm tốn, lặng lẽ là nguyên tắc
sống của cô.
Chỉ bởi cha mẹ cô là người dẫn
chương trình nổi tiếng một thời của đài truyền hình Trung Ương nên cô thật sự
rất khó sống lặng lẽ, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, “Nhìn kìa,
con gái độc nhất của Thẩm XX và Cao XX đấy!...” Tiếp đến là những lời chẳng ra
sao, cô không muốn nói đến nữa.
Bởi vì danh tiếng của cha mẹ, từ
lúc đi nhà trẻ đến lúc thi đậu đại học, cô hầu như luôn được quan tâm, chiếu cố
đặc biệt.
Tất cả thầy cô giáo đều quan tâm,
suy nghĩ cách khai thác cho hết các sở trường của cô con gái nhà nòi, để nó
phát tiết hết các tinh hoa ra.
Dĩ nhiên, khai thác thì cứ khai
thác, phát hiện mãi chỉ có một sở trường.
Giọng nói của cô khá hay.
Tất cả những ký ức tuổi thơ của cô
đều ở trong những bản thảo gia truyền, cô không ngừng nhai đi nhai lại chúng
như một con vẹt.
Kỳ lạ là, trong khi cô cảm thấy
phiền phức chết đi được, thì mọi người đều nhất trí cho rằng giọng nói của cô
rất có sức đi vào lòng người.
Cha mẹ rất thích danh tiếng, dĩ
nhiên hy vọng cô có thể phát triển theo hướng mà họ đã định cho cô, thế là ép
buộc, dỗ dành đủ kiểu, mưa dầm thấm lâu. Nhưng e hèm, cô còn kịp len lén
giấu cha mẹ thay đổi nguyện vọng.
“Cậu mà không đi, Hội sinh viên
thế nào cũng trả thù cậu cho xem!” Tôn Phi Phi híp mắt chun mũi dọa dẫm.
“Không đời nào, Hội sinh viên
mà…”
Hứ, dọa ai chứ!
“Cậu muốn bản thảo tin tức
của mình mãi mãi bị chôn vùi trong mớ giấy lộn chứ?” Tôn Phi Phi
liếc cô, “Đừng quên, các giảng viên khoa mình đều làm việc trong ngành
truyền thông đấy, họ chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu mà hàng ngày xem
chi tiết bài tập của mình.” Nói cách khác, giảng viên vì muốn bớt
việc, tất cả các bài tập của sinh viên đều để đám “nhân tài” trong
Hội sinh viên xem trước, nếu người ta nhìn cô thấy ngứa mắt, vứt bài
cô sang một bên là chuyện rất đơn giản.
Tiêu cực, tiêu cực mà!
Cô khổ sở khoanh tay trước
ngực, quyết định làm hảo hán không khuất phục cường quyền.
Cô là một cô gái như thế đấy,
trời sinh gan thỏ nhưng lại không chịu người khác sắp đặt cho mình.
Nói gì thì nói cô chỉ cần
mềm mỏng một chút, đối phương dù gì cũng không thể ép cô tiếp nhận
công việc mà cô không thích đúng không?!
Hạ quyết tâm xong, bản tính
linh hoạt, có khả năng ứng phó với mọi tình huống của cô lập tức
hành động.
Tôn Phi Phi ngồi yên một chỗ
chờ xem náo nhiệt.
Hê hê, cô muốn nói là, nhỏ
Chức Tâm này rất dễ mềm lòng, người ta chỉ cần năn nỉ vài tiếng là
sẽ nhận lời ngay cho xem.
2
Đến văn phòng của Hội sinh
viên, Chức Tâm rất lịch sự gõ cửa.
Không có chút động tĩnh, càng
không có ai lên tiếng.
Thế này là thế nào? Trên loa
rõ ràng nói là ở đây cơ mà!
Cửa không khóa, cô nhè nhẹ đẩy
từng tí một.
Bên trong tối om, chỉ có ánh
đèn flash không ngừng lóe lên.
Là tác phẩm của khoa Nhiếp
ảnh.
Khi mắt đã quen với bóng tối,
cô nhìn kỹ hơn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ rần rần.
Tác phẩm nhiếp ảnh của tổ
này lấy cơ thể nữ làm đề tài, khoa trương hơn nữa là, tấm ảnh đang
hiển thị trên máy là một cô người mẫu có thân hình thon thả, cơ thể
khỏa thân lấp ló trong bóng tối nhập nhoạng, yêu kiều ngước đầu lên,
nửa thân người nổi trên mặt nước.
Còn chàng trai cao ráo quay lưng
lại phía cô đang chăm chăm nhìn tấm ảnh không rời mắt, anh ta tỉ mỉ,
chăm chú đánh giá thứ gì đó.
“Này.” Cô cố ý cắt ngang dòng
suy tư của anh.
Gặp phải đàn ông đang xem loại
ảnh này thật ngượng, may mà ánh mắt anh chàng này rất trong sáng,
không có chút gì là ám muội.
Nhưng mà, cũng ngượng quá đi,
cô có thể nào đánh nhanh rút gọn được không?!
“Chào anh, tôi muốn tìm chủ
tịch Hội sinh viên Hứa Ngạn Thâm.” Cô lễ phép.
Anh chàng định thần lại, nhìn
về phía cô.
“Thẩm Chức Tâm?” Ánh sáng từ
ánh đèn flash quá yếu, cô không thể nhìn rõ mặt chàng trai, chỉ cảm
thấy giọng nói của anh ta trầm ấm toát ra vẻ điềm đạm, chững chạc.
Khí chất điềm đạm này không
thuộc về sinh viên ở lứa tuổi cô.
“Vâng, thưa thầy!” Cô ngoan ngoãn
đứng nghiêm.
“Tôi là Hứa Ngạn Thâm.” Anh
bình thản tự giới thiệu.
Cô kinh ngạc, không kịp phản
ứng.
Không phải thầy giáo? Trời ạ!
Tuy Hứa Ngạn Thâm đã là sinh
viên năm tư, nhưng cũng không cần phải “già đời” như thế chứ?!
Cô rõ ràng cảm thấy đứng
trước mặt mình đáng lẽ phải là một người đàn ông trưởng thành
khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi gì đó.
Nơi tối mù thế này rất mờ
ám, sẽ khiến người ta xì xầm, Hứa Ngạn Thâm đứng dậy, bật tất cả
đèn trong văn phòng lên.
Cả căn phòng bỗng sáng choang,
sáng đến nỗi khiến cô lóa mắt, theo phản xạ cô cúi đầu nhắm tịt
mắt lại, nhất thời không mở ra được.
Một đôi giày da bóng loáng,
sạch sẽ xuất hiện trong đôi mắt đang cụp xuống của cô.
Cô ngước mắt lên mới nhìn thấy
rõ mặt của chủ tịch Hội sinh viên Hứa Ngạn Thâm, tim bỗng đập thình
thịch.
Thân hình anh cao ráo hơi gầy,
hình như cao hơn cô hai mươi phân, gương mặt anh thâm trầm, nghiêm nghị,
ánh mắt quyết đoán, kiên định.
Anh không giống sinh viên, thật
sự chẳng giống chút nào hết!
Nhưng mà, gương mặt ấy rất
trẻ, rất đẹp trai, không giống người đàn ông già cỗi mà cô tưởng
tượng.
“Đây là tập thơ của Tịch Mộ
Dung, cô tùy chọn một bài đọc cho tôi nghe.” Anh thong thả thảy tập thơ
đã chuẩn bị sẵn xuống bàn.
Ấy?
Đầu óc cô trống rỗng, trước
sự lạnh lùng của anh, cô ngoan ngoãn cầm lấy tập thơ.
Khi còn trẻ, nếu bạn yêu
một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với anh
ấy.
Cho dù các bạn yêu nhau dài
lâu hay ngắn ngủi, nếu các bạn có thể luôn đối xử dịu dàng với nhau
thì tất cả mọi khoảnh khắc đều sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp không
tì vết.
Nếu chẳng đặng đừng mà chia
xa, thì cũng phải đàng hoàng nói lời tạm biệt, cũng phải cảm tạ
tự đáy lòng, cảm ơn anh ấy đã cho bạn một phần ký ức.
Sau này trưởng thành, bạn
mới biết, trong giây phút ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, tuổi thanh
xuân không oán hận mới là không hối tiếc, như ánh trăng tròn đầy yên
ả trên đỉnh núi.
“Dừng lại.” Anh chỉ cần nghe
một đoạn, “Cô đạt đủ yêu cầu rồi, ngày mai bắt đầu đến đài phát
thanh làm việc.”
Giọng của cô rất trong trẻo,
hay đến nỗi khiến người nghe cảm thấy như đắm mình trong dòng suối
thanh mát, anh cuối cùng cũng biết vì sao giảng viên ở khoa Truyền
hình phát thanh nhiệt tình giới thiệu một sinh viên mới không phải ở
khoa mình với anh.
Ấy?
Cô đâu phải đến xin việc, cô
đến để từ chối “lao động nghĩa vụ” mà!
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cô
định nói gì đó thì nét mặt lạnh lùng đã cắt ngang cô, “Vị trí tổ
trưởng tổ tuyên truyền của Hội sinh viên đang còn trống, ngày mai cô
mang theo sơ yếu lý lịch và các giấy tờ liên quan đến đây, tôi sẽ thương
thảo với các tổ trưởng khác xem cô có đủ năng lực để đảm đương vị
trí này hay không.”
Á? Tổ trưởng tổ tuyên truyền
của Hội sinh viên? Không cần đâu, bốn năm đại học cô định vừa học vừa
chơi, không muốn lăn lộn vào đời sớm như thế đâu!
“Đừng làm ảnh hưởng đến công
việc của tôi, đóng cửa lại đi, cô có thể đi rồi.” Anh ngồi vào vị
trí cũ, tiếp tục nghiên cứu bài tập nhiếp ảnh.
Cô thẫn thờ đóng cửa lại,
thẫn thờ đi trên đường, thẫn thờ về ký túc xá, thấy Tôn Phi Phi, cô
mới dám òa khóc oan ức. “Phi Phi, tớ không sống nổi nữa rồi…”
Cô bạn nối khố giật nảy mình.
“Sao thế? Bị người ta bắt nạt
hả? Ai bảo cậu yếu lòng quá làm chi, hối hận rồi chứ gì?!” Nhất
định là nha đầu này lại hồ đồ rồi, bị người ta dỗ ngon dỗ ngọt
vài câu đã mất hết nhuệ khí.
Nhưng mà, cô nàng càng khóc
nhiều hơn, “Tớ không sống nổi nữa rồi… Anh ta hung dữ lắm, còn tớ
lại… như bị điện giật ngây người chẳng nói được gì…”
3
Cuộc sống của cô bắt đầu bị
cái tên “Hứa Ngạn Thâm” đó bao vây tứ phía.
Có rất nhiều người sùng bái
anh, chẳng bao lâu sau, vị học trưởng lớn hơn ba tuổi này trở thành
đề tài không bao giờ chán trong lớp cô.
Gương mặt đẹp trai, dáng người
cao ráo, nhất cử nhất động đều đầy sức mê hoặc bẩm sinh, anh rất
nghiêm túc trong công việc cũng như đối với mọi người, năng lực xuất
chúng, làm việc rất thận trọng, tỉ mỉ, lạnh lùng với tất cả mọi
người, mà càng như thế, bọn bạn cùng lớp lại càng si mê anh.
Năm đó rất thịnh hành một từ:
cực phẩm.
Anh luôn giữ một khoảng cách
vừa đủ xa đối với tất cả mọi người, tính cách đặc biệt này toát
từ trong ra ngoài, bọn nam sinh non nớt cùng tuổi chẳng thể nào bắt
chước được.
Cô thừa nhận, sau khi bị “điện
giật” hôm đó, cô “rung rinh” vì anh mỗi ngày một sâu đậm hơn, rồi sự
ngưỡng mộ âm thầm cũng bất giác nảy sinh trong trái tim thiếu nữ.
Nói theo cách của Phi Phi, cái
đầu chưa mở mang của cô cuối cùng cũng đã đến tuổi dậy thì!
“Ăn kẹo cao su không?” Một phong
kẹo màu xanh lá chìa ra trước mặt anh.
Anh ngước nhìn lên, vẫn vẻ mặt
bình thản, lạnh lùng thường thấy.
Thật ra, cô may mắn hơn những
người bạn cùng lớp rất nhiều, cô có nhiều cơ hội tiếp cận anh.
Bởi vì, cô trở thành hội viên
Hội sinh viên một cách rất lạ lùng, khó hiểu.
Một cô nàng vốn dĩ định vừa
học vừa chơi hết bốn năm đại học như cô bỗng quay ngoắt một trăm tám
mươi độ, rất tích cực thể hiện mình trong mọi công việc, những mong
thu hút được ánh mắt của anh.
Tiếc là, có chút thất bại nho
nhỏ! Thái độ của anh đối với cô và những bạn học khác cũng chẳng
có gì khác biệt.
“Anh tập trung quá đấy, nhai
kẹo cao su cho thư thái một chút không?” Cô nở nụ cười ngọt ngào,
thật ra lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Anh đón lấy phong kẹo của cô,
để sang một bên, không đụng đến, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Anh rất bận, trưa nào cũng bận
đến tối mắt tối mũi, nhưng cứ đến chiều học xong là anh rời khỏi
trường ngay, việc quan trọng đến mấy cũng không thể giữ nổi chân anh.
Cho nên, cô phải nắm lấy cơ
hội!
Cô tự quy ước, nếu anh chịu
nhận thanh kẹo này, có nghĩa là ông trời chịu giúp cô tỏ tình thành
công!
Giờ là thế kỉ hai mươi mốt
rồi, thích thì cứ chủ động tấn công, không cần phải thẫn thờ ngồi
đợi kỳ tích.
Cô cho tay vào hộc bàn mò mẫm.
Trong đó có một hộp cơm và
một lá thư.
Cô để ý bữa trưa hàng ngày
của anh đều là bánh mì hoặc mì gói ăn cho qua bữa, căn tin trong
trường trưa nào cũng chật ních người, anh rất ít đến những chỗ đông
người.
Vì hộp cơm này, cô đã phải
rất chăm chỉ học tập chị giúp việc ở nhà! Tuy không thể nói là đủ
màu sắc, hương, vị, nhưng chắc phải ngon hơn cơm ở căn tin trường một
chút!
Còn về lá thư? Cô rất nhút
nhát, muốn theo đuổi là một chuyện, còn có dũng khí tỏ tình trước
mặt không lại là một chuyện khác.
Viết thư tay tuy quê mùa, nhưng
có thể tránh được rất nhiều ngại ngùng.
Giờ cơm trưa, trong Hội sinh viên
chỉ còn lại anh và cô, thời cơ chín muồi đến rồi!
Anh đã bắt đầu nấu mì gói
rồi, nhanh lên! Chức Tâm mau ra tay đi!
Ngượng ngùng, cô định đứng lên.
“Học trưởng, xin nhận hộp cơm
và tấm lòng của em! Em thích anh, nếu có thể, em muốn được làm bạn
gái anh!” Có người, nhanh hơn cô một bước.
Đó là cô bạn học, mặt mũi
khá xinh xắn, tay giơ cao hộp cơm trình bày bắt mắt, tinh tế như của
khách sạn năm sao, giọng nói dứt khoát trôi chảy, rõ ràng là có
dũng khí hơn cô rất nhiều.
Anh ngẩng đầu lên, nét mặt
không chút biểu cảm nhìn cô gái không mời mà đến đang đứng trước mặt
mình, không biết là đàn em ở lớp nào.
“Thùng rác ở đằng kia, vui
lòng vứt vào đó đi, cám ơn.” Mặt anh không chút cảm xúc.
Mắt cô gái đầy vẻ kinh ngạc,
không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Dù là cự tuyệt đi chăng nữa
thì cũng phải nói cho dễ nghe một chút chứ.
“Học trưởng, anh thật quá
đáng, đúng là chẳng có chút ga lăng nào.” Mắt cô gái ầng ậc nước,
đầy vẻ chỉ trích.
Anh tuyệt nhiên không thèm để
ý, cô gái khóc rấm rứt bỏ chạy ra ngoài.
Một sự im lặng bao trùm.
Cô âm thầm lấy phong thư trong
hộc bàn cho vào giỏ mình, để nó ở một vị trí an toàn.
Lá gan cô vốn nhỏ, tim lại
không đủ lớn, nếu cô cũng bị cự tuyệt như thế, chắc sẽ khóc còn
thảm hại hơn cô gái kia.
“Học trưởng, em đi ăn trưa đây
ạ!” Cô giả vờ trấn tĩnh, cười híp mắt đứng dậy.
Phi Phi thối tha, cậu có lộc ăn
thật đấy, hôm nay không phải chen lấn ở căng tin rồi.
Cô đeo giỏ xách, tay xách hai
cặp lồng giống hệt nhau.
Anh không để tâm, gật gật đầu,
tỏ ý đã nghe thấy lời cô nói rồi.
Anh vừa xem bài tập vừa mở
nắp tô mì gói đã chín định ăn.
“Học trưởng… có thể hỏi một
chút không, anh thích mẫu bạn gái như thế nào?”
Cô đơn thuần chỉ là hiếu kỳ
mà thôi.
Vì chuyên ngành học, nên trường
họ nổi tiếng có nhiều mĩ nữ, giờ tan học hàng ngày, ngoài cổng
trường, BMW, Mercedes nối đuôi nhau đợi mỹ nhân.
Cô gái vừa đến tỏ tình lúc
nãy thuộc hàng ngũ mỹ nhân tuyệt sắc ở trường.
Anh nhìn về phía khuôn mặt mộc
không trang điểm nhưng vẫn rạng ngời, yêu kiều của cô.
“Cuộc đời tôi được lập trình
sẵn, đại học còn một năm nữa, ra ngoài xã hội ba năm, trong bốn năm
tới này, không có ý định tìm bạn gái.” Anh luôn là người rất nguyên
tắc, cái gì cũng lên kế hoạch chắc chắn.
Chỉ là, anh không ngờ rằng,
tình cảm là một thứ không thể lên kế hoạch, đến ngay cả một người
mạnh mẽ, nghị lực như anh cũng không có cách nào khống chế.
Mười chín tuổi, nghe những lời
anh nói, mối tình vừa chớm nở trong trái tim thiếu nữ đã vỡ vụn.
“Học trưởng, tạm biệt!” Không
đủ dũng khí tỏ tình với anh, cười chào xong, cô xách cặp lồng cơm đi
như trốn chạy.
Không được khóc! Không được
khóc!
Cô không hề biết, kỳ thực, anh
có để ý đến cặp lồng của cô.
4
Tháng 5 năm 2002.
Càng tiếp xúc với anh cô càng bị anh thu hút, càng ngày một hiểu rõ hơn ý định kiên quyết không yêu đương của anh.
Cho nên cô không tỏ tình, dần dần học cách giấu mối tình
thầm lặng chua chua, chát chát vào tận nơi sâu nhất trong trái
tim. Không muốn làm phiền Hứa Ngạn Thâm, càng không cho phép
mình trở nên thê thảm, trong mắt của mọi người, cô vẫn là một
Thẩm Chức Tâm thích nói thích cười.
Vì tính cách cô vừa cởi mở lại vừa nhu mì, dịu dàng nên cũng thu hút rất nhiều nam sinh.
Trong đó có một chàng trai ở lớp bên cạnh, họ Từ, tính tình thật thà, rất kiên trì trồng cây si.
Giờ học đại cương, cậu đều đến sớm giúp cô giữ chỗ ngồi tốt nhất.
Cô vừa sụt sịt là nấu trà giải cảm cho cô uống ngay, dạ
dày cô không tốt là mang cháo rau nhà trồng đến cho cô ăn.
Tuy nơi ở của anh chàng ngược đường với nhà cô nhưng mỗi
ngày đều cùng cô đi xe buýt, gió mưa cũng không quản ngại.
Anh chàng không dẻo miệng như những nam sinh khác ở khoa Báo
chí, nhưng mỗi khi cô quay người lại thì cậu ta đều xuất hiện
trong tầm mắt.
Sự quan tâm, chăm sóc này đặc biệt, lộ liễu đến nỗi ai cũng biết.
Ai gặp cô cũng trêu chọc mấy câu: “Thẩm Chức Tâm, ‘Ngu’ công nhà cậu đâu rồi?”
Không chỉ đào núi mà Ngu công còn muốn dời núi.
Mọi người ai cũng nói cô sẽ bị cưa đổ, đến ngay cả những
cán bộ mà cô có quan hệ rất tốt trong Hội sinh viên cũng bắt
đầu có hứng thú bàn tán chuyện của cô.
Cô thừa nhận, cô không phải là người lòng dạ sắt đá, ở độ
tuổi phơi phới, lãng mạn này, cô thật sự rất cảm động, chỉ
là còn thiếu một chút cảm xúc nên không hạ nổi quyết tâm cuối cùng.
Hôm đó là mồng bốn tháng Năm, Tết Thanh niên.
Lứa sinh viên năm tư mà tiêu biểu là Hứa Ngạn Thâm sắp sửa
tốt nghiệp. Thế là các thành viên trong Hội sinh viên tự tổ
chức tiệc, tuổi hai mươi tươi đẹp, chưa trưởng thành nhưng cũng
không phải là trẻ con, trên một phương diện nào đó, rất đáng
để khoe khoang, thế là ngày hôm đó ai có người yêu thì dẫn
theo, ai không có người yêu thì cũng phải tìm cho ra một kẻ
khác giới mặt mũi không đến nỗi làm xấu mỹ quan thành phố đi
cùng.
Còn cô chưa kịp tỏ thái độ thì các thành viên trong Hội sinh viên đã tự động phát thiệp mời cho Từ Nhân Thư.
Bởi quá ngượng ngùng, cô không biết phải từ chối thế nào,
đành mặc cho Từ Nhân Thư với vẻ mặt sung sướng không chút giấu
giếm tham gia buổi tiệc.
Tối hôm đó, chỉ có duy nhất một người không có đôi, đó chính là Hứa Ngạn Thâm.
Thanh niên trẻ tuổi tụ tập với nhau, mọi người hát karaoke,
nhảy múa cuồng nhiệt, không khí náo nhiệt không thể tả.
Chỉ có Hứa Ngạn Thâm là đặc biệt trầm ngâm.
Cá tính của anh vốn dĩ khá nghiêm túc, không thích hợp với
đám đông nên mọi người không quá bận tâm, bao gồm cả cô vẫn
thỉnh thoảng len lén quan sát anh trong đó.
Gần giữa khuya, cô bảo mình phải về nhà rồi, tuy cô không bị cấm cửa nhưng trong mắt cô, nếu không phải là tình huống đặc
biệt thì con gái tốt nhất nên về nhà trước mười hai giờ khuya.
Không biết có phải là cô hoa mắt lại thêm ảo giác hay không
mà cô nhìn thấy Hứa Ngạn Thâm cũng đứng dậy, đi về phía cô.
Chỉ là Từ Nhân Thư nhanh hơn một bước.
“Ngu công” càng thể hiện quyết tâm đào núi thì càng bị mọi người giữ lại không cho đi.
Thế là tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc bắt đầu gào rú, ngăn cản không cho họ về.
Cô vốn không phải là người thích đôi co, thế là chủ động tự đưa ra hình phạt đối với người đòi về sớm là ba ly rượu.
Nhưng ba ly rượu này bị Từ Nhân Thư giằng lấy, nên tình hình
càng lúc càng xấu đi, bị bắt buộc phải uống hết ly này đến
ly khác.
Uống đến lúc không biết là mười mấy ly, sức người không
thắng nổi men rượu, Từ Nhân Thư ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân
sự.
Không còn anh hùng cứu mỹ nhân, cô càng bị bắt nạt tợn hơn,
chuốc hết bia đến rượu vang, không chỉ có mình cô mà mọi người cùng uống như điên, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cô quên mình đã uống bao nhiêu nhưng loáng thoáng quan sát thấy Hứa Ngạn Thâm cũng uống hơn hai chai rượu vang.
Người nào kính rượu anh, anh cũng uống, một kiểu uống trầm lặng như thể trong lòng đang chất đầy tâm sự.
Lãnh đạo đã hân hạnh như thế, người dưới nào dám không cố sức? Thế là tối hôm đó tất cả đều say bí tỉ.
Còn cô và Hứa Ngạn Thâm say đến nỗi gây ra một chuyện hiểu lầm.
5
Uống say thì chuyện gì dễ xảy ra nhất? Hành vi bất nhã có
ba loại, một là nôn ọe, hai là tiểu tiện, ba là làm chuyện sai trái. Thế là, nhà vệ sinh biến thành “thắng cảnh du lịch”,
mọi người giành nhau vào chiếm chỗ không chịu ra, có người
nhịn không được, “phọt” ra ngay tại chỗ, khiến cả căn phòng bốc mùi hôi thối không chịu được, còn kẻ gây ra tội lỗi thì ngoẹo đầu ngủ ngon lành.
Người say chẳng còn biết trời đất nằm la liệt tứ tung khắp nơi trong phòng, chẳng còn phân biệt nam nữ.
Cô cũng ngủ được một giấc thì bị một mùi tanh bên cạnh làm cho tỉnh cả ngủ.
Vừa mở mắt ra thì thấy mặt Từ Nhân Thư đang dụi vào cổ cô,
anh chàng không phải cố ý, chỉ đơn thuần vì uống quá nhiều,
nôn thốc nôn tháo vào người cô.
Cô đẩy Từ Nhân Thư đang bất tỉnh nhân sự ra định đứng lên, ngã chúi nhủi vài lần cuối cùng cũng đứng lên được.
Cô loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh, đôi mắt lờ đờ nhìn
thấy nhiều nam sinh nằm đè lên nhau trong nhà vệ sinh, hơn nữa
xú uế lênh láng đầy sàn nhà bốc mùi nồng nặc.
Làm sao bây giờ? Cô lấy tay đập mạnh vào cái đầu say mềm
không chịu nghe lời của mình, lảo đảo bước ra khỏi phòng tiệc, tùy tiện đi vài bước ngoài hành lang, cô đẩy cửa bước vào
một căn phòng tối đen nhưng lại rất sạch sẽ.
Cô lần mò tìm đến nhà vệ sinh, mở đèn.
“Ọe” cố sức nôn ra.
“Ọe” lại cố sức nôn ra một lần nữa.
“Ọe” lại cố thêm một lần nữa.
Cô không hề để ý đến thì ra trong căn phòng này có người,
người đó đang ngồi trên ghế sô pha, vì uống say nên hai má ửng
đỏ, hai hàng chân mày nhíu chặt, mắt nhắm lại như đang nghỉ
ngơi.
Người đó mở mắt ra.
“Ọe.”
“Ọe.”
“Ọe.”
Sau ba tiếng ọe liên tiếp, chắc là không còn gì để nôn nữa, bên trong vọng ra tiếng mở nước rửa mặt.
Người đó không quen ở cùng với người khác trong một không
gian kín đáo như thế này, anh chống tay xuống sô pha, miễn cưỡng đứng lên.
Cũng vừa đúng lúc cô từ trong nhà vệ sinh bước ra, hai cơ thể loạng choạng đứng không vững, đâm sầm vào nhau.
Cũng không biết là ai đẩy ai, mà sau đó hai người chẳng biết tay chân đần độn thế nào mà xoắn lấy nhau ngã xuống sô pha
hệt như chiếc bánh quai chèo.
Chất cồn quá nhiều trong người khiến trí óc của hai người
đều vô cùng hỗn loạn, anh muốn đứng lên lại quặp phải cô, cô
muốn đẩy anh ra thì lại ngồi cả người lên người anh.
Chỉ có ánh đèn yếu ớt trong nhà vệ sinh hắt ra, cô đang
ngồi trên cánh tay anh nên loáng thoáng thấy được mặt anh.
Vừa móc họng nôn ra gần hết chất cồn trong người nên quả thật cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Là Hứa Ngạn Thâm.
Là học trưởng cô thầm yêu bao lâu nay.
Cô ngẩn người ra, trước nay chưa bao giờ tiếp cận Hứa Ngạn
Thâm gần như thế, tiếp cận được rồi, hơi thở nồng nặc mùi
rượu của anh nhè nhẹ phả lên mặt cô.
Cô không thích mùi rượu, lúc nãy Từ Nhân Thư nằm rất gần cô, tuy có ấn tượng rất tốt với cậu ta nhưng cô cảm thấy rất tởm lợm.
Nhưng, Hứa Ngạn Thâm lại khác, trong tim đã có hình bóng anh
thì dù anh có say rượu đi chăng nữa vẫn đầy sức mê hoặc.
Tim cô đập thình thịch, cảm giác giống như ông trời muốn bù
đắt cho cô một cơ hội ngay trước lễ tốt nghiệp của anh.
Vị trí của học trưởng, ngược với ánh đèn, chắc chắn không thể nhìn rõ cô là ai.
Chỉ hơn một tháng nữa thôi anh đã ra trường rồi, đời này chắc chẳng còn cơ hội gặp lại nhau…
Mượn men rượu, lấy hết can đảm, trong sự bất ngờ, cô vụng về hôn lên môi anh.
Hôn được rồi…
6
Cô từng tưởng tượng không biết
đôi môi nghiêm nghị và kiên định này khi nếm sẽ có mùi vị gì nhỉ,
quả nhiên… rất mê hoặc!
Cô thích môi chạm môi như thế
này mãi, men rượu còn lại khiến cô say hệt như một chú cún nhỏ,
không chỉ chạm vào bờ môi bất động của anh mà còn tham lam liếm láp,
không hề để ý người phía dưới đang cứng đờ người ra.
Kỹ thuật của cô quá kém, nhưng
cô muốn hôn anh. Tâm lý muốn được thỏa mãn bị kích động, cô muốn
trước lúc chia tay, có thể là lần gặp cuối cùng trong cuộc đời, cảm
nhận một chút về người con trai đầu tiên mà mình thầm yêu, cảm nhận
sự ấm áp từ bờ môi anh.
Cô hôn đắm đuối đến mức cả
người cô nằm rạp lên người anh, rất giống với tư thế bắt nạt người
ta.
Dù sao học trưởng cũng vừa đủ
say, cũng không thể nhìn thấy ai là người đang làm cái trò quái gỡ
này, cô hôn trộm khuôn mặt hồng nhuận nhuốm men say của anh, hôn xong
rồi ngày mai lại tiếp tục làm Thẩm Chức Tâm hi hi ha ha như chưa từng
có chuyện gì xảy ra.
Cảm giác có được thứ mà mình
mong ước quả thật quá tuyệt vời!
Wa wa wa! Thẩm Chức Tâm không
còn là con thỏ nhát gan chỉ dám thầm thương trộm nhớ nữa rồi!
Dán chặt môi mình vào môi anh
một lần nữa, cuối cùng cũng phải rời ra, không biết có phải do men
rượu hay không mà mặt cô nóng ran, miệng nở nụ cười tươi như hoa.
Nụ cười đắc thắng.
Sau khi đã thỏa mãn, cô định
bò xuống khỏi người anh thì bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, sau
đó, cô còn chưa kịp phản ứng thì gáy đã bị đè xuống, một nụ hôn
sâu dắn chặt vào môi cô.
Cô đờ người ra, sau khi môi dưới
bị cắn nhẹ một cái, miệng hé ra theo bản năng, anh đã xộc lưỡi vào
miệng cô, nhấm nháp từng ngóc ngách trong đó.
Đầu óc trống rỗng, cô cuối
cùng cũng biết, thế nào gọi là hôn.
So với nụ hôn lúc này, nụ hôn
lúc nãy rõ thật chỉ là trò trẻ con!
Cô vươn hai tay ra, vòng quay cổ
anh, non nớt nhưng toàn tâm toàn ý đáp lại nụ hôn của anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, cảm
giác ấm áp lan tỏa khắp người.
Học trưởng uống say, mất khả
năng kiểm soát rồi! Cô dù không có kinh nghiệm cũng biết cái thứ
cứng như sắt đang áp vào đùi cô là thứ gì.
Huống hồ gì hôm nay cô lại vận
một chiếc đầm liền thân rất nhã nhặn, loại y phục này rất tiện cho
đàn ông “phạm tội”, sau nụ hôn đầy kịch tính, váy của cô đã bị vén
lên trên đầu gối, tay của anh, cũng vừa khéo đặt trên chiếc đùi thon
thả của cô.
Cứ tiếp tục thế này, nhất
định sẽ xảy ra chuyện.
Thực ra, cô là người khá bảo
thủ, nên chưa bao giờ có ý nghĩ ăn cơm trước kẻng.
Nhưng mà, tối nay… được thôi,
cứ coi như cô đã uống say vậy.
Cô tiếp tục vít lấy cổ anh
không buông, run rẩy nhắm mắt lại, để mặc tay Hứa Ngạn Thâm từ từ đi
sâu vào cơ thể cô.
Đau quá!
Một chàng trai nghiêm túc, trầm
tĩnh như anh lúc dục vọng bộc phát thì rất mãnh liệt, sự xâm nhập
mạnh bạo đó, càng lúc càng vào sâu bên trong, càng lúc càng kịch
tính.
Cả cơ thể cô đau như bị xé
toạc, nhưng lại tràn ngập sung sướng.
Cảm giác được lấp đầy thì ra
lại hạnh phúc đến thế.
Chẳng trách rất nhiều người
từng trải nói, lần đầu tiên của người con gái nhất định phải trao
cho người con trai mà mình thích.
Ký ức vụng dại ơi!
Kịch tính qua đi, học trưởng
vẫn còn say mềm lăn ra ngủ, còn cô thì mắt mở trừng trừng chẳng thể
nào ngủ nổi.
Sáng mai tỉnh dậy thì phải
làm thế nào đây? Cô có khi nào bị học trưởng đánh chết vì tội dụ
dỗ hay không? Hay là học trưởng sẽ chẳng nhớ nổi đã cùng cô làm
chuyện gì?
Vì đã tỉnh rượu nên cô rất sợ
rơi vào tình huống khó xử!
Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt
trên eo ra, cô cố sức kéo thẳng chiếc đầm nhăn nhúm khó coi của mình,
mặt đỏ như gấc chín, cẩn thận giúp Hứa Ngạn Thâm kéo phéc mơ tuya
quần lên, rồi rón rén đi ra đóng cửa phòng lại.
Cô làm thế này, có giống với
kẻ gây họa rồi bỏ trốn không?
Có lẽ hôm đó vừa tỉnh rượu,
sáng sớm gió mạnh, hoặc giả chỉ là vì có tật giật mình, cô bị
cảm chuyển sang sốt, phải xin nghỉ ốm mấy ngày liền.
Lúc trở lại trường mới biết
trong trường đang sôi sục trong tin đồn.
“Chức Tâm, hôm đó cậu về lúc
nào thế?” Đến cả Phi Phi cũng tỏ ra rất hứng thú.
“Tớ… buổi sáng…” Cô lắp bắp,
thế giới mười chín tuổi vẫn còn rất ngô nghê, cho dù có thân thiết
với cô bạn nối khố này đến mức độ nào, cũng không thể hé răng
chuyện đã xảy ra với học trưởng hôm qua.
“Cậu có biết chuyện Hứa Ngạn
Thâm và Vương Đan đâm vào nhau trong nhà vệ sinh không?” Phi Phi rất phấn
khích.
Hả…
Cô vừa đến trường đã nghe tin
đồn Hứa Ngạn Thâm và Vương Đan đã thành một cặp.
Cô không nói gì, cúi đầu im
lặng xúc thìa cơm sườn non dở tệ cho vào miệng.
Thứ duy nhất có thể ăn được
trong căn tin trường là cà ri gà và cà tím xào trứng, nhưng hôm nay cô
đến muộn, hai món này đã hết từ lâu rồi.
Tâm trạng hơi tệ chút.
“Thật không thể ngờ, Vương Đan
có cuộc sống riêng phóng đãng là thế, vậy mà vẫn còn là gái trinh
đấy!” Phi Phi hừ một tiếng bằng mũi, tỏ vẻ hoài nghi.
Ai không biết hoa khôi Vương Đan
của trường thay người yêu còn nhanh hơn thay áo, không những thế còn
cặp kè với rất nhiều đại gia, bây giờ tuyên bố mình là “băng thanh
ngọc khiết” thật khiến người khác cười rơi cả răng.
Cô bị cơm sườn non làm cho mắc
nghẹn.
“Cậu không biết gì hết à?” Phi
Phi rất ngạc nhiên, “Nghe nói hôm tối mồng bốn, mọi người đều say túy
lúy, còn Hứa Ngạn Thâm lại làm trò người lớn với Vương Đan ở phòng
kế bên!”
Miệng cô hơi há ra, sao có thể
thế được? Rõ ràng là…
“Nhìn kìa, nhìn kìa, nghe tin
này xong, tớ cũng có thái độ hệt như cậu vậy, không thể tin được
Hứa Ngạn Thâm lại hủy hoại cuộc đời mình trong nhà vệ sinh công
cộng!” Phi Phi mặt đầy tiếc rẻ.
Sự thật là vậy mà, bao nhiêu
nữ sinh của trường vừa kính phục vừa ngưỡng mộ Hứa Ngạn Thâm, bao
nhiêu mỹ nhân bị anh từ chối thẳng thừng, thế mà bây giờ lại rơi vào
tay cô hoa khôi có tiếng lẳng lơ của trường?!
“Cậu là nói…?”
Hôm đó cô quyết định bỏ trốn
sau khi gây họa, Hứa Ngạn Thâm ngủ rất say, theo lý mà nói, lúc tỉnh
dậy sẽ rất tỉnh táo, sao còn có thể…
“Nghe đồn là lúc Hứa Ngạn Thâm
tỉnh dậy, Vương Đan trần nhồng nhộng nằm bên cạnh anh ta, sau đó, cô
nàng còn giả vờ “giật nảy mình”, kêu lên thất thanh, thu hút các sinh
viên khác đến xem!” Đúng là diễn kịch quá đạt.
“Các sinh viên đều nhìn thấy,
trên quần của Hứa Ngạn Thâm, trên chiếc sô pha màu mỡ gà trong phòng
còn đọng lại vệt máu rất nhạt!”
Chức Tâm đỏ mặt, hoàn toàn
không thốt nên lời.
“Vương Đan bắt Hứa Ngạn Thâm
phải chịu trách nhiệm với nó, còn ông chủ phòng tiệc nhất định bắt
Hứa Ngạn Thâm phải bồi thường tiền làm sạch sô pha, khiến những
người chứng kiến hôm đó cũng mất mặt thay.”
Tiền làm sạch sô pha…
Đầu cô càng cúi sát xuống
thiếu điều muốn úp mặt vào mâm cơm.
“Dạo này Vương Đan bám rịt lấy
Hứa Ngạn Thâm, còn theo tớ ấy à, chịu trách nhiệm cái con khỉ, bỏ
ra mười mấy tệ là có thể mua ngay một cái màng trinh giả cho bọn con
trai vào tròng rồi!” Phi Phi khinh thường ra mặt, “Cứ cho là lần đầu
tiên đi thì làm sao? Tớ không tin nó uống say đến mức ngày hôm sau
phải kêu toáng lên như thế!”
“Thật ra, Phi Phi, tớ…” Cô đấu
tranh tư tưởng một lúc, thật sự rất muốn nói ra chân tướng sự việc.
“Cậu có biết Hứa Ngạn Thâm là
con trai Hứa Cẩn Lễ không?!” Phi Phi lại chuyển sang đề tài khác.
Chức Tâm sửng sốt.
Hứa Cẩn Lễ? Không phải là ông
trùm truyền thông, người sáng lập truyền hình cáp, dưới quyền có cả
mấy đài truyền hình, tòa soạn báo, đài phát thanh, công ty quảng cáo,
công ty băng đĩa nhạc, mấy năm gần đây liên tục tổ chức các cuộc thi
hoa hậu, người mẫu, ca sĩ đó sao?
“Hứa Ngạn Thâm giấu thân phận
mình lợi hại không? Nguyên cả thư viện trường mình đều là do cha anh
ta quyên góp, anh ta chưa bao giờ hé răng nửa lời về gia thế của mình
với bất kỳ ai!” Phi Phi quả thật rất khâm phục, nếu không phải hiệu
trưởng lỡ miệng nói ra với một giảng viên, thì bây giờ mọi người
vẫn chẳng biết gì hết, “Nghe nói anh ta là con vợ hai Hứa Cẩn Lễ, trên
còn có hai anh trai và một chị gái, dưới còn năm đứa em trai và ba cô
em gái.” Ai mà biết còn có bao nhiêu anh chị em chưa được công khai
nữa.
Cô cũng nghe nói, xã hội bây
giờ, người dám công khai mình năm thê bảy thiếp cũng chỉ có mình Hứa
Cẩn Lễ. Nghe đồn Hứa Cẩn Lễ rất biết cách trị các bà vợ của
mình, bốn bà cùng chung sống rất hòa bình trong một ngôi biệt thự
rất to.
Cô thật không dám tưởng tượng.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến
rồi!” Đột nhiên, Phi Phi huých cô, “Xem kìa, Hứa Ngạn Thâm và Vương
Đan!”
Theo hướng tay Phi Phi chỉ, cô
không nén được quay sang, vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Đan đẹp rạng
ngời, lộng lẫy đang nũng nịu, nhõng nhẽo với Hứa Ngạn Thâm.
Còn Hứa Ngạn Thâm mặt không
chút cảm xúc, hờ hững nhìn một lượt căn tin.
Sau đó, mắt anh và mắt cô chạm
nhau.
8
Cô có chút kinh ngạc, Hứa Ngạn
Thâm trước giờ đều không đến căn tin trường, cô tưởng anh thà ăn ba bữa
mì gói chứ không phí thời gian xếp hàng mua cơm.
Nhưng mà, anh đã làm rồi đấy
thôi.
“Ngạn Thâm, em đã dặn cậu nhóc
làm trong căn tin để lại hai phần cà ri gà và cà tím xào trứng
rồi.” Ghê tởm, đến thằng nhóc làm trong căn tin mà cũng không tha,
Vương Đan lại đang khoe khoang sức hấp dẫn của mình.
Mí mắt Phi Phi giật giật vì
cảm giác ghê tởm, còn Chức Tâm không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn phần cơm
sườn non dở tệ của mình.
Anh mím môi, mặt không chút cảm
xúc đón lấy phần thức ăn của mình, sau đó…
… Sải bước đi lại phía cô.
“Ngạn Thâm, mình ra chỗ kia
ngồi đi!” Vương Đan rất nhiệt tình gọi anh đến chỗ được giữ sẵn ở
một góc.
Nhưng anh dường như không nghe
thấy, đi đến bên cạnh chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, không buồn nhìn
nàng hoa khôi vừa bị dội một gáo nước lạnh lấy một cái.
Anh ngồi yên vị trước mặt cô,
đang lúc cô còn suy nghĩ xem có nên chào hỏi không thì một việc khiến
tất cả mọi người há hốc mồm đã xảy ra.
Anh nhường phần cà ri gà cho
cô, đổi lấy nửa dĩa cơm sườn non cô đang ăn dở.
Anh cắm cúi ăn phần cơm sườn
non, không nói một lời.
Còn Phi Phi há hốc miệng như
bị sét đánh, nàng hoa khôi đang đứng phía sau thì trợn trừng đôi mắt
đẹp, hoàn toàn mất khả năng phản ứng.
Tình trạng của cô cũng chẳng
khá hơn là bao.
“Cơm nguội rồi, còn không mau ăn
đi?” Anh nhìn cô, nhíu mày thúc giục.
“Em… no rồi…” Cô sao nuốt nổi
cơm nữa!
“Ăn thêm chút nữa đi, còn lại
để tôi ăn là được rồi.” Anh nói giọng bình thản, nhưng nghe kỹ thì
giống như mệnh lệnh giữa hai người yêu nhau.
Có đần độn đến mấy cũng nhận
ra có gì đó không bình thường đang xảy ra ở đây!
“Chức… Chức Tâm… hai cậu đang
yêu nhau à?” Đến ngay cả Phi Phi bình thường liến thoắng là thế mà
cũng hết cả hồn, cứ lắp ba lắp bắp.
Bây giờ chẳng cần ai phải nói
nhiều, hành động của học trưởng khiến Chức Tâm lâm vào tình huống khó
xử, còn nữa, hành động ăn chung cơm, không sợ dính nước bọt của anh
rõ ràng chứng minh hai người đã từng hôn nhau!
“Không…” Cô vội vàng huơ tay.
Nhưng ở một góc khác, cũng có
người nói, “Không có đâu, chỉ là đang theo đuổi thôi mà.”
Giọng nói không lớn lắm nhưng
chắc chắn khiến tất cả những người có mặt trong căn tin đều nghe
thấy.
Chức Tâm ngây người ra, tin chắc
không quá giờ nghỉ trưa, cái tin Hứa Ngạn Thâm theo đuổi Thẩm Chức Tâm
sẽ đồn ra khắp trường.
Các sinh viên nữ trong căn tin
đều vui sướng nhìn phía sau lưng anh.
Xem ra, lần này dù Vương Đan đã
hiến thân thì cũng vẫn bị Hứa Ngạn Thâm đá, tương kế tựu kế nghĩ
nát óc cũng chẳng qua chỉ là cái màng trinh giả đáng giá mười mấy
đồng bạc mà thôi.
“Hứa Ngạn Thâm, anh là cái đồ
có mắt không tròng, sau này đừng hòng tôi thèm để ý đến anh!” Không
chịu nổi mấy trăm ánh mắt đủ mọi sắc thái của bọn bạn học đang
nhìn mình, Vương Đan bẽ bàng gằn một câu để vớt vát chút thể diện,
giận đến nỗi không nuốt nổi cơm trưa, đi như chạy ra khỏi căn tin.
Cô thở dài, rất rõ ràng, cô
đang bị lợi dụng.
Nhưng cũng chẳng có gì đặc
biệt không vui, cô ấm ức ăn hết nửa phần cà ri gà, rồi lôi Phi Phi
đứng dậy, “Học trưởng, em xin phép đi trước”, cô giữ phép lịch sự nên
có.
Anh cụp mắt, ngay lúc cô nghĩ
rằng tất cả đã kết thúc thì anh thản nhiên lên tiếng “Mỗi chiều tan
học tôi sẽ đến đài truyền hình làm thêm. Từ khi học đại học, thời
gian của tôi luôn không đủ, vì tôi phải vừa học vừa làm.”
Cô ngẩn người, không hiểu lắm
ý của anh.
Nhưng Phi Phi thì tỏ ra rất
hứng thú, hoàn toàn không muốn rời khỏi căn tin.
“Sau chín giờ tối tôi mới hết
giờ làm. Em có phiền nếu hẹn lúc muộn như vậy không?” Thái độ của
anh rất điềm đạm.
Hẹn hò?
Vậy là vừa rồi anh không phải
tiện tay mượn cô làm bức bình phong?
“Anh… không phải không muốn… yêu
đương đó sao?” Nói không ra hơi, tim cô đập thình thịch.
Xung quanh, tất cả sinh viên mặt
đầy vẻ háo hức như đang xem một vở kịch đầy kịch tính.
Hứa Ngạn Thâm vốn định theo
đuổi Thẩm Chức Tâm, không ngờ uống say lên giường với Vương Đan?
Chết rồi, mọi người đều hứng
khởi theo dõi, khi tiếng “cắt” còn chưa vang lên thì chẳng ai muốn rời
khỏi hiện trường.
Còn anh lại rất dửng dưng.
“Hứa Ngạn Thâm, anh đã muốn
theo đuổi Chức Tâm của chúng tôi như thế, vậy tôi hỏi anh, anh có thật
là đã lên giường với Vương Đan sau khi say không?” Tất cả sinh viên có
mặt đều ra sức gật đầu, câu hỏi của Phi Phi là đánh trúng tâm lý
hiếu kỳ của mọi người, mà học trưởng thì chưa từng giải thích lần
nào.
Chuyện xảy ra quá đột ngột,
người mà cô yêu thầm lại chủ động nói muốn theo đuổi cô, đến bây
giờ, cô vẫn còn đang ở trạng thái lâng lâng. Chỉ khi nghe câu hỏi của
Phi Phi, rầm một tiếng, cô rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch từ từ
chuyển sang đỏ, lan dần đến tận mang tai.
Anh vẫn ngồi bất động như núi,
chỉ đẩy mâm cơm trước mặt sang một bên, khẽ nhíu mày, “Đàn ông say
quắc cần câu rồi còn ‘hành sự’ được sao?”
Vậy là Vương Đan đã nói dối?
Tất cả sinh viên đều rất thỏa
mãn với lời giải thích này của anh, chỉ có cô là người duy nhất
hiểu hàm ý trong câu nói.
Mặt cô đỏ từng cơn, trắng từng
cơn.
Anh mãi không chịu giải thích
chính là vì không muốn mọi người nghi ngờ vệt máu đó là của cô
sao?!
9
Tình yêu, giống như một lời
nguyền kỳ diệu.
Người bạn không thích, cho dù
có bận tâm thế nào, bạn vẫn luôn cảm thấy thiếu lửa. Nhưng nếu đúng
người, muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu, lại là việc rất dễ
dàng.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần,
cô và Hứa Ngạn Thâm xem xong suất phim cuối cùng thì đã gần nửa đêm.
“Muộn thế này về ký túc xá
có bị nhốt ở ngoài cổng không?” Hứa Ngạn Thâm hỏi cô.
Lần trước, cũng muộn thế này,
anh tiễn cô vào xong vẫn đứng ở cổng trường đợi rất lâu, đến khi cô
nhắn tin “chúc ngủ ngon” anh mới yên tâm về nhà.
Anh không ở trong trường mà thuê
một căn hộ chung cư ở ngoài.
“Không đâu, Phi Phi rất lanh lẹ,
nó sẽ giúp em mở cửa.” Cô cười đáp.
Gương mặt luôn nghiêm túc bỗng
trở nên dịu dàng, anh đưa tay về phía cô, Chức Tâm do dự một lát vẫn
dằn không được nỗi khát khao trong lòng, đưa tay nắm lấy, cảm nhận hơi
ấm từ bàn tay anh.
Bác bảo vệ trường rất thân
với anh, anh thuận lợi tiễn cô đến dưới ký túc xá nữ sinh.
Cô cúi xuống định gọi điện cho
Phi Phi.
“Chức Tâm.” Ai đó lúng túng
gọi cô.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc buông
tay Hứa Ngạn Thâm, không phát hiện ra hành động này của cô khiến anh
nhíu mày.
“Mình thấy cậu vừa ốm dậy,
vẫn còn ho, nên nấu trà giải cảm cho cậu…” Từ Nhân Thư bưng trên tay
một bình nước bằng thủy tinh đã nguội, nước trà màu vàng nhạt, mùi
hương quýt phảng phất trong không khí.
Sau lần đầu tiên uống trà giải
cảm của Từ Nhân Thư, cô đã rất thích, không chỉ cô, mấy đứa bạn cùng
phòng sau khi biết cô và Hứa Ngạn Thâm yêu nhau đã rên lên đầy tiếc
nuối từ nay về sau không còn được uống trà giải cảm vừa ngon vừa có
tác dụng dưỡng da tốt nữa rồi.
Cậu ta biết rõ… sao còn…
Cô thừa nhận, cô thật sự đã
rất cảm động trước sự tận tụy của Từ Nhân Thư.
Lòng chua xót, đón lấy bình
trà đã nguội, hổ thẹn nói lời xin lỗi, “Từ Nhân Thư, xin lỗi…” Cậu
ta theo đuổi cô rất lâu rồi mà cô vẫn dửng dưng, nhưng Hứa Ngạn Thâm
vừa tỏ thái độ, cô đã bị cưa đổ ngay.
Đến bản thân cô cũng cảm thấy
thật không công bằng.
“Không… không sao…” Từ Nhân Thư
nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Thâm đang đứng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh
lùng, lấy hết can đảm nói với cô, “Chức Tâm, nếu cậu hối hận, mình
sẽ đợi cậu mãi mãi!”
Nói xong, cậu ta ngượng ngùng
vội vã đi ngay, để lại cô với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cái gì gọi là nếu cậu hối
hận, mình sẽ đợi cậu mãi mãi?!
“Đợi đã!” Hứa Ngạn Thâm đột
ngột đuổi theo.
Anh và Từ Nhân Thư trao đổi gì
đó, chỉ thấy Từ Nhân Thư lủi thủi ra về.
“Anh nói gì với cậu ấy thế?”
Cô không nén được tò mò.
“Không có gì, anh chỉ hỏi cậu
ấy cách nấu trà giải cảm.”
Hả?
Vậy là sau này anh sẽ nấu cho
cô uống?
Một cảm giác ngọt ngào không
thể kìm nén chảy vào tim, cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Còn nữa, anh nói với cậu ta,
bạn gái anh ngoài anh ra, không cần người con trai khác tốn công chuẩn
bị trà giải cảm cho cô ấy.”
Câu nói thật nhẫn tâm, cô hơi
há miệng ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Nhân Thư ra về với dáng
vẻ thất thểu như thế.
Cô biết học trưởng là người
xử lý mọi việc nhanh, chuẩn và nhẫn tâm nhưng không ngờ xử lý chuyện
tình cảm cũng nhanh gọn đến vậy.
“Oa!” một tiếng, Lãng Lãng lẫy
lẫy chân, khóc thét.
Cô vội vàng sờ thằng bé, âm
ấm, chết rồi! Vàng đầy mông rồi.
Cô làm mẹ lần đầu tiên nên tay
chân lóng ngóng.
“Hứa Ngạn Thâm, anh mau thay tã
cho con trai anh đi!” Cô nhăn nhó nhìn anh, cất những điều không vui sang
một bên.
Nhưng, anh còn né ra xa hơn.
Anh mở cửa sổ, rồi ngăn cô
lại, “Chức Tâm, đừng động vào nó, cẩn thận kẻo dơ tay!”
Nghe lời, cô khựng lại.
Anh lập tức chạy đi tìm chị
Nguyệt.
Cô sững người.
Anh không thích Lãng Lãng.
Một sự thực rất rõ ràng.
“Đàn ông đều muốn có cốt nhục
của mình, không có con trai ruột thịt, sự nghiệp của nó có lớn cách
mấy cũng không có ai thừa kế. Con gái ngốc, con không sinh được con cho
nó, bên ngoài có biết bao cô gái khác tranh nhau sinh con cho nó.”
Lời của mẹ cứ lởn vởn trong
đầu cô, không làm sao xua đi được.
Chẳng mấy chốc, chị Nguyệt
theo anh vào, chạy bổ tới, dưới sự chỉ đạo của anh, cẩn thận bế
Lãng Lãng đang khóc váng nhà ra khỏi phòng.
Xa xa, cô vẫn nghe thấy tiếng
khóc ngằn ngặt của Lãng Lãng, còn mặt anh hằn lên vẻ mệt mỏi, chán
chường.
Nhưng rõ ràng anh không phải là
người đàn ông như thế.
Cô còn nhớ mỗi lần cô mang
thai, anh đều rất căng thẳng, không cho cô ăn khoai tây chiên, bò bít
tết, nếu cô lên mạng, anh sẽ gào lên, nếu cô dùng điện thoại, anh sẽ
tức giận.
Lần này, thai nhi đã qua thời
kỳ nguy hiểm, mọi người đều tưởng đã có thể bình an, anh tuy không
tỏ thái độ gì nhưng cô có thể nhìn thấy anh vui như thế nào, mỗi
tối, anh đều nhè nhẹ vuốt ve bụng cô, khuôn mặt khó đăm đăm bất chợt
giãn ra, chúc con ngủ ngon, “Bảo bối của Thẩm Chức Tâm và Hứa Ngạn
Thâm ơi, ba là ba của con đây, con ngủ sớm đi nhé!”
Cô còn nhớ, nửa tháng trước,
hôm mẹ đến thăm cô, khuyên bảo: “Chức Tâm, một gia đình không có con
cái thì không trọn vẹn, tình cảm giữa con và Hứa Ngạn Thâm sớm muộn
gì cũng sẽ có vấn đề!”
Hôm đó, Hứa Ngạn Thâm đứng
ngoài cửa phòng cũng nghe thấy, nét mặt anh rất phức tạp, sau đó,
chưa được vài ngày, anh đã ẵm một đứa trẻ bị bỏ rơi ở bệnh viện
về.
Từ sau khi cô bị sảy thai, Hứa
Ngạn Thâm rất ghét người thân cứ nườm nượp đến quấy rầy cô nên giữ
rất kín chuyện này. Bây giờ, anh tuyên bố với tất cả mọi người,
Lãng Lãng là con trai của anh và Thẩm Chức Tâm! Anh còn nói với gia
tộc rằng do Lãng Lãng sinh non sức khỏe không tốt, chưa thoát khỏi
giai đoạn nguy hiểm, nên chưa thể ra mắt mọi người.
Nhưng Lãng Lãng còn chưa đến
một tháng tuổi, còn cô nếu đứa con cô trong bụng vẫn còn thì giờ
cũng đã sáu, bảy tháng rồi.
Anh giấu cả gia tộc cho qua
chuyện nhưng không biết có thể giấu được bao lâu.
Nhìn cô thần người, Hứa Ngạn
Thâm bước đến, ôm lấy cô, “Chức Tâm, muộn rồi, em đi nghỉ đi!”
Cô ngước mặt lên.
Ngày nào cô cũng nghỉ ngơi,
nhưng còn anh, bận rộn bù đầu, một tháng có hơn nửa thời gian là đi
công tác.
Anh là Phó tổng giám đốc hành
chính, nhưng Tổng giám đốc là anh cả thì không có năng lực lại không
biết quản lý, còn một Phó giám đốc khác là anh hai thì chỉ biết
ngồi vắt chân, mọi việc đều đùn đẩy hết cho anh, rồi hưởng thành
quả. Nói cho cùng, Hứa Cẩn Lễ tuy bề ngoài đối xử công bằng với cả
bốn bà, nhưng ba bà sau dù là về mặt luật pháp hay địa vị trong gia
đình cũng chỉ là vợ lẽ không danh chính ngôn thuận, con trai của
chính thất, địa vị dĩ nhiên là không giống rồi.
Mấy năm nay, anh vẫn bận rộn
với công việc, hai vợ chồng xa cách nhau nhiều hơn ở gần nhau.
16
Cô hôn môi anh, vòng tay qua eo
anh, vùi đầu vào vòm ngực luôn khiến cô cảm thấy bình yên.
Cô xót xa cho anh.
“Đúng rồi! Anh phải chứng minh
cho em thấy anh còn đang trong độ tuổi trai tráng!” Anh cười, vì cô,
đáy mắt ngời sáng.
Chỉ có với cô, anh mới nở nụ
cười thật lòng.
“Ông già háo sắc!” Cô cười
mắng yêu, cốc nhẹ vào đầu anh.
Ai nói chồng cô nghiêm khắc ai
cũng phải sợ? Ít ra, anh thường nói đùa với cô.
Lời chưa nói dứt, cô đã bị vồ
lấy, anh bế thốc cô lên, đặt xuống giữa giường, “Anh sẽ làm em rút
lại từ ‘già’ đó!” Một khi anh bị sỉ nhục thì nhất định phải rửa
bằng được nỗi nhục này!
“Đừng đùa nữa, sắp một giờ
rồi kìa!” Tám giờ sáng mai anh còn phải dậy đi làm!
Anh khóa môi cô lại.
Lửa tình trong phút chốc đốt
cháy cả gian phòng.
Cô thôi không vùng vẫy nữa,
vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn anh say đắm.
Hai người ngã xuống giường,
tạm quên đi những buồn bã âu lo, họ quấn lấy nhau.
Lần này anh đi công tác bảy
ngày, mỗi lần anh về, họ đều quấn nhau rất cuồng nhiệt. Người khác
nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Mỗi lần họ tạm xa nhau, quả thật còn
mặn nồng hơn cả tân hôn, chỉ muốn lập tức vồ lấy nhau.
Mới được một lát, cô đã bị
anh lột trần trụi, còn anh, áo ngủ trên người và quần lót cũng đã
sớm nằm lăn lóc dưới đất.
Anh hôn cô, mạnh mẽ và cuồng
nhiệt, từng bộ phận trên cơ thể cô đều in dấu môi anh.
Anh cắn vào bầu ngực trắng
ngần của cô, bộ phận quan trọng đang áp vào đùi cô, bởi vì cô mà
căng đến mức sắp nổ tung.
Cô ngây ngất bởi những nụ hôn
của anh, ngay lúc cô tưởng rằng anh sẽ đi thẳng vào trong cô thì anh
lại vẫn giống mọi lần, từ từ hôn xuống dưới.
Anh luôn rất coi trọng cảm xúc
của cô.
Cô run lên bần bật.
Hai người bên nhau quá lâu, anh
biết tất cả những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, anh có rất nhiều
cách đem lại khoái cảm cho cô.
Anh dùng lưỡi, tiến công hết
lần này đến lần khác, khiến cô chảy cả nước mắt, như muốn lịm đi.
Khoái cảm điên cuồng giày vò
cô.
Cô không ngừng vặn người, còn
lưỡi anh thì không ngừng tăng tốc, nhấm nháp vẻ đẹp chân thật nhất
của cô, mang đến cho cô niềm sung sướng vô bờ.
Bị ngọn lửa tình thiêu đốt, cô
van vỉ, cô hổn hển, cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì bật khóc thành
tiếng.
Biết cô đã lên đến đỉnh, tay
anh hối hả mò mẫm ngăn kéo tủ đầu giường.
Đến lúc anh thể hiện cho cô thấy
rồi! Anh ham muốn cô, sắp không chịu được nữa!
Nhưng tay anh lúc mò được chiếc
hộp thì nó đã trống không.
“Go, hell!” Hiếm khi anh chửi
thề.
Chết tiệt!
Bao cao su trước lúc anh đi công
tác đã dùng hết sạch rồi, anh quên mua thêm!
Làm sao bây giờ? Cơ thể đã căng
như dây đàn rồi!
“Thâm…” Cô không nhìn, ánh mắt
đờ đẫn, ôm lấy anh, đợi anh đi vào.
Cắn cắn răng, anh nhẫn tâm đẩy
cô ra một chút, “Anh đi mua bao!”
Cô còn chưa thoát ra được cơn
lửa tình, anh đã vội vàng mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra.
Họ ở lưng chừng núi, cứ cho
là anh chạy nhanh thì tính cả đi và về siêu thị tiện lợi gần nhất
cũng phải mất tầm bốn mươi phút.
Thật ra, chu kỳ của cô hôm qua
đã hết sạch sẽ, hôm nay là giai đoạn an toàn, nhưng anh không dám mạo
hiểm.
Lúc đẩy cửa phòng bước vào,
đèn đầu giường vẫn sáng, chắc là cô không đợi được anh, mệt lả,
cuộn mình bên mép giường ngủ thiếp đi.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng,
dục vọng cuồn cuộn bỗng chốc được lấp đầy bởi tình yêu thương.
Anh bế cô lên, sửa lại tư thế
ngủ cho cô thoải mái, vuốt ve gương mặt đang say ngủ của cô, “Chức Tâm,
gặp anh em có hối hận không?” Mấy năm nay, cô luôn phải chịu khổ, cơ
thể vốn dĩ khỏe mạnh bị giày vò thành ra thế này.
Đôi mắt sáng, mở ra một con,
nhìn anh chớp chớp.
“Ông già, anh về rồi đấy à!”
Rồi nhảy bổ vào lòng anh.
Vừa nãy, cô giả vờ ngủ, muốn
xem bộ dạng bị dục vọng giày vò đến không chịu đựng được của anh.
Không ngờ, lại nghe thấy… Hứa
Ngạn Thâm, nếu được bắt đầu lại, em cũng sẽ chọn anh, cho dù có đau
đớn thế nào đi nữa.
Câu nói này, cô giấu trong tim.
Cuộc sống luôn luôn như thế, chẳng
thể hoàn hảo, hạnh phúc luôn song hành cùng tiếc nuối.
Đạo lý này, cô hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT