Tiếng xe cảnh sát ầm ĩ truyền đến, sắc mặt Dịch Ngọc Mai liền biến đổi. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Xuân Oánh. Cô ta không do dự lập tức quay đầu rời đi. Cô ta không nghĩ tới Liễu Xuân Oánh lại ghê tởm như thế, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, làm bộ cái gì cũng không biết, đằng sau lại ngầm trộm báo cảnh sát. Cô không biết sao người phụ nữ này lại đột nhiên trở nên thông minh.

Liễu Xuân Oánh thở phào một hơi, còn tiếp tục như vậy cô sẽ không nhịn được mà run sợ.

Có điều, cô không nghĩ Dịch Ngọc Mai vốn đã chạy xa, không biết vì cái gì đột nhiên chạy trở lại. Liễu Xuân Oánh giật mình, luống cuống tay chân mở cửa nhà, trốn vào trong.

Nghe được tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, tim Liễu Xuân Oánh cũng run rẩy theo. Móa, lực sát thương quá cường hãn, người này căn bản không nên làm phụ nữ. Cô yên lặng châm nến cho bản thân, vận khí của mình thật quá tốt.

"Cô đang làm gì vậy hả?" Nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc, Liễu Xuân Oán kích động muốn khóc, giống như tìm được người dựa vào.

Dịch Ngọc Mai dừng động tác điên cuồng, trở nên thật ôn nhu, "Lý Lỗi, đã lâu không gặp! Em rất yêu anh." Cô ta biểu tình kích động, muốn nhào vào lòng anh.

Lý Lỗi chỉ cảm thấy người phụ nữ này có bệnh tâm thần. Trước kia anh căn bản không biết người phụ nữ này là ai, cũng không biết vì sao người phụ nữ này lại coi trọng anh, còn làm hại con trai và vợ anh như vậy. Mấy người lúc trước có quan hệ không tồi với vợ anh đều là cô ta tìm đến, nếu không phải Liễu Xuân Oánh đột nhiên thay đổi, cuộc sống sau này của anh......hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Ấn tượng của anh đối với Dịch Ngọc Mai trước nay đều không tốt. Sau khi điều tra, anh càng không thấy vui vẻ gì với cô ta. Một người phụ nữ có trái tim như độc bọ cạp như thế, đó còn có thể coi là phụ nữ sao?

Không chút suy nghĩ, anh trực tiếp đẩy cô ta ra, mặt đầy chán ghét.

Dịch Ngọc Mai hoàn toàn không thể tin được, người đàn ông ôn tồn lễ độ cô ta yêu sẽ đối xử với mình như vậy, cô ta bị đả kích sâu sắc.

Mà Lý Gia Kiệt đứng một bên cảm thấy ba mình thật đẹp trai, ba có thể đánh được người xấu nha!

Tiếng xe cảnh sát ngày càng gần, Dịch Ngọc Mai phục hồi tinh thần. Mặc kệ nói gì đi nữa, mạng vẫn quan trọng hơn, cô ta nhìn Lý Lỗi một cái thật sâu, chuẩn bị rời đi.

Lý Lỗi nhìn ra ý định của cô ta, tiến lên ngăn cản. Anh không thể cô ta trốn thoát một lần nữa. Nếu lần sau xuất hiện tình huống như này, anh lại không thể xuất hiện đúng lúc, kết quả thế nào, anh tuyệt đối không chấp nhận được.

Ánh mắt Dịch Ngọc Mai sáng lên, cho rằng Lý Lỗi luyến tiếc cô ta rời đi, liếc mắt đưa tình nói, "Lý Lỗi, em biết anh luyến tiếc em, nhưng hiện tại em có việc gấp, cần phải rời đi. Sau này em còn tìm đến anh." Nói xong cô ta liền muốn lách sang bên cạnh.

Lý Lỗi đen mặt, lần nữa xác định người phụ nữ này có bệnh tâm thần, thần kinh não khác với người bình thường.

"Mau, ở nơi đó!" Rốt cuộc cảnh sát tới, một đám người hô lớn chạy tới. Dịch Ngọc Mai biết bản thân không thể chậm trễ nữa, vội vàng chạy đi, lại bị Lý Lỗi khống chế, cô ta cảm thấy không thể tin được.

Lý Gia Kiệt càng thêm sùng bái Lý Lỗi, vừa rồi ba ba thật quá đẹp trai.

Đem Dịch Ngọc Mai giao cho cảnh sát, lo lắng trong lòng Lý Lỗi rốt cuộc buông xuống. Người phụ nữ này sau này gặp phải vấn đề gì, về sau sẽ thế nào, anh căn bản không quan tâm, chỉ cần cô ta hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của bọn họ là tốt rồi.

Mở cửa ra, Liễu Xuân Oánh lập tức bổ nhào vào lòng Lý Lỗi. Vừa rồi cô thật sự sợ muốn chết, bóng ma tâm lý đặc biệt nặng.

Anh ôn nhu an ủi một hồi, rốt cuộc cô tốt lên không ít.

Nếu ở thế giới thực, một người đàn ông có năng lực, có trách nhiệm, lại ôn nhu chuyên nhất thật sự làm người khác không thể không yêu. Nhưng điều Liễu Xuân Oánh cảm thấy kỳ quái chính là rõ ràng hệ thống nói mọi hình tượng đều xây dựng trên Lý Lỗi trong hiện thực, nhưng mỗi lần cô đối mặt với Lý Lỗi đều không thấy được bóng dáng của người trong thế giới thực. Kỳ quái nhất là Lý Lỗi trong mỗi chương trình học đều có bộ dáng giống nhau.

Không chỉ có thế, hoàn cảnh gia đình của Lý Lỗi trong hiện thực không tốt như trong chương trình học. Cô từng tiếp xúc với anh ta nhiều lần, biểu hiện của Lý Lỗi cũng không thể hiện là người có tố chất và trách nhiệm như trong chương trình học. Nói cách khác, Lý Lỗi ở hiện thực có thể xem như làm một người đàn ông tốt trong số đàn ông ở huyện nhỏ, nhưng thật sự không tốt như vậy.

Hơn nữa, quan hệ giữa người với người mỗi lần cũng không giống nhau làm Liễu Xuân Oánh vô cùng hoài nghi, người đàn ông cô đang đối mặt có phải là thật không? Hay là bởi vì bản chất của Lý Lỗi thật sự tốt như vậy, nhưng do thời gian tiếp xúc không dài, cô còn không thấu hiểu anh ta? Nếu thật sự là như vậy, Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân có thể đánh cuộc một lần.

Cô dò hỏi hệ thống, hệ thống lấy lý do vượt quá quyền lợi của nó mà từ chối trả lời.

Không có Dịch Ngọc Mai quấy rầy, cả tòa nhà yên tĩnh hơn nhiều, không còn tiếng đánh mạt chược ồn ào nhốn nháo, cũng không có người phụ nữ nào lớn tiếng hét to con riêng xứng đáng bị bắt nạt, như vậy xem ra an tĩnh rất nhiều.

Nhưng cũng không phải thật sự an tĩnh. Nếu nói là an tĩnh thì kỳ thật trước kia càng thêm an tĩnh, bởi trừ bỏ những người phụ nữ đó, cả căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, không hề có sinh khí, mà hiện tại cả căn nhà mỗi ngày mỗi chỗ đều tràn ngập tiếng lải nhải của Liễu Xuân Oánh. Càng khoa trương hơn là mỗi lần Liễu Xuân Oánh nhìn thấy việc gì, cô sẽ liên tục nói về nó trong nửa giờ.

Tuy Lý Gia Kiệt và Lý Lỗi có lúc cảm thấy rất phiền, nhưng không thể không nói trong bầu không khí như vậy, bọn họ cảm nhận được nhiều nhất vẫn là ấm áp và quan tâm. Cảm giác đó bọn họ rất thích.

Đặc biệt là Lý Gia Kiệt, cậu càng vui vẻ. Cậu rất thích Liễu Xuân Oánh đưa mình tới trường. Mỗi lần Liễu Xuân Oánh xuất hiện, cậu sẽ vô cùng cao hứng và kiêu ngạo nói, "Đây là mẹ tớ."

Liễu Xuân Oánh không quen nhìn cậu khoe khoang như vậy, tuy trong lòng cô rất cao hứng, nhưng cô vẫn lải nhải không dứt, cô đến khi Lý Gia Kiệt phải vào học mới ngừng.

"Lý Gia Kiệt, mẹ cậu nói thật nhiều!"

"Ai nói, mẹ tớ đang quan tâm tới tớ thôi!"

Liễu Xuân Oánh nghe được lời Lý Gia Kiệt nói, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cô cũng phát hiện bản thân có vấn đề lớn. Cô cảm thấy bản thân càng có xu hướng phát triển thành bác giá, thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm. Cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy. 囧

Buổi tối cô lôi kéo Lý Lỗi nói chuyện cùng mình, hỏi anh xem mình có nên sửa lại cái tật xấu này không, dù sao hiện tại nhiệm vụ cũng không yêu cầu nữa, cô làm một mẹ kế kiệm lời cũng không có gì không tốt.

"Không sao, anh và Gia Kiệt đều thích em như bây giờ!" Lý Lỗi thành thật nói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng rõ ràng là Liễu Xuân Oánh không tin. Cô âm thầm hạ quyết tâm sửa lại, mặt ngoài vẫn tiếp tục lải nhả với Lý Lỗi, kết quả là cuộc nói chuyện kéo dài đến nửa đêm, Lý Lỗi lăn ra ngủ rồi, sau đó cô rốt cuộc mới ngậm miệng lại.

Quyết tâm có đủ, nhưng mới qua nửa ngày cô liền không nhịn được, theo thói quen lẩm bẩm mất nửa ngày, cô mới phát hiện bản thân tái phát.

Liễu Xuân Oánh thỏa hiệp sự thật bản thân thành người thích lảm nhảm.

"Đinh, chúc mừng, hoàn thành hình tượng mẹ kế lảm nhảm sơ cấp, đạt được 10 điểm khen thưởng. Hiện tại tổng điểm là 60, thỉnh không ngừng cố gắng!" Nghe xong khen thưởng của hệ thống, cả người Liễu Xuân Oánh đều cảm thấy không tốt. Chẳng lẽ cô phải bước lên con đường lảm nhảm một đi không trở lại sao?

Nhưng trên thực tế trái tim treo ngược rốt cuộc buông xuống. Trong khoảng thời gian này, cô không gặp được một nhiệm vụ ẩn nào, số điểm vốn từ từ tăng lên, giờ lại không nhúc nhích. Liễu Xuân Oánh rất nóng vội, lo lắng nhỡ xảy ra trường hợp không đạt đủ 100 điểm như hệ thống nói, hiện tại cô thấy nó có động tĩnh, nghĩa là cô vẫn có hi vọng.

Liễu Xuân Oánh khôi phục lại trạng thái lảm nhảm làm Lý Gia Kiệt vui vẻ muốn chết.

Không biết có phải do Liễu Xuân Oánh nói hộ luôn phần của hai người còn lại trong nhà hay không mà hai người ngày càng ít nói, người ngoài gọi đây là mỹ nam lạnh lùng.

Tuổi tác của Lý Gia Kiệt tăng lên, khuôn mặt bánh bao đáng yêu chậm rãi trở nên góc cạnh. Tuổi cậu không lớn nhưng ngoại hình lại khiến bao nhiêu cô gái nhỏ trưởng thành sớm trồng hoa si. Hơn nữa, cậu có cái đầu thông minh, mặc kệ ở thời đại nào, loại học sinh được hoan nghênh luôn là người có thành tích tốt.

Lý Gia Kiệt được không ít bạn học nữ yêu thích, thậm chí còn người làm theo mấy tình tiết não tàn trong phim thần tượng, theo đuổi tới tận nhà. Lúc ấy, Liễu Xuân Oánh mới biết con riêng của mình được hoan nghênh cỡ nào.

Nhìn thân thể còn chưa cao đến 1m60 của Lý Gia Kiệt, cô vô cùng hoài nghi, hơn nữa, yêu sớm như thế không phải quá nóng vội sao? Thành thực mà nói, với cái người phải trải qua quá trình xem mặt bi thảm, Liễu Xuân Oánh vô cùng hối hận vì sao lúc còn là học sinh, bản thân không kết giao với một ai đó, nếu thế thì cô sẽ không gặp phải chuyện bây giờ.

Cho nên nói đến vấn đề yêu đương này, tư tưởng của Liễu Xuân Oánh đã xảy ra sự thay đổi rất lớn. Cô cũng không cảm thấy yêu đương ở thời học sinh có gì không tốt, chỉ là hiện tại Lý Gia Kiệt còn quá nhỏ, mới có 12 tuổi, có thể làm gì? Khả năng làm cậu thay tính đổi nết còn rất lớn nữa.

Cô điểu Lý Gia Kiệt sang một căn phòng khác, rốt cuộc có thể phát huy bốn phía công lực tán nhảm của mình.

Lúc vừa mới bắt đầu còn thấy rất bình thường, nhóm người ái mộ của Lý Gia Kiệt đều cảm thấy Liễu Xuân Oánh là một dì rất hiền lành, nói rất có đạo lý, còn thấy bản thân không tốt, sau này không thể cùng Lý Gia Kiệt vào cùng một trường học, cho nên hiện tại điều quan trọng là nỗ lực học tập, đuổi kịp bước chân của Lý Gia Kiệt.

Chỉ là sau một thời gian dài, các cô gái nhỏ liền không chịu nổi, cãi lại một chút.

Lúc sau, các cô vô cùng đồng tình với Lý Gia Kiệt, bác gái thời kỳ mãn kinh quả nhiên là không thể trêu chọc. Họ cũng không có lá gan đến nhà Lý Gia Kiệt một lần nữa, để cho Lý Gia Kiệt có một ít cơ hội thở dốc.

Ngay cả bản thân Liễu Xuân Oánh cũng không nghĩ tới lại đạt được hiệu quả như vậy. Xem ra, cái tật xấu lảm nhảm này của cô đã trở thành một vũ khí sắc bén. Cô yên lặng châm cho bản thân một cây nến.

Lý Gia Kiệt thực không thích mẹ kế ngẩn người. Ngay cả khoảng thời gian bị cậu chán ghét, mẹ kế vẫn sôi sục ý chí chiến đấu. Cậu thẹn thung tiến tới thơm Liễu Xuân Oánh, lặng lẽ an ủi cô, "Mẹ kế, con yêu mẹ!"

Quá thẹn thùng, cậu ngượng ngừng không dám tiếp tục xuất hiện trước mặt Liễu Xuân Oánh, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của mình, kể cả lúc ăn cơm vẫn không đi ra.

Liễu Xuân Oánh bởi vì chuyện này mà nhắc đi nhắc lại nửa ngày, Lý Lỗi dở khóc dở cười, trực tiếp hôn cô thật sâu mới dừng lại, kết quả đêm nay cả nhà đều không ăn cơm.

"Đinh, chúc mừng, thành công đánh lui người ái mộ của Lý Gia Kiệt, bảo vệ cậu thiếu niên Lý Gia Kiệt khỏe mạnh trưởng thành, đạt được 5 điểm. Hiện tại, tổng điểm là 65, thỉnh không ngừng cố gắng!" Nghe thấy làm như vậy cũng có thể nhận được điểm, không biết vì sao Liễu Xuân Oánh đột nhiên có liên tưởng không tốt.

"Đinh, không tồi, sau này Lý Gia Kiệt trưởng thành sẽ càng cao lớn đẹp trai hơn, so với chồng hiện tại của cô Lý Lỗi cũng không sánh kịp. Để khiến cậu trở thành một người đàn ông tốt, tính cách tốt như chồng cô, tránh để khi trưởng thành cậu bước lên con đường hư hỏng, xin hãy cố lên!"

Liễu Xuân Oánh chỉ muốn nói quá khó! Một người không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương gì như cô mà làm chuyện này, cần người truyền kinh nghiệm nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play