Liễu Xuân Oánh bất đắc dĩ thở dài một hơi, hình tượng của cô trong lòng đứa bé hẳn rất xấu, nhưng cô cũng không làm khó cậu. Buông cái chổi trong tay, cô vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Dịch Ngọc Mai rất đắc ý, chỉ cần cô ta nỗ lực một phen, chắc chắn sẽ thành công. Cô ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Gia Kiệt, ôn nhu nói: "Con không cần sợ, dì sẽ bảo vệ con!" Giọng nói của Dịch Ngọc Mai tương tự như giọng nói của Liễu Xuân Oánh ở chương trình học trước, dù nói thế nào, người nghe sẽ luôn cảm thấy thật ngọt ngào, nhu hòa, rất dễ giành được hảo cảm.
Lý Gia Kiệt hơi khựng lại, một lúc lâu sau, rốt cuộc cậu ôm lại Dịch Ngọc Mai. Cậu thoáng nhìn trộm mẹ kế của mình, thấy cô không vui, cậu có chút đắc ý.
Đắc ý trong mắt của Dịch Ngọc Mai không thể giấu nổi. Có được tín nhiệm của Lý Gia Kiệt, cô ta còn có lo gì mà không bắt được trái tim của Lý Lỗi?
Liễu Xuân Oánh bê cháo trắng và bánh bao nhỏ ra liền thấy cảnh tượng như thế. Tức giận tất nhiên có, nhưng cô biết mình không nên.
Cô nên tỏ ra nghiêm khắc trước mặt Lý Gia Kiệt, nếu không sẽ chỉ khiến cho Lý Gia Kiệt càng không có cam đảm lại gần cô, khi đó người phụ nữ không có ý tốt nào đó sẽ càng vui vẻ.
Cô thấy vô cùng may mắn vì đã trải qua một chương trình học dạy mình phải nhẫn nại thế nào. Mặt không đổi, cô ôn nhu nói: "Con mau ăn đi. Đồ lạnh không tốt cho dạ dày."
Lý Gia Kiệt đã sớm ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cái bụng phản ứng vô cùng thành thật, khẽ kêu không ngừng. Cậu cảm thấy mình không nên đi qua, nhưng đồ ăn thực sự rất thơm!
Trong lòng Dịch Ngọc Mai thầm mắng Liễu Xuân Oánh phá hỏng việc của cô ta, mắt thấy bản thân lại nỗ lực một phen, nói không chừng là thành công. Cô ta không hề nghĩ xem người đàn ông cô ta đang vọng tưởng hiện tại đang thuộc về ai.
Không nói lời nào thật thống khổ, đặc biệt là không nói lời nào xong còn bị khấu trừ điểm lại càng thống khổ. Cô tính toán lại, thêm hôm nay cô bị trừ mất bảy điểm, hơn nữa tương lai mịt mờ.
Cô cảm khái một phen, lại biết bản thân không nên nói quá nhiều, nếu không bầu không khí an tĩnh này sẽ bị phá vỡ, Lý Gia Kiệt sẽ bị ảnh hưởng.
Nói xong lời cần nói, cô cũng không thúc giục Lý Gia Kiệt, để cho cậu chậm rãi tự quyết định. Cô nói nhiều sẽ chỉ làm cho Lý Gia Kiệt càng không muốn lại gần.
Dịch Ngọc Mai tất nhiên không hy vọng Lý Gia Kiệt đi qua, nhưng nếu lúc này cô ta không cho Lý Gia Kiệt ăn cơm thì sẽ không phù hợp với hình tượng cô ta vẫn biểu hiện trước mặt Lý Gia Kiệt. "Gia Kiệt, chắc con đói bụng rồi. Mau đi ăn cơm đi." Cô ta mỉm cười, quả là người tốt biết bao!
Lý Gia Kiệt vốn dĩ muốn đi qua, nghe thấy Dịch Ngọc Mai nói vậy, cậu càng cảm thấy cô ta đang quan tâm đến mình. Đây mới là mẹ trong cảm nhận của cậu, mẹ phải ôn nhu như vậy.
Liễu Xuân Oánh thật lòng chán ghét người phụ nữ này, nhưng lúc này cô không gấp được. Vừa nãy cô biểu hiện không đúng rồi, hiện tại không thể tái phạm sai lầm nữa.
Cô tri kỷ dọn sẵn bát đũa, sợ đứa bé quá đói bụng, nên ban đầu không đặt bánh bao xuống trước mặt cậu mà chờ cậu uống mấy thìa cháo rồi mới để cậu ăn.
Hương vị rất ngon, Lý Gia Kiệt trực tiếp tiêu diệt hết sạch đồ ăn trên bàn. Đồ ăn mẹ kế làm ngày càng ngon.
Nhìn ra sự vừa lòng trong mắt Lý Gia Kiệt, Dịch Ngọc Mai càng không muốn rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Lý Gia Kiệt, biểu hiện càng ôn nhu.
Lúc mới đầu cô ta còn không ngừng nói chuyện, lời trong ý ngoài đều là nếu cô ta là mẹ cậu, cô ta nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt, nhưng toàn là mình nói mình nghe, nói một hồi rồi cô ta cũng không nói được gì nữa, dần dần, không khí xung quanh cô ta đầy cảm giác xấu hổ.
Liễu Xuân Oánh không để ý tới bọn họ mà lo công việc quét tước vệ sinh của mình, nhưng cô vẫn có chú ý tới bọn họ. Lý Gia Kiệt không thích cô, mà Dịch Ngọc Mai là loại người càng chọc cô ta, cô ta lại cố xông tới. Hiện tại không có ai để ý cô ta, cô muốn xem cô ta có thể nhẫn nại bao lâu.
Quả nhiên, không bao lâu, Dịch Ngọc Mai không nhịn được, bắt đầu không ngừng đi tới đi lui.
Liễu Xuân Oánh cười lạnh trong lòng, cô ta cho rằng mọi việc thực sự có thể dễ dàng như thế sao. Cô suy nghĩ, quyết định rời đi trong chốc lát, sau đó lại xuất hiện ở phòng khách, trong tay cầm bộ đồ chơi ghép hình Lý Gia Kiệt thích nhất.
Cô vừa mới bước vào đã nghe thấy Dịch Ngọc Mai nói xấu mình trước mặt Lý Gia Kiệt thì càng thêm khó chịu. Người phụ nữ này thông minh, vẫn luôn xoay quanh Lý Gia Kiệt, da mặt siêu dày, đuổi thế nào cũng không đi. Lần này cô sai rồi, lần sau cô còn cho người phụ nữ này vào cửa, thì cô chính là kẻ ngu.
Cô coi như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ ghi thù trong lòng, yên lặng đặt bộ đồ chơi ghép hình xuống, an tĩnh không nói một câu.
Không khí quá mức yên tĩnh làm Dịch Ngọc Mai rất không quen, đặc biệt là sau khi Lý Gia Kiệt nhận được bộ đồ chơi ghép hình từ Liễu Xuân Oánh, đôi mắt cậu chưa từng đặt lên người cô ta một lần nào nữa. Cô ta không thích như vậy, muốn tiến tới chơi cùng Lý Gia Kiệt, lại không nghĩ tới Lý Gia Kiệt trực tiếp nhăn mày, rõ ràng là không vui khi có người quấy rầy.
Lý Gia Kiệt rất thông minh, cũng tự tin, còn rất tự lập. Đây là những gì Liễu Xuân Oánh quan sát được trong thời gian gần đây. Có điều, người phụ nữ kia đủ kiên nhẫn, đến khi Liễu Xuân Oánh đi làm cơm trưa, cô ta còn ngồi ở chỗ kia, không rời đi.
Liễu Xuân Oánh không có hào phóng mời cô ta ăn cơm, lúc nấu cơm cũng không tính phần của cô ta. Lúc này nếu cô còn để mặc cho người phụ nữ này muốn làm gì thì làm, chỉ số thông minh của cô có vấn đề.
Tuy lúc làm nhiệm vụ này cô không có quá nhiều ý tứ với Lý Lỗi, vì dù sao cô mới đến, ở mức độ nhất định hai người còn xen như người xa lạ, nhưng tiểu tam quá không biết xấu hổ, cô cũng xem đủ rồi. Hơn nữa, cô ta gây trở ngại cho việc hoàn thành chương trình học, cô nhất định phải giải quyết dứt khoát.
Chịu khổ đến 12 giờ, Dịch Ngọc Mai còn chưa rời đi, mà lúc này Lý Lỗi gọi điện thoại, nói sẽ về nhà ăn cơm. Anh cũng đoán rằng Liễu Xuân Oánh không nấu phần của mình nên lúc đi qua chợ, anh mua ít đồ muối, còn hơn mười phút nữa là về đến nhà. Người đàn ông này thực sự rất lưu luyến gia đình.
Lời này bị Dịch Ngọc Mai nghe được, cô ta vốn dĩ muốn chạy, lập tức bình tĩnh trở lại.
Liễu Xuân Oánh chỉ có thể yên lặng phỉ nhổ trong lòng, đúng là đồ không biết xấu hổ.
Lý Gia Kiệt vội đến đầu đầy mồ hôi, Liễu Xuân Oánh thấy Dịch Ngọc Mai dường như không nhìn thấy, trong lòng cô cười lạnh vài tiếng. Cô còn tưởng cô ta thực sự yêu thương Lý Gia Kiệt, hóa ra cũng chỉ như thế, thật dối trá.
Cô giặt khăn của Lý Gia Kiệt bằng nước ấm, đặt lên chỗ sạch sẽ, dặn dò một tiếng, bảo cậu cởi nút áo khoác.
Dịch Ngọc Mai cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thể hiện. Cô ta không chờ Lý Gia Kiệt phản ứng đã trực tiếp cầm khăn ấm lau mạnh lên mặt cậu.
Lý Gia Kiệt chỉ cảm thấy cái dì lúc đầu mình cho là người ôn nhu, lúc sau sao lại phiền như vậy. Cậu né tránh động tác không hề ôn nhu của cô ta, không chịu nổi nữa, trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, trở về phòng mình.
Lúc này Liễu Xuân Oánh mới chậm rãi đi tới bên cạnh cô ta, "Bây giờ cô cần phải rời đi rồi à?" Lời nói là câu hỏi, nhưng tay cầm dao phay chứng tỏ cô không có ý tứ kia, nói trắng ra là "Cô cút đi được rồi!"
Dịch Ngọc Mai không muốn đi, sắp có thể nhìn thấy Lý Lỗi rồi. Cô ta muốn nói cho Lý Lỗi biết, cô ta mới là người phụ nữ thích hợp với anh, chứ không phải kẻ cái gì cũng không bằng cô ta như Liễu Xuân Oánh.
Thấy cô ta còn không muốn đi, Liễu Xuân Oánh trực tiếp ném dao phay xuống, cầm lấy cái chổi đi về phái cô ta. Thành thực mà nói, đánh hai người phụ nữ sáng nay cho cô cảm giác không tồi, nhưng mục đích lần này của cô chỉ là hù dọa Dịch Ngọc Mai. Gây động tĩnh lớn sẽ dọa đến Lý Gia Kiệt, cô sợ cậu sẽ ghi nhớ cảnh tượng này.
"Xuân Oánh, chúng ta là bạn bè mà! Cậu không thể đối xử với mình như vậy." Cô không biết trong đầu người phụ này nghĩ cái gì. Vừa mới nãy cô ta còn làm vẻ mặt không tình nguyện, từ từ đi ra ngoài cửa, đột nhiên xoay người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô. Lại cái biểu tình "cậu làm sai nhưng tớ rộng lượng, không trác cậu đâu."
Con bà nó, Liễu Xuân Oánh chỉ muốn mắng chửi người. Người phụ nữ này quá không bình thường. Đây là lần đầu tiên cô gặp được loại người như này. Cô thật sự hoài nghi trên thế giới này thực sự có loại người như thế sao?
"Đinh, đương nhiên là có loại người như vậy. Vợ trước của Lý Lỗi ở thế giới thực chính là loại người này, mà cô ta còn ôm ảo tưởng với Lý Lỗi, muốn một lần nữa trở thành vợ của Lý Lỗi."
Liễu Xuân Oánh nghe xong, cả người đều không tốt. Lo lắng của cô lúc trước so với hiện thực thì tính là cái gì.
Nhưng hệ thống hình như hoàn toàn không chú ý tới, tiếp tú dội bom, "Đinh, cảnh báo, hiện tại cô đang -7 điểm. Nếu vượt quá -10 điểm, mốc điểm hoàn thành của cô sẽ từ 100 tăng lên 110 điểm, đồng thời các loại khen thưởng cũng giảm xuống một bậc. Xin hãy nỗ lực!"
Đây là một chuyện bi thương nha. Cô đang xem diễn xuất của Dịch Ngọc Mai, cảm giác như ăn phải ruồi bọ. Lúc nghe thấy cái tên Lý Lỗi, cô mới bừng tỉnh, Lý Lỗi sắp về đến nơi, cô đối xử với cô ta như vậy, Lý Lỗi có hiểu lầm không?
Suy nghĩ cẩn thận, cô cũng không muốn phá hỏng hình tượng thục nữ của mình nên buông cái chổi, trực tiếp mở cửa mời cô ta ra ngoài, vừa lức đó Lý Lỗi đang muốn gõ cửa.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Lý Lỗi xách đầy đồ ăn, ngoại trừ thịt kho, còn có các loại hoa quả, đa số rất đắt, đều là loại nguyên chủ khá thích ăn.
Một người đàn ông cẩn thận như vậy, chỉ là không biết trong hiện thực Lý Lỗi có được như vậy không, nếu đúng như thế thì lo lắng của cô không hề thừa.
Liễu Xuân Oánh không nói gì, cũng không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói thẳng ra là cô khó chịu với người phụ nữ này nên muốn đuổi cô ta khỏi nhà. Hơn nữa, cô cũng muốn biết Lý Lỗi rốt cuộc là dạng người gì.
Dịch Ngọc Mai giả bộ đáng thương nhìn Lý Lỗi, hy vọng anh nói chuyện giúp mình.
Lý Lỗi bị cô ta nhìn đến nổi da gà. Anh biết người phụ nữ này là ai. Mỗi lần cô ta đến nhà bọn họ, đôi mắt liền đặt thẳng lên người anh, giống như anh phụ bạc cô ta vậy. Nhưng vấn đề là anh chỉ biết cô ta là phu nhân của một ông chủ nào đó họ Trần trong tiểu khu này thôi, còn chuyện khác thì anh không biết gì.
Anh tinh mắt nhìn ra người phụ nữ này không phải người tốt, từng nhắc nhở nguyên chủ vài lần, nhưng nguyên chủ vẫn luôn nói bọn họ là bạn tốt, Dịch Ngọc Mai là người rất tốt. Anh nói thế nào "cô" đều không đồng ý, tính cách còn bị bọn họ ảnh hưởng, ngày càng nóng nảy. Anh vừa nói bọn họ một chút "cô" đã coi như nói xấu, lập tức nổi giận với anh, dần dần, trong lòng anh cũng có chút không thoải mái, thậm chí từng sinh ra ý định ly hôn.
Không có người nào so với anh hy vọng Liễu Xuân Oánh không lui tới với mấy người này. Nhóm chơi mạt chược bọn họ có ba người. Một người là Dịch Ngọc Mai. Còn có một người gọi là Vương tỷ, vẫn không sinh con, đem con do tình nhân của chồng mình về nuôi dưỡng, là một mẹ kế độc ác có tiếng. Một người còn lại thanh danh không được tốt lắm, nghe nói cô ta bên ngoài có người khác.
Liễu Xuân Oánh kết giao với mấy người này, có thể tốt mới lạ.
Cho nên khi nhìn thấy Liễu Xuân Oánh đột nhiên phát sinh biến hóa, liên tục mấy ngày không mời bọn họ tới chơi mạt chược, anh rất cao hứng, nhưng buổi sáng hôm nay bọn họ lại tới. Nếu không bắt buộc phải tăng ca, anh không hề muốn rời đi.
Lòng tràn đầy phiền muộn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc. Anh thực sự không nhịn được, liền trở về nhà. Không nghĩ vừa về tới nhà lại có chuyện kinh hỉ thế này, mắt anh lập tức sáng lên.
Nhìn thấy biểu tình của Lý Lỗi, Liễu Xuân Oánh yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT