Để thỏa mãn ba cái miệng tham ăn, hàng ngày Liễu Xuân Oánh đều tự giác ôm lấy việc nấu ăn. Để tránh phát sinh chuyện tranh đoạt đồ ăn, mỗi lần cô đều cố tình làm nhiều hơn một chút, nhưng không nghĩ tới ba người này thoạt nhìn thông minh như vậy, rõ ràng là đã ăn no, còn cố nhét thêm vào bụng, kết quả là ăn no căng.
Cô vô cùng cạn lời, không hiểu đầu óc mấy người này chạy đi đâu mất rồi.
Cô phải to tiếng dạy dỗ một lớn hai nhỏ. Hai đứa trẻ còn nhỏ thì có thể nhân nhượng, nhưng Triệu Nhiên Chi đã lớn tướng như vậy, còn phạm phải loại sai lầm này là thế nào? Cô nghiêm mặt nhìn mấy người bọn họ uống xong thuốc hỗ trợ tiêu hóa, sắc mặt mới tốt lên một chút.
Buổi tối lúc đi ngủ, nhìn ba bố con thay nhau vào nhà vệ sinh, Liễu Xuân Oánh vừa giận vừa đau lòng. Trước kia khi hai nhà chưa về làm một cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Cô càng bỏ chút thời gian ra lo lắng cho bọn họ, ba người này ngày càng làm mấy truyện tức cười.
Tránh cho tình huống như vậy lại xuất hiện, Liễu Xuân Oánh mặc kệ ba người có thích hay không, cứ ấn theo sức ăn của mỗi người mà chia đồ ăn, mỗi người đều ăn những món giống nhau. Những chuyện khác cô cũng cố gắng xử lý công bằng, nhưng tình trạng như vậy vẫn xuất hiện.
Một lần Liễu Xuân Oánh và Triệu Nhiên Chi tham gia tiệc liên hoan, Triệu Nhiên Chi bị một nữ phục vụ xinh đẹp "không cẩn thận" đổ rượu lên người, rượu vang đỏ trên âu phục trắng vô cùng rõ ràng.
Triệu Nhiên Chi gạt bàn tay đặt ở chỗ không nên đặt của nữ phục vụ ra, cự tuyệt lời xin lỗi của cô ta, một bên tính toán gọi giám đốc khách sạn đến bồi thường, một bên tỏ vẻ đáng thương nhìn Liễu Xuân Oánh, "Vợ à, anh không có quần áo mặc."
Cô muốn thổ huyết, lời này có thể làm người ta hiểu sai đó biết không. Cô đỏ mặt bừng bừng, "Em cũng không có biện pháp đâu."
Giám đóc khách sạn cũng là kẻ có mắt nhìn, thuận thế nói, "Tầng 15 có cửa hàng của Armani." Cái này, hi vọng Triệu Nhiên Chi sẽ không nhớ đến một chút sai lầm của ông.
Cô vô pháp, đành phải nhờ người đi cùng, mua cho Triệu Nhiên Chi một bọ âu phục mới, và tất nhiên tiền là do vị giám đốc kia trả.
Cho dù như vậy cũng không thể xem là Liễu Xuân Oánh thành tâm thành ý đi mua, nhưng Triệu Nhiên Chi vẫn mặc liên tục bốn năm ngày, đánh vỡ kỉ lục về thời gian mặc một bộ đồ của anh. Khuôn mặt cười tươi sáng mù mắt người khác làm Lý Á Kiệt hận đến ngứa răng.
Liễu Xuân Oánh vô cùng lo lắng, cứ theo tình trạng này, con trai hời nhà mình có phát triển theo phương diện này không. Cô bắt đầu hoài nghi hệ thống có phải đã chọn sai người rồi hay không.
Hệ thống trực tiếp mặc kệ cô.
"Mẹ, con cũng muốn mặc quần áo mới. Con muốn áo sơ mi còn đẹp hơn của dượng." Liễu Xuân Oánh gật đầu, cái này không có vấn đề gì. Cô cũng tính toán mua cho Triệu Nhiễm một bộ.
Lý Á Kiệt nghe được đáp án mình muốn, trong lòng đắc ý. Nhưng cậu còn chưa thỏa mãn, ở trước mặt Liễu Xuân Oánh nói xấu Triệu Nhiên Chi, "Mẹ xem dượng thật không vệ sinh, một bộ quần áo mà mặc đến bốn ngày. Mẹ, mỗi ngày con đều tắm rửa thơn ngào ngạt. Đêm nay mẹ ngủ cùng con nha!"
Liễu Xuân Oánh trong lòng có chút không thoải mái, cô có một chút thói quen ở sạch sẽ. Cô nghĩ ngợi rồi đáp ứng. "Con cũng không nên học dượng. Phải làm bé ngoan, biết không?"
Lý Á Kiệt tất nhiên gật đầu khôn ngừng. Cậu cùng mẹ kế sống với nhau lâu như vậy, thói quen sinh hoạt cũng dựa theo thói quen của cô mà hình thành. Tuy chưa thể nói cậu có thói sạch sẽ, nhưng cũng là đứa trẻ yêu sạch sẽ.
Triệu Nhiên Chi sau khi biết được kết quả thì hối hận đến xanh ruột. Một mình lăn lộn trong phòng ngủ chính, anh rất không quen. Sáng sớm hôm sau liền đổi bộ quần áo khác, ý tứ là "Vợ à, anh rất sạch sẽ, em mau trở lại đi!"
Chuyện này kéo dài đến khi Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm có quần áo mới mới kết thúc.
Có điều việc này cũng để lại hậu quả là hai đứa nhỏ bắt đầu ở trước mặt Liễu Xuân Oánh nói xấu nhau, hy vọng Liễu Xuân Oánh chán ghét đối phương. Nhưng sau khi biết nguyên nhân hai đứa nhóc làm vậy, Liễu Xuân Oánh coi như không thấy. Cô thấy bọn họ có tinh thần tốt như vậy còn cố ý đăng ký cho hai đứa trẻ học võ, giúp bọn họ tiêu hao bớt thể lực dư thừa.
Cô có chút lo lắng tính cách của Lý Á Kiệt và Triệu Nhiệm sẽ phát triển theo hướng vặn vẹo. Hơn nữa, kỳ thật hai đứa trẻ cũng tỏ ra ích kỷ. Lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể khoan dung người khác, làm lên nghiệp lớn? Điểm này cần thiết phải thay đổi. Biện pháp tốt nhất là hòa nhập vào quần thể, từ từ thay đổi ý nghĩ mình là trung tâm, đồng thời học được cách suy xét đến cảm nhận của người khác.
Tuy tính ích kỷ này phần lớn nguyên nhân không phải do bản thân bọn trẻ, mà do hoàn cảnh sinh hoạt tạo thành. Đứa trẻ trong một gia đình đơn thân thường sẽ thiếu hụt tình thương, như vậy sẽ càng thêm quý trọng người yêu quý mình, tìm kiếm sự ấm áp.
Lý Á Kiệt cùng Triệu Nhiễm trong tình trạng bây giờ là đối thủ của nhau.
Có điều, cô rất nhanh không phải lo lắng như vậy.
Có một ngày, hai đứa nhỏ mãi đến 7 giờ, cơm chiều đã lạnh mà còn chưa về nhà, Liễu Xuân Oánh rất lo lắng. Triệu Nhiên Chi lại nói hôm nay tăng ca không về, trong nhà chỉ có một mình cô, không có người trợ giúp. Cô ở phòng khác ngồi hơn mười phút, điện thoại của Triệu Nhiêm liên tục thông báo không có người nhận. Cô rốt cuộc không chịu được nữa, đứng dạy ra cửa.
Vừa mới mở cửa lớn, cô liền nhìn thấy hai đứa nhỏ mặt mũi bầm dập, đang đỡ lấy nhau từ từ về nhà. Cô kinh hô, "Hai đứa bị ai đánh? Nói cho mẹ, mẹ đi tìm bọn họ!" Cô không phải nói là trực tiếp đi đánh những người đó, mà lên tiếng cảnh cáo bọn họ một chút. Người nhà chúng ta không phải các người có thể tùy tiện đánh.
"Mẹ, không có việc gì, những người đó so với chúng con còn thảm hơn!" Lý Á Kiệt cười vô cùng đắc ý, có điều ảnh hưởng đến khóe miệng, cậu lập tức bị đau đến nhe răng.
Liễu Xuân Oánh thả lỏng một hơi, chỉ cần không bị bắt nạt là tốt rồi, có điều đứa bé ngoan sao có thể đi bắt nạt người khác, còn làm bản thân biến thành như vậy, cần phải dạy dỗ. Cô gõ trên đầu mỗi đứa một cái, "Nguyên nhân?"
Hỏi đến nguyên nhân, Lý Á Kiệt cùng Triệu Nhiễm đều không nói, lẳng lặng đứng bất động, tư thế thừa nhận sai lầm đều thể hiện đầy đủ, nhưng Liễu Xuân Oánh lại nhìn ra phần nhiều hơn là không hối hận. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?thừa nhận sai lầm tư thái biểu hiện thực đủ, nhưng Liễu Xuân Oánh nhìn ra tới càng có rất nhiều không hối hận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, người phụ trách lớp võ thuật gọi điện thoại cho Liễu Xuân Oánh báo về việc này. Hóa ra hai đứa nhỏ bị cười nhạo là không có mẹ. Cô cạn lời, đây đã là lần thứ hai. Mẹ kế không phải mẹ sao? Có gì đáng cười nhạo đâu?
Nhưng người phụ trách khẳng định tránh nặng tìm nhẹ, những người đó nhất định nói rất khó nghe. Bởi vì Lý Á Kiệt động thủ trước, với hiểu biết của cô về con trai nhà mình, khả năng nhẫn nại của cậu rất mạnh, nên cậu không có khả năng vì một nguyên nhân đơn giản như vậy mà động thủ, không làm một đứa bé ngoan.
Cô dò hỏi một mình Lý Á Kiệt, dọa nói cậu không ngoan, bản thân không thích cậu. Lý Á Kiệt bị mấy lời này dọa, không hề nghĩ ngợi mà khai báo toàn bộ.
Hóa ra những người đó mắng Liễu Xuân Oánh là hồ ly tinh, không biết dùng thủ đoạn gì câu dẫn Triệu Nhiên Chi. Lý Á Kiệt tức giận, xông lên cho mỗi người một quyền gây náo loạn cả lên. Tất cả cứ như vậy mà bắt đầu, nhưng người ta đông người, Lý Á Kiệt dần rơi vào thế hạ phong. Vừa lúc Triệu Nhiễm tìm cậu cùng về nhà, nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức buông cặp sách, xông vào bên trong.
Sau khi biết được nguyên nhân, Liễu Xuân Oánh còn thấy mình không thể xuống tay. Hai đứa trẻ vì để ý cô nên mới tức giận. Cô ngồi xổm xuống ngang với hai đứa, tầm mắt đối nhau, khen ngợi một phen, "Các con làm không tồi, rất có tình nghĩa anh em, nhưng cũng phải biết lượng sức."
Cô hỏi Triệu Nhiễm vì sao cậu lại chạy tới giúp Lý Á Kiệt, Triệu Nhiễm không chút suy nghĩ trả lời, "Ai bảo con là anh!"
Liễu Xuân Oánh thực vui vẻ, xoa đầu Lý Á Kiệt, muốn cậu suy nghĩ tốt một chút.
Cô tìm hòm thuốc, xử lý tốt vết thương của hai người. "Đánh không lại thì phải mau chóng chạy trốn. Để cho bản thân bị thương, người đau vẫn là mình. Miệng mọc trên mặt người khác, chúng ta không cần quản nhiều như vậy, nhưng chúng ta cũng không nên nhu nhược chịu đựng. Các con cứ chờ xem!"
Trẻ con thì biết cái gì, đây còn không phải là do người lớn nói chuyện, bị con cái nhà mình nghe được. Trẻ con có nói nhiều thì cũng chỉ là bắt chước nói lại. Xét đến cùng, vấn đề nằm ở người lớn.
Chuyện này khẳng định không thể gạt được Triệu Nhiên Chi. Liễu Xuân Oánh cũng không muốn gạt anh, cô còn hy vọng anh có thể nhanh chóng ra tay.
Triệu Nhiên Chi rất nhanh điều tra xong, người nói mấy lời kia là một vị đại tiểu thư nào đó từng đi xem mặt với anh. Cô ta không ăn được nho thì chê nho xanh, đùn đẩy trách nhiệm lên người Liễu Xuân Oánh, đồng thời âm thầm khinh bỉ mắt nhìn người của Triệu Nhiên Chi là thẩm mĩ có vấn đề.
Triệu Nhiên Chi vô cùng tức giận, trực tiếp chấm dứt hợp đồng với gia tộc kia. Gia tộc đó lập tức lâm vào nguy cơ.
Toàn bộ quá trình, Triệu Nhiên Chi phán đoán chính xác, thủ đoạn độc đáo, không làm bản thân tổn thất nhiều. Toàn thân tinh anh, mị lực mười phần, làm hai đứa nhỏ bội phục, ánh mắt tỏa sáng nhìn.
Liễu Xuân Oánh không tính đến kết quả như vậy, nhưng nhìn đến ánh mắt suy tư của Lý Á Kiệt cùng Triệu Nhiễm, cô cũng làm ra vẻ bản thân hoàn toàn đoán được kết cục. Thế giới của thổ hào, Liễu Xuân Oánh còn không hiểu hết được.
Sau khi chuyện này chấm dứt, quan hệ giữa hai đứa nhỏ tốt lên không ít. Lý Á Kiệt bắt đầu có thói quen có đồ gì tốt sẽ nghĩ đến Triệu Nhiễm, chia sẻ với cậu, thậm chí dần dần có bạn tốt, tha thứ cho bạn nhỏ vĩnh viễn đệ nhị kia.
Cậu thay đổi như vậy làm Liễu Xuân Oánh rất vui mừng.
"Đinh, chúc mừng Liễu Xuân Oánh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, gỡ bỏ khúc mắc của Lý Á Kiệt, đạt được mười điểm. Tổng cộng bây giờ là 62 điểm, nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, xin hay không người cố gắng, tìm kiếm nhiệm vụ ẩn tiếp theo."
Hệ thống không nhắc nhở chút nào làm Liễu Xuân Oánh không biết xuống tay từ đâu. Cô quyết đoán từ bỏ, mặc kệ xuống tay chỗ nào, điểm xuất phải đều là muốn tốt cho Lý Á Kiệt, cho nên cô tận lực đối tốt với cậu là được.
Nhìn quan hệ giữa ba người cải thiện không ít, bản thân Liễu Xuân Oánh cũng vui vẻ, không còn rối rắm làm sao cải thiện quan hệ giữa ba người nữa, dành tâm trí tiếp tục hoàn thành các loại thực đơn kỳ quái. Vất vả không uổng phí, cô rốt cuộc đạt được yêu cầu của hệ thống, nhận được 20 điểm. Cho tới khi Lý Á Kiệt được 10 tuổi học lớp Bảy (năm nhất sơ trung), cô đã có 82 điểm, thắng lợi nằm trong tầm mắt.
Chờ cô quay đầu lại quan sát Lý Á Kiệt, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện Lý Á Kiệt đã ngày càng giống Triệu Nhiên Chi, trước mặt người khác thì khôn khéo, sau lưng thì tức cười. Cô không nỡ nhìn thẳng. Lý Á Kiệt như vậy thì tốt sao?
---------------
Edit đoạn đầu chương này mà cứ cười suốt. Ba bố con cứ như phi tần chờ Hoàng đế Liễu Xuân Oánh sủng hạnh ý. Đặc biệt là Triệu Nhiên Chi, mất hình tượng quá (# ̄0 ̄)
Đọc mới thấy làm mẹ (kế) thật mệt ┐(︶▽︶)┌
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT