Tiểu Bạch hồ không lập tức đi tìm Trác Phong mà đứng tại chỗ chờ mọi người tản ra mới lặng lẽ bám theo đma người muốn nhằm vào Trác Phong, nghe bọn họ mắng hắn, thương lượng lừa hắn đi ra ngoài. Đến cuối cùng, họ thế nhưng lại nghĩ tới đám chó hoang, nếu để Trác Phong nghe được tin chúng bị thương, hắn khẳng định sẽ đi ra ngoài.
Tiểu Bạch hồ nhìn bọn họ ánh mắt càng ngày càng lạnh, đây là nhân loại mà Thiên Đạo muốn bảo hộ? Không có yêu ma, chính bọn họ cũng muốn hãm hại đồng loại, còn muốn tàn hại những động vật nhỏ vô pháp phản kháng, đây còn không phải cá lớn nuốt cá bé? Trác Phong ở chung cùng loại người này cả chục năm cư nhiên còn giữ được tấm lòng thiện lương, khó trách hắn có thể đả động người đọc sôi nổi kỳ nguyện cho hắn nhân sinh hạnh phúc, hắn mới là người đáng giá được bảo hộ.
Nhìn mấy người kia kết bè đi tới khu công trường phía sau cô nhi viện chuẩn bị hành động, Tiểu Bạch hồ thầm cười lạnh, vận thổ hệ pháp thuật củng đổ núi tạp vật bên cạnh. Đám người không có phòng bị, lập tức bị đồ vật nện vào, sợ hãi kêu gào liên tục, lúc đứng dậy được còn kinh hoảng lui nhanh ra sau.
"Nhiều nơi vắng vẻ như vậy, tới chỗ này làm gì? Nơi này đang bị phá hủy, vạn nhất phòng ở sụp làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, cánh tay tao tím xanh rồi này, sớm biết vậy liền không tới!"
"Ồn ào cái gì? Lại không phải ta ép buộc các ngươi tới, da bầm tím một chút liền nhao nhao lên, ngươi là đàn bà a?"
Tiểu Bạch hồ nhảy lên nóc nhà, vận khởi phong hệ pháp thuật, nâng trảo vung lên, liền có một người lảo đảo về phía trước, đẩy người đứng trước hắn ngã lăn. Hắn vừa đứng vững lập tức nói: "Ngượng ngùng, có người đẩy ta."
Mấy người đều nhìn ra sau lưng hắn, nơi đó trống không, căn bản không có người, hiển nhiên là hắn cố ý đẩy còn nói dối! Tiếp theo Tiểu Bạch hồ lại phun ra sóng khí đánh vào ót một người khác, gã quay đầu lại vừa lúc thấy người đứng sau cầm gậy. Mặc kệ người nọ phủ nhận thế nào, gã đều nhận định là người nọ đánh.
Đánh xong lại phủ nhận, coi mọi người ở đây đều là đồ ngốc sao?
Giờ thì vui rồi, đám gia hỏa này vốn đang bực mình, lại cãi vã ồn ào ai cũng không nhường ai, không nhịn được lao vào quần ẩu thành một đống.
Đám người này có thể nhảy ra khi dễ người khác trong cô nhi viện, bản thân tính cách liền không tốt, đánh nhau càng sẽ không dễ dàng nhận thua, cả đám đều sĩ diện, sợ mất đã động thủ đương nhiên muốn đánh đến đối phương chịu phục mới thôi, xuống tay càng ngày càng nặng. Chỉ trong chốc lát liền có một người bị đánh vỡ đầu, máu chảy đầy mặt! Khu phòng ốc này đang bị phá dỡ, tùy tay có thể nhặt được gạch ngói, bọn họ chọn nơi này là muốn đánh Trác Phong thương nặng, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành như vậy.
Tiểu Bạch hồ nằm trên nóc nhà cười hì hì,【001, đây chính là gậy ông đập lưng ông phải không? Muốn đánh người khác, cuối cùng lại thành chính mình ăn đập, rất tốt rất tốt. Về sau ta sẽ ở bên cạnh thư sinh, nhhaats định không thể để hắn bị bọn họ khi dễ! Thư sinh hạnh phúc mỹ mãn, ta liền đi theo hắn ăn biến đại giang nam bắc, nghĩ thôi đã thấy cảm thấy thỏa mãn.】
001 không đáp mà im lặng nghiêm túc phân tích số liệu, sau đó nói【Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng gà nướng mỹ vị nhất nhân gian, tạm thời đặt trong hệ thống không gian, ký chủ có thể lấy bất cứ lúc nào.】
Tiểu Bạch hồ mừng rỡ, từ nhỏ đến lớn nàng thích ăn nhất là thịt gà, các loại nướng, nấu, hun, hầm nàng đều ăn qua, chỉ chưa bao giờ được ăn gà của nhân gian. Vừa được đến khen thưởng nàng liền chạy ngay về căn nhà nhỏ lúc nãy lấy gà nướng ra. Mùi hương thơm lừng tràn ngập không gian, mở ra tầng giấy bao bên ngoài, gà nướng màu sắc vàng óng mê người càng khiến nàng thèm nhỏ dãi, hận không thể một ngụm nuốt luôn vào bụng!
Tiểu Bạch hồ vui sướng muốn hạ khẩu, lại đột nhiên nghĩ đến Trác Phong. Nàng do dự một lát, sau đó bọc gà nướng lại, ngậm lấy chạy như bay về hướng ký túc xá Trác Phong.
Ở cô nhi viện, không có ai nguyện ý ở chung với Trác Phong, thực ra cũng chẳng phải tất cả mọi người đều ghét hắn, chỉ là e ngại mấy kẻ thích gây chuyện kia nên không dám cùng hắn thân cận mà thôi.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là Trác Phòng được ở một mình một phòng ký túc bình thường, phòng hắn nằm trên tầng lầu cách buồng vệ sinh xa nhất, trước kia phòng đó vốn là một gian nhà kho. Nữ viện trưởng có ý tưởng không an phận với hắn, mấy năm nay thường xuyên kiếm biện pháp buộc hắn đi vào khuôn khổ, để hắn ở trong phòng kho chính là một trong số đó, dù sao không ai nguyện ý ở chung với hắn, đây đều là lý do có sẵn.
Tiểu Bạch hồ leo lên cửa sổ nhìn thấy tình huống trong phòng liền có điểm không vui, căn phòng này quá đơn sơ, chỉ có duy nhất một chiếc giường, còn chẳng thoải mái bằng sơn động của nàng, người nàng phải bảo vệ sao có thể sống trong chỗ như thế này?
Vấn đề vừa bật ra, hệ thống liền nói:【Nếu hắn sống tốt liền không có việc của ngươi.】
Nghe cũng có lý, Tiểu Bạch hồ nhìn Trác Phong, nâng móng vuốt nhỏ gõ gõ cửa sổ.
Trác Phong ngẩng đầu thấy Tiểu Bạch hồ thì vô cùng kinh ngạc, vội đi qua mở cửa sổ ôm nàng vào, "Tiểu Bạch? Sao ngươi lại tới đây? Tìm ta sao?"
Tiểu Bạch hồ gật gật đầu, buông gà nướng, đẩy đẩy về phía hắn khẽ kêu vài tiếng.
Trác Phong chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc hỏi: "Cho ta?"
Tiểu Bạch hồ lại gật gật đầu, Trác Phong ngạc nhiên, bế Tiểu Bạch hồ lên, nhìn mắt nàng hỏi: "Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói? Nếu đúng thì gật gật đầu."
Tiểu Bạch hồ ngẩn người, nhưng hiện tại lại phủ nhận hiển nhiên là quá giả dối, liền tiếp tục gật gật đầu. Thư sinh thiện lương như vậy, khẳng định sẽ không nói cho người khác. Bọn họ về sau muốn ở bên nhau cả đời, tín nhiệm cũng rất quan trọng a!
Trác Phong được đến đáp án khẳng định, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Tiểu Bạch hồ thấy thế liền nhảy đến một bên mở giấy bọc gà nướng ra, xé một cái đùi gà gặm gặm. Thư sinh cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ngốc ngốc, mỹ vị ở trước mắt cư nhiên còn có thể nghĩ đến thứ khác, nàng nhịn không được nữa, trước ăn đã, chuyện khác tính sau!
Trác Phong phục hồi tinh thần, nhưng vẫn cảm thấy thực khó tin. Hắn cư nhiên gặp được một con chó nhỏ có thể nghe hiểu tiếng người. Thoạt nhìn, có vẻ mới hơn một tháng tuổi? Sao có thể? Chẳng lẽ từng được chú nhân huấn luyện? Có thể huấn luyện đến loại trình độ này sao?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng hỏi, "Tiểu Bạch, ngươi có chủ nhân sao?"
Tiểu Bạch hồ vừa ăn vừa lắc đầu, nói giỡn sao, nàng chính là muốn tu luyện thành đại yêu Cửu vĩ Thiên Hồ, ai có thể làm chủ nhân của nàng? Muốn tìm chết sao?
"Là không có chủ nhân hay là không nhớ rõ?" Trác Phong có chút chần chờ, rốt cuộc nàng thoạt nhìn thật sự quá nhỏ.
Này muốn trả lời thế nào, nàng lại chưa thể nói chuyện!
Tiểu Bạch hồ nghiêng nghiêng đầu, phun xương gà đã gặm sạch sẽ xuống đất, ngồi thẳng đạy nghiêm túc nhìn Trác Phong lắc lắc đầu, hy vọng Trác Phong có thể hiểu được ý tứ nàng muốn truyền đạt.
Trác Phong thật sự hiểu được! Tiểu gia hỏa thông tuệ như vậy sao có thể không nhớ rõ chuyện trước kia? Huống chi nếu có người có thể huấn luyện nàng tốt như vậy, nàng càng không thể quên mất. Vậy đây có nghĩa là trời sinh có được chỉ số thông minh tương đối cao?
Tiểu Bạch hồ không có chủ nhân, Trác Phong ẩn ẩn cảm thấy vui vẻ, ở chung thời gian ngắn ngủi như vậy đã làm hắn luyến tiếc đưa Tiểu Bạch hồ trở về. Hắn chỉ nghĩ Tiểu Bạch hồ là đại não phát triển tốt, tựa như thiên tài vậy, chính hắn cũng bẩm sinh thông minh hơn người khác, có thể dễ dàng học được kiến thức kỹ năng mới, chẳng có gì kì quái. Thả lỏng lại hắn liền hỏi Tiểu Bạch hồ tắm rửa ở nơi nào, lại hỏi gà nướng này từ đâu ra.
Vấn đề quá phức tạp, Tiểu Bạch hồ vô pháp trả lời. Mà Trác Phong cũng tự giúp nàng nghĩ ra đáp án, cho rằng Tiểu Bạch hồ tắm rửa trong cái ao bọn họ rửa tay lúc trước, tuy không nghĩ được gà nướng ở đâu ra, nhưng hỏi qua không phải trộm hắn cũng mặc kệ.
Chờ hắn rốt cuộc cầm lấy gà nướng bắt đầu ăn, Tiểu Bạch hồ đã ăn luôn một nửa con gà! Hắn có chút lo lắng mà nhìn Tiểu Bạch hồ, "Ta nhớ tiểu cẩu hình như không thể ăn gà, rất dễ bị hóc xương, ngươi đừng ăn nhanh như vậy."
Tiểu Bạch hồ không để ý tới hắn, chuyển tới bên kia tiếp tục gặm, nàng đều sống một trăm năm, có thể ngây ngốc đến mức hóc xương? Huống chi nàng rõ ràng không phải tiểu cẩu!
Nàng nhanh chóng gặm xong đầu gà, phun hết xương xuống đất, dùng hành động thực tế chứng minh mình ăn cái này không thành vấn đề.
Mỹ vị trong miệng, Tiểu Bạch hồ thỏa mãn híp híp mắt. Gà nướng còn ngon hơn giăm bông gấp vạn lần, nàng lúc trước cư nhiên còn tưởng rằng giăm bông chính là nhân gian mỹ vị, quả thực quá ngu xuẩn! Hiện tại hưởng qua gà nướng mỹ vị, nàng có chút lo lắng về sau đi theo Trác Phong còn có thể ăn cao hứng hay không, có lẽ nàng còn phải nuối nấng Trác Phong?
Càng nghĩ càng thấy có lý, nàng chính là tới làm Trác Phong hạnh phúc nha, ăn không ngon sao có thể hạnh phúc? Nàng nhất định phải nghĩ cách lộng tới càng nhiều đồ ăn ngon cho Trác Phong, ăn ngon mới có thể sống tốt!
Một người một hồ chia nhau ăn gà nướng, Trác Phong còn xé bỏ da cái màn thầu lúc trước, ngâm nướ cấm, ăn đến no no. Trác Phong nằm trên giường vuốt lôgn Tiểu Bạch hồ, nói: "Lúc này tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, ngươi liền ngủ luôn ở đây đi, chờ ngày mai ta đi học lại đặt ngươi vào cặp sách mang ra ngoài, sẽ không có người phát hiện."
Tiểu Bạch hồ nhìn quanh đánh giá một vòng, quay đầu ghé vào một bên. Trác Phong ngạc nhiên nhìn nó, phì cười: "Cái ánh mắt kia là có ý gì? Ngươi ghét bỏ sao? Cảm thấy ký túc xá của ta không tốt? Không phải ngươi còn từng ở tại đống rác sao?"
Tiểu Bạch hồ nhớ tới đống rác liền tức giận, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu nàng dơ như vậy, kia còn là lần đầu tiên gặp mặt, thế này nàng còn duy trì được thần bảo hộ uy nghiêm?!!!
Nàng lập tức nhảy dựng lên kêu kháng nghị, bày ra tư thế tự nhận là uy nghiêm nhất, lại một lần chọc Trác Phong phì cười.
Trác Phong một tay ôm nàng vào lòng xoa nhẹ vài cái, vui mừng nói: "Ngươi thật quá đáng yêu, lần này thật là nhờ họa được phúc làm ta phát hiện ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ một tháng nữa ta liền tròn mười tám tuổi, có thể tìm thêm mấy công việc và dọn ra ngoài ở, đến lúc đó ta sẽ thuê phòng lớn hơn nơi này, được không?"
Tiểu Bạch hồ không vui,giãy dụa trsanh nẽ bàn tay hắn, nàng là thần bảo hộ, không phải sủng vật, đáng yêu cái quỷ gì chứ?
Nề hà Trác Phong ôm nàng vào ngực liền không buông tay, còn cúi xuống cọ cọ đầu nàng, khẽ cười nói: "Ta hiện tại thực cảm tạ viện trưởng phân cho ta gian ký túc xá này, nếu không phải nơi này không có ai đi lại, sao có thể giấu ngươi ở đây? Ngày thường tarất thích một mình một chỗ, an an tĩnh tĩnh học tập, hiện tại có ngươi, nơi này liền càng tốt, thật hy vọng mỗi ngày đều có thể ôm ngươi ngủ."
Tiểu Bạch hồ nghe hắn nói dần dần an tĩnh lại, ngoan ngoãn mà cuộn tròn trong lòng hắn. Một người dễ dàng thỏa mãn lại rộng rãi thiện lương đến thế, sau này có thể trở nên lãnh khốc vô tình sao? Phải trải qua bao nhiêu thống khổ mới có thể khiến tính tình một người hoàn toàn biến đổi? Nàng thật sự có thể giúp hắn hạnh phúc sao? Không được, không thể dựa vào mấy trò phá rối đơn giản như hiện tại! Nàng phải trưởng thành, phải trở thành thần bảo hộ chân chính! Nàng muốn bảo hắn một đời không còn ưu phiền!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT