Trở lại không gian ban đầu, Tô Viên Viên bỗng nhiên cảm giác có một cỗ linh khí nồng đậm rót vào cơ thể, không khỏi vui vẻ,【001, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Thiên Đạo đã giải trừ hạn chế, ta không cần tiếp tục đi ảo cảnh tích góp nguyện lực điểm? 】
【Ký chủ, ngươi còn nhớ 5 điểm nguyện lực đạt được từ tình cảm chân thành của Phương Lâm Lâm không?】
【Nhớ rõ a, vài chục năm nay chỉ gặp được một người như cô ấy, làm sao vậy? 】
【Nếu Phương Lâm Lâm có thể làm ngươi được đến 5 điểm nguyện lực, vậy lấy tình cảm của Trác Phong đối với ngươi, điểm nguyện lực đương nhiên chỉ nhiều không ít, lần này ngươi tổng cộng đạt được 500 điểm.】
Tô Viên Viên ngẩn người, ỉu xìu nằm bò xuống, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng lẩm bẩm, 【Thì ra hắn thích ta đến thế...... Kỳ thật ta cũng biết, hắn thật sự rất thích ta......】
001 không muốn để nàng đắm chìm trong quá khứ, nhắc nhở:【Chúng ta có thể tới thế giới tiếp theo, thế giới thứ nhất rất đơn giản, cũng thực an toàn, vì giúp ký chủ quen thuộc hoàn cảnh nhân gian, các thế giới về sau sẽ dần dần khó khăn hơn. Nhiệm vụ càng khó, đạt được điểm nguyện lực sẽ càng nhiều. Nếu ký chủ muốn nghỉ ngơi cũng được, bất quá, ngươi sống hơn bảy mươi năm trong ảo cảnh, nhưng ở hiện thực chỉ qua gần một canh giờ mà thôi, ta kiến nghị ký chủ sớm tiến vào thế giới tiếp theo để tránh lãng phí thời gian. 】
Tô Viên Viên là thật sự trải qua hơn bảy mươi năm, nghĩ đến ở Thanh Khâu Sơn thượng mới qua một canh giờ, có lẽ những yêu tinh vây xem lão tổ tông phi thăng các còn chưa giải tán đâu, nàng liền có loại cảm giác thời không thác loạn, vội vàng thúc giục:【Mau đi tới thế giới tiếp theo đi, không ccần nghỉ ngơi, ta phải trở thành Cửu vĩ Thiên hồ!】
【Tốt, đang lựa chọn thế giới... bắt đầu xuyên qua...... 3... 2... 1...... Xuyên qua thành công!】
Tô Viên Viên mở mắt ra liền thấy bên người có thật nhiều lồng sắt, nhốt chừng mấy chục con chó lớn lớn bé bé, mà chính nàng cũng đang bị nhốt trong lồng. Nàng nhìn nhìn bốn phía, đây rõ ràng là một cái thùng xe, nàng cùng chúng nó đang bị vận chuyển đến cửa hàng sủng vật?
Lấy 001 tính cách, nàng không tin phần mở màn sẽ đơn giản như thế này.
Nàng vẫy vẫy móng vuốt nhỏ mở lồng sắt ra, những con chó khác nhìn nàng có thể ra tới lập tức sủa ầm ĩ, bổ nhào vào cửa lồng sắt, hiển nhiên cũng muốn được tự do. Tô Viên Viên tìm một nơi hơi hơi sạch sẽ ngồi xuống, hỏi 001,【Lần này cốt truyện như thế nào? Ta cần phải làm gì?】
【Ký chủ, nhân vật chính thế giới này là một người xuyên việt, tên là Phùng Huy, là từ hai mươi năm sau xuyên tới. Hắn vốn chỉ là một tên lưu manh côn đồ sinh hoạt thất ý, ngoại trừ ăn nhậu chơi bời thì hoàn toàn không có kỹ năng nào khác, ngày nữ thần gã yêu thầm kết hôn, gã uống say, ngã lăn xuống thang lầu đương trường tử vong, sau đó hồn xuyên đến thân thể một minh tinh cùng tên. Bởi vì minh tinh này cùng người đại diện Phương Lập Triết thân thiết như huynh đệ, chỉ một thời gian ngắn Phương Lập Triết đã nhận ra gã bất đồng. Phùng Huy sợ bị người phát hiện, nhanh chóng chèn ép Phương Lập Triết. Lúc sau gã lợi dụng thời gian hơn kém hai mươi năm, lấy ra rất nhiều bản nhạc và kịch bản nổi danh trong tương lai, tuy rằng kỹ thuật diễn và giọng ca của gã chỉ chỉ ở trình độ có thể tạm chấp nhận, nhưng gã trở thành người viết từ soạn nhạc và biên kịch trứ danh.】
Tô Viên Viên hừ hừ hai tiếng, 【Xuyên qua thì xuyên qua, còn hãm hại người vô tội, người ta muốn bảo hộ chính là người đại diện phải không? Gã ta chèn ép Phương Lập Triết như thế nào?】
【Phùng Huy và một vị quý phu nhân cùng dùng bữa tối ánh nến bị truyền thông chụp đến, gã thuận nước đẩy thuyền đổ lên đầu Phương Lập Triết, nói Phương Lập Triết buộc gã bồi rượu phú bà đổi lấy tài nguyên. Lúc ấy dưới tay người đại diện còn có một vị nữ minh tinh khác, ả ta cũng giúp Phùng Huy nói chuyện, khóc lóc kể lể Phương Lập Triết từng đe dọa dụ dỗ, thậm chí còn muốn tiềm quy tắc ả, ả vì luôn chống đối nên mới không thể nổi danh. Tiếp theo, những người đại diện khác cũng bỏ đá xuống giếng, công ty giải trí cũng giải trừ hiệp ước với Phương Lập Triết, bởi vì thiên kim của chủ tịch có tình cảm với Phùng Huy. Phương Lập Triết từ đây thanh danh hỗn độn, không có bất luận minh tinh nào chịu ký hợp đồng với hắn, mộng tưởng tan biến, nhưng hắn vẫn chấp nhất điều tra Phùng Huy, hắn không tin Phùng Huy có thể hãm hại mình, vì thế Phùng Huy dứt khoát làm đến cùng, dụ hắn tới nơi này, lợi dụng một xe vận tải buộn lậu chó trộm chở đám danh khuyển đâm chết hắn. Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra khiến người ta phát hiện đường dây chuyên trộm cắp danh khuyển. Tin tức này ảnh hưởng lan rộng, cũng che giấu tin Phương Lập Triết tử vong, không có người hoài nghi đến Phùng Huy.】
Tô Viên Viên hít một hơi lạnh, đôi mắt trợn tròn,【Đâm chết? Chính là chiếc xe này? Tức là ta đang ở trên một chuyến vận tải tử vong? Sao ngươi không nói sớm???】
【Thời gian vừa vặn tốt, cách tai nạn xe cộ còn 10 phút. Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Cứu vớt tánh mạng Phương Lập Triết cùng toàn bộ danh khuyển. Khen thưởng: Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng ký chủ năm trăm vạn nhân dân tệ, 20 điểm nguyện lực. Trừng phạt: Nhiệm vụ thất bại, ký chủ bị sét đánh một lần, khấu trừ 800 điểm nguyện lực. 】
???
Tổng cộng nàng mới có hơn 900 điểm nguyện lực có được không? Nếu bị trừ rớt chẳng phải là lại trở lại lúc ban đầu, ngay cả nói cũng không nói được?!
Tô Viên Viên nhảy dựng lên, lập tức mở ra tất cả lồng sắt, sau đó vọt tới cạnh cửa dùng kim hệ pháp thuật mở khóa thùng xe. Quay đầu trừng đám danh khuyển còn đang kêu loạn lớn tiếng quát: "Đều câm miệng cho ta! Hiện tại xếp thành một hàng lần lượt nhảy xuống xe, ngoan ngoãn đứng chờ ở ven đường, ta làm xong việc sẽ đưa các ngươi về nhà!"
"Uông! Gâu gâu! Gâu gâu"
Mấy chục con chó cơ bản đều an tĩnh, chỉ có mấy con còn nhỏ nghe không hiểu còn đang ư ử sợ hãi, bất quá thanh âm Tô Viên Viên đối chúng nó tự mang lực uy hiếp, nghe không hiểu nhưng cũng không dám sủa loạn nữa. Lúc sau, Tô Viên Viên ra lệnh một tiếng, mấy con chó lớn nghe lời mà nhảy xuống xe chạy đến ven đường ngồi im, những con khác cũng theo đuôi từng con nhảy nhảy xuống, cả mấy đứa không hiểu gì cũng thuận theo đám đông hành động. Mấy chục con chó tụ tập ngồi cùng nhau, từ xa nhìn lại thật đúng là rất đồ sộ.
Tô Viên Viên nhẹ nhàng thở phào:【May mắn đời trước ta ở cùng thư sinh, nhìn hắn nỗ lực tiến tới ta cũng ngượng ngùng lười biếng, học hết cả ngôn ngữ các loài động vật, bằng không hôm nay cũng không biết câu thông cùng chúng nó thế nào. Chuyện ở đây ổn rồi, đi cứu người thôi!】
Tô Viên Viên vận khởi pháp lực, một chiêu thiên cân trụy lập tức khiến cho thùng xe trầm xuống, đè nặng săm lốp bắt đầu giảm tốc độ. Nàng lại vận lên một trận gió to khiến cho tài xế không thể không lái xe tới sát dìa đường. Chỉ cần thay đổi lộ tuyến xe vận tải thì Phương Lập Triết sẽ an toàn, đúng chứ?
Lúc này tài xế xuyên qua gương chiếu hậu thấy đám chó ngồi ven đường, tức khắc cả kinh, "Sao lại thế này? Kia không phải đám chó chúng ta bắt được sao? Sao đều đi xuống hết rồi?"
"Mau dừng xe xuống nhìn xem, đám chó đó đều báo cáo lên trên rồi, thiếu con nào sẽ trừ vào hoa hồng của chúng ta!"
Hai người vội vàng dừng xe chạy xuống xem xét. Tô Viên Viên đương nhiên phải bảo vệ đám chó đó, nàng trực tiếp nhảy đến cản trước mặt bọn họ, gồng mình gầm nhẹ uy hiếp.
Rõ ràng chỉ là một con chó pomeranian nho nhỏ khoảng hai tháng tuổi, hai tên trộm chó lại cảm giác sợ hãi, bất tri bất giác lui ra phía sau vài bước, sau đó thì thẹn quá thành giận, xoa xoa tay hằm hè: "Tiểu súc sinh, dám chống đối ông nội mi! Hôm nay chúng mày đừng hòng chạy!"
Tô Viên Viên đang muốn giáo huấn bọn họ, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến thanh âm một người đang nói chuyện điện thoại, đúng là Phương Lập Triết đang chất vấn Phùng Huy vì sao còn chưa tới, mà lúc này, con đường bên trái phía trước lại có một chiếc xe tải đang nhanh chóng lao tới. Tô Viên Viên kinh hãi, vội vàng chạy tới chỗ Phương Lập Triết, quay đầu lại hướng về đám chó hô vài tiếng, "Đừng cắn người, hù dọa bọn họ! Đợi chút nữa ta tới cứu các ngươi!"
"Gâu gâu gâu!"
Được đáp lại, Tô Viên Viên tạm thời mặc kệ chúng nó, toàn lực chạy về phía Phương Lập Triết, nghĩ phải cứu người thế nào mới không có vẻ đột ngột, chỉ có cách duy nhất là giả bộ hoảng hốt chạy loạn, đánh bậy đánh bạ đẩy Phương Lập Triết ra mới bình thường một chút. Ai ngờ đúng lúc nàng chuẩn bị nhào tới, Phương Lập Triết lại đột nhiên lại ngã nghiêng qua một bên, mà chiếc xe tải kia cũng lệch khỏi quỹ đạo, đâm sầm vào lan can ven đường!
Tô Viên Viên khựng lại, nhìn nhìn Phương Lập Triết, lại nhìn qua xe tải, nghĩ mãi không hiểu vì sao hắn đột nhiên thoát được, nàng chạy trước người Phương Lập Triết, làm bộ dáng xác nhận chủ nhân, nơi này ngửi ngửi, nơi đó chạm chạm, cuối cùng xác định Phương Lập Triết không sao hết, trừ bỏ bị kinh hãi tim đập hơi nhanh thì hoàn toàn không thành vấn đề.
【Ha hả, Phương Lập Triết căn bản không cần ta cứu. 001 ngươi nghĩ sai rồi đi? Vừa rồi là thế nào? Sao ta cảm giác giống như có kết giới? Trên người hắn có pháp bảo? Thế giới này có tu luyện giả?】
【Đang kiểm tra đo lường, số liệu có chút lệch lạc. Bất quá thế giới này cũng không có tu luyện giả hoặc yêu tinh khác, tạm thời không có ảnh hưởng gì, ký chủ không cần để ý, ta sẽ tra tìm nguyên nhân. 】
Tô Viên Viên lại lần nữa sinh ra cảm tưởng "muốn ngươi có tác dụng gì", bất quá nếu không có 001, nàng đến bây giờ còn tu không ra cái đuôi thứ hai đâu, cho nên nàng chỉ lắc đầu cảm thán một câu,【Quả nhiên không có ai là vạn năng. Không sao hết, ngươi cũng chỉ là tân sinh hệ thống, không cần vội, cứ từ từ tra đi.】
Phương Lập Triết từ trên mặt đất bò dậy, nghe được từ di động bên cạnh truyền ra tiếng Phùng Huy dối trá quan tâm, nhạy bén nhận ra khẩn trương cùng vui sướng trong giọng nói đối phương. Hắn cũng từng là cao tài sinh hệ biểu diễn, bản lĩnh nhận biết và khống chế cảm xúc trong ngôn ngữ thực tinh chuẩn, hắn tin tưởng chính mình tuyệt đối không nghe lầm. Nghĩ tới Phùng Huy hẹn hắn tới đây lại không xuất hiện, mà hắn thì thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cộ, sống lưng lạnh toát, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Hắn trực tiếp cúp điện thoại, nhìn xe tải báo cảnh. Vị trí hắn dừng xe cũng không có vấn đề, chỉ là nhìn kỹ thì có thể phát hiện cái ngã tư đường này là nơi thực dễ xảy ra chuyện. Đây xem như sai sót trong quy hoạch giao thông, nếu không phải vì chờ Phùng Huy, hắn cũng sẽ không dừng ở nơi này. Xe tải khẳng định phải chịu trách nhiệm toàn bộ, vì tránh tạo thành tranh cãi, hắn quyết định chờ cảnh sát giao thông tới giải quyết vấn đề rồi mới đi.
Lúc sau hắn quay qua nhìn Tô Viên Viên, lại ngẩng đầu quan sát bốn phía, nghi hoặc nói: "Tiểu gia hỏa, chủ nhân của ngươi đâu?"
Tô Viên Viên xoay người qua phương hướng đám chó kia kêu vài tiếng, bên kia lập tức vang lên tiếng chó sủa ồn ào, hết đợt này tới đợt khác. Phương Lập Triết nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện xa xa có một chiếc xe vận tải đỗ lại, phía sau xe hình như có vài chục con chó khác. Hắn thử thăm dò ôm Tô Viên Viên lên, thấy nàng không phản kháng, cười vuốt vuốt lưng nàng, lại xoa bóp lỗ tai nho nhỏ, vừa đi vừa nói: "Ngươi chạy lạc phải không? Ta đưa ngươi trở về, về sau đừng chạy loạn, trên đường cái nhiều xe cộ, không an toàn."
Tô Viên Viên kêu nhỏ hai tiếng, ngoan ngoãn ghé vào ngực Phương Lập Triết, nàng cho rằng mình sẽ cần thời gian để tập quen với người này, không nghĩ tới cái ôm này lại thực ấm áp, thực phù hợp, thật ra làm nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Phương Lập Triết đi đến phía sau xe vận tải, vừa định trả Tô Viên Viên trở về, liền thấy hai người kia bị mấy chục con chó vây quanh, toàn bộ đều đè thấp thân thể gầm gừ uy hiếp, mà trong tay hai người kia đều cầm gậy gộc, như là muốn đánh. Tình cảnh này...... nhìn thế nào cũng cảm thấy có điểm không đúng a!
Phương Lập Triết nhíu mày hỏi: "Các anh là ai? Từ đâu ra nhiều chó như vậy?"
"Chúng tôi chuyên buôn bán sủng vật, không nhốt kỹ để chúng chạy ra." Tài xế không kiên nhẫn mà hua hua gậy gộc, "Không có chuyện của anh, mau rời đi, bằng không bị chó cắn chúng tôi không phụ trách."
Phương Lập Triết nhìn đám chó, nói: "Nếu chỉ là buôn bán bình thường, chúng nó cũng sẽ không hung dữ như bây giờ." Hắn đánh giá biểu tình hai người, thử nói, "Đám chó này là bị các anh bắt trộm?"
"Mày nói cái gì?! Một người bán chó còn cần cùng chúng nó bồi dưỡng cảm tình? Người ngoài thì biết cái gì, mau cút đi, thiếu xen vào việc người khác!"
Phương Lập Triết không vô nghĩa nữa, lấy điện thoại báo nguy, lần này chính là hoài nghi có người trộm chó số lượng lớn. Hai người kia cầm gập muốn đập vào người Phương Lập Triết, bị hắn tránh thoát còn muốn lao qua cướp điện thoại nề hà đám chó kia vây bọn họ quá gắt gao, làm họ động không dám động.
Phương Lập Triết thấy thế cười lạnh: "Rốt cuộc là thế nào, chờ cảnh sát tới rồi nói sau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT