Tiểu Bạch hồ vừa nghe Phó Tuyết Tình nói lập tức tạc mao, nhảy dựng lên cào một vuốt vào tay ả, thân mình gồng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Phó Tuyết Tình hét lớn, ôm lấy mu bàn tay rớm máu lui về phía sau vài bước, "Trác Phong! Con chó đó sao dám cào người?"

Trác Phong nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng Tiểu Bạch hồ, "Tiểu Bạch chỉ không hữu hảo với kẻ bụng dạ khó lường." Hắn nhìn Phó Tuyết Tình nhíu máy, không chút lưu tình nói, "Phó đồng học, tôi nói rồi, tôi không thích nhìn thấy mặt cô, thỉnh cô cách xa tôi ra, cô cùng Trác Nhất Thần yêu hận tình thù không liên quan gì tới tôi. Nếu không phải hai người các ngươi tìm tôi phiền toái, tôi căn bản không quen biết các người, thỉnh cô đừng tiếp tục lấy tôi ra làm tấm mộc, nếu không tôi sẽ khống cáo cô tội quấy rối công dân."

【Nói rất hay!】Tiểu Bạch hồ cực kỳ vừa lòng thái độ này, nàng thu hồi móng vuốt cọ cọ cằm hắn, quay quavnhìn Trác phu nhân bên cạnh lại thấy thị đang tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

A? Khiếp sợ? Lấy tính cách Trác phu nhân, nhìn thấy người đáng ghét không nên khinh thường khinh thường sao? Tiểu Bạch hồ nhìn thị nghiêng nghiêng đầu, trong nguyên tác, thẳng đến cuối cùng Trác phụ mới tiết lộ Trác Phong là con của mình, hình như ngoài lão ta thì không ai còn biết chuyện. Nhưng xem biểu tình Trác phu nhân lúc này, chẳng lẽ thị cũng biết?

Trác phu nhân nhìn chằm chằm gương mặt Trác Phong, thanh âm hơi hơi run rẩy, "Cậu, cậu cũng họ Trác? Cậu không phải cô nhi sao?"

Trác Phong nhíu nhíu mi, "Tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới ngài."

Trác phu nhân hít sâu một hơi, đại khái cũng nhận thấy mình thất thố, thị tỏ ra lơ đãng vuốt vuốt tóc mai, liếc Trác Phong một cái rồi xoay người bước nhanh rời đi.

Phó Tuyết Tình vừa bị khinh thường, ả nỗ lực thẳng lưng ưỡn ngực không muốn bị Trác phu nhân xem nhẹ, nhưng không ngờ tới thị căn bản không thèm để ý, giống như ả chỉ là một con chó con mèo ven đường, nhìn cũng không nhìn trực tiếp quay người rời đi. Phó Tuyết Tình ngẩn người, thấy Trác Phong cũng tính toán rời đi, theo bản năng ngăn hắn lại, chất vấn, "Trác Phong! Cậu không có tâm sao? Tôi có từng thương tổn cậu chưa? Những phiền toái lúc trước có lần nào do tôi tạo thành sao? Cậu làm vậy là có ý gì? Vừa nãy rõ ràng mẹ Trác Nhất Thần đang nhục nhã tôi, cậu nói giúp tôi một câu không được sao? Cậu trả lời như thế tôi còn mặt mũi nào gặp người?"

Tiểu Bạch hồ lại lần nữa vươn ra móng vuốt, hướng ả nhe răng. Tuy vẻ ngoài nàng rất đáng yêu, nhưng mỗi khi hung lên đều có một cỗ khí thế đè ép xuống mục tiêu. Phó Tuyết Tình sợ tới mức lùi lại vài bước, mặt cắt không còn giọt máu, lại vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: "Trác Phong! Cậu thật quá đáng, đã không giúp tôi thì thôi, cư nhiên còn để chó cào tôi, nhỡ tôi nhiễm bệnh chó dại cậu có thể phụ trách sao?"

Trác Phong nhăn chặt mày, lãnh đạm nói: "Tôi sẽ nói chuyện này cho viện trưởng, đồng thời phụ trách phí dụng vắc-xin phòng bệnh cho cô, còn những việc khác, tôi không có nghĩa vụ trợ giúp."

Trác Phong phát hiện cùng Phó Tuyết Tình giảng đạo lý căn bản vô dụng, ả chỉ sống trong thế giới của mình, chưa bao giờ nghĩ mình sai, ngay cả biểu hiện áy náy lúc trước xem ra cũng chỉ dừng lại ở mặt ngoài mà thôi, như công chúa bố thí khất cái, căn bản không để trong lòng. Một khi đã như vậy, hắn cũng không muốn nói nhiều mà làm gì, tiền thuốc men nên chi trả hắn sẽ thông qua viện trưởng gửi cho ả, về sau gặp lại thì đi đường vòng là được.

Phó Tuyết Tình không ngăn cản được Trác Phong, chỉ phải trơ mắt nhìn hắn bước đi, ả tức giận lấy cây cối ven đường phát tiết, dẫm đạp không ngừng.

Tiểu Bạch hồ ghé vào vai Trác Phong nhìn ra sau, thấy Phó Tuyết Tình làm vậy cũng không kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đây mới là gương mặt thật của ả. Lúc trước Phó Tuyết Tình có tiền, có "bạn bè", có người theo đuổi, còn có thanh mai trúc mã, ả chính là tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, tự nhiên lúm đồng tiền như hoa, ôn nhu kiều tiếu, dù có điểm tùy hứng cũng sẽ được tha thứ, coi như bướng bỉnh đáng yêu. Nhưng từ hành vi tùy tiện kéo tấm mộc mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả là có thể nhìn ra bản chất ích kỷ đã ăn sâu vào máu, ả ta căn bản không thèm suy xét cảm thụ của người khác.

Ả cùng Trác Nhất Thần là thanh mai trúc mã mười mấy năm sao có thể không hiểu biết tính tình của gã? Sự tình đều nháo thành như vậy, ả ta còn có mặt mũi đến trước mặt Trác Phong nói ả không làm nên tội? Xét đến cùng chính là bởi ả quá ích kỷ, chỉ yêu chính mình. Nguyên quỹ đạo vì làm nổi bật cái loại không khí hoan hỉ oan gia ầm ĩ nhưng ngọt ngào của ả cùng Trác Nhất Thần, mới làm mơ hồ rất nhiều khuyết điểm trên người bọn họ, thậm chí còn có người cảm thấy bọn họ thương tổn người khác đều là vô tâm, là niên thiếu khinh cuồng, là ngoài ý muốn, là hiểu lầm, là hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng. Còn Trác Phong chỉ vì một sai lầm thời niên thiếu của Trác Nhất Thần mà ghi hận nhiều năm đến thế, còn giấu mình trong bóng tối phá đổ công ty Trác gia thật sự là tâm cơ quá nặng, tư tưởng cũng âm u đen tối.

May mắn những kẻ nghĩ như vậy chỉ là số ít, đại bộ phận người đọc đều cảm thấy Trác Phong mới là người bị hại, nhắn lại hy vọng có người mang tới hạnh phúc cho hắn. Nếu không Tiểu Bạch hồ sẽ không xuất hiện trong thế giới này, và Trác Phong sẽ vẫn thê thảm như trong quỹ đạo nguyên bản.

Tiểu Bạch hồ đột nhiên hiểu ra lần trước vì sao nàng đột nhiên nhận được nhiều điểm nguyện lực như vậy, trừ bỏ vì nàng thay đổi vận mệnh của rất nhiều cô nhi, còn vì nàng nhiều lần vạch trần gương mặt thật của Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình, khiến nội tâm âm u của họ bại lộ ở trước công chúng, hoàn toàn thay đổi hình tượng của họ. Loại thay đổi này sẽ dần dần ảnh hưởng đến vận mệnh của hai người, nên nàng mới nhận được điểm nguyện lực nhiều gấp mấy lần ngày thường.

Hiện tại không phải Phó Tuyết Tình đã lộ ra một mặt ích kỷ tùy hứng, không thèm nói lý sao? Nếu Trác Nhất Thần không gãy chân mà luôn ở bên người chiếu cố ả, ả vẫn sẽ là tiểu công chúa thiên chân ngây thơ, còn có thể phát phát thiện tâm bồi thường Trác Phong, đâu giống như bây giờ - táo bạo phẫn nộ vì cầu xin giúp đỡ mà không được.

Quả nhiên là rút dây động rừng, bất luận một thay đổi nào, dù chỉ rất nhỏ, đều có khả năng mang lại vô số biến số khiến tương lai thay đổi. Nếu có thể nhìn thấu những biến số này, đi một bước xem mười bước, sẽ mang đến hiệu quả làm ít công to. Tiểu Bạch hồ mạc danh lâm vào trạng thái ngộ đạo, linh lực trong cơ thể vận chuyển thật nhanh, thẳng đến khi được Trác Phong đặt xuống đệm mềm ở cửa hàng sủng vật mới hồi phục tinh thần.

Trác Phong lo lắng sờ sờ đầu nàng, hỏi: "Từ nãy sao ngươi im ắng vậy? Ngươi sợ hãi sao? Hay là bị thương?" Hắn cầm lấy móng vuốt Tiểu Bạch hồ nâng lên nhìn nhìn, "Về sau đừng cào người, ngươi còn nhỏ, lỡ không cẩn thận làm chính mình bị thương thì sao."

Tiểu Bạch hồ còn tưởng rằng hắn vì nàng đả thương người mà không cao hứng đâu, không ngờ lại là sợ nàng bị thương, tức khắc không còn lời nào để nói. Đối với Trác Phong nàng hẳn là một con sủng vật đi? Hắn làm như vậy thật sự ổn chứ? Không sợ chiều hư nàng về sau nơi nơi chọc phiền toái sao?

Bất quá Trác Phong phản ứng như vậy làm nàng thực cảm động, dù sao nàng cũng chả phải sủng vật thật sự, có sủng nàng lên trời cũng không hư được! Tiểu Bạch hồ một cao hứng liền nhảy dựng lên xoay xoay vài vòng, rồi bổ nhào lên vai Trác Phong cọ cọ mặt hắn.

Trác Phong xem Tiểu Bạch hồ lại sinh động lên mới yên tâm cười cười, đúng lúc người giao cơm hộp tới, Phương Lâm Lâm kêu bọn họ qua ăn. Trác Phong ngồi xuống bàn cơm chuyện thứ nhất chính là nhặt hết rau thơm trong canh mình cùng Tiểu Bạch hồ ra, sau đó chọn cà rốt trong phần ăn của mình chuyển sang cho Tiểu Bạch hồ, lại kẹp ớt xanh trong chén của nàng sang trong chén mình.

Phương Lâm Lâm nhìn hắn tấm tắc bảo lạ, "Tiểu tử này, em chiếu cố Tiểu Bạch cẩn thận tỉ mỉ quá đấy, làm bà chị này chẳng còn gì để làm nữa. Vốn dĩ còn nghĩ đợi đến lúc mi không cần Tiểu Bạch nữa sẽ đưa nàng cho chị đâu, xem ra chỉ là mơ mộng hão huyền."

Trác Phong cười cười, lắc đầu nói: "Em không có khả năng không cần Tiểu Bạch, nàng là người nhà, bọn em khẳng định sẽ cùng nhau sinh hoạt cả đời."

"Nhưng nếu về sau bạn gái em không thích nàng thì sao?" Phương Lâm Lâm tựa hồ cảm thấy khả năng rất có thể thành, mắt sáng rực lên, "A? Nếu là về sau bạn gái em không thích Tiểu Bạch, vậy đưa nàng đến đây được không? Chị đây sẽ chăm sóc thật tốt!"

Ai ngờ Trác Phong không chút nghĩ ngợi nói: "Tiểu Bạch là quan trọng nhất, nữ sinh không thích nàng sẽ không bao giờ trở thành bạn gái của em."

Tiểu Bạch hồ tán thưởng nhìn Trác Phong, khẽ kêu hai tiếng như làm nũng. Phương Lâm Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, "Thế còn lúc mang thai sinh bảo bảo thì sao, như tên nhóc vừa được đưa về hôm qua đấy, chó Bắc Kinh a, chủ nhân nhóc cũng rất thích nhóc đấy chứ, nhưng bởi vì mang thai, luyến tiếc khóc chết đi sống lại nhưng vẫn phải đưa về. Có đôi khi bởi vì một số việc mà bất đắc dĩ không thể dưỡng sủng vật, nhỡ bạn gái em ban đầu nói không ngại, nhưng khi kết hôn mang thai lại để ý thì sao, em có thể bỏ vợ bỏ con sao? Đây đều là vấn đề hiện thực, cứ coi chị là đường lui cho Tiểu Bạch đi, mặc kệ về sau em có đi xa đến đâu, chắc chắn phải lưu trữ số di động của chị, luôn luôn hoan nghênh em đưa Tiểu Bạch về đây."

Tiểu Bạch hồ vẫn là lần đầu tiên nghe được có khả năng này, nàng ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, nàng bảo hộ Trác Phong là một lòng vì tốt cho hắn, nhưng nếu bạn lữ tương lai của hắn không thích nàng thì sao? Chẳng lẽ nàng phải tránh ở chỗ tối lặng lẽ bảo hộ? Vậy cũng quá nghẹn khuất đi? Nàng lập tức hỏi 001:【Nhiệm vụ của ta hoàn thành tới đâu rồi?】

001 thống kê số liệu, hồi phục: 【Nhiệm vụ bảo hộ ở thế giới này đã hoàn thành 50%.】

Mới có 50%! Trước khi Trác Phong học xong đại học tìm được bạn lữ, cũng không biết có thể hoàn thành 50% còn lại hay không. Tưởng tượng đến giả thiết Phương Lâm Lâm nói có khả năng trở thành sự thật, Tiểu Bạch hồ ỉu xìu cúi đầu ghé lên mặt bàn, hết cả hứng thú đối mỹ thực. Trác Phong là nhân loại đầu tiên nàng gặp được sau khi đến nhân gian, vậy mà qua không được mấy năm nữa đã phải tách ra, chán quá đi thôi.

Đúng lúc này, Trác Phong vẫn luôn nhíu mày suy tư cuối cùng cũng mở miệng: "Cũng có khả năng này, nếu nói như vậy, em cùng Tiểu Bạch quá cả đời là được, lại không ai quy định nhất thiết phải cưới vợ sinh con."

"A???" Phương Lâm Lâm trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, dựng thẳng ngón cái bội phục, "Trâu! Quá trâu bò! Vì những lời này, chị đây hoàn toàn nhận thua, Tiểu Bạch không chọn sai người a. Tới tới, chạm ly, chị chúc em cùng Tiểu Bạch vĩnh viễn vui vẻ như vậy!"

Trác Phong bưng ly đồ uống chạm chạm, Tiểu Bạch hồ vểnh tai đứng lên, vui sướng nhìn Trác Phong, đôi mắt mị thành trăng non, lập tức nhảy vào lòng hắn. Trác Phong cúi đầu nhìn nàng, nàng ngửa đầu nhìn Trác Phong, một người một hồ ly đối diện thế nhưng cho người ta một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

Phương Lâm Lâm lập tức cầm di động chụp lại cảnh này, up lên Weibo:【Một đôi chủ sủng làm người đố kỵ!!! *cây đuốc* *thiêu* *thiêu* *thiêu*】

Đang ăn ngon, các võng hữu đột nhiên không kịp đề phòng bị tắc cẩu lương nghẹn họng, sôi nổi nhắn lại thảo phạt Phương Lâm Lâm.

【Aaaaaaaaa, ngươi không có lương tâm, chính mình phải ăn cẩu lương thì thôi, làm gì chạy qua độc hại chúng ta?!】

【Thật quá đáng, chủ sủng đáng yêu như vậy sao tới tận bây giờ mới khoe ra? Mau phát địa chỉ cửa hàng!!! Ta cũng phải đi mua một bé cún đáng yêu thế kia!】

【Quá ngọt! Lần đầu tiên ăn cẩu lương không phải ăn tình lữ, thế nhưng bị một đôi chủ sủng ngọt tới rồi, cầu thêm ảnh! Thêm ảnh! Càng nhiều càng tốt!!!】

【Tiểu Bạch lại lần nữa manh ra level mới, ở trong lòng chủ nhân càng đáng yêu a! Manh quá manh quá đi! Xoa xoa xoa cọ cọ cọ, muốn ôm muốn ôm muốn ôm! 】

Phương Lâm Lâm cười toe toét xem bình luận. Ta đây không thể làm chủ nhân Tiểu Bạch, nhưng không phải còn hàng đống người cùng chung cảnh ngộ sao? Trong lòng lập tức trở lại cân bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play