Phương Lâm Lâm nhiệt tình giữa lại, Trác Phong cũng không thể trực tiếp chạy lấy người, liền đi theo cô vào cửa hàng sủng vật nói rõ phiền toái của mình.
"Tôi cũng biết một chút về việc chăm sóc động vật, lúc trước nuôi nấng chó hoang từng tra một ít tư liệu. Tôi thật sự cần cấp bách một phần công tác, cũng thực thích nơi này, nhưng tôi từng đắc tội người khác, mỗi lần tìm được công việc, hắn đều sẽ kêu mấy tên lưu manh quấy rầy làm lão bản sa thải tôi. Cửa hàng này chỉ có một mình chị, tôi không thể tới làm được, như thế sẽ mang phiền toái cho cô, cảm ơn."
Phương Lâm Lâm nhìn nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Cậu nhìn qua chính là đệ tử tốt nha, lại còn nuôi nấng nhóc cún đáng yêu này tốt như vậy, không giống loại người gây chuyện này đắc tội với người khác a." Phương Lâm Lâm lại nhìn nhìn Tiểu Bạch hồ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy người có thể đối xử tử tế với sủng vật còn sợ hãi liên lụy người khác không nên là một học sinh hư, liền hỏi tiếp, "Có thể nói rõ tình huống cụ thể sao? Tôi chủ cửa hàng này, đối với tôi lưu mahn quấy rối không phải chuyện gì lớn. Nhưng tôi muốn nghe sự thật, như vậy tôi mới có thể phán đoán chính xác có nên mời cậu tới làm hay không."
Trác Phong nghe ra cô rất tự tin, là thật sự không sợ rắc rối, đại khái có chút bối cảnh, châm chước một lát liền quyết định ăn ngay nói thật, "Mấy ngày trước có một vị nữ đồng học trong trường học thổ lộ với tôi, tôi cự tuyệt, thanh mai trúc mã của cô ấy hiểu lầm tôi chủ động tiếp cận vị nữ sinh kia, cho nên nhiều lần giáo huấn tôi, còn suýt nữa hành hạ chết mấy con chó hoang tôi nuôi nấng. Sau đó hình như hai người họ có tranh cãi về việc này, làm cho vị nam sinh kia hiểu lầm càng sâu, tìm một đám lưu manh quấy rối khiến tôi bị đuổi việc mấy lần. Sự tình chính là như vậy, tôi cũng không biết bọn họ rốt cuộc có thể làm tới mức nào, nếu không tiện cô cũng không cần khó xử, tôi có thể tìm tới địa phương khác thử thời vận."
Phương Lâm Lâm đột nhiên vỗ bàn, cả giận: "Thứ người gì đây chứ, cư nhiên muốn hành hạ động vật? Quá ngoan độc! Cậu cứ yên tâm, nếu lời câu nói là sự thật, cậu cứ tới đây làm việc, ai cũng không cần sợ. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ thông tri cho cậu, mặc kệ cậu có thể tới làm hay không, cậu cho tôi số điện thoại đi."
Trác Phong không ngờ cô thật sự muốn mời mình, vội lấy ra giấy bút viết số bàn cô nhi viện giao cho cô, "Tôi không có di động, dãy số này trước 7 giờ sáng và sau 7 giờ tối tôi đều có thể tiếp, chỉ cần nói tìm Trác Phong là được, cảm ơn chị."
"Trước đừng nói, chờ cậu tới đi làm lại cám ơn sau cũng được." Phương Lâm Lâm xua xua tay, thả tờ giấy vào ngăn kéo.
Trác Phong nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy nói: "Tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt."
"Cậu đi luôn sao?" Phương Lâm Lâm trông mong mà nhìn Tiểu Bạch hồ, có chút luyến tiếc. Đang tiếc trời trời sắp tối rồi, Trác Phong lại là học sinh, nàng do dự một hồi nhưng cũng không giữ lại, "Tạm biệt, đi đường cẩn thận, chăm sóc Tiểu Bạch cho tốt nhé."
Trác Phong nghĩ công tác này là Tiểu Bạch hồ tìm cho hắn, còn mê hoặc người ta đến nỗi không muốn xa rời thì phì cười. Hắn ôm Tiểu Bạch hồ trở lại ký túc xá, nhịn không được cao hứng nói: "Công việc này chắc ổn thỏa rồi, vừa rồi ta nói đều là sự thật, hình như cô ấy không sợ đám người kia, hẳn là đã có biện pháp đối phó."
Hắn không đoán sai, sau khi hắn đi, Phương Lâm Lâm gọi cho bí thư của thị trưởng nhờ hắn hỗ trợ tra rõ chuyện này. Bí thư làm việc cực nhanh, ngay tối hôm đó đã điều tra rõ ràng tư liệu cơ bản của Trác Phong cùng với gút mắc giữa hắn và hai người Trác Nhất Thần, Phó Tuyết Tình. Phương Lâm Lâm luôn luôn yêu thích tiểu động vật, thấy Trác Nhất Thần cư nhiên thật sự thiếu chút nữa hành hạ chết mấy chỉ chó hoang, bao gồm cả Tiểu Bạch hồ, ấn tượng đối Trác Nhất Thần tụt ngay tới âm vô cực, đồng thời cũng vô hạn đồng tình Trác Phong, đang yên đang lành tự dưng gặp phải não tàn.
Cô vừa nhìn liền biết, đây rõ ràng là Trác Nhất Thần và Phó Tuyết Tình cùng đám phú nhị đại ăn no rửng mỡ chơi đùa thách đố nhau, chẳng qua Trác Phong xui xẻo đi ngang qua bị vô tội liên lụy vào mà thôi. Loại này não tàn, ai gặp phải người đó hộc máu! Cô không phải người thích xen vào việc người khác, nhưng chỉ bằng Trác Nhất Thần thiếu chút nữa giết chết Tiểu Bạch hồ, chuyện này cô nhất định phải quản! Sống từ đó tới giờ cô còn chưa bao giờ gặp được bé cưng nào đáng yêu như Tiểu Bạch hồ đâu, nói cái gì cũng không thể để nàng cùng chủ nhân chịu đói!
Phương Lâm Lâm là người thẳng tính, nói quản liền quản, sáng sớm hôm sau liền gợi điện tới cô nhi viện mời Trác Phong tới làm. Lương ngày 100 nguyên, bao ăn hai bữa, giữa trưa và buổi tối mỗi ngày đi cửa hàng cho sủng vật ăn, tắm rửa cho chúng, hỗ trợ sửa sang lại kệ để hàng, tổng cộng bốn giờ, yêu cầu duy nhất là mỗi ngày phải mang theo Tiểu Bạch hồ tới cùng.
Trác Phong vui sướng đáp ứng, trở lại ký túc xá bế Tiểu Bạch hồ lên hôn vài cái, "Tiểu Bạch ngươi đúng là phúc tinh của ta! Từ khi gặp được ngươi mọi việc đều trở nên thuận lợi hơn nhiều! Công việc người tìm cho ta quá tốt! Cửa hàng sủng vật cách không xa, công tác lại không vất vả, hơn nữa ta vốn thích tiểu động vật, quả thực tốt hơn công tác trước kia cả trăm lần! Lão bản còn bao chúng ta hai bữa cơm, tiền kiếm được có thể lưu trữ toàn bộ để thuê nhà! Còn có a, lão bản cư nhiên thật sự có thể bãi bình Trác Nhất Thần, ta thật không dám tin mọi chuyện có thể kết thúc nhan như vậy!"
Tiểu Bạch hồ vẫn là lần đầu tiên nhìn đến hắn biểu lộ vui mừng rõ như vậy, dỡ xuống mặt nạ thành thục ổn trọng, lộ ra sức sống của thiếu niên mười tám tuổi. Đây mới là bộ dáng Trác Phong nên có, mà không phải vì sinh hoạt khốn khổ, đồng học chèn ép mà trở nên càng ngày càng trầm mặc ít lời. Nàng cũng cao hứng nhảy nhảy khắp giường, cùng Trác Phong chia sẻ niễm vui.
Trác Phong bổ nhào vào bên cạnh nàng ôm nàng lăn một cái, mặt chôn trong bộ lông xoã tung, nhắm mắt lại nói: "May mắn có ngươi bồi ta cùng nhau vượt qua quãng thời gian không vui vẻ này."
【Về sau ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi!】Tiểu Bạch hồ cọ cọ mặt hắn đáp lại, lại chỉ phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng giống như đang làm nũng, lại khiến Trác Phong tức cười.
"Có đôi khi ta đều hoài nghi ngươi là tiểu yêu tinh, trên đời sao có thể tồn tại đông vật hiểu chuyện như ngươi a!" Trác Phong cười tươi rói điểm điểm chóp mũi nàng, "Bất quá liền tính ngươi là tiểu yêu tinh ta cũng không sợ, có ngươi bồi ta, ta sẽ không bao giờ sợ cô đơn nữa."
Hôm sau Trác Phong đi học cũng cảm thấy thực nhẹ nhàng vui vẻ, vừa kết thúc giờ học buổi trưa liền vội vàng chạy ra trường học đáp xe buýt đi cửa hàng sủng vật. Tiểu Bạch hồ đã tính chuẩn thời gian tự mình tới đó, Phương Lâm Lâm ôm nàng yêu thích không buông tay, cảm giác sâu sắc chính mình mời Trác Phong là cử chỉ quá sáng suốt, trực tiếp kêu bốn đồ ăn một canh tới chúc mừng Trác Phong ngày đầu tiên khởi công.
Trác Phong nhận ra tiêu chí trên hộp đồ ăn, chầu cơm này ít nhất cũng phải bốn trăm nguyên. Hắn vừa mở miệng muốn nói liền thấy Tiểu Bạch hồ nhảy tới trên bàn nhìn chằm chằm đồ ăn hai mắt sáng lấp lánh. Phương Lâm Lâm vốn định lấy thịt hộp cùng cẩu lương cho Tiểu Bạch hồ, vừa thấy nàng nhảy lên bàn liền buồn cười: "Ngươi cũng muốn ăn cái này? Trác Phong ngươi ngày thường đều cho nàng ăn cái gì nha? Ta cầm vài loại khẩu vị cẩu lương cho nàng chọn, nàng nhìn cũng không nhìn."
Trác Phong xoa xoa đầu Tiểu Bạch hồ nói: "Nàng thích cùng ăn cơm như người bình thường."
"A? Vậy không được! Rất nhiều đồ vật tiểu cẩu đều không thể ăn, đặc biệt là đô ăn nhiều gia vị, không phải cậu nói mình đã tra tư liệu sao?" Phương Lâm Lâm trừng lớn mắt, nhìn Tiểu Bạch hồ vẫn còn khỏe mạnh nhảy nhót cảm giác thực không thể tưởng tượng.
Trác Phong sờ sờ mũi, xấu hổ, "Ta biết, nhưng là nàng thích ăn ngon, còn đặc biệt thích đồ ăn khẩu vị nặng như gà nướng, gà hun khói linh tinh. Lão bản không cần lo lắng, Tiểu Bạch ăn rất lâu rồi đều không thành vấn đề, có lẽ do nàng tương đối đặc thù đi."
Tiểu Bạch hồ nhìn Phương Lâm Lâm còn đang chần chờ, có chút sốt ruột mà dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cái bàn, thúc giục bọn họ nhanh ăn đi. Phương Lâm Lâm vừa thấy liền vui vẻ, thử thăm dò gắp cho nàng một miếng thịt, thấy nàng nhanh chóng nhai nuốt, có vẻ như thật sự rất thích ăn cũng hơi hơi yên tâm, cùng Trác Phong bắt đầu ăn cơm.
Trác Phong đặt một chén cơm nho nhỏ trước mặt Tiểu Bạch hồ, thường thường gắp đồ ăn bỏ vào cho nàng, Tiểu Bạch hồ thỏa mãn, ngoan ngoãn cúi đầu không ngừng ăn. Phải biết rằng nàng mấy ngày nay đi theo Trác Phong chịu khổ, vẫn luôn ăn màn thầu, mì sợi, dưa muối, lại được ăn đến loại mỹ vị như thế này quả thực hạnh phúc đến muốn khóc. Nơi này cũng không biết là chuyện như thế nào, một nơi có thể săn thú cũng không có, bằng không nàng đã sớm tự mình động thủ cơm no áo ấm!
Đang ăn ngon lành, thanh âm 001 vang lên:【Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng bùa đen dủi x1, 3 điểm nguyện lực. Đồng thời được thêm: Làm Trác Phong cảm thấy vui vẻ 1 điểm nguyện lực, gián tiếp đả kích Trác Nhất Thần 1 điểm nguyện lực, hiện tại tổng cộng có 28 điểm nguyện lực, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.】
【28 điểm, lại thêm 72 điểm nữa là có thể mở miệng nói chuyện! Tiếp tục nỗ lực!!!】Tiểu Bạch hồ hưng phấn, ăn càng vui vẻ.
Phương Lâm Lâm sợ nàng nghẹn, vội lấy cho nàng chén canh, dặn dò: "Chậm một chút chậm một chút, lại không ai đoạt của ngươi, uống chút canh đi."
Tiểu Bạch hồ ngẩng đầu, mũi nhỏ nhíu nhíu xoay đầu qua một bên, không đợi Phương Lâm Lâm nghi hoặc, Trác Phong cầm chén qua chọn hết rau thơm ra, giải thích: "Nàng không thíhc ăn rau thơm, lấy hết ra thì tốt rồi."
Quả nhiên chờ hắn chọn hết Tiểu Bạch hồ liền uống. Phương Lâm Lâm nhìn nhìn chén nàng, lại nhìn chén Trác Phong, cười nói: "Thật là chủ nào sủng nấy, liền yêu thích cũng giống nhau như đúc, đều không ăn rau thơm."
Trác Phong xua xua tay trả lời: "Chỉ là trùng hợp thôi, cũng có rất nhiều thứ không giống nhau, Tiểu Bạch có sở thích của chính mình."
Lát sau, Trác Phong lại chọn hết ớt cay trong đồ ăn cho Tiểu Bạch hồ, đồ ăn của chính hắn thì nhặt cà rốt ra, hai thức này không cần ném, bọn họ trao đổi một chút là có thể ăn, còn rất bổ sung cho nhau. Phương Lâm Lâm nhìn bộ dáng ăn ý kia thì hâm mộ không thôi, ngồi cắn cắn đầu đũa đánh giá Tiểu Bạch hồ, nếu cho nàng xứng đôi có thể sinh ra một đám nhóc đáng yêu nữa không nhỉ?
Bất quá hình như Tiểu Bạch mới một tháng nha, ghép đôi gì gì đó trước đừng nghĩ thì hơn.
Tiểu Bạch hồ mạc danh hắt xì một cái, ngẩng đầu ngó trái ngó phải, không phát hiện cái gì không đúng, lại cúi đầu vui vẻ ăn tiếp. Trời đất bao la, mỹ thực lớn nhất!!!
Tên côn đồ theo dõi Trác Phong thấy hắn lại tìm được công tác liền vui tươi hớn hở nghĩ lại sắp có tiền kiếm, gã báo cho Trác Nhất Thần một tiếng liền kêu thêm vài tên nữa luân phiên gọi điện quấy rối tới cửa hàng, lại không hề biết chính mình sắp dẫn lửa thiêu thân, không chết cũng lột da.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT