Lê Bắc Niệm cảm thấy kỳ quái nhìn anh ta một cái.

Đây là một cái bàn ăn dài, Mục Triệt đương nhiên ngồi ở vị trí chủ vị, Ngô Mỹ Á ngồi đầu tiên bên tay trái ông, Lê Bắc Niệm bị lôi kéo ngồi xuống bên cạnh bà.

Mà ngay bên ghế đầu tiên bên tay phải Mục Triệt là Lê Hạo Nhiên, rồi đến Phương Tri Lễ.

Dường như...

Cũng không có gì sai lầm.

Chỉ là, có chút ngoài dự kiến thôi.

Nếu là Mục Đông Lâm đời trước, thế nào cũng sẽ ngồi vào đối diện cô, kiên trì giữ khoảng cách với cô

Ngô Mỹ Á cười nhẹ nhàng, hỏi: "Đông Lâm, em trai con đâu?"

"Không biết." Mục Đông Lâm thanh âm nhàn nhạt, nhìn thoáng qua người giúp việc bên cạnh,

"Có thể mang đồ ăn lên rồi."

Người giúp việc gật đầu, lập tức đem các món ăn đặt lên bàn.

"Chờ Tây Thần một lát đi, Tây Thần hiếm khi mới về nhà được một chuyến..."

"Không cần, " Mục Triệt không vui cắt lời, "Nó thích thì ăn không thì thôi, không ăn càng tốt hơn, tránh cho mắt nhìn tâm phiền."

Ngô Mỹ Á oán trách nhìn ông một cái, nói:

"Tốt xấu nó cũng là con của ông, thật vất vả mới trở về một chuyến, làm gì mà nổi giận như vậy."

"Hừ, " Mục Triệt giận quát, "Tôi coi nó là con, nó có coi tôi là cha sao?"

Quan hệ của Mục Tây Thần cùng người trong nhà không tốt, đây cũng không phải là bí mật gì.

Chỉ là, Lê Hạo Nhiên cùng Phương Tri Lễ đều không nghĩ đến, quan hệ bọn họ có thể kém như vậy.

Lê Bắc Niệm thì không cảm thấy kinh ngạc, đời trước Mục Triệt bị Mục Tây Thần làm cho phát bực, vung tay vong chân chũng không phải một hai lần.

Người giúp việc sửa soạn xong đồ ăn, Mục Triệt động đũa bắt đầu ăn cơm, Lê Bắc Niệm cũng không khách khí.

Chỉ là, cái bàn ăn quá lớn, Lê Bắc Niệm lười đưa tay gắp thức ăn, liền dứt khoát chỉ ăn đồ ăn khoảng cách gần trước mặt.

Không biết có phải hay không là ảo giác, Lê Bắc Niệm cảm giác bên cạnh có người nhìn mình.

Vô ý thức nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt thờ ơ hờ hững của Mục Đông Lâm.

Mục Đông Lâm phát hiện cũng quay mặt nhìn, Lê Bắc Niệm chạm tới ánh mắt của anh ta, nhìn anh ta chằm chằm một lần, liền dời đầu đi chỗ khác.

Ngô Mỹ Á thấy được, trong lòng hài lòng, mở miệng nói:

"Niệm Niệm, đừng chỉ ăn một món ăn, Đông Lâm, tay con dài, gắp cho Niệm Niệm mấy món ăn a."

Lê Bắc Niệm cảm thấy buồn cười.

Mục Đông Lâm ghét đến mức muốn giết cô, làm gì có chuyện gắp thức ăn cho cô?

Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.

Lê Bắc Niệm hơi cười, nói: "Không cần bác gái, dạ dày con nhỏ, không ăn được bao nhiêu."

Phương Tri Lễ cười thầm.

Cho dù Lê Bắc Niệm không phải kẻ trộm, nhưng, xuất thân ti tiện không có giáo dục là sự thật.

Lần trước ở yến hội, Mục Đông Lâm đã rõ ràng tỏ thái độ chán ghét cô, làm gì lại có chuyện gắp thức ăn cho cô?

Không chỉ Phương Tri Lễ, ngay cả Lê Hạo Nhiên cũng nghĩ như vậy.

Xấu hổ cười một tiếng, nói: "Niệm Niệm tương đối kén ăn, khả năng..." 

Lời còn chưa nói hết, đã đem toàn bộ nuốt xuống.

Mục Đông Lâm gắp cho cô một miếng thịt các chế biến tinh xảo, sau đó liền rút tay về, cúi đầu tiếp tục chậm rãi ăn.

Động tác Lê Bắc Niệm ăn cơm dừng lại, giống như là thấy quỷ, nhìn Mục Đông Lâm.

Mà Mục Đông Lâm thần sắc tự nhiên, tựa hồ cũng không biết mình đã làm một chuyện khiến cho người khác rớt tròng mắt ra ngoài.

Mặt đối với ánh mắt chung quanh truyền đến, Mục Đông Lâm vẫn ung dung cầm lấy khăn ăn, lau lau miệng một cái, mặt không biểu tình đưa tay gắp thêm một phần thịt cá cho chính anh ta rồi bỏ vào trong miệng nhai.

Động tác ưu nhã, nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, không có chút nào bị xung quanh ảnh hưởng.

Mà Lê Bắc Niệm lạnh lùng, tâm chìm xuống, chớp mắt một cái, phút chốc nắm chặt tay cầm đùa.

Đây là... Mục Đông Lâm trước sau hai đời, lần đầu tiên gắp thức ăn cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play