Thấy được nụ cười của bà, Lê Bắc Niệm hơi kinh ngạc, mặt không đổi sắc, tự nhiên đi qua, ngoan dịu chào một tiếng: "Bác gái tốt."
Đời trước, Ngô Mỹ Á có thể nói là cực kì chán ghét cô.
Có thể là có Lâm Khả Nhu cùng Lê Tuyết Tình cố tình, đem thanh danh Lê Bắc Niệm hoàn toàn hủy đi, biến cô thành một cô gái không có tố chất, không năng lực, lại thấp kém đê tiện côn đồ lưu manh.
Nếu so sánh qua lại, Lâm Khả Nhu là người được mọi người tán thưởng khuê tú có năng lực có học vấn, Lê Tuyết Tình là minh tính nữ thần quốc dân, có ai không mạnh hơn cô chứ?
Ngô Mỹ Á đã từng nói qua: "Khả Nhu thông minh, Tuyết Tình thân thiết, Cô thì sao? Cả ngày đầu óc như con rệp, tham sống sợ chết không ôm chí lớn, Đông Lâm cưới cô, thực sự là gặp vận đen tám đời!"
Nhưng mà, Lê Bắc Niệm lại chưa từng từ bỏ ý định.
Bà càng nói như vậy, thì cô càng muốn chứng minh bản thân.
Người khác có thể, cô cũng có thể.
Chỉ là, cô cái gì cũng biết, nhưng không ai nhìn thấy, không có người quan tâm.
Hiện tại, hình như Ngô Mỹ Á tâm tình rất tốt, nhìn Lê Bắc Niệm mặt mày cong cong,
"Nãy lúc đến, giống như mọi người và Đông Lâm cùng về? Có gặp nó không?"
"Gặp được, Đông Lâm đứa nhỏ này, thực sự là càng lớn càng thành thục, " Phương Tri Lễ khá là cảm khái, "Ngược lại là Niệm Niệm nhà chúng tôi a, không hiểu chuyện lắm, lần trước thực sự là may mắn mà có Đông Lâm, bằng không thì Niệm Niệm giờ còn ở trong cục cảnh sát chưa được ra đâu."
Lê Bắc Niệm thật muốn cho bà ta một cái liếc mắt.
Niệm Niệm nhà chúng tôi?
Chúng ta quen thuộc đến vậy sao?
Hơn nữa người ta cái gì cũng chưa hỏi đến, liền vội vã muốn đem sự tình banh ra.
Đây là cỡ nào ngóng trông cô bị từ hôn a!
Ngô Mỹ Á lại lấy làm kinh hãi, nói: "Niệm Niệm ở cục cảnh sát? Chuyện gì xảy ra?"
Lê Hạo Nhiên kinh ngạc một chút, thì ra, họ không biết?
Phương Tri Lễ giả vờ mình lỡ lời, ngượng ngùng nói: "Thì ra... bà còn không biết?"
"Chuyện gì xảy ra?" Ngô Mỹ Á có chút nghiêm túc, "Đang yên đang lành, Niệm Niệm làm sao sẽ vào cục cảnh sát, Đông Lâm cũng không nói với tôi."
"Này là..." Phương Tri Lễ trên mặt có chút xoắn xuýt, ngay sau đó nhìn về phía chồng nhà mình xin giúp đỡ.
Lê Hạo Nhiên sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Lê Bắc Niệm, nói: "Niệm Niệm, vẫn là tự con nói a."
Lê Bắc Niệm cười lạnh, nhìn xem bọn họ, mang theo vài phần chế nhạo nói:
"Mọi người muốn con nói cái gì? Nói con bởi vì quá nghèo sống không nổi nữa, cho nên ra đường ăn cắp, kết quả bị cảnh sát bắt được nhốt vào trong cục cảnh sát sao?"
"Thái độ đoan chính một chút cho ba, hiện tại con đến đây nhận lỗi!" Lê Hạo Nhiên quát chói tai một tiếng, giận tím mặt, "Nơi này là Mục gia!"
Phương Tri Lễ tranh thủ thời gian đứng lên, nhẹ nhàng đè xuống bả vai Lê Hạo Nhiên, trấn an nói: "Đừng nóng giận, hù đến đứa nhỏ, Niệm Niệm cũng không phải cố ý."
Nhưng mà, nói như bà ta lại hiển nhiên có hiệu quả ngược.
Lê Hạo Nhiên đứng lên, nói: "Làm chuyện sai phải có thái độ nhận lỗi, thu hồi điệu bộ cà lơ phất phơ của con lại, đừng ở trong nhà người khác mất mặt xấu hổ!"
Mặt đối với Lê Hạo Nhiên tức giận, Lê Bắc Niệm "Phốc phốc" một tiếng bật cười, khoanh tay nói:
"Con làm gì sai? Con không có làm cái gì sai, tại sao phải xin lỗi?"
"Con..." Lê Hạo Nhiên tức giận đến cắn răng.
Phương Tri Lễ tranh thủ thời gian kéo hắn lại, khuyên:
"Niệm Niệm, đây không phải là lúc tranh cãi, thái độ con tốt một chút, như vậy cha con mới có thể đối tốt với con."
"Niệm Niệm đi trộm đồ?" Ngô Mỹ Á bối rối hỏi, "Niệm Niệm không phải đi bắt kẻ trộm sao? Cục cảnh sát còn đem giấy khen đến trao đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT