Phương Tri Lễ nhìn má cô ta sưng thật lớn.

Kinh ngạc, đau lòng xoa mặt con gái, tức giận nói:

“Ông sao có thể động tay động chân như thế, mặt cũng sưng lên rồi!”

“Bà tự hỏi con gái ngoan của bà đi!” Lê Hạo Nhiên hét lớn.

Phương Tri Lễ suy nghĩ, liền hiểu chuyện không đơn giản.

Bà nhìn qua Lê Bắc Niệm đang cúi đầu, nhặt đống đồ trên mặt đất, mím môi không nói gì.

Bộ dáng ủy khuất.

Lê Hạo Nhiên nhìn càng thấy áy náy, nói:

“Nhanh đi bôi ít thuốc đi, chờ chút còn sửa soạn đi Mục gia.”

“Ông xã, khó có dịp như vậy, Tuyết Tình…”

“Để nó ở nhà tự kiểm điểm, không nghe thấy sao?”

Lê Hạo Nhiên trừng Phương Tri Lễ một cái,

“Tuổi còn nhỏ đã ra tay ác độc như vậy, trực tiếp đẩy Niệm Niệm từ trên cầu thang đẩy xuống, nếu không phải tôi chính mắt nhìn thấy, thật không biết nó còn có thể làm gì.”

Phương Tri Lê run lên, nhìn thoáng qua Lê Tuyết Tình. 

Lê Tuyết Tình oan uống che mặt, nghẹn ngào nói:

“Con không có, con cũng chưa đụng đến nó…”

Lê Bắc Niệm ngẩng đầu, không cảm tâm nói:

“Ý cô là tôi tự mình té xuống?”

“Vốn chính là như thế.” Lê Tuyết Tình hét lên.

Lê Bắc Niệm nhìn cô ta, mím môi mặt đỏ lên, tực giận thở phập phồng.

Giống đứa trẻ bị khi dễ, nhưng kiên cường nhịn lại không muốn khóc.

Lê Hạo Nhiên càng không kiềm chế được, quát lớn:

“Đủ! Khi dễ em gái còn muốn đổ tội ngược, ba còn không biết thì ra con chính là loại người này.”

Lê Tuyết Tình nghe vậy, cấp bách muốn giải thích:

“Ba ba, con nói là thật…”

“Đi về phòng!” Phương Tri Lễ đẩy Lê Tuyết Tình, lời nói nghiêm khắc.

“Mẹ…” Lê Tuyết Tình càng ủy khuất.

“Đi!” Phương Tri Lễ trừng cô ta một cái, đưa tay kéo, hai mẹ con lên lầu quay về phòng.

Lê Bắc Niệm nhìn hai người rời khỏi, tâm tình có chút phức tạp.

Đời trước, trong một yến hội đông người, cô cũng từng bị hãm hại y như vậy.

Lê Tuyết Tình ngã tạo thành chấn động não, cô bị mọi người nói thành độc phụ!

Lê Hạo Nhiên trước mắt mọi người đánh cô một bạt tai, sau đó vội vàng đưa Lê Tuyết Tình đi bệnh viện.

Tất cả mọi người ở đó đều phỉ nhổ cô.

Chỉ là, chuyện phát sinh ngày hôm đó, không chỉ có như vậy.

Chuyện đó được lợi không chỉ có Lê Tuyết Tình mà còn có Lâm Khả Nhu.

Cô cúi đầu, ánh mắt ngập tràn cừu hận.

Chờ xem.

Nợ cô, cô đều sẽ đòi lại hết.

Mím môi không nói chuyện, xoay người nhặt hết mọi thứ, thấp giọng nói

“Tôi lên trước.”

“Chờ chút.”

Lê Hạo Nhiên mở miệng.

Lê Bắc Niệm dừng lại, đứng tại chỗ cũng không quay người.

Lê Hạo Nhiên nhìn bóng lưng đơn bạc gầy yếu của cô, nói:

“Mặc dù đón con trở về không phải do ba chủ đông muốn, nhưng tốt xấu gì con cũng là con gái ba, về sau nếu Tuyết Tình khi dễ con, con nhớ nói cho ba biết.”

“Ừm, tôi đã biết.” Lê Bắc Niệm nói xong muốn bước đi.

“Còn nữa.” Lê Hạo Nhiên mở miệng lần nữa, “Ba là ba con, đừng nên xa lạ với ba như vậy.”

Thanh âm khổ sở, khiến cho đáy lòng Lê Bắc Niệm ngập tràn chua xót cùng đau đớn, sau đó cảm thấy thật tức cười.

Đúng, ông là ba của cô.

Nhưng là giữa hai người bọn họ cũng không có ràng buộc gì khác ngoài hai chữ ba con này.

Không đáp lại, cô cầm đồ lên lầu.

-

“Rút cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Phương Tri Lễ sắc mặc cực kì khó coi, nhìn mặt con gái sưng vù lên thật đau lòng.

Lê Tuyết Tình nức nở đem tất cả mọi chuyện nói ra, oán hận nói:

“Còn cùng với tiện nhân kia không đội trời chung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play