14. Chương 14: Tuổi còn nhỏ, ra tay lại độc ác như vậy

Một câu nói nhẹ nhàng, mang theo bất đắc dĩ, vô tội vạ vô cùng!

Lê Côn căn bản muốn làm khó dễ như trong kế hoạch, toàn bộ sụp đổ trước một câu xin lỗi không hề có thành ý, gầm thét: "Cái đồ tiện nhân!"

Lê Bắc Niệm lại giống như là không nghe thấy, xoay người rời đi, để lại phía sau một đám người, cắn răng nắm đấm.

Vào phòng tắm, Lê Bắc Niệm lấy máy sấy tóc ra, nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng sâu xa.

Hôm nay buổi yến tiệc của Mục gia cùng Lê gia, chỉ là buổi gặp mặt của người hai bên nhà mà thôi.

Nhưng là tới lui đếm kỹ, cộng lại đều đã có hơn một trăm người.

Ở hơn trước mặt 100 người ra tay đánh chị mình, quả thật là trở thành sự chỉ trích cho Lê Bắc Niệm về sau này.

Nhưng màn kịch hôm nay, cũng chỉ là thường thôi.

Thực sự hủy diệt cô, là yến hội nửa năm sau.

Hiện tại, tất cả chỉ mới bắt đầu.

"Cốc cốc"

Cửa bị gõ, Lê Bắc Niệm đem dẹp máy sấy tóc, quay đầu nhìn lại.

Cụ Lê đứng ở cửa, hòa ái nói: "Niệm Niệm, ba cháu tới đón cháu về nhà."

Ba?

Lê Bắc Niệm mỉa mai nhếch môi, nhàn nhạt lên tiếng.

Đối với người cha ruột trên danh nghĩa này, Lê Bắc Niệm không có tình cảm gì.

Trong mắt ông ta, ông ta cũng chỉ có một đứa con gái là Lê Tuyết Tình, Lê Bắc Niệm làm sao phải đi chịu khổ sở để cho người ta ghét bỏ?

Sửa sang lại mình một chút, Lê Bắc Niệm quay người, cùng Cụ Lê đi ra ngoài.

Chỉ là Cụ Lê có nhà của mình, tự nhiên là trở về nơi ở của mình.

Đưa Lê Bắc Niệm đến bên cạnh một chiếc xe, Cụ Lê liền bị quản gia đưa lên xe.

Một nhà Lê Hạo Nhiên lái một chiếc RV, không gian rất lớn, Lê Bắc Niệm sau khi ngồi vào, bên trong cũng đầy đủ rộng rãi.

Mẹ kế Phương Tri Lễ nhìn thoáng qua hai tay trống trơn xuống tới của Lê Bắc Niệm, có chút bất mãn nói: "Dù mua cho con cái đó đâu?"

Lê Tuyết Tình cũng phát hiện, kinh ngạc một tiếng, nói: "Những cái quần áo đó, đồ trang điểm đó đều là rất đắt đấy, Niệm Niệm, em vứt đi rồi sao?"

Lê Bắc Niệm khẽ nhếch lông mày, nghĩ là mới nhớ tới, nói: "Em quên, nếu không em lên lấy?"

Đồ trong phòng đó, đều là mẹ con Lê Tuyết Tình giả vờ giả vịt mua cho cô, quần áo, đồ trang điểm không có một thứ là thực sự thích hợp bản thân.

Đời trước không hiểu chuyện, Lê Bắc Niệm dùng những mỹ phẩm dưỡng da kia sau trên mặt dị ứng vài ngày, cuối cùng mẹ kế Phương Tri Lễ uất ức nói một câu: "Dì không biết con bị dị ứng, đều mua cho con thứ mắc nhất", liền không giải quyết được gì.

Đời này Lê Bắc Niệm biết chuyện, căn bản cũng không dự định muốn, không nghĩ tới bọn họ thế mà lại còn nhắc đến việc này.

Lê Hạo Nhiên nghe vậy, sầm mặt lại, nói: "Được rồi, không có thời gian, về sau đồ vật của mình hãy tự mình thu dọn, đừng chờ người khác nói!"

Lê Bắc Niệm vòng tay trước ngực tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt, thản nhiên nói: "Biết rồi."

Lê Tuyết Tình tròng mắt đảo lòng vòng, nhìn xem Lê Bắc Niệm nói: "Niệm Niệm, chị Lê Dĩnh đưa đi bệnh viện, nói là xương tay gãy rồi."

"Hứ! " Sắc mặt Lê Hạo Nhiên rất khó coi, "Tuổi còn nhỏ, ra tay độc ác vậy, ba không quan tâm bên ngoài con thế nào, nhưng ở nhà chúng ta, con tốt nhất là trung thực tí, Dĩnh Nhi chỉ mới thử vai có được 1 vai diễn, sự nghiệp đang trong giai đoạn thăng tiến, toàn bộ bị con hủy hết. "

"Haha…" Lê Bắc Niệm cười nhẹ, "Sự nghiệp của cô ấy không thăng tiến được, không phải có lợi cho con gái ba sao? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play