Ra khỏi cửa chính, Ngô Hạo Thiên cho là còn có thể đuổi theo Đường Ngọc, nhưng lái xe dọc theo đường lớn hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của cô gái kia, có lẽ cô đã quá giang xe đi rồi.
Anh tiếp tục hồi tưởng chuyện mới vừa xảy ra, chẳng lẽ mình sinh ra xúc động muốn đoạt lấy cô gái kia?
Ngô Hạo Thiên hai mươi bảy tuổi không phải tiểu tử trẻ tuổi xung động, mặc dù anh chưa từng chân chính động lòng với người phụ nữ nào, nhưng cũng từng yêu đương vài lần ngắn ngủi, tổng kết đối với tình yêu, Ngô Hạo Thiên luôn xác định nó có thể dùng vật chất trao đổi.
Bởi vì là thương nhân, Ngô Hạo Thiên cảm thấy không có thức ăn, làm sao có tình yêu? Tình yêu không liên quan đến lợi ích, đều là dối trá có lẽ chính vì Đường Ngọc chấp nhất theo đuổi tiền tài, khiến Ngô Hạo Thiên cảm thấy là đối tượng tốt để giả kết hôn với anh, chỉ có giá tiền chính xác, cuộc hôn nhân hộp đồng này mới có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Anh quá rõ ràng dã tâm của loại phụ nữ như Trần Tư Dư, yêu cầu của họ không dễ bị vật chất lắp đầy, đó là một cái động không đáy, họ càng yêu cầu tiền bạc và địa vị, sẽ càng thêm chiếm đoạt không gian riêng của anh, thậm chí còn muốn tình yêu hư vô.
Loại phụ nữ này ở xã hội thượng lưu có khối người, họ thường thường giả bộ khéo léo động lòng người ở trước mặt người, sau lưng thì lấy xuống mặt nạ dối trá, trở nên tùy hứng ích kỷ, thậm chí ác độc.
Tiền bạc có thể khiến họ mất đi mình, chỉ có kêu giá công khai như Đường Ngọc mới khiến anh yên tâm; huống chi, hiện tại anh không phải cần một đối tượng kết hôn, mà là một "cô vợ giả" để ứng phó ông cụ nhà mình.
Bất tri bất giác, Ngô Hạo Thiên dừng xe ven đường, bắt đầu nghiêm túc suy tư về giao dịch chỉ có lợi mà không có hại với Đường Ngọc.
Ban đêm gió nhẹ thổi loạn tóc của anh, chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ và tiếng kêu gào của đàn ông.
Ngô Hạo Thiên vốn không phải người xen vào việc của người khác, nhưng tiếng thét chói tai từ xa truyền đến của phụ nữ, anh càng nghe càng cảm thấy quen tai, anh nghi ngờ ngước mắt nhìn theo tiếng, vừa nhìn, anh bất giác nhếch khóe miệng lên, xem ra anh và một cô gái cay cú, thật rất có "Duyên phận" .
Trong góc vắng ở công viên phía trước, Đường Ngọc đang ôm túi xách của mình chạy như điên.
Cô dùng sức la lên: "Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
"Mẹ nó, con đà bà thối, mày đứng lại cho lão tử!"
Tổng cộng có bốn người đàn ông đuổi theo ở sau lưng Đường Ngọc, mỗi người đều đang hết sức đuổi theo Đường Ngọc.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Ngọc lảo đảo một cái, té ngã trên đất, bốn người kia đàn ông không nói lời gì, vây quanh trước sau trái phải cô thành một vòng.
Người đàn ông đứng ở đối diện cô, thở hổn hển khạc đàm trên đất, không nói hai lời, cướp đi túi xách bị Đường Ngọc ôm trong tay.
"Trong đó không có tiền. . . ." Đường Ngọc ngồi dưới đất, xoa máu ứ đọng trên đùi, nhỏ giọng lầu bầu.
Có lẽ người đàn ông kia không nghe thấy, hắn ta mở túi ra lật qua lật lại, sắc trời quá mờ cũng không thể thấy rõ, hắn ta chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, đổ toàn bộ đồ vật ra; đồ vật bên trong rất đơn giản, một cây son môi, một quyển sách, còn có mấy bao kẹo cao su.
Sắc mặt người đàn ông kia càng thêm khó coi, "Mẹ nó, tiền đâu? Đường tiểu thư, cô đã tránh chúng tôi lâu rồi, tiền thiếu chúng tôi, có phải cũng nên tính toán rồi hay không? Nhìn thấy chúng tôi lại còn muốn chạy trốn!"
Đường Ngọc ngồi dưới đất, không sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn ta, "Tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp, anh có thể thư thả cho tôi hai ngày nữa không?"
"Phi! Lão tử đã thư thả mày nửa tháng, hiện tại lại còn đòi tao thêm hai ngày, mày cho rằng công ty chúng tao làm từ thiện sao? Tao thấy mày thật không có tiền, coi như cho mày một năm, màycũng không trả nổi."
"Không! Hai ngày là được rồi, tôi đã tìm được biện pháp. . . . . ."
"Chớ hòng mơ tưởng!" Người đàn ông kia thô lỗ phất tay cắt đứt cô, "Coi như cô tìm được biện pháp cũng đã chậm, theo ước định của chúng ta, hôm nay cô phải trả tiền, tiền vốn cộng thêm tiền lời, tổng cộng là ba chục triệu! Nếu như không trả được, không bằng chúng ta tính lời trước đi."
Đường Ngọc cả kinh thất sắc, "Cái gì? Ba chục triệu? Không phải mười triệu sao?" Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, bỉ ổi xoa xoa đôi bàn tay, cô tự nhiên biết ý của bọn họ, nếu như bình thường cô còn có thể bảo vệ mình, nhưng bây giờ lấy một địch bốn, hơn nữa cô mới vừa bị trẹo chân, lúc này, cô chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh nói: "Mấy người đừng làm loạn! Nếu mấy người đụng vào một cọng tóc của tôi, tôi lập tức cắn lưỡi tự sát, như vậy mấy người không thể lấy được tiền, còn có tiền án. . . ."
Bốn người đàn ông đều dừng lại động tác , "A. . . Đường tiểu thư, cô nghĩ rằng bốn người đàn ông chúng tôi, sẽ cho cô chết trước mặt chúng tôi? Đối phó thứ người như cô, chúng tôi luôn có phương pháp, coi như hôm nay cô chết rồi, mấy người chúng tôi chơi cô, cũng đáng giá! Không thì cô trả tiền ngay đi, trả ngay đi. . . . Ha ha. . . ." Người đàn ông nói chuyện càng cười bỉ ổi, ba người đàn ông khác, giữa lông mày đều hiện ra ham muốn cực độ, hiện tại Đường Ngọc nhếch nhác, áo xốc xếch, có thể là mới vừa rồi chạy bộ, cổ áo của cô đã rơi qua một bên, người phụ nữ như vậy, người đàn ông nào thấy mà không sinh thú tính?
"Không, đừng tới. . . ." Đường Ngọc theo ánh mắt của bọn họ, nhìn thấy bả vai lộ ra của mình, vội vàng che kín; nhưng cô vừa không cách nào chạy trốn, lại không thể lui ra, cô chỉ có thể quật cường cố nén nước mắt, không biết bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của cô, càng thêm quyến rũ.
"Đường tiểu thư, hôm nay cô theo bốn người chúng tôi, tôi có thể miễn tiền lời cho cô. . . ." Nói xong, hắn đã không nhịn được đưa tay phải ra, kéo mạnh tay nắm chặt quần áo của cô, tay trái phất lên, giam cầm cô trong ngực mình, kế được như ý, hắn càng thêm khó nén sốt ruột đưa miệng qua, hôn loạn xạ ở trên mặt của cô.
Nơi này là góc công viên, bốn phía đều là đại thụ che trời, góc lại vắng vẻ, bóng đêm đang đậm, không ai lui tới, thỉnh thoảng chỉ có thể thấy mấy chiếc xe hơi vội vàng chạy qua trên đường lớn.
"Không, đừng. . . . A. . . ." Đường Ngọc thét lên tránh né, hai chân đá lung tung hai cái, liền bị người đàn ông bên cạnh cường ngạnh đè lại, hai người khác vội vàng đi lên giúp một tay, kéo quả đấm vung đánh của cô, duy chỉ có người đàn ông đè cô dưới thân thể, hoàn toàn không gặp trở ngại tiếp tục kéo y phục của cô.
"Đường tiểu thư, ở địa phương này, coi như cô thét đứt cổ họng cũng không có người nghe." Người đàn ông kia đắc ý trong lòng, nếu không phải hôm nay bốn người bọn họ ăn cơm ở trong nhà hàng, sao lại trùng hợp gặp phải người phụ nữ này như thế.
Bọn họ thấy cô một mình rời đi nhà hàng, liền theo đuôi mà đến, hừ, hôm nay hắn muốn hưởng thụ thật tốt!
Hắn vừa nghĩ vừa kéo váy Đường Ngọc ra, một tay cởi vớ da của cô ra. . . .
Đang lúc ấy thì, chỉ nghe một tiếng "tách tách", ánh sáng vụt sáng qua, bốn người đàn ông đều rất sững sờ, cứng đờ ngẩng đầu nhìn hướng nguồn sáng, chỉ thấy một người đàn ông đứng ở đối diện, cầm điện thoại di động chụp hình bọn họ.
Trong lúc nhất thời, bốn người đàn ông đều hoảng loạn.
"Mẹ nó, mày chán sống, lại dám phá hư chuyện tốt của lão tử !" Nói xong, người đàn ông kia kéo quần, muốn chạy tới đoạt điện thoại di động.
Ngô Hạo Thiên bình tĩnh chậm rãi mở miệng: "Mày qua đây, tao liền gửi tấm hình này cho người bạn làm cảnh sát, không tin, mày có thể thử xem."
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, vẫn không có qua, "Mày muốn như thế nào?"
"Thả cô ấy."
"Không thể nào! Cô ta thiếu tiền bọn tao."
"Tao trả."
Lúc này, ngay cả Đường Ngọc còn nằm dưới đất cũng giật nảy mình, nghe thanh âm hình như là người đàn ông ác liệt đó, cô ôm bả vai của mình đứng dậy nhìn, quả nhiên là anh ta!
"Mày biết cô ta thiếu bọn tao bao nhiêu tiền không?"
Ngô Hạo Thiên không có hứng thú, từ trong túi móc danh thiếp ra, đưa cho người đàn ông nói chuyện, "Vô luận bao nhiêu tiền, tao cũng trả, ngày mai mày đến tìm tao."
Người đàn ông kia nhận lấy danh thiếp xem, trừng lớn cặp mắt.
Tập đoàn Ngô thị, Ngô Hạo Thiên.
Trên danh thiếp không có viết chức vị của Ngô Hạo Thiên, nhưng mà nếu anh ta họ Ngô, địa vị ở tập đoàn Ngô thị, khẳng định không giống bình thường.
Người đàn ông kia hơi suy tư, cúi đầu nhìn qua nhìn Đường Ngọc trên đất, "Được, chúng ta đi."
***
Chuyện giải quyết dễ dàng hơn Ngô Hạo Thiên nghĩ, anh cười lạnh nhìn bốn người đàn ông kia rời đi, lúc này mới nhìn về phía Đường Ngọc mặt vẫn lạnh nhạt.
Thật ra thì, ngay từ lúc người đàn ông kia hôn cô, Ngô Hạo Thiên cũng đã núp ở chung quanh bọn họ, anh thậm chí nghe rõ đối thoại của bọn họ; chẳng biết tại sao, anh muốn xem cô gái gọi Đường Đường này, rốt cuộc sẽ có phản ứng gì.
Bây giờ nhìn lại, vở kịch quả rất đặc sắc, mặc dù bị người đè ở phía dưới, Đường Đường vẫn không khóc lóc như ở hộp đêm đêm đó; cô an tĩnh giống như là một con búp bê, cô không khóc không làm khó, ngược lại khiến anh nhăn mày.
Trong lòng cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngày đó cũng chỉ là vài ba lời, cô liền bị mình chọc giận, hiện tại gặp phải cảnh tượng cường bạo này, cô lại không khóc, quả nhiên là lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Chính Ngô Hạo Thiên cũng không có phát giác, anh đối mặt ánh mắt lạnh như băng của Đường Ngọc lúc này, chợt nhu hòa xuống, "Cần tôi đỡ cô đứng lên không?"
Nhưng lời nói nhẹ nhàng của anh, lại đổi lấy khinh thường hừ lạnh, "Không cần, tự tôi có thể."
Đường Ngọc khoác y phục rách nát, run rẩy đứng lên, bởi vì chân trật khớp rồi, cô thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa, Ngô Hạo Thiên nhanh tay lẹ mắt muốn đỡ cô, lại bị cô đánh một cái.
Cô nói: "Hôm nay cám ơn anh, nhưng ba chục triệu kia tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
Chỉ có một động tác đẩy ra của Đường Ngọc và một câu "cảm ơn" lạnh lùng, liền dễ dàng khơi lên tức giận trong lòng Ngô Hạo Thiên, rừng rực lửa giận khiến anh không còn tỉnh táo, khiến anh quên cô gái trước mắt, vừa rồi thiếu chút bị người ta cường bạo.
"Tiểu thư Đường Đường, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không phải giúp cô, tôi chỉ dùng ba chục triệu mua cô." Tiếng nói vừa dứt, không đợi Đường Ngọc hiểu được lời này của anh là có ý gì, Ngô Hạo Thiên đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo một cái, đè cô ở trên một cây đại thụ gần đó.
"Anh. . . . anh muốn làm gì!" Đường Ngọc thét chói tai, nhấc chân lên trước đá một cái, đá vào không trung, liền bị Ngô Hạo Thiên dùng sức kéo, vòng chân cô qua bên hông của anh, đang lúc lôi kéo, một cái tay khác của Ngô Hạo Thiên nâng cánh tay của cô lên đỉnh đầu, anh đè chặt lên người mềm mại của Đường Ngọc, đè cô trên cây khô.
"Bây giờ em là người của tôi. . . ." Ngô Hạo Thiên nở nụ cười tà ác, "Em nói, một người đàn ông đè một người phụ nữ, có thể làm gì?"
Đường Ngọc không còn thét chói tai, trừng mắt người đàn ông vô lại, đã dùng hết hơi sức cả người, cọ cọ thân thể qua lại giữa anh và cây khô.
Ánh mắt Ngô Hạo Thiên chợt buồn bã, hô hấp gấp gáp, cả giọng nói cũng khàn khàn: "Không nên lộn xộn. . . ."
"Anh thả tôi ra, thả tôi ra. . . ." Đường Ngọc làm sao chịu nghe khuyến cáo của anh? Cô động vòng eo, muốn chạy trốn từ trong tay anh.
"Cô gái này, vĩnh viễn không biết điều. . . ." Ngô Hạo Thiên nói không ra là mình thật bị chọc giận,hay là bị người kia mài tê dại, khiến anh không khống chế được tình dục của mình, trong phút chốc, anh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau một khắc, bờ môi của anh đã không sai lệch hôn vào trên môi đỏ mọng của Đường Ngọc.
Một khi đụng chạm xúc cảm mềm mại, sẽ không thể dừng lại được nữa, Ngô Hạo Thiên không còn kịp suy tư mình đang làm gì, anh chỉ muốn chiếm đoạt sự mềm mại giờ khắc này.
Trong lúc nhất thời Đường Ngọc cũng quên kêu lên, ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, không giãy giụa nữa, miệng mở rộng, ngây ngốc thừa nhận sự xâm lược tùy ý của người đàn ông này.
Ngô Hạo Thiên đang lượn quanh hàm răng của Đường Ngọc, không nói lời gì đưa đầu lưỡi vào, không tới một giây, liền bắt được cái lưỡi thơm trơn trợt trong miệng Đường Ngọc, anh lập tức nghênh đón, chặt chẽ quấn lấy nó.
Lúc này Đường Ngọc mới phục hồi tinh thần lại, nhưng đã trễ, cho dù giãy giụa mạnh hơn nữa, cũng không trốn được nụ hôn bá đạo của Ngô Hạo Thiên.
Anh hung hăng bú mút cô, giống như là dùng hơi sức lớn nhất, giống như là vì trả thù sự khiêu khích vừa rồi của cô, tóm lại, cơn bão táp chiếm đoạt này, khiến Đường Ngọc ngay cả cơ hội thở cũng không có, cô chỉ cảm thấy cái lưỡi đã bị anh mút tê dại.
Đường Ngọc không nhịn được ưm ra tiếng: "Ưm. . . . . Ư. . . ."
Ở dưới đêm trăng uyển chuyển, âm thanh ấp úng kia, cực kỳ giống rên rỉ tê dại tận xương.
Giống như là qua một thế kỷ, khi Đường Ngọc hoàn toàn trầm luân trong sự chiếm đoạt vô tận này, Ngô Hạo Thiên mới giống như dã thú thoả mãn, buông môi đỏ mọng bị hôn sưng của Đường Ngọc ra, hơi thở của anh tựa hồ hổn hển hơn trước, thanh âm khàn khàn, mang theo sự quyến rũ mê người lại không cho cự tuyệt.
"Chúng ta tiến hành một cuộc giao dịch, ba chục triệu kia, do tôi trả thay cho em. . . ."
"Không cần!" ánh mắt mê ly của Đường Ngọc chớp động ở dưới ánh trăng, miệng bị ăn đậu hũ, nhưng trong lòng vẫn quật cường không nhận thua, "Tôi không cần một phân tiền của anh, cho dù tôi đi bán mình, cũng không cần anh trả ba chục triệu kia thay tôi. . . ."
Ngô Hạo Thiên lạnh nhạt nghe cô nói xong, ánh mắt thâm thúy, anh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, y phục trên vai cô, ở lúc lôi kéo lại rớt xuống dưới đầu vai một lần, da thịt nõn nà tràn đầy hấp dẫn, trong ánh trăng nhu hòa, thân thể dụ người như vậy, làm cho người ta không nhịn được muốn nhu cô vào trong thân thể mình.
"Tên khốn kiếp này, mau buông ta ra. . . Tôi sẽ xem như. . . . xem như. . . Ư, đau!" Đường Ngọc cảm nhận được trên bả vai đột nhiên xuất hiện đau đớn, cô nhỏ giọng ưm, lại đẩy không ra cái đầu đang cắn vai mình của Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên chợt cúi đầu cắn đầu vai Đường Ngọc, một cái chân để vào giữa chân của cô, khẽ cong, chống đỡ lên, khiến cho thân thể Đường Ngọc nửa tựa vào trên người mình, miệng anh hàm hồ lầm bầm: "Không phải cô có thể bì ba chục triệu mà bán thân thể của mình sao! Như vậy tối nay tôi muốn cô, sẽ có thể danh chánh ngôn thuận trả thay cô."
Bây giờ Ngô Hạo Thiên thật sự nổi giận, anh rút ra một cái tay, vén y phục rách của Đường Ngọc lên, đẩy tới trước ngực, lúc này, dưới ánh trăng mất hồn, rõ ràng có thể thấy được bộ ngực khéo léo của cô lộ ra một nửa dưới áo lót màu đen.
Vừa rồi xô đẩy đã khiến trên vú mềm của cô có dấu đỏ, Ngô Hạo Thiên ngậm nhẹ, có lẽ trong miệng đang than thở, nhưng Đường Ngọc không nghe rõ gì cả, mở miệng nói chuyện, lại trở thành rên rỉ thật nhỏ.
Ngô Hạo Thiên theo xương quai xanh mất hồn của Đường Ngọc, dùng đầu lưỡi từ từ liếm, một đường xuống phía dưới, cái miệng của anh rất linh hoạt, chỉ dùng miệng và hàm răng, đã có thể cắn ra từng cái cúc áo.
Ngay cả áo lót màu đen của Đường Ngọc, cũng ở trong lúc vô tình, bị tayNgô Hạo Thiên kéo xuống.
Mất một phen hơi sức, khi tất cả nút áo đã mở ra toàn bộ, Ngô Hạo Thiên cúi đầu ngừng lại, anh liền gặp được vú mượt mà của Đường Ngọc, nụ hoa nở rộ trong gang tấc, cổ họng của anh lay động, bụng dưới ẩn nhẫn nóng rực, không cho phép anh suy tư nữa.
Bây giờ Ngô Hạo Thiên đã mất đi lý trí, anh không nói được lý do mình nhất định muốn lấy được Đường Ngọc, cũng biết mình làm như vậy rất ác liệt, nhưng anh vừa nghĩ tới, nếu như hiện tại anh không chiếm lấy cô gái này, cô sẽ bị người đàn ông khác đè ở phía dưới, chỉ là vì trả ba chục triệu, anh liền tức giận đầy bụng.
Cô nói vì ba chục triệu, cô có thể bán mình!
***
Thân thể cô ở dưới ánh trăng, có trí mạng hấp dẫn, loại hấp dẫn này, có thể hút đi năng lực tự hỏi của bất kỳ người đàn ông bình thường nào, bọn họ nhất định luân hãm trong sự hấp dẫn của cô, không thể tự thoát ra được.
Ngô Hạo Thiên càng ngày càng không cách nào khống chế động tác của mình, cúi đầu, hung hăng ngậm đầu vú mềm mại của cô.
"A! Đừng. . . ." Nhẹ nhàng bú liếm, khiến cả người Đường Ngọc run rẩy, giống như có đồ vật gì đó rút đi linh hồn của cô, cổ của cô không nhịn được hơi ngưỡng về phía sau, hít một hơi khí lạnh.
Cảm giác tê liệt này rất nhanh trải rộng toàn thân, giống như vạn con kiến, đang gặm nhắm lý trí của cô, tự ái của cô, còn có vô số ngọn lửa nhỏ đếm không xuể đang cháy lên trong cơ thể cô.
"Em thật rất đẹp. . . ." trong miệng Ngô Hạo Thiên phát ra cảm thán.
"Đừng. . . ."
Ngô Hạo Thiên tựa toàn thân nhức mỏi của Đường Ngọc vào trên cây, tay đặt ở đỉnh đầu, khoác lên trên vai của mình, cảm thấy cô suy yếu, anh không khỏi cười, "Anh nghĩ, em nhất định sẽ mở miệng cầu xin anh."
Anh đưa tay ra, vuốt ve vú mượt mà, một cái tay khác dọc theo bắp đùi gác ở trên người mình, từ từ trượt vào chân của cô, sờ tới một tầng vải cuối cùng trên người cô, anh xấu xa cho một cái tay chui vào, nhưng không dò vào huyệt sâu của cô, chỉ nhẹ nhàng xoa ở vách tường bên ngoài. cười yếu ớt thở bên tai cô: "Xem, thân thể của em thành thật hơn em nhiều."
"Không. . . ." Đường Ngọc không còn hơi sức thở gấp, chợt thân thể ngẩn ra, cô cảm thấy có một ngón tay lạnh như băng từ dưới thân tiến vào, xúc cảm lạnh như băng dọc theo thành trong lửa nóng, cảm giác giống như có hai tầng lửa và băng.
Đường Ngọc run rẩy, tiếng rên rỉ càng gia tăng, nghe được rên rỉ phóng đãng của mình, cô rốt cuộc xấu hổ cắn môi dưới, chỉ phát ra rên rỉ "ưm ưm".
Âm điệu như có như không này, càng thêm hành hạ mỗi dây thần kinh của Ngô Hạo Thiên, ngón tay thon dài của anh chui vào dọc theo u huyệt nhỏ hẹp của Đường Ngọc, miệng của anh ngậm vành tai của cô, cố ý thở ra hơi thở phái nam, phối hợp với động tác đưa tay ra vào, thanh âm của anh khàn khàn dụ dụ dỗ: "Nói, em muốn."
"Tôi. . . . A. . . ." Đường Ngọc ưỡn người, trong nháy mắt nuốt hết ngón tay muốn rút ra của Ngô Hạo Thiên, cô kẹp chặt hai chân, kẹp cả ngón tay lạnh băng của anh, không thể khống chế lắc lắc cái mông, trước sau lúc lên lúc xuống, muốn nhiều hơn, lại xấu hổ mở miệng.
Ngô Hạo Thiên cười yếu ớt, khóe miệng nói ra lời càng thêm mập mờ, "Em thật là chặt! Lần đầu tiên? Hay là. . . ."
Ngón tay dính đầy ái dịch của anh càng tiến vào sâu hơn, khi vào sâu, lại sờ trúng một tấm màng mỏng, anh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cười, "Thế nào, em còn đi khâu màn trinh? Thủ đoạn này rất cao minh!" Nói xong, Ngô Hạo Thiên cũng không thương tiếc nữa, ngón tay càng thêm dùng sức đâm về phía trước.
"A! Đau. . . ." Đường Ngọc đau đến kêu to ra, cô đau đến cúi người xuống, trên tay cũng bắt đầu loạn xạ đẩy Ngô Hạo Thiên ra, đau đớn trên mặt cô không giống giả bộ, nhưng Ngô Hạo Thiên lại như không nghe thấy, tay không dừng lại động tác, một cái tay khác của anh kéo khóa quần của mình xuống, lấy ra vật cứng nóng rực đặt bên ngoài huyệt của cô, đâm nhè nhẹ.
"Nói em muốn, muốn nó tiến vào em. . . ."
Môi mỏng của Ngô Hạo Thiên đặt ở bên tai Đường Ngọc, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, liếm vành tai của cô, anh từ từ rút ra ngón tay dính đầy ái dịch, thừa dịp Đường Ngọc còn trống rỗng mê ly, đưa vào trong miệng của cô, ngón tay giống như là có ma lực, quấn lấy đầu lưỡi thơm của cô.
Đường Ngọc không đè nén được rên rỉ, từ trong cổ họng ngâm ra tiếng, trống rỗng trong cơ thể cô, từ từ cắn nuốt mỗi một chỗ da thịt của cô, cô dùng đầu lưỡi bọc lấy ngón tay Ngô Hạo Thiên như chưa đủ, cặp mắt mê ly nửa hí, phía dưới đã không thể khống chế cong người lên, một chân quấn vòng quanh hông của anh thật chặt, ngay cả đôi tay cũng không có ý thức ôm lấy người Ngô Hạo Thiên.
Ở trên tình dục, Ngô Hạo Thiên có thể coi như là lão luyện, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ tới tới lui lui, mặc dù anh không cách nào cho các cô tình yêu hư vô, nhưng dùng tiền bạc bổ túc dục vọng, ở trên giường, anh vẫn luôn làm cho tất cả bạn gái cảm thấy thỏa mãn.
Thân thể cường tráng, khiến mỗi người phụ nữ dưới anh đều có cảm giác sướng muốn chết, lúc này, Đường Ngọc mới nếm thử tình dục, đang bị anh hấp dẫn cắn nuốt từng chút.
Quần của Ngô Hạo Thiên đã tuột đến trên đùi, anh từ trên cổ, nắm lấy tay Đường Ngọc trượt xuống từng chút theo lồng ngực của mình, anh đè lại bàn tay Đường Ngọc, sờ tới đầu vú anh, tê dại mất hồn, khiến anh không khắc chế được rên rỉ, tình dục hết sức căng thẳng, nhưng anh lại khó được nhẫn nhịn, quyết định trêu chọc cô gái nhỏ cay cú trước mắt này.
Đường Ngọc muốn đẩy anh ra, nhưng cả người cô đã không có một chút hơi sức, cô cũng không rõ ràng mình đang làm cái gì, cô vuốt ve lồng ngực khêu gợi của Ngô Hạo Thiên, từ từ xuống phía dưới, giống như là mê muội, mỗi một cái sờ, ngọn lửa nhỏ trong cơ thể cô sẽ lạnh đi một phần, điều này làm cho cô giống như bị khích lệ, muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
Cho đến khi cô sờ tới một cây gậy thô cứng, mê ly cặp mắt nhất thời trợn to, miệng ngừng rên rỉ, kinh ngạc quên thở, thậm chí cắn ngón tay Ngô Hạo Thiên trong miệng.
Cô cuống quít cúi đầu nhìn, mượn ánh trăng lành lạnh, cô và Ngô Hạo Thiên đều là nửa thân trần, lướt qua vú của cô, lồng ngực của anh, tầm mắt rốt cuộc dừng ở trên cái mình đang phủ.
Thoáng chốc cô sợ hãi muốn kêu, nhưng ngón tay trong miệng lại cựa quậy lần nữa, lan tràn ra dục vọng, thiêu đốt cô.
Ngô Hạo Thiên nghiễm nhiên như chủ nhân ra lệnh, hạ lệnh ở bên tai cô: "Dùng tay của em vuốt ve nó. . . . Nó sẽ rất yêu em. . . ." Tay của anh mạnh mẽ bao quanh tay của cô, nhẹ nhàng xoa bóp vật cứng kia; Đường Ngọc giùng giằng, nhưng không cách nào chạy trốn từ trong tay của anh, chỉ có thể ngượng ngùng làm theo động tác của Ngô Hạo Thiên, di động trên dưới, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, vật cứng kia càng ngày càng cứng.
Chỉ nghe Ngô Hạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, ngón tay cắm trong miệng cô bỗng nhiên rút ra, ngay sau đó đi tới hạ thể của cô, Ngô Hạo Thiên dùng ngón tay tách ra u huyệt ướt át của Đường Ngọc, ngón giữa một ma sát, êm ái vuốt ve qua lại ở cửa động, đầu ngón tay giống như có chứa ma lực, hai cánh hoa mềm mại từ từ lộ ra mật yêu.
Đường Ngọc không cách nào điều khiển tự động than nhẹ ra, chợt Ngô Hạo Thiên đưa ra một ngón tay, chậm rãi đưa vào từ u huyệt ướt át, trống không trong nháy mắt bị lấp đầy, mê ly, cô chỉ nghe được Ngô Hạo Thiên nói ở bên tai: "Nói muốn anh. . . ."
Sau một khắc, ngón tay khuấy động kia lại rút ra một lần nữa, ái dịch nhỏ xuống ở giữa đùi, cảm giác lạnh như băng, khiến cho hai chân cô khẽ run, cô khó nhịn đến nỗi ngay cả động tác ở tay cũng ngừng lại, rốt cuộc cô xấu hổ khàn khàn cầu xin tha thứ: "Cầu xin. . . . Cầu xin anh. . . ."
Đáy mắt Ngô Hạo Thiên nổi lên biển lửa dục vọng, nghe được cô cầu xin tha thứ, thõa mãn than nhẹ: "Nói muốn anh, xin anh đi vào em, xin anh đi. . . ."
Đường Ngọc bị dục hỏa hành hạ đến không tự chủ dùng hạ thể cọ vật cứng trong tay, cô không phải hoàn toàn không hiểu, tuy nhiên không biết ;àm sao cắm vật cứng trong tay vào cơ thể mình, chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn: "Cầu xin anh, tôi muốn anh, mời vào tôi. . . . Cắm vào. . . ."
Lời tâm tình tuyệt nhất ở trên giường, từ trong miệng Đường Ngọc nói ra, không thể nghi ngờ là một liều thuốc trợ tình trí mạng, Ngô Hạo Thiên khẽ rên, không khắc chế nổi dục vọng của mình, một tay ôm hông của cô, một cái tay khác đỡ chân của cô, vật cứng bình tĩnh hung hăng cắm vào huyệt của cô, xuyên thủng đáy.
"A!" Đau nhói đột nhiên xuất hiện, khiến Đường Ngọc lên tiếng thét chói tai.
Lúc Ngô Hạo Thiên tiến vào, cảm nhận được tấm màng mỏng kia bị xé rách, thậm chí có máu, từ vật cứng của anh chảy xuống dưới.
Vừa rồi Đường Ngọc không hề có kỷ xảo lưu loát, khiến trong lòng Ngô Hạo Thiên hơi động, ngay sau đó hiểu, đây đúng là lần đầu tiên của cô, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, anh thật không đành lòng, động tác cũng dần dần thả chậm xuống, trong giọng nói mang theo dịu dàng chưa từng có: "Thả lỏng, anh sẽ từ từ. . ." Anh từ từ di động, cố nén xung động trong cơ thể, trên trán đã đổ chút mồ hôi.
Dần dần, thở dốc dồn dập của Đường Ngọc, biến thành rên rỉ thật nhỏ, tròng mắt chưa thỏa mãn dục vọng, mê ly nhìn Ngô Hạo Thiên, "A. . . Mau. . ."
Ngô Hạo Thiên cảm thấy buồn cười, "Mau cái gì?"
Đường Ngọc lần đầu tiên ân ái, đối với tình dục vẫn chưa có kiến thức, cô cũng không biết mình muốn mau cái gì, chỉ là dựa vào bản năng tình dục của thân thể, cô cắn môi dưới, giống như suy tư một chút, mới thở gấp nói ra khỏi miệng: "Nhanh một chút. . . Nhanh. . . . Sâu một chút. . . ."
Ngô Hạo Thiên không nói thêm lời, anh mò xuống mông của cô, vỗ cái mông của cô, hung hăng đâm, phần thịt dưới người cô chợt co rút nhanh, vật cứng của Ngô Hạo Thiên cảm nhận được chặt chẽ, anh không thể khắc chế đè cô, hung hăng đút vào.
Ánh trăng mê ly, lúc này hơi thở mập mờ di động, không thấy rõ ở đây có đôi nam nữ đang cởi ao, vui thích trong tình dục.
***
Vốn là luật động có tiết tấu, Ngô Hạo Thiên đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, hỗn loạn, Đường Ngọc lung tung vịn thân thể của anh, càng yếu đuối vô lực, thân thể chống vào cây khô, từ từ tuột xuống, Ngô Hạo Thiên cũng không cố đỡ cô, vật cứng chợt cảm nhận được một hồi co rút, Đường Ngọc rên rỉ phập phồng, anh vẫn còn như ngựa hoang cởi cương gia tốc kéo ra đưa vào, cái chạy nước rút cuối cùng, anh chợt rút ra khỏi cơ thể cô, chất lỏng màu trắng phun giữa hai chân bọn họ.
Lúc này tình dục rút đi, Ngô Hạo Thiên thõa mãn ôm hông của Đường Ngọc, dựa vào ở trên thân cây, hai người thật lâu không lời.
Ngô Hạo Thiên đoán không ra bây giờ Đường Ngọc đang ở nghĩ cái gì, anh có thể cảm thấy cô gái trong ngực mình, càng lúc càng cứng ngắc, trong lòng anh bất giác buồn cười, làm cũng đã làm, lúc này cô xấu hổ, không phải đã chậm quá?
Xưa nay anh biết phụ nữ da mặt mỏng, mà Đường Ngọc càng thêm ngông nghênh miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, hiện tại nếu anh không chủ động mở miệng, nói không chừng Đường Ngọc sẽ thẹn quá thành giận, anh sẽ không có "vợ giả".
Ngô Hạo Thiên hơi suy tính lời kế tiếp, rồi mở miệng: "Tôi cần một ‘ cô vợ giả ’, mà em hoàn toàn là cộng sự hợp tác tôi cần, chỉ cần em hợp tác với tôi, tôi liền giúp em giải quyết ba chục triệu tiền nợ kia; mà em cũng không cần cảm thấy thiếu tôi cái gì, bởi vì đây là một cuộc giao dịch có giá đàng hoàng, thời gian là một năm, đến lúc đó, tôi tự nhiên sẽ thả em tự do; chúng ta có thể ký kết hợp đồng, đến lúc đó, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, tôi nghĩ, giao dịch này đối với em, đối với tôi đều rất công bằng."
Giọng của Ngô Hạo Thiên cũng không phải đang hỏi xin ý kiến của Đường Ngọc, mà là nói quyết định của anh cho cô biết, đây là đặc điểm của thương nhân, đối đãi cộng sự hợp tác, xuống tay nhất định phải mau, hung ác, chính xác.
Mà bây giờ Đường Ngọc đã không còn tiền vốn, không thể đi tìm những người khác bán mình đổi lấy ba chục triệu, việc đã đến nước này, không còn đường có thể đi, phương pháp duy nhất, vả lại bảo đảm nhất, chính là hợp tác cùng Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên cúi đầu tỉ mỉ quan sát Đường Ngọc nhắm chặt hai mắt suy tính, cô hơi nhíu lông mày, vẻ mặt lạnh nhạt trước kia, xuất hiện thê lương không thể nhận ra, một ít biểu tình nhanh chóng vụt qua, bị Ngô Hạo Thiên bắt được, hung hăng cho trái tim anh một kích.
Một khắc kia, Ngô Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình rất hèn hạ, nhưng ngay sau đó lại bị sự thoả mãn tràn đầy nội tâm, anh thấy rất may mắn, đối tượng giả kết hôn của anh là Đường Ngọc, mà không phải những người khác, anh nghĩ, cuộc sống hôn nhân một năm kế tiếp sẽ rất thú vị.
Không còn kịp tiếp tục suy tư nữa, Ngô Hạo Thiên cởi y phục của mình xuống, bọc lại thân thể Đường Ngọc, ôm lấy cô, đi tới xe mình, vừa đi vừa nói: "Đường Đường, thay vì em hợp tác với người khác, bán hôn nhân cả đời mình, không bằng làm vợ chồng giả với anh một năm, đến lúc đó anh sẽ cho em một khoản tiền nuôi dưỡng; tin tưởng anh, từ trước đến giờ hào phóng anh rất hào phóng với phụ nữ, một năm sau, em không chỉ có số tiền lớn trong tài khoản, anh cũng sẽ trả lại em tự do. . ."
Chẳng biết tại sao, chỉ cần là nghĩ đến một năm sau, Đường Ngọc sẽ rời khỏi mình, lòng của Ngô Hạo Thiên đột nhiên co rút, anh không tự chủ ôm chặt thân thể Đường Ngọc.
Đường Ngọc chưa tỉnh, sau tất cả, cô biết lựa chọn của mình, chỉ có thể là thuận theo, vì ba chục triệu, vì cha mẹ, cô đã sớm từ bỏ tất cả, bao gồm đêm đầu của cô, một năm hôn nhân, đổi lấy ba chục triệu trả nợ và tiền nuôi dưỡng, thấy thế nào cô cũng được lời.
Cô thay đổi tư thế trong cánh tay Ngô Hạo Thiên, vùi mặt trong khuỷu tay anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đường Ngọc chỉ cảm thấy mình mệt quá, mệt quá. . . . Rất muốn ngủ, cô nhịn xuống chua xót đang xông lên đầu, thích ứng đau nhức cả người, dần dần tiến vào mộng đẹp; vậy mà cô không biết, đây là lúc cô ngủ an ổn nhất trong nửa tháng này.
Cô thật hy vọng, thật hy vọng chuyện mau mau giải quyết. . . .
Ngô Hạo Thiên đặt Đường Ngọc vào trong xe, thời điểm xoay người lại, giống như nghe được Đường Ngọc cúi đầu nói mê sảng gì đó trong mộng, nhưng anh không nghe rõ, anh đứng ở ngoài xe, nhìn cô gái ngủ say ở ghế trước, từ từ cười.
Cô gái quật cường cay cú này, thoạt nhìn tựa hồ rất kiên cường, che giấu tất cả thống khổ trong lòng của mình, làm cho đàn ông không thấy được sự yếu ớt của cô, vậy mà cô chân chính cần, lại là một bả vai kiên cố có thể dựa vào dựa vào, thật không biết cô gái này, rốt cuộc muốn làm bộ kiên cường tới khi nào?
Ngô Hạo Thiên lắc đầu một cái, đi vòng qua một đầu khác của xe, ngồi xuống, chậm chạp chạy về nhà trọ của mình.
Ban đêm tuyệt với này, xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, vậy mà, chính là một đêm này, thay đổi cuộc đời của hai người họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT