Mọi thủ tục xuất ngoại đã được hoàn tất. Khang Thu
Thủy sắp sửa phải xa rời cô vợ trẻ mới cưới. Chỉ còn không đầy một tuần
lễ nữa, máy bay cất cánh, đưa hắn sang Hoa Kỳ.
Mặc dù tin
tưởng ở ý chí chịu đựng của Kiều Lê Vân, hắn vẫn không khỏi áy náy về
nàng. Mỗi sáng thức dậy, hắn chú ý quan sát gương mặt vợ, và thường hỏi: "Em khó ở trong người hay sao?" Nàng gượng cười đáp:
- Có sao đâu? Có anh bên cạnh, em còn bệnh hoạn gì nữa!
- Dường như đêm qua em không ngủ?
- Đâu có? Em vẫn ngủ được mà.
- Nhưng sao em có vẻ mệt mỏi? Chắc hẳn em ít ngủ quá...
Nói vậy, rồi hắn lại kiếm chuyện vui, kể cho vợ nghe. Và lần nào nghe xong, Vân cũng cười hồn nhiên thoải mái.
Nhưng rồi đã đến cái ngày mà nàng không thể nào gượng nổi một nụ cười: Buổi tiễn đưa Khang Thu Thủy lên máy baỵ Hôm ấy, ông bà Viễn, Khang
Tiểu Mai, và ông bà Văn, cùng có mặt ở phi cảng.
Kiều Lê Vân
bồi hồi từng phút từng giây... Sau khi nắm tay nhau lần cuối, Khang Thu
Thủy quay mặt, bước theo đoàn người đồng hành lên phi cơ, thì Vân cơ hồ
muốn khuỵu gối, xỉu người xuống đất. Khang Tiểu Mai thân thiết nắm lấy
tay nàng. Mẹ chồng nàng ghé gần an ủi nàng... Và khi chiếc phi cơ lướt
bay lên cao, hai hàng nước mắt Kiều Lê Vân tuôn trào như suối... Mọi
cảnh vật mờ loạn trước mắt, nàng chỉ còn biết đi theo Khang Tiểu Mai và
cha mẹ chồng để ra về.
Trước khi tới phi cảng, nàng đã định
bụng: sẽ nói với cha mẹ ruột một vài câu chuyện, sẽ dặn dò đôi lời... mà đến lúc này, nàng quên bẵng đi mất. Ông bà Văn đi về lúc nào, nàng cũng không hay; bởi hồn vía nàng đã bay theo Khang Thu Thủy tới một chân
trời xa lạ rồi vậy.
Bữa trưa hôm ấy, nàng bỏ không ăn, bữa tối nàng nuốt không trôi miếng cơm. Bất cứ ngồi ở đâu, đứng ở chỗ nào, nàng cũng ngẩn ngơ như đánh mất vật gì vậy. Từ nhỏ tới giờ Kiều Lê Vân chưa
hề bị cô đơn. Trước đây, luôn có mẹ bên cạnh. Gần đây luôn luôn sống bên cạnh chồng. Nhưng đến nay, nỗi cô đơn khiến nàng có lúc phải kinh hoàng tê tái, nhất là khi con người buồn bã, nằm ngồi trơ trọi trong căn
buồng vắng lặng.
Tối hôm ấy, nàng ngồi trên giường ngủ, vẻ mặt si ngây giống như một người đau bệnh mới lành, ngước mặt nhìn đăm đăm
vào bức chân dung của chồng, do chính tay nàng vẽ; rồi lại quay sang bức hình chụp đôi, hôm làm lễ cưới. Chú rể giờ đã đi xa biền biệt vạn dậm
đường. Cô dâu ngồi đây như si như dại. Nàng nằm xuống, cố dỗ giấc ngủ,
nhưng mãi không ngủ được, nàng lại ngồi dậy nhìn bức ảnh vợ chồng và bức họa chân dung của chồng.
Cuối cùng, đêm đã khuya, Kiều Lê Vân mệt mỏi nằm xuống.
Nàng ôm lấy cái gối dài, đưa tay nhè nhẹ vỗ về cái khối bông vải vô
tri ấy... Biết đến ngày nào nàng mới được ôm và vỗ vào chồng mình như
vậy?...
o0o
Sáng hôm sau, điểm tâm
xong, Kiều Lê Vân chẳng biết làm gì, mà cũng chẳng có việc gì để làm.
Sực nhớ đến lời dặn của Khang Thu Thủy: "Hễ giàn nho sau nhà có quả
chín, thì hái mà ăn những quả đầu mùa tươi mát ấy, cho đứa con trong
bụng khỏe mạnh, thông minh"... nàng liền bước ra phía sau nhà, nhưng
giàn nho còn chưa kết được một trái nào, nói chi trái chín?
Nhưng chợt nghĩ lại: Giờ này Khang Thu Thủy đã tới Mỹ Quốc đâu? Biết
địa chỉ của chồng là đâu mà gửi?... Thế là nàng không khỏi mỉm nụ cười,
tự cười mình ngớ ngẩn. Nàng bước đến phía dưới bức hình của Khang Thu
Thủy, ngửng lên nhìn ngắm nụ cười của hắn, và lại lẩm nhẩm:
-
Anh Thủy ơi! Anh đi rồi, em buồn bã cô độc quá! Anh có biết không
anh?... Thôi, để nguôi bớt nỗi nhớ nhung, giờ em trở về thăm ba má em,
anh nhé!
Nghĩ đến đây, Kiều Lê Vân thấy vui vui lên, liền bước
ra ngoài xin phép mẹ chồng. Vừa vặn lúc ấy bà Viễn đang ngồi ở phòng
khách, Kiều Lê Vân vội tươi nét mặt, chào:
- Má ạ! Thưa, má xơi sáng chưa?
Bà Viễn không đáp, cứ ngồi cầm tờ báo xem, như không nghe tiếng con dâu chào hỏi. Nàng lại nói:
- Để con xuống bếp hấp bánh bao má xơi.
- Thôi, không cần.
Bấy giờ bà Viễn mới khô khan lên tiếng, và có vẻ bực dọc. Nàng ngỏ lời:
- Thưa má, con muốn xin phép về bên nhà chút ạ!
Bà mẹ chồng bỏ tờ báo xuống, nhưng sắc mặt lạnh như tiền, và như không nghe không hiểu gì cả. Bà đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn con dâu từ đầu
xuống chân, rồi mới lơ đãng hỏi:
- Sao? Chồng ra đi rồi, thì ở đây chẳng còn gì đáng kể nữa phải kkhông?
- Thưa má, không phải như thế. Chỉ vì...
Bà Viễn vẫn giọng mỉa mai:
- Chỉ vì nhà chồng không có món ngon vật lạ như nhà mẹ con?
- Thưa, không phải. Chỉ vì đã lâu rồi, con chưa về nhà. Giờ muốn về thăm qua một chút.
- Thì sáng qua, "cô" mới gặp ông bà thân của cô đó thôi!
- Da... vâng!
- Thế mà giờ lại còn phải về nữa?
Kiều Lê Vân cố nhịn nhục, vẫn nhỏ nhẹ Ôn tồn nói:
- Con... Thưa má... Con chỉ thăm ba má con một, hai ngày rồi con sẽ trở về ngay mà!
Và để lấy lòng mẹ chồng, nàng ân cần nói tiếp:
- Để con đi pha trà má xơi.
Bà Viễn không buồn nói gì nữa, cũng chẳng từ chối. Bà cứ tiếp tục xem
báo. Giờ thì con bà đã xuất ngoại rồi, bà chẳng cần lo nghĩ cho lắm.
Thêm nữa, bà còn đang trông đợi cái mưu kế được thực hành dần dần...
Kiều Lê Vân pha trà xong, bưng ra ân cần mời mẹ chồng. Bà Viễn tạm gác tờ báo, đưa tay nâng tách trà lên như sắp uống, nhưng bỗng ngừng lại,
nhìn ngó vào màu nước, rồi chau mày chê:
- Dù chẳng phải trà
đãi khách, cũng phải chú ý một chút: Xưa nay tôi không uống nước trà đặc quá như vầy bao giờ. Pha trà mà bốc bỏ cả nắm vào ấm, đã phí của, lại
nuốt không được.
- Con xin nhớ. Từ nay chỉ bỏ ít trà thôi.
- Thôi, để đấy mặc tôi.
Kiều Lê Vân cụt hứng, bỏ về buồng riêng. Ngồi buồn bã chẳng biết làm
gì, nàng lại ngửa mặt ngắm nhìn bức ảnh Khang Thu Thủy...
Lát sau, bỗng thấy chị Lưu vào bảo:
- Mợ Cả! Có điện thoại.
Được có người nói chuyện qua đường dây điện thoại lúc này, là điều vui vẻ nhất cho Kiều Lê Vân, nàng vội vã bước ra nhà khách, nhấc ống nói
lên:
- A lổ... Vân đây... Bình đấy hả? Bình ở đâu gọi đến vậy?
Tiếng nàng Hồ Bình từ đầu giây bên kia:
- Mình đang ở nhà ba má mình, Vân à! Anh Lạc xuất ngoại rồi, buồn
quá, nên bỏ về đây. Mình chắc Vân cũng vậy, nên gọi đến nói chuyện với
Vân cho đỡ buồn. Thế nào? Muốn đi chơi không? Đi xem chớp bóng nhé?
- Hãy đợi ít hôm nữa. Lúc này mình còn mắc bận ít việc.
- Thôi, vậy thì thôi. Nhưng mình phải báo tin này cho Vân biết. Rồi ngày trở về, chúng mình sẽ đi chơi với nhau.
- Bình sắp đi đâu đấy?
- Theo ông bà già xuống miền Nam một thời gian.
- Thật ư?
- Ai nói dối Vân làm gì nhỉ? Có thể chỉ trong vòng ba ngày tới là ra đi.
- Mình sẽ đi tiễn Bình.
- Thật ra, mình vẫn muốn sống ở Đài Bắc. Nhưng Diệp Lạc đi du học
rồi, ba má mình càng có lý do, để không cho phép mình ở thêm lại đây
nữa. Lúc này mình mới thấy hối tiếc: tại sao lại không xin đi xuất
ngoại! Năm tới, nhất định mình phải đi Mỹ: quyết không thể để anh Lạc xa cách mình quá lâu.
- Bình không yên lòng ư?
- Không phải thế. Mình sợ anh ấy buồn vì cô đơn.
- Bình thật là người vợ tốt.
- Này Vân! Thu Thủy đi rồi, sao Vân không về bên nhà ở ít ngày?
- Rồi mình cũng về đấy.
- A! Nhà mình có khách tới, Vân à!... Thôi nhé! Khi nào sắp lên đường, mình lại sẽ quay điện thoại đến cho Vân hay.
- Rồi, tạm biệt.
Đặt ống nói xuống máy, Kiều Lê Vân bước được mấy bước thì nghe tiếng mẹ chồng gọi:
- Cô Vân ơi!
- Dạ? Má gọi con?
Nàng bước đến gần, thì bà Viễn sẵng giọng bảo:
- Này cô ạ, nay chồng cô đã đi ngoại quốc, tôi phải có nhiệm vụ trông nom cộ Vậy từ nay trở đi, cô đừng có ghi số điện thoại của nhà này cho
bất cứ ai, nhất là cho những cậu bạn trai.
- Con không làm thế đâu.
Sẵn trớn, bà Viễn tiến thêm một bước:
- Xem ra, ngồi nhàn quá cũng buồn. Từ nay cô hãy giúp đỡ chị Lưu một vài việc trong nhà đi.
Kiều Lê Vân vào buồng Khang Tiểu Mai, trố mắt nhìn khắp cả, chẳng thấy bóng vía cô em chồng đâu! Nàng bước đến giường ngủ, khẽ vén chăn lên.
Chăn mền lạnh như băng. Không hiểu Khang Tiểu Mai đi đâu sớm thế? Nàng
trở ra báo mẹ chồng:
- Thưa má, Mai không có trong buồng ạ.
- Gọi chị Lưu lên đây!
Thử hạch sách Kiều Lê Vân lần đầu, thấy nàng ngoan ngoãn chịu phục
tùng, bà Viễn được thể, ra mặt thẳng tay sai khiến như sai khiến con
sen, đầy tớ vậy. Chị Lưu lên phòng khách, bà Viễn hỏi:
- Chị Lưu! Con Mai đâu? Mới sáng ra, nó đi đâu vậy?
Chị Lưu ấp úng... rồi đành phải nói thật:
- Thưa bà... Cô ấy... Cô ấy đi suốt đêm qua không về.
Bà Viễn giận dữ:
- Không về? Suốt đêm không về!? Thế thì quá lắm! Tại sao chị không
cho tôi hay? Chờ xảy ra chuyện gì cho nó ở bên ngoài, rồi chị mới cho
tôi biết sao?! Hử? Tức thế này tôi chết mất!
Kiều Lê Vân không
nói gì.. Bởi vì tối qua nàng vào buồng riêng đi nằm rất sớm. Chị Lưu
cũng chẳng biết nói sao, vì tối qua, trước khi ngủ, chị cũng đã dự tính
báo cho bà chủ hay, nhưng rồi sau, không hiểu thế nào, chị ngủ quên mất. Khang Tiểu Mai vốn rất thường đi trễ về khuya, nhưng chưa lần nào đi
thâu đêm không về như vậy.
Bấy giờ bà Viễn lại lườm nguýt con dâu:
- Cô Vân! Cô là chị dâu của con Mai. Dù nhiều dù ít, cô cũng phải
quan tâm đến nó chứ?! Nếu thế này, thì ra cô ở trong nhà này, chẳng được tích sự gì cả!
- Thưa má, từ nay con xin để tâm coi chừng.
Bà Viễn xua tay thẳng cánh:
- Thôi! Các người ra đi hết đi! Để cho tôi yên thân. Lúc này muốn yên cũng không được nữa.
Kiều Lê Vân và chị Lưu đưa mắt liếc nhau, rồi cùng lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT