Đưa Kiều Lê Vân về đến cổng nhà nàng, Khang Thu Thủy tỏ ra rất tinh
nghịch: Hắn đưa tay vén tóc nàng lên, ghé miệng vào tai, rù rì rủ rỉ:
- Anh không vào nhà nữa. Nhưng trái tim anh vẫn theo em vào đấy!
Tiếp theo ngay câu nói là một... cái hôn đánh "chút" vào bên má Kiều
Lê Vân! Đây là lần thứ nhất hắn bạo dạn tỏ cử chỉ âu yếm lả lơi như thế.
Nàng chẳng những không tỏ vẻ tức bực hay mắc cở, mà còn mỉm
cười sung sướng, nét mặt tươi lên hơn hớn... Lát sau, nàng vẫn còn thấy
say sưa, chìm đắm vào ảo cảnh, cảm thấy như đôi môi mềm mại ướt át đang
còn dính vào má mình, chưa rời.. Thật ra, Khang Thu Thủy đã lên xe đi
khỏi...
Bà Văn ra mở cổng.
- Vân con! Con làm sao thế?
- Má! Con...
Đôi má nàng càng đỏ lên rần rần. Nàng đâu dám thật thà kể lại cái hôn
của Khang Thu Thủy tặng nàng, dù là kể với người thân yêu nhất đời!
- Thu Thủy đâu?
- Anh ấy về rồi.
- Thôi, vào đi. Sao mà trông con ngẩn ngơ, như không biết đường trở vào nhà nữa vậy!
Nàng nắm tay mẹ mà đi; càng tỏ lộ bước chân đi lệch, khiến người trông thấy phải động lòng thương.
- Ba đâu hả má?
Vừa hỏi mẹ, nàng đã kêu lên:
- Ba ơi!
ông Văn hạ tờ báo xuống:
- Kìa, con! Thủy hắn không đưa con về ư?
- Dạ có. Lần nào anh ấy cũng đưa về. Nhưng nếu có chuyện cần về gấp, anh ấy chỉ đưa đến cổng, nhưng không vào nhà.
- Chắc là con đi chơi vui thích lắm?
- Sao ba biết, hả ba?
- Cứ nhìn qua mặt con, là biết ngay.
Kiều Lê Vân giật mình, như cái máy, nàng đưa tay lên xoa vào má, và
thầm nghĩ: "Lẽ nào cái hôn của Thủy còn để lại dấu vết trên má mình?" Bà Văn nói:
- Có chuyện trò gì, thì hai bố con ngồi bàn với nhau nghe! Tôi vào bếp nấu cơm đây.
Nhưng Kiều Lê Vân kéo tay mẹ, ép ngồi xuống ghế:
- Má! Hãy đợi chú. Con có chuyện này, muốn thưa với ba má.
ông Văn tươi cười nhìn vợ:
- Bà ngồi xuống đi. Ăn cơm hay không, không mấy quan hệ. Chuyện của con, chúng mình không thể không nghe.
Cô gái bắt đầu kể lể:
- Thưa ba má, hôm nay, sau khi ghi tên học, anh Thủy liền gọi điện
thoại, hẹn con đi chơi. Không ngờ, gặp nhau chưa được bao lâu, anh ấy
ngỏ lời cầu hôn. Lúc ấy, con phải giật mình, vì sự thể quá đột ngột.
ông bà Văn cùng cảm thấy vui sướng, quay nhìn nhau chăm chú. Rồi bà Văn nắm lấy tay con gái, ân cần hỏi:
- Thế, cuối cùng con trả lời ra sao?
- Con đã nhận lời.
- Được! Tốt!
ông Văn giơ ngón tay cái lên nói tiếp:
- Con gái ba can đảm đấy.
Bà Văn vui vẻ nói theo:
- Tôi cũng không phản đối. Cái thằng Thủy ấy rất hiền lành tử tế.
Kiều Lê Vân nói:
- Tuy nhiên, con có bảo rõ anh ấy rằng: Chỉ mới cá nhân con đồng ý trên nguyên tắc thôi. Con còn phải hỏi ý kiến ba má.
ông Văn chưa hết tươi cười:
- Con gái của ba ơi! Ba má cùng đồng ý nữa đây. Và lúc này ba sung sướng có lời mừng con!
Bỗng gương mặt Kiều Lê Vân thoáng vẻ ảm đạm:
- Ba mừng như vậy sợ quá sớm! Bởi vì cha mẹ anh ấy còn chưa bằng lòng chấp nhận. Ông bà ấy sẽ phản đối kịch liệt hơn.
Người cha thương yêu con vẫn đầy lòng tin tưởng:
- Con chẳng cần quá lo về sự phản đối ấy. Ba thấy thằng Thủy nó tỏ ra quyết tâm. Có quyết đoán mới nên việc. Vân à! Ba với má cảm thấy tự hào tự mãn vì con đây. Con đã tự lực tìm lựa được người con yêu, thì con tứ tự do hành động.
Bà Văn tiếp lời chồng:
- Chẳng những con vui sướng, mà ba má cũng vui sướng.
Bấy giờ Kiều Lê Vân đang ngồi ép mình vào mẹ, ông Văn đưa tay nắm lấy
con gái, kéo về phía mình, xoa đầu vuốt má con, cử chỉ vô cùng cưng
nuông thương mến:
- Con à! Con muốn lấy chồng vào ngày tháng nào tùy ý. Lúc nào cũng được.
Một cuộc tranh luận dữ dội lại diễn ra tại nhà họ Khanh. Bà Viễn hậm hực kêu lên:
- Không! Không thể được! Tuyệt đối không được. Mày lấy nó? Hừm! Rõ ràng mày phát điên rồi!
- Má ơi! Lâu ngày dày tháng, rồi má sẽ yêu mến Vân.
- Vĩnh viễn muôn đời! Tao quyết không khi nào mến được một đứa con
gái thọt chân. Nhà họ Khang này, từ đời nào tới đời này, chưa bao giờ
xảy ra chuyện mất mặt như thế!
Khang Thu Thủy đâm cãi lý:
- Sao lại có thể gọi là chuyện mất mặt? Con gái người ta hơ hớ, đâu
phải gái giang hồ ăn chơi? Má à! Con xin má đừng hạ hấp nhân cách của
Vân như vậy. Không ưng thì chỉ nói là không ưng.
ông Viễn bắt đầu lên tiếng:
- Này Thủy! Con không nghĩ đến tổ tiên một chút, cũng không nghĩ đến
cha mẹ đang sống sờ sờ đây một chút. Con chỉ biết nghĩ đến riêng con
thôi ư? Lấy một đứa con gái thọt chân, rồi con sẽ không có hạnh phúc, và con sẽ tự hủy hoại cả sự nghiệp tương lai.
- Không! Không thể như thế đâu!
Khang Thu Thủy không còn kìm hãm được cơn uất ức nữa. Hắn kêu lên:
- Không thể!... không... thể!...
Khang Tiểu Mai xen vào:
- Anh Cả! Anh cũng phải có chút lý tưởng chứ!
Khang Thu Thủy gầm lên, như quát tháo vào mặt em gái:
- Mày phải mở mắt cho lớn ra mà nhìn nhận sự thật: Sở dĩ bọn tao phản đối mày, chính là vì muốn cứu vớt mày chứ! Mày là giọt máu nối dõi tông đường họ Khang, là khúc ruột bọn tao cắt ra, làm sao bọn tao có thể mở
mắt ngồi nhìn mày sa hầm sẩy hang, tự hủy diệt cuộc đời cho được?
ông Viễn cũng nói với giọng nặng nề đau buồn:
- Thủy con! Con nghĩ lại cho chín, sẽ thấy lời má con nói rất hợp lý. Trên đời, có cha mẹ nào lại không yêu thương con, muốn cho con khá con
hay?
- Con nhận biết ba má thương con. Nhưng về phương diện
hôn nhân, ba má nên cho con quyền lựa chọn. Con nguyện sống trọn đời bên người con yêu, chứ không muốn sống dù là một ngày, với người con không
thích.
Bà Viễn vẫn khăng khăng giữ quan niệm riêng:
- Nếu mày chịu sống chung với một cô gái khác, mày sẽ phát giác ra rằng: trong thiên hạ có người còn đáng yêu gấp trăm ngàn lần con Kiều Lê Vân.
Khang Thu Thủy phải xuống giọng năn nỉ:
- Thôi,
xin má nghĩ lại: Tuy nó là đứa con gái có tật, nhưng duyên số đã buộc
con vào với nó, thì ba má cũng chẳng nên cấm cản con.
Mẹ hắn vẫn kiên quyết như chặt sắt chém đinh:
- Không! Không thể được. Trừ phi mày không thiết cái nhà này nữa, mày không cần đếm xỉa đến cha mẹ nữa, mày mới làm được thế.
- Má ơi! Xin má đừng khích động tim gan đầu óc con nữa. Nếu không, con đến phát điên mất.
- Thà để cho mày phát điên còn hơn để mày lấy một con tàn tật.
ông Viễn thấy tình thế đến chỗ bế tắc, thì thở dài não ruột:
- Thôi, hãy tạm gác vấn đề này lại. Mai sẽ bàn thêm. Thủy! Con hãy về phòng riêng, đừng chọc giận má mày thêm nữa.
Đó là biện pháp tạm thời nhưng rất sáng suốt của ông Viễn. Nếu không, thì có chuyện đổ vỡ to, khó mà thu xếp được.
Khang Thu Thủy uất ức đắng cay, hùng hục tìm vào phòng riêng. Hắn ngồi đăm đăm ở bàn học một hồi, rồi rút ngăn kéo, lấy ra một tập album. Hắn
lật giở vài tờ, gương mặt kiều diễm khả ái của Kiều Lê Vân đã xuất hiện, như cười đón hắn, nhưng khuyến khích hắn giữ vững ý chí quyết tâm, đồng thời an ủi cho hắn quên cơn uất ức.
Nhân đó hắn lẩm nhẩm khẽ với tấm hình:
- Em Vân ơi! Anh xin em cứ yên lòng. Anh có đức tự tin và nghị lực.
Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đạt được mục đích là cùng nhau sống chung
trọn đời.
Nhìn ngắm bức ảnh Kiều Lê Vân với ánh mắt tha thiết, mến thương, rồi hắn lại lẩm nhẩm hỏi:
- Em ơi! Tại sao người như em mà lại có tật ở chân? Nếu trong hai chúng ta, kẻ có tật là anh, thì có phải tốt hơn không!
Kế, hắn gấp tập ảnh, cất vào ngăn kéo, đi lại đôi giày vào chân và
bước ra ngoài để ra đi... Hắn vừa đẩy chiếc mô tô ra, thì thấy Khang
Tiểu Mai bước đến gần:
- Anh lại đi tìm cô Vân?
- Mày đâu có "thừa hơi" mà can dự vào việc của tao?
Thấy anh đáp gắt giọng và mai mỉa, sắc mặt lạnh như tiền, Khang Tiểu Mai đâm bướng bỉnh:
- Khi đã "mê" nhau thì "cái gì" cũng thơm! một kẻ có tì vết không ai thèm ngó ngàng, mà anh coi như châu ngọc quí báu!
- Tôi cảnh cáo cô lần chót: Từ này cấm "cô" không được nói điều đó nữa! Nhớ chứ?
- Nếu cần nói, cứ nói, đã sao! Thọt thì nói thọt! Chẳng lẽ nói thế nào?
- Phải cho mày biết tay mới xong!
Khang Tiểu Mai vốn là cô gái láu lém, thấy nguy thì lẹ cẳng nhanh
chân, đâu có dại dột chậm chạp để ăn đòn? Cho nên, vừa thấy Khang Thu
Thủy chống cẳng chiếc mô tô lên, cô gái đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy,
miệng thì kêu lớn:
- Má! Má ơi! Anh cả đánh con nè má!
Khang Thu Thủy không đuổi đánh, lại dắt xe ra khỏi cổng, rồ máy chạy
đi. Cô em gái quá quắt của hắn lại ra oai... vắng mặt, miệng lầm bầm
nhiếc rủa:
- Được rồi! Tôi mong cho anh lấy cái con què ấy
đi! Tôi sẽ không thèm coi nó là chị dâu. Rồi tôi sẽ chứng kiến cuộc đời
anh tàn lụi trong tay nó!
- Mai ơi! Mày đâu rồi?
- Dạ? Con vào ngay đấy, má!
o0o
Quả thật Khang Thu Thủy đến gặp Kiều Lê Vân tại nhà nàng. Khi còn chưa xuống xe mô tô và ấn chuông, hắn đã ấn kèn toe toe rồi. Và nàng thì đã
quá nghe quen tiếng kèn xe ấy, giống như có một nguồn linh cảm tiếp nối
tâm trí nàng với nó, cho nên bấy giờ nàng chạy vùn vụt ra mở cổng. Hắn
chưa kịp xuống xe, nàng đã hỏi:
- Có cần vào chơi chút không?
- Có.
Hắn sực nhớ ra, lập tức bước xuống, đẩy xe vào sân. Nàng nhận thấy sắc mặt người yêu không vui, nên muốn đem những cái vui hiện đang có ra,
xua đuổi nỗi buồn cho hắn. Nàng nắm ngay lấy tay hắn một cách thân ái
nồng nhiệt, miệng tươi cười bảo:
- Ba má em không có ở nhà.
- Vân ơi! Anh...
Nàng cứ ôn tồn hiền dịu nói:
- Có gì, đợi lát nữa hãy nói. Hãy vào ngồi nghỉ một chút đã anh. Em
thấy anh có vẻ mệt mỏi quá. Chắc là anh mới đọc sách quá lâu?
Hạnh phúc như ngấm vào máu tim, chảy khắp cơ thể hắn. Nàng như làn gió
xuân mát rượi, mơn trớn tâm hồn, khiến hắn quên đi nỗi uất ức, buồn rầu
vừa xảy ra ở nhà. Hắn đi theo sau nàng như đứa bé ngoan ngoãn. Hắn nói:
- Em đừng lật đật tiếp đãi. Anh đâu phải người khách đến nhà em lần đầu!
Nàng quay nhìn hắn, tươi cười đáp:
- Nhưng đây là lần thứ nhất em tiếp đãi anh một mình. Anh thích ăn gì uống gì nào? Trong tủ lạnh có nhiều thứ.
- Gương mặt tươi vui với ánh mắt trong sáng của em là thứ đồ uống
ngon miệng mát lòng nhất, khiến anh chưa uống đã thấy say say.
Trước mặt có kê cái tủ lạnh đó, Kiều Lê Vân dừng lại. Khang Thu Thủy
đứng sau lưng, hai tay nắm vai nàng, và hắn tinh nghịch thổi nhè nhẹ vào những lọn tóc nàng.
- Đừng có thổi nghe!
Nàng quay cổ lại, nhõng nhẽo gắt yêu:
- Đầu em đầy bụi bẩn đấy. Thổi, nó bay vào tủ lạnh bây giờ!
- Nhưng trong bụi bặm đó có hòa lẫn chút hương thơm của người đẹp. Ai ăn uống những thức trong tủ lạnh, cũng sẽ hóa thành người đẹp! Em Vân
ơi! Hãy lấy một trái táo cho anh ăn đi nào, bởi vì con người anh không
được đẹp.
Đưa trái táo cho hắn ăn, bỗng nàng bật lên cười khúc khích. Hắn ăn làm sao? Hắn làm giống như một kẻ chưa được ăn táo bao
giờ: Vừa cầm lấy, đã kháo ngay một miếng!
- Ấy! Sao anh không gọt vỏ?
- Hương thơm người đẹp đang quyện trên lớp vỏ táo này.
Tay cầm tay cùng ngồi xuống, rồi nàng đưa bàn tay ngọc, nâng tách trà
thơm lên, thong thả hớp một hớp. Kế, nàng mới từ từ trao cho chàng:
- Thứ lỗi! Em trót uống trước rồi.
- Chỉ? có nước trà em uống còn dư, anh mới thấy thơm ngon đặc biệt.
Đôi mắt long lanh chăm chú rọi sâu vào đáy mắt Khang Thu Thủy, nàng như muốn khám phá một điều gì?
Cuộc sống của cô thiếu nữ tàn tật nhưng đa tình, trước nay vốn vô vị.
Nhưng kể từ ngày cô có được tình yêu của chàng trai trước mặt này, cô đã nhảy vọt hẳn vào thế giới khoái lạc. Như thế thì, dù có lúc cô phải ứa
vài giọt lệ, cũng chẳng đáng kể gì.
- Anh Thủy à! Hôm nay anh thật khéo nói.
- Cứ ngồi trước mặt em, là anh trở thành cái máy nói. Em có khó chịu không?
Nàng lắc đầu lia lịa:
- Không! Em rất thích nghe anh nói chuyện. Tiếng nói của anh, những
âm thanh dịu dàng, trong trẻo, ngọt ngào này... khiến ai nghe cũng cảm
thấy vui sướng.
- Nhưng có những lúc...
Hắn cúi đầu hạ giọng nói tiếp:
- ... Tiếng nói của anh khiến cho em phải buồn khổ. Chẳng hạn như lúc
này... Lúc này anh kể cho em hay rằng ba má anh không đồng ý cuộc hôn
nhân của chúng ta...
Nàng không hề tỏ ra giật mình, hoặc lấy làm lạ:
- Ba má anh phản đối mạnh mẽ tới ngần nào, em có thể tưởng tượng ra
được rồi... Anh Thủy à! Có rất nhiều việc đời mà con người không thể
thành công với chỉ một lời nói. Hãy cứ từ từ, rồi sau này sẽ haỵ Đừng lo buồn chán nản. Rồi sẽ có ngày chúng ta đạt tới mục đích.
-
Lời khuyến khích của em là sức mạnh tiếp thêm cho anh. Vân à! Hèn chi,
cứ mỗi khi lòng buồn rầu hoặc thắc mắc, anh lại khát khao được gặp mặt
em.
- Anh cứ đến đây, bất cứ lúc nào cũng được. Trừ những
buổi tìm tới nhà Hồ Bình, có thể nói, em chẳng đi đâu cả. Đã lâu rồi, em không đến gặp bọn Anh Đài, Hoa Lệ, Vương Nhụy. Bọn họ thì cũng có đến
tìm em, nhưng lần nào cũng không gặp, vì em đã đi chơi với anh rồi.
- Bọn họ đã biết chúng ta yêu nhau chưa?
- Rồi; chính má em cho họ haỵ Họ đều biết mặt anh, từ cái hôm đám cưới Hồ Bình ấy mà.
- Họ có dèm chê phê phán gì về mối tình giữa chúng mình không?
- Không. Các bạn học của em đều rất tốt đối với em, tốt đến độ không thể tốt hơn được nữa.
Kiều Lê Vân đắc ý với câu vừa nói. Nàng mỉm nụ cười ngọt lịm, trông
càng tươi đẹp bội phần, rồi lặng lẽ ngả đầu vào vai Khang Thu Thủy.
Trong giờ phút này, nàng là kẻ tốt số nhất. Dù ai đem cả quả địa cầu cho nàng, để xin đổi lấy Khang Thu Thủy, nàng cũng không chịu đổi. Phòng
khách thật tịch mịch. Không có ai trong này ư? Nếu có, thì người đó hẳn
phải nghe rõ nhịp đập của hai con tim. Chàng và nàng cứ im lặng nhìn
nhau, không nói mà tình ý rất nhiều...
Hồi lâu, Khang Thu Thủy cất tiếng phá bầu không khí im lặng:
- Em Vân à! Anh đã ngỏ lời xin sống chung với em. Em đã thưa lại hai bác chưa?
- Rồi...
- Hai bác nói thế nào?
- Hai cụ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của em.
Khang Thu Thủy nghe nói, sung sướng quá, đến nỗi đứng bật dậy như cái
lò so và kéo theo cả người yêu. Rồi hắn ôm chầm lấy nàng:
- Anh yên tâm sung sướng quá rồi. Đối với anh, ba má em là hai nhà từ thiện, vui lòng bố thí làm phúc!
- Rồi sẽ có ngày ba má anh cũng biến đổi thành hai nhà từ thiện.
- Em thật đại lượng, không hề oán giận ba má anh.
- Chính vì các bác là hai đấng sinh thành của anh. Thêm nữa, trước nay ba má em không để cho em được oán giận ai hết.
- Em Vân ơi! Anh...
Nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn. Cái ôm chặt chẽ mà lại êm đềm ngọt ngào, cứ tiếp tục chưa dứt. Trên đời những người yêu nhau mà chưa
được ôm nhau trong vòng tay, thì hẳn phải buồn tiếc mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT