Thiết Quài tiên sinh ở động Tử Hà, núi Thái Hoa, đang cùng mọi người nói tới cái chết của Tần Thủy Hoàng, đã thấy Phi Phi
tiến vào, bẩm Dương sư huynh ở núi Thái sơn đã tới, liền nói :
- Ta đã đoán biết giờ này anh ấy phải tới. Gọi vào đây.
Phi Phi cùng Điên Điên ra ngoài, lát sau dẫn Dương Nhân vào,
hướng về phía tiên sinh vái tám vái. Tiên sinh bảo anh ta ra mắt các vị
sư huynh, sư thúc, rồi cùng Phi Phi, Điên Điên ngồi xuống bên dưới.
Thiết Quài tiên sinh lại cười, nói với Hà tiên cô :
- Trước đây cô cứ thôi thúc ta đi cứu Lưu pháp sư ở Thanh Hư Quán, sau này sao không thấy cô nói tới nữa ?
- Lúc đầu, tôi rất nóng ruột vì ông ta, sau thấy sư huynh làm
việc gì cũng chu đáo, muốn cứu ứng người nào, không bao giờ chịu tiết lộ trước. Lưu pháp sư này, muội tử đã nhiều lần nhắc tới trước mặt sư
huynh, mà sư huynh đều bỏ qua, không lý tới, tôi nghĩ rằng người này có
số đáng chết, không thể cứu. Muội tử tự nghĩ mình học thức có hạn, công
hạnh không có, làm việc gì cũng phải nhờ sư huynh chỉ dẫn, mới không mắc lỗi lầm. Sư huynh đã không muốn cứu người này, tôi đâu dám nhiều chuyện ?
Thiết Quài tiên sinh bất giác cười ha hả, chỉ Dương Nhân nói :
- Cô nhận cho rõ, vị này chính là Lưu pháp sư bị Triệu Cao bắt
đi. Nhân cơ hội Tần hoàng mời gọi các vị phương sĩ, ta mới phái anh ta
vào kinh ứng chiếu, sau lại bảo anh ta ở Thanh Hư Quán, làm một pháp sư. Ta dặn dò anh ấy những việc nên làm, đợi lúc Tần hoàng tội ác chất đầy, hãy mau ra tay đâm chết ông ta. Phải kể lại từ đầu câu chuyện của một
trăm năm trước, nhân dân hàng ngày chết vì chiến tranh, mắc họa bạo
chính, ai nấy đều trông mong đất nước thống nhất, có một chân mạng hoàng đế, để có thể phục hồi lại sự nghiệp cũ của các vua Văn vương, Vũ
vương, Thành Khang, đầu đời nhà Chu, nói tóm lại là không trở về thời
đại Xuân Thu, Chiến Quốc, chiến tranh liên miên, dân chúng không có
đường sống. Nào ngờ từ khi Tần hoàng tức vị, ỷ vào thiên mệnh, tỏ ra tàn bạo, hung ác, coi mạng dân như cỏ rác, còn tệ hơn thời thất quốc nữa.
Tuy nhiên, những việc này đều bởi kiếp số định trước, bản thân Tần hoàng cũng chỉ là một ma quân, ứng kiếp mà sinh ra, đem sử dụng những hình cụ ở trần thế là thay cho hình phạt trên thiên đình. Nói tóm lại, tội ác
của Tần Thủy Hoàng chất đầy từ khi ông ta ra lệnh bắt dân phu đi xây
trường thành. Bấy giờ, dân phu xây thành đã cử ra được người cầm đầu, bẻ cây làm gậy ùn ùn khởi nghĩa. Chân mạng đế vương cũng đã ra đời. Lúc
này nhất định là không thể cho Doanh Chính được sống. Người ấy chẳng ban nhân đức, chỉ lấy oai để trấn áp thiên hạ, để sống ngày nào, nghĩa binh bị triết tỏa ngày ấy. Sao không thừa cơ hội kết liễu đi há chẳng tiện
lợi hay sao? Những việc này có quan hệ rất lớn tới sự tồn vong, an lạc
của dân chúng trong cả nước, sự thể rất lớn, mà thiên cơ bất khả lậu. Sư muội nhiều lần hỏi tới, mà ta không thể trả lời, chính vì vậy.
Đang nói, chợt nghe tiếng nổ lớn giữa không trung, tiếp đến cây
cối trên núi rung chuyển, chim chóc kinh hãi, bay tứ tán. Thiết Quài
tiên sinh bảo Trương Quả :
- Sư phụ anh sai ông bạn già Long vương của anh đưa thư cho anh đấy. Mau ra xem thử.
Trương Quả ra ngoài động nhìn xem, quả nhiên thấy một cây phong ở ngoài cửa động bị đánh gãy một cành, trên cành cây có treo một phong
thư. Trương Quả vội lấy xuống, đem vào trình Thiết Quài tiên sinh, tiên
sinh bảo anh tự mở ra xem. Thì ra là Văn Mỹ chân nhân thấy Trương Quả
công hạnh quá nông cạn, bảo anh ta tới núi Võ Đang mà tu luyện thêm,
tiện đường qua núi Mang Đãng sẽ gặp một người say rượu đang đi trên
đường, bị một con rắn trắng rất lớn xông ra cản đường. Người đó chính là chân mạng thiên tử. Tần Thủy Hoàng lúc này đã chết, oán khí chưa tan,
biết người này sẽ thay mình làm vua, mở mang cơ nghiệp, mới ốp vào thân
rắn, tính cản đường, nuốt người ấy đi. "Ngươi hãy ẩn mình trong núi, hễ
thấy hai ngọn đèn lớn xuất hiện, từ hẻm núi tiến ra, chính là con rắn
trắng đấy. Ngươi mau giúp chân chúa chém chết nó đi. Đó cũng là một công hạnh lớn, chớ xem thường, vân vân…".
Thiết Quài tiên sinh bảo Trương Quả hãy mau mau lên đường.
Anh ta đi rồi, tiên sinh lại bảo Dương Nhân trở về núi Thái sơn, sau đó mới cười, nói với Chung Li Quyền :
- Ta định cùng Hà sư muội đi chu du thiên hạ một phen, nhân tiện tới hóa độ cho hậu thân của vợ chồng Phạm Kỷ Lương. A Quyền hãy nhận
Huyền kinh của ta, ở đây cùng Phi Phi, Điên Điên dụng công tu tập. Hai
mươi năm sau, sư phụ ngươi ắt tới khảo nghiệm công quả, nếu thấy ngươi
không tiến bộ, sư phụ ngươi ắt bỏ rơi ngươi, mà ta cũng không dám chỉ
giáo cho ngươi nữa đâu.
Chung Li Quyền vái mà xin nhận lời. Thiết Quài mới đem Huyền
kinh ba quyển trao cho cậu ta, dặn cậu phải cất giữ cẩn thận, nếu để mất sẽ bị tội sét đánh. Chung Li Quyền lại vái mà nhận kinh. Phi Phi, Điên
Điên và Phí Trường Phòng, đứng một bên, thấy Thiết Quài tiên sinh chỉ
trao kinh cho một mình Chung Li Quyền, tỏ vẻ bất mãn hiện ra sức mặt.
Thiết Quài tiên sinh mới cười bảo Chung Li Quyền lấy Huyền kinh ra, đặt
lên bàn đá, bảo bốn người trước hết hãy vái kinh, sau đó tùy ý mở ra coi thử một trang. Cho Trường Phòng thử trước nhất, lật thử một trang, chỉ
thấy là tờ giấy trắng, không có chữ viết nào. Lật thêm vài trang, cũng
vẫn vậy. Đến lượt Phi Phi, Điên Điên hai người tiến lại, lật thử vài
trang, cũng lại là giấy trắng. Thiết Quài tiên sinh hỏi họ thấy gì, ba
người cứ tình thực khai ra. Tiên sinh dạy Chung Li Quyền tới lật sách,
và đọc to lên. Chung Li Quyền nhìn thấy rõ ràng có những chữ lớn, viết
ngay ngắn, nhân đó cất cao giọng đọc lên. Thiết Quài tiên sinh mới cười, bảo :
- Tiên duyên định trước, thành tựu mỗi người một khác, há phải
ta thiên vị? Chung qui tại các ngươi có pháp duyên khác nhau mà thôi.
Nếu không, tại sao A Quyền nhìn rõ ràng là Huyền kinh, mà ba người kia
đều không nhìn ra chữ ?
Ba người không dám nói gì, nhưng vẻ bất bình vẫn hiện ra trên nét mặt, Thiết Quài tiên sinh lại nói :
- Các ngươi tuy không có pháp duyên như A Quyền, nhưng cũng
chẳng phải tuyệt đối không cho phép các ngươi học tập. Chẳng qua là
trong kinh có những điều rất cao, rất sâu, các ngươi khổ công tu luyện
cũng không đạt được, mà còn có hại nữa. Khi đó, thỉnh thoảng ta hoặc A
Quyền sẽ chỉ dẫn cho các ngươi. Nhớ lại năm xưa, ta dụng tâm học tập,
không dè có yêu nhân tới cướp kinh đem đi, ta phải dẫn Phi Phi, Điên
Điên đi đoạt lại kinh. Việc đó hai ngươi còn nhớ chứ ? Thực ra yêu nhân
có lấy được kinh này cũng vô dụng thôi. Nó sẽ chỉ nhìn thấy toàn là giấy trắng. Khi đó, ta không hiểu được đạo lý này, sợ rằng yêu nhân học trộm được vài bí kíp trong kinh, nếu không mau thu hồi kinh sách, mối họa
gây ra sẽ không nhỏ. Chuyện đó nghĩ lại, quả đáng tức cười. Nhưng ta
nghĩ kinh này là bí kíp trong trời đất, là báu vật của cung Bát Cảnh,
nên sau khi học xong, ta đem kinh trả lại cho tổ sư Tổ sư toán định rằng Chung Li Quyền là người đáng được truyền thụ kinh sách, lại đưa cho ta
cất giữ, nói : "Nếu gặp người có tiên duyên rất lớn, trí tuệ rất lớn,
đọc được kinh này, thì trao cho người đó". Nay gặp được A Quyền, tuy
không phải đệ tử của ta, mà là đồng môn, nhưng bàn về lý, cậu ấy cùng ta cũng có quan hệ thầy trò đích thực. Lại đọc được kinh, cho thấy cậu ta
chính là người mà tổ sư đã nói tới. Vì thế ta trao kinh cho cậu ta, một
là tuân lệnh tổ sư, hai là có thể tạo dựng cậu ta thành một nhân tài
trong giới thần tiên, ba là từ nay ta trút bỏ được trách nhiệm làm thầy. A Quyền nhận kinh này, đúng là điều tế ngộ hiếm thấy, là phúc mệnh rất
lớn, phải nên cẩn thận giữ gìn kinh sách, chăm lo tập luyện, chớ có lười biếng, sao nhãng.
Chung Li Quyền nghe nói, mừng rỡ vô cùng, hướng lên không trung mà lạy tạ tổ sư.
Thiết Quài tiên sinh trao kinh sách cho Chung Li Quyền xong,
chợt nhìn Phí Trường Phòng mà mỉm cười. Trường Phòng không hiểu ý ra
sao, vội hỏi :
- Sư tôn vì sao cười đệ tử ? Chẳng phải đệ tử đã có điều gì thất thố, hoặc đã làm việc gì không đúng ?
Thiết Quài tiên sinh cười, bảo :
- Ngươi tuy là đệ tử của ta, nhưng thật tình căn cơ không sâu,
hai chữ "tiên duyên" so với Phi Phi, Điên Điên cũng thua kém. Ta nghĩ
ngươi xa nhà cũng đã lâu, nên về thăm một chuyến.
Trường Phòng kinh hãi, vội nói :
- Tại sao hôm nay sư phụ đột nhiên nói những lời như thế ? Đệ tử nếu không có tiên duyên, làm sao gặp được sư tôn ? Nếu đạo tâm không
vững, sao sư tôn lại cho đệ tử được theo hầu bên mình, trong một thời
gian dài ? Đệ tử tự xét mình chưa từng làm một việc gì hư hỏng, tại sao
sư tôn lại đột nhiên đuổi đệ tử đi ?
- Ta bảo ngươi về nhà, không phải là trục xuất ngươi khỏi môn
đường. Danh phận thầy trò đã định, cho dù ngươi không thể tu tiên, danh
phận đó cũng không phế bỏ. Theo ta nghĩ, thành tựu cửa ngươi sau này quá mỏng, cùng lắm ngươi cũng chỉ thành địa tiên mà thôi. Có cố gắng lắm,
cũng không hy vọng gì đâu. Lúc ngươi xuất gia, cả nhà ngươi, già trẻ,
lớn bé đều đau thương, lo lắng, ngươi nên về nhà an ủi họ, mới là chính
lý.
Phí Trường Phòng nghe vậy, rơi nước mắt, nói :
- Lúc đệ tử rời nhà, sư tôn đã dùng pháp lực khiến cả nhà đệ tử
đều nghĩ đệ tử đã chết nơi tha hương, nay đệ tử trở về, e rằng người già đã chết, người trẻ đã lớn, gia cảnh đã biến đổi hoàn toàn, mấy người đó thấy đệ tử trở về, sẽ nghĩ ra sao ? Bất luận thế nào, cũng xin sư tôn
toàn thành cho đệ tử, cho phép đệ tử luôn luôn được ở bên cạnh. Nếu có
phúc mệnh, được làm địa tiên, là đệ tử mãn nguyện lắm rồi.
Thiết Quài tiên sinh không biết làm sao, đành nhận lời.
Ngay đêm đó, Thiết Quài tiên sinh cùng Hà tiên cô, Phí Trường
Phòng từ biệt bọn Phi Phi, theo đường cũ tiến về Hàm Dương, dự tính sau
đó sẽ đi Giang Nam, tìm vợ chồng Lam Thái Hòa.
Bấy giờ kinh đô bị quân sĩ của Hạng Vũ vượt qua ải quan, kéo tới đốt phá, tàn sát, đến nỗi hầu hết những nơi có dân cư biến thành một
đống đổ nát, gạch tan, ngói vỡ. Thủy Hoàng phí bao tâm cơ, tàn nhẫn bóc
lột dân chúng để xây li cung, biệt điện, mở rộng ngự hoa viên, đến nay
phân nửa biến thành đất hoang. Nhóm Thiết Quài đi dạo chơi, ngắm cảnh
vật mà thương cảm, thở than, đồng thời cùng nhau bàn bạc chuyện cũ.
Riêng có Phí Trường Phòng, lặng yên nghĩ đến gia cảnh, không biết có bị
thiêu hủy hay không, một nhà lớn bé phiêu dạt nơi đâu. Nghĩ tới chỗ
thương tâm, không cầm được nước mắt. Nhưng sợ Thiết Quài tiên sinh quan
sát, để ý tới thần sắc của mình, Trường Phòng không dám để lộ tình cảm,
phải bắt chuyện với Hà tiên cô, bàn tới những chuyện đâu đâu, mới trút
bỏ được khối nặng ngàn cân trong lòng. Bỗng nhiên, Thiết Quài tiên sinh
chỉ một ngón tay, nói :
- Này Trường Phòng, đằng kia có phải Thanh Hư Quán ngày trước
hay không ? Phòng ốc toàn vẹn, không chút hư hỏng, có lẽ là nhờ Dương
Nhân thi thố pháp thuật để bảo toàn, cũng chưa biết chừng. Chúng ta đã
tới đây, hãy lại đó xem thử, nếu có chỗ ngả lưng, có thể nghỉ lại, cũng
được.
Tiên cô và Trường Phòng đều khen phải. Ba người vào trong ngôi
đền, thấy phòng ốc tuy nguyên vẹn, chẳng thấy một bóng người. Ngay cả
những đồ đạc trong đền, cũng không rõ ai đã lấy đi tất cả. Thiết Quài
tiên sinh cất giọng thở than: :
- Ruộng dâu biến ra biển xanh, việc biến đổi đã tới chỗ tột
cùng. Nơi đây vốn là kinh thành phồn hoa, náo nhiệt, trong thời gian
ngắn đã biến thành hoang vắng, tiêu điều. Nghĩ tới con người ta sống
trên đời, thân xác thịt so với cây cối, gạch đá, quả thật dễ hư nát gấp
trăm ngàn lần. Người nào càng ham danh lợi, càng mau chết.. Nghĩ tới chỗ đó, thật đáng sợ hãi, than tiếc !
Nói rồi, đưa mắt nhìn Trường Phòng chăm chú. Trường Phòng vội nói :
- Chẳng phải sư tôn nghi ngờ đệ tử còn mang lòng ham danh lợi hay sao ?
Thiết Quài tiên sinh vội nói :
- Ta nói vậy không phải ám chỉ ngươi đâu. Ngươi nên hiểu rõ như
vậy mới được – Nhân đó, lại nói : – Nhà của ngươi cách đây trong gang
tấc, ngươi nên về thăm, mới đúng bổn phận. Tu đạo không ngoài tình
người, tiên đạo rất trọng một chữ tình. Tham luyến tình đời cố nhiên là
không nên, nhưng đối với người cốt nhục chí thân, mà không chút động
lòng, hoàn toàn coi như không có quan hệ gì, thì cũng không phải bổn
phận của người tu đạo.
- Đệ tử từ ngày theo sư tôn đi khắp nơi, sớm coi tình đời thật
lợt lạt. Nhưng đối với người thân trong gia đình, chung qui không tài
nào dứt bỏ được tình cảm trong lòng. Đệ tử tự hận mình học thức nông
cạn, không ngộ được chân lý, vẫn thường luyến ái gia đình, tức là trái
với đạo tâm. Vì thế, thường cố nén trong lòng, không dám để lộ trước mặt sư tôn. Mỗi khi tưởng niệm tha thiết, phải dùng phép cưỡng chế, mà rồi ý niệm đó vẫn nẩy nở. Nay nghe lời minh huấn, mới biết mình vẫn vướng
trong tình lý, không khác người phàm chút nào, bất tất phải làm bộ giả
dối, để mất bản chân.
Thiết Quài tiên sinh khen phải, nói thêm vài câu an ủi. Trường
Phòng nhận lời chỉ bảo, xúc động trong lòng, cảm thấy tâm tư cực kỳ sáng suốt.
Đến tối, từ biệt Thiết Quài tiên sinh, một mình đi tìm gia đình. vừa bước ra khỏi ngôi đền, mới hỏi một câu, đã biết chỗ thôn trang của
mình không hề mắc họa binh lửa, trong lòng rất được an ủi vội vã tiến
bước. Tới chỗ đầu thôn, bỗng thấy một người đàn bà bị một đám vô lại lôi kéo, nói ra toàn những lời bỉ ổi. Người đàn bà chỉ biết kêu khóc, cầu
cứu:
- Gia đình ta dẫu phạm pháp, đã có quan phủ xét đoán, không chịu cho các ngươi lăng nhục đâu.
Trường Phòng nghe tiếng nói rất giống với giọng vợ mình.
Định thần nhìn kỹ, quả nhiên không sai. Chính là Bạch thị, vợ anh, đang bị đám vô lại, nắm tay lôi đi, vừa cười vừa nói :
- Chồng mày đã bỏ trốn từ lâu, gia đình mày phạm tội rất lớn,
mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao, bảo đảm có cơm ăn, áo mặc, không
phải chịu khổ sở.
Bạch thị quác miệng ra chửi, bọn vô lại nổi giận, nói :
- Chúng ta hãy bắt ả lôi đi, cùng nhau hưởng khoái lạc một đêm, ngày mai sẽ dẫn nó lên quan.
Chúng hô lên một tiếng, lôi kéo Bạch thị, chạy như bay.
Trường Phòng thấy tình cảnh đó, bất giác nổi giận đùng đùng, không cần suy nghĩ, vội vã đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT