Thiết Quài tiên sinh đưa tay chỉ, khiến lớp bùn đất cuộn lại, thành một
vật hình tròn, giống như một quả cầu rất lớn. Trên quả cầu bỗng đâm ra
một quả cầu nhỏ, mọc lông lá đen sì. Mọi người nhìn thấy, ai cũng kinh
ngạc, cho là chuyện lạ. Nhìn kỹ mới nhận ra đó là một người, cái đầu ló
ra khỏi quả cầu đất, từ cổ trở xuống, khuất trong lớp đất. Lại nhìn kỹ
nữa, nhận ra đó là lão đạo nhân, giúp bạo chúa, làm ác. Mọi người càng
thêm kinh hãi. Lão đạo vẫn không biết Chung Li Quyền phản lại mình, năn
nỉ cậu ta xin Thiết Quài tiên sinh tha chết cho lão, từ nay về sau không dám làm ác, không dám phò trợ Tần hoàng, lại tình nguyện đi cầu xin
Mông đại tướng quân thả Trương Quả ra, coi như lập công chuộc tội. Chung Li Quyền quát mắng :
- Ngươi đã làm đủ chuyện ác, cuồng vọng quá chừng, nay tội ác
chất đầy, đã đến lúc ông trời giáng phạt. Nếu sư tôn ta tha cho ngươi,
há chẳng phải là làm trái ý trời, tự chuốc lấy tội hay sao ? Ngươi nói
thả Trương Quả, nhưng sư tôn ta đã tự có cách cứu anh ấy ra lập tức, cần gì phải nhờ tới thứ địa quỉ độc ác như ngươi, mà ngươi lên giọng tử tế. Chúng ta không dám nhận lòng tốt ấy đâu.
Lão đạo biết mình không hy vọng được sống, ngước nhìn trời thở dài một tiếng, rồi hô to :
- Ta một đời làm ác đã nhiều, trời đất không dung, nên mới bỏ
nhà đi tu, trải nhiều gian nan, nếm nhiều đau khổ, mới đạt được một chút đạo hạnh, không dè lầm lạc vào bàng môn, bị Ma giáo lợi dụng, đến nay
hại người còn nhiều hơn trước. Với những hành vi đó mà mong trường sinh
bất tử, đúng là không có thiên đạo. Được, được, các ngươi đã nói là thay trời trừng phạt, ta có chết cũng không oán hận, chỉ xin các ngươi giết
ta cho mau. Năm trăm năm sau, nếu có duyên gặp lại, lúc đó lại xin thỉnh giáo.
Thiết Quài tiên sinh than thở :
- Con người ta sắp chết, nói ra những lời tốt lành. Lúc đầu ta
nghe người này nói, lòng muốn mềm lại. Nghe tới câu cuối, mới biết hắn
là hạng người khó trông mong cải hối. Mấy người chẳng nghe hắn nói đó
sao ? Năm trăm năm sau còn muốn đi tìm ta để báo thù. Chỉ một câu nói
đó, đủ chứng minh người này hung hãn, dã man, không hiểu đạo lý. Ta có
thể đoán định rằng năm trăm năm sau, nếu quả thật hắn được chuyển kiếp
làm người, cũng lại là thứ độc ác, không biết an phận. Hắn đã đòi chết,
ta cũng không nỡ bắt hắn phải chịu tội tan xương nát thịt, sẽ thành toàn cho hắn ngay đây.
Nói rồi, chỉ một ngón tay, tức thì quả cầu đất lăn đi một vòng, mới ngừng lại. Mọi người nhìn xem, không thấy đầu người nữa.
Thiết Quài tiên sinh than thở :
- Đây là kết cuộc của một người làm ác, đánh chết cái nết không
chừa. Cậy đạo thuật để hại người là điều tối kị của thần tiên, bị mọi
người ghét bỏ, ai ai cũng có quyền giết hết. Chúng ta xem việc này, cũng nên lấy đó làm gương, để khỏi mắc sai lầm.
Mọi người nghe nói, đều run sợ, xin vâng lời. Thiết Quài tiên sinh lại cười, nói với Chung Li Quyền :
- Ngươi đã thấy chưa ? Chẳng phải là cục đất nhỏ của ta đã có
thể chôn sống được đạo nhân đó hay sao ? Chẳng cứ gì một đạo nhân, ngay
cả thiên binh vạn mã, cục đất nhỏ của ta cũng có thể mở rộng phạm vi
năng lực, chôn vùi tất cả.
Chung Li Quyền thích quá, toét miệng cười, nói :
- Sư phụ có thể ban cho đệ tử cục đất này để làm đồ chơi, được không ?
- Đó đâu phải đồ chơi ! Như ngươi hiện nay, chỉ nên dụng công
cẩn thiết, chuyên cần tu đại đạo, chẳng nên đòi hỏi hung khí giết người
ấy. Đợi khi tu đạo thành công, các thứ pháp bảo đó có thể tùy thời mà tu luyện, chẳng cần đòi người khác đưa tặng. Vả lại, vật này ở hồ lô lấy
ra. Đối với hồ lô có quan hệ mẹ con, con lìa mẹ tạm thời có công hiệu,
lâu ngày cũng vô dụng, ngươi muốn lấy đi, để làm gì?
Chung Li Quyền nghe vậy, không dám nói, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Tiên cô mới cười, bảo :
- sư đệ nóng vội rồi. Sư huynh hãy nghe tôi nói một lời : sư đệ
dầu sao cũng còn trẻ con, muốn có một pháp bảo nào đó, cũng không hẳn
muốn làm đồ chơi. Có chiếc hộp kiếm của yêu nhân để lại đây sư huynh hãy đem cho sư đệ cũng được.
Thiết Quài tiên sinh cười cười, cầm hộp kiếm đưa cho Chung Li Quyền, lại tha thiết dặn dò :
- Pháp bảo chẳng quí báu, thực là hung khí, đem dùng vào chỗ
không thích đáng, sẽ hại người, tổn cho mình. Ngươi nên nhớ kỹ tình
trạng lúc chết của chủ nhân chiếc hộp, cùng với nguyên do vì sao hắn
chết, để không dám sử dụng bừa bãi báu vật này, cũng chẳng dám coi nó là báu vật.
Chung Li Quyền cúi đầu vâng lời. Sau đó, Thiết Quài tiên sinh mới nói với Hà tiên cô .
- Nên khẩn trương cứu Trương Quả ra, và cũng lo giải quyết hậu
sự của nàng Mạnh Khương cho xong. Chúng ta hãy chia nhau ra, mỗi người
đi một ngả, túm tụm ở đây làm gì ?
Tiên cô hăng hái xin đi, nói :
- Muội tử đi lần này, chưa có chút công lao. Việc nhỏ này xin để tôi đi lo cho.
- Sư muội khách sáo mất rồi. Cô nếm mùi tân khổ đã nhiều, công
việc này có nhiều rắc rối, giao hết cho một mình cô giải quyết chẳng là
vất vả cho cô lắm sao ?
Mọi người nghe vậy đều cất tiếng cười. Thiết Quài tiên sinh nhân đó lại nói :
- Trong doanh trại của Mông Điềm, còn có một số yêu ma chưa
thành hình người. Những con vật đó, từ lúc tu luyện đến giờ, vất vả đã
nhiều, tiến bộ rất ít. Nếu thấy chúng ngoan cố chống cự, chẳng ngại gì
mà không khai sát giới, giết sạch chúng đi để tránh hậu hoạn. Nếu chúng
biết khó, trốn đi, ta cũng nên tha cho chúng.
Tiên cô xin tuân mệnh.
Bây giờ, cô vừa học được phép rút đất, đem ra thi thố, phút chốc đã lọt vào doanh trại Mông Điềm. Lúc này đang lúc nửa đêm, tiếng mõ cầm canh trong trại đánh lên liên tục. Tiên cô từ trước đã biết Trương Quả
bị giam trong một cũi bằng gỗ, ở phía sau doanh trại, bị lão đạo dùng
phép thuật khóa chặt cửa, lại dán lá bùa ra ngoài. Trương Quả đạo hạnh
còn nông cạn, tất nhiên không thoát thân.
Tiên cô tới bên cũi gỗ, đang tính niệm chú mở niêm phong, bỗng
thấy một cơn gió lốc vấn vít bên chân cô, xoay vòng vòng bên ngoài, chứ
không dám đụng chạm tới cô. Nhìn ra xa, chẳng thấy dấu hiệu gì là có
gió, cô liền hiểu ra : đây hẳn là những tiểu yêu ma mà huynh đã nói tới. Tuy biết chúng chẳng phải những con vật tử tế nhưng cô vốn sẵn lòng từ
bi, đôn hậu, không nỡ khai sát giới thêm lần nữa, mới cúi nhìn xuống,
nhận ra những luồng gió đen gây ra là của hai con lợn tinh ba đầu, một
con nghé và một con vật giống như gấu mà không phải gấu, giống như chó
sói mà không phải chó sói. Tiên cô bất giác vừa tức giận vừa buồn cười,
xen lẫn với lòng thương hại, mới chống kiếm đứng thẳng, hét lên :
- Bọn súc sinh không được vô lễ ? Ta vâng pháp chỉ của kim tiên
trên thượng giới, tới đây để cứu Trương Quả ra. Tổ sư cùng với hai sư
phụ của các ngươi ngoan cố kháng cự, đều đã bỏ mạng, ta nhắm chừng bọn
yêu ma nhỏ bé, xấu xí các ngươi có bản lãnh gì, mà dám thị cường chống
đối ? Ta vốn không muốn nói nhiều với các ngươi làm chi, chỉ đâm một
nhát kiếm là trăm, ngàn lợn, trâu đều mất mạng. Sở dĩ phải mất công dạy
dỗ, cảnh giới các ngươi, chỉ vì muốn bảo tồn mạng sống cho các ngươi.
Nếu các ngươi biết điều, hãy mau mau quay về chỗ cũ, tìm nơi núi sâu,
rừng rậm, khổ công tu luyện, đừng hại dân chúng nữa, lo gì chẳng có ngày xuất đầu lộ diện ? Nếu không, lưỡi kiếm của ta không có mắt, cũng chẳng biết nể nang là gì. Lúc đó chỉ thương cho các ngươi tu hành đã lâu năm, một sớm bỏ mạng, há chẳng đáng tiếc lắm sao ?
Tiên cô nói mấy lời đó, chỉ vì tấm lòng trắc ẩn mà thôi. Nào ngờ bọn súc sinh vô trị đó nghe tiên cô luôn miệng nói chúng là lợn, là
trâu, mắng mỏ bọn tổ sư, sư phụ chúng nát nước nát cái, chúng vốn là
loài súc vật ngu độn, vô tri, một khi đã giận lên, không còn biết đạo lý là gì. Tiên cô nói xong, nhắm chừng bọn chúng tiếp nhận lời khuyến cáo, sẽ tránh đường cho cô, đi lo giải quyết công việc là xong, nên không để ý. Nào ngờ dưới chân bỗng bị những vật cứng và nhọn đâm tới tấp. Cũng
may tiên cô nhận định sự việc rất nhanh, tâm trí mẫn tiệp, vừa bị tập
kích, liền tung mình nhảy vọt lên cao, đứng trên không trung nhìn xuống, đã thấy những súc sinh đó đều biến dạng, tất cả biến ra hình dạng nửa
người nửa thú : có con đầu người thân thú, có con đầu thú thân người,
lại có con mà hai chi sau là cẳng thú, hai chi trước là cánh tay người,
cầm binh khí chống cự, thậm chí trên đầu còn mọc hai chiếc sừng, bất kể
đầu thú hay đầu người đều có. Những sừng đó phát ra ánh sáng, sắc bén vô cùng. Người thường bị chúng đâm phải, không vỡ đầu cũng lòi ruột. Tiên
cô nhờ có cốt tiên, bị chúng đâm phải mấy chỗ, cảm thấy đau nhâm nhẩm,
lúc đầu không hiểu tại sao, nay mới nhận rõ đó là những sừng thú mà bọn
chúng rèn luyện lâu năm. Tiên cô thấy vậy, không còn gan chiến đấu, thè
lưỡi than thầm : "May quá là may ? Ta không mau chân nhảy đi, chẳng
những là bản thân mang họa, mà trở về cũng không mặt mũi nào mà nhìn sư
huynh và cậu bé A Quyền". Nghĩ một hồi, bỗng nghe bên dưới có tiếng líu
ríu, chin chít nổi lên. Thì ra bọn yêu quái này tuy đã tu đạo lâu năm,
có tài biến hóa, nhưng vẫn chưa nói được tiếng người. Tiên cô lúc đó vừa giận vừa buồn cười, cũng không còn chút thương tiếc chúng nữa. Nhưng vì tính hiếu kỳ, cô chưa vội xuống tay, mà lắng tai nghe xem chúng nói gì. Cô vốn thính tai, lại thông minh lanh lợi, mà bọn yêu vật nói với nhau
bằng tiếng người, tuy chưa thành thạo, nên lắng nghe hồi lâu, tiên cô
biết được chúng đang bàn luận về bản thân cô.
Có đứa nói :
- Các vị sư phụ bản lãnh như thế, có lý nào lại bị con yêu tiên
này giăng một mẻ lưới, tóm hết ráo, giết sạch, không còn một mạng?
- Tuy nói vậy, nhưng tôi thấy gần đây tổ sư khí sắc không được tốt, e rằng có điều bất lợi.
- Nếu quả thật các vị sư phụ không còn trên đời, chúng ta nên
trốn đi, mỗi đứa một nơi, kiếm chỗ an toàn, tìm mấy cô gái ngon lành để
hưởng khoái lạc, khỏi uổng một đời tu đạo.
- Nói chuyện trước mắt, cô gái này chẳng hiểu là người hay là
yêu, bị chúng ta đâm trúng mấy chỗ, mà còn có thể đằng vân trốn đi,
chẳng thấy tăm hơi, đủ thấy cô ta là người có bản lãnh. Chúng ta làm sao đánh cho lại, chỉ nên mau mau trốn đi, để giữ lấy mạng.
Tiên cô nghe vậy, nghĩ thầm : "Thì ra mấy con yêu ngu ngốc này
không nhìn thấy ta đang đứng ở đây. Hèn chi người ta thường chê cười :
‘Ngu như bò, ngốc như heo’. Chúng quả là những con vật kém tri thức nhất trong những con thú, lại biết kiếm mấy cô gái để tìm khoái lạc, đúng là điều hay không học, chỉ học điều xấu, nhất quyết không thể tha mạng".
Quyết định như vậy rồi, lại nói thầm : "Mấy con vật này tuy ít, nhưng
tính chúng cũng phải tới bảy, tám đứa. Nếu ta nhảy xuống, đánh nhau với
chúng, một là vất vả chân tay, hai là ô uế bảo kiếm, ba là sợ chúng có
thể tản ra, trốn mất. Chi bằng dùng kim vàng chọc thủng mắt chúng, đâm
xuyên óc chúng, nhanh hơn nhiều". Vì thế, cô lấy kim vàng ra, vãi xuống
một nắm. Chớp mắt, kim quang tỏa sáng trên mặt đất.
Nhưng nghe tiếng kêu chin chít, tiên cô lại thấy bất nhẫn, nói :
- Các ngươi vẫn chẳng phải những con vật tử tế, nhưng ta cũng không nỡ lấy tính mạng các ngươi.
Tức thì thu kim vàng về, lấy khăn che mặt, vội vã nhảy xuống đất lại gần bên cũi gỗ, dùng bùa chú mở khóa, phá niêm phong.
Chỉ thấy trong đó có một đạo nhân đang nằm, tiên cô vội hỏi :
- Phải Trương sư huynh đấy không ? Tôi là Hà Lan Tiên, vâng lệnh Lý sư huynh tới cứu anh đây.
Hỏi luôn hai câu, người kia không đáp. Tiên cô chưa hề biết mặt
Trương Quả, nhưng liệu định chắc là anh ta, không thể nào sai, mới lại
gần bên anh, vận dụng trí tuệ nhãn, nhìn trong chỗ tối thấy rõ ràng,
biết rằng Trương Quả bị yêu đạo làm cho mê man.
Tiên cô không tìm ra cách nào cứu thoát Trương Quả, mới cởi dây
lưng, buộc quanh lưng anh ta cho chặt chẽ, sau đó lại buộc quanh thân
cô, xốc anh ta lên, chuẩn bị chui ra khỏi cũi gỗ.
Vừa tính bước ra cửa, chợt thấy hai người gõ mõ cầm canh, mang
theo đèn lồng. Phía sau còn có một vị quan tướng, dẫn bốn binh sĩ đi
tuần tra ban đêm, tất cả đều cầm binh khí, nhắm phía trước đi tới. Vừa
thấy tiên cô cõng người chạy đi, chúng cất tiếng la ó, vây lấy cô. Tiên
cô cõng Trương Quả, không bụng dạ nào giao thủ với chúng, đang nghĩ cách thoát thân. Bỗng thấy chúng như thể bị tà nhập, vội quăng binh khí, xô
đẩy lẫn nhau, kiếm đường chạy trốn. Tiên cô chẳng hiểu ra sao, chỉ nhân
cơ hội đó, tìm đường thoát hiểm. Không ngó tới bọn chúng đang gây ồn ào, tiên cô nhảy vọt lên không trung, đi một chặng đường dài mới đáp xuống
đất, thì đã cách xa đại doanh hơn mười dặm. Tiên cô cõng Trương Quả trên vai, cười thầm trong dạ: "Ta là một đạo cô, tu hành giữ trinh, đối với
việc giúp đời cứu người, vốn không tránh hiềm nghi. Nhưng cứ cõng đàn
ông như thế này mà trở về, đố tránh khỏi người ta đàm tiếu, chi bằng bỏ
anh ta ở ngoài cửa, xin sư huynh ra đỡ anh ấy vào nhà, cứu trị, mặc sư
huynh làm sao thì làm, không can dự gì tới ta". Đang vừa đi vừa nghĩ như vậy, chợt nghe bên tai có tiếng người nói:
- Đã sợ tị hiềm, sao còn đi cứu người ? Đã muốn cứu người, đừng bận tâm tới chuyện tị hiềm hay không tị hiềm, mới phải chứ!
Tiên cô nghe câu nói đó, lại không thấy người nói đâu cả, liền
kinh hãi, suýt nữa xô người trên lưng xuống đất. Cô mới đứng thẳng hai
chân, đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy tung tích người kia, bất giác thổi
"Phì !" một tiếng, nói :
- Quỉ vật nào đây, dám tới chọc ghẹo ta hả ? Không phải đâu,
chắc là mình lú lẫn trong dạ, mới nghe lỗ tai lùng bùng như có người
nói. Thôi, bỏ qua, đường ta ta cứ đi.
Đúng lúc đó, lại nghe trong tai có tiếng cười ha hả :
- Thất kính, thất kính. Với người có bản lãnh như cô, quỉ vật
nào mà dám cả gan trêu ghẹo ? Đủ biết quỉ vật ta chẳng giống như những
quỉ vật tầm thường đâu.
Tiên cô nghe rõ ràng, càng thêm hoang mang, không biết phải làm
sao, nghĩ thầm : "Không xong rồi ! Con quái nào mà có thần thông lớn đến thế ? Trên mình ta đã vướng một người phải cõng, còn hở chỗ nào cho nó
bám víu vào chứ ?". Vừa nghĩ tới đó, lại nghe bên tai có tiếng cười rộ,
như điên cuồng :
- Ta núp trong tai cô đó. Cô có giỏi, thử xẻo tai cô, quăng đi chỗ khác xem sao.
Tiên cô nghe vậy, vừa tức giận, vừa nóng ruột, hận đến nỗi hất
Trương Quả xuống một đám cỏ rậm đứng thẳng người, hai tay chống hông,
hét to lên :
- Ngươi là yêu nhân ở đâu, dám lộng hành như vậy ? Ta đang đi lo một việc lớn, cứu tính mạng một người, mà ngươi cứ bám lấy ta mà chọc
phá, há chẳng làm hỏng việc lớn hay sao ? Trái lại, nếu là một vị đồng
đạo sư huynh, muốn đùa cợt với ta, cũng xin đàng hoàng ra mắt, để ta
được thỉnh giáo.
Tức thì nghe tiếng bên tai :
- Đừng vội hỏi nguyên do. Đã muốn gặp mặt ta, sao lại nóng nẩy,
đem người mà cô vừa cứu ra, quăng đại xuống đất ? Vạn nhất cô thẩy mạnh, khiến anh ta bị thương, há không phải lỗi của cô hay sao ?
Tiên cô nhận ra lỗi của mình, cất tiếng năn nỉ :
- Bạn bè tốt, đừng gây chuyện với tôi nữa. Nếu bạn cứ tiếp tục
gây rối như thế, e rằng Trương đạo hữu không chết vì bị hất xuống, mà
chết vì bệnh đó.
Người kia nghe nói, liền cất tiếng cười ha hả, xuất hiện cho
thấy. Thì ra đó là một nữ đạo sĩ, đứng ngay trước mặt tiên cô, lên tiếng :
- Hà đạo hữu chắc không nhận ra tôi là ai đâu. Chúng ta cùng đi gặp Thiết Quài sư huynh của cô nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT