Bá Cao thấy pháp sư không trị nổi yêu tinh, phiền muộn trong lòng. Lại
sợ người ngoài biết được, đồn tới tai cha con Tôn Kiệt, mình còn gì là
thể diện ? Đang lúc khó xử như thế, một hôm tan chầu về, qua một khu chợ đông đúc, thấy có một đám người vây quanh một đạo nhân, nói năng ồn ào. Bá Cao rúng động trong lòng, truyền ngừng xe, xuống đi bộ. Rẽ đám người vào xem, thì ra đạo nhân đang làm trò ảo thuật, đảo lộn bốn mùa. Ông ta lấy một hạt đào, đem trồng trong đất bùn, chỉ giây lát mọc lên một cây
con, ra hoa kết trái, chĩu chịt những quả đào. Đạo nhân hái xuống, phân
phát cho mọi người ăn. Ai nấy đều nói đào ngon ngọt khác thường. Bấy giờ đang độ chớm đông, tìm được đào chín là chuyện lạ lùng. ông lại lấy một bó cỏ đem trồng, biến ra một giỏ lan, hoa đẹp đưa hương u nhã. Lại lấy
một cây cải đem trồng, nở ra một đóa mẫu đơn, tươi đẹp lạ thường. Tất cả đều là những hoa thật, quả thật. Bá Cao ngạc nhiên, há hốc mồm ra nhìn.
Đạo nhân trổ phép thuật xong, trời đã ngả về chiều, mọi người
tùy ý quăng tiền vào thưởng cho ông. Đạo nhân cười cười, vẫy tay một
cái, những đồng tiền bay khỏi mặt đất, rơi vào tay ông. Đạo nhân lại
nhìn mọi người, nói :
- Cảm ơn thịnh tình của các vị, ban cho ta nhiều tiền. Nhưng
người xuất gia đã sớm dứt bỏ trần duyên, tiền bạc này ta không biết dùng vào việc gì. Chi bằng ta thay mặt quí vị làm một việc tốt, đem phân
phát cho những người nghèo khổ nhé !
Nói rồi, đưa mắt nhìn ra xa, thấy có nhiều người quần áo rách dưới, thân hình ốm nhom ốm nhách, mới bảo :
- Các vị đều là người nghèo khổ, hãy lại gần đây, bần đạo sẽ đem số tiền này, chia cho mỗi người một phần.
Mọi người có ý đợi coi đạo nhân chia tiền như thế nào. Ngờ đâu
ông ta nói xong, dợm bước bỏ đi. Ai nấy đều cười ông ta nói xạo. Đạo
nhân lại cười, nói :
- Các vị sờ chỗ thắt lưng xem thử thế nào ?
Những người nghèo nghe vậy, ai nấy đều thọc tay vào chiếc túi nhỏ đeo chỗ thắt lưng, mò thử, quả nhiên rút ra được một số tiền.
Bấy giờ mọi người mới hiểu đạo nhân chính là thần tiên giáng
phàm. Trong đám đó, có Bá Cao là người lưu ý nhiều nhất. Thấy đạo nhân
cất bước, ông vội vã theo sau. Lẽo đẽo đi theo chừng ba, bốn dặm đường,
tới một chỗ vắng vẻ, thưa người qua lại. Đạo nhân đột nhiên quay đầu
lại, mỉm cười bảo :
- Quý nhân theo ta một quãng xa lắm rồi, không tiện nữa đâu.
Hiện giờ, trời đã sắp tối, những người tùy tùng của ông vẫn đang đợi ở
chỗ cũ, sao ông không mau quay về ?
Bá Cao vội tiến lên thi lễ, nói :
- Thượng tiên làm sao nhận biết đệ tử ? Thật tình đệ tử đang có
một việc, chưa dám mở miệng khẩn cầu, nên mới lẽo đẽo đi theo, muốn đợi
lúc biết rõ động phủ của thượng tiên, ngày khác sẽ thành tâm tới yết
kiến. Chẳng ngờ thượng tiên lại phát hiện ra hành tung của đệ tử, đệ tử
chẳng dám ẩn giấu nữa. Xin thượng tiên tạm dừng chân, cho đệ tử trần
tình đầu đuôi câu chuyện.
Đạo nhân cười, ngoắt tay, nói :
- Ông chẳng cần giải thích, bần đạo biết hết rồi. Gần đây trong quí phủ có con yêu mới tới, ốp vào lệnh thiên kim 1 , phải không ?
Bá Cao kinh ngạc, vái một vái :
- Thượng tiên quả là biết trước mọi chuyện. Dám hỏi thượng tiên, đệ tử xưa nay chưa từng làm điều gì ác, cũng không dám dối gạt trời
đất, đắc tội với thần minh, tại sao lại gặp phải thứ yêu nghiệt này ?
Con yêu đó là con gì ? Có cách nào trị được không ? Xin thượng tiên chỉ
bảo rõ ràng.
- Con yêu đó chẳng tự nói rõ với ông rồi sao ? Những điều nó tự
cung khai đều đúng cả đấy, không có lời hư ngôn nào đâu, có điều là một
vài chi tiết chưa đúng hẳn thôi. Đúng ra nó là một con giao tinh, mạo
xưng thần long. Điều sai lầm thứ hai là Phiếu Diểu chân nhân vâng pháp
chí của Lão Quân tổ sư, cùng Nhị Lang giải quyết vụ án "dời núi lấp
biển", thì ông ấy thần thông quảng đại, sao có thể không biết chỗ lão
giao bị đè nén ? Sao có thể để nó trốn thoát dễ dàng như thế ? Chẳng qua vì súc sinh đó chưa tới số chết, lại không đáng bị lão long trấn áp,
nên Phiếu Diểu chân nhân mới thả nó đi. Sự tình là như vậy. Súc sinh nói mình thừa lúc sơ ý trốn đi, là nói khoác đấy thôi.
Bá Cao nghe rõ sự thật, tỏ ý bội phục, tự động quì gối, khấu đầu nói :
- Tiên sư quả đã thấy rõ mọi chuyện, cách xa cả vạn dặm ! Đệ tử
bị yêu tinh quậy phá, thất điên bát đảo. Tiên sư đã hiểu tường tận như
thế, xin vui lòng giúp đỡ đệ tử, trừ khử yêu quái, đệ tử cảm kích vô
cùng. Xin tiên sư cho biết pháp hiệu là gì, động phủ ở đâu ?
- Để lúc khác hãy nói. Ta với ông gặp nhau đây là có chút duyên, để ta tới nhà ông xem thử con yêu đó thế nào.
Bá Cao mừng lắm, vội cúi đầu lạy lần cuối, hỏi thăm tên họ, cùng chỗ ở của người tiên. Đạo nhân nói :
- Yêu tinh này có bản lĩnh lợi hại, chưa biết ta có thắng nổi nó hay không. Nếu không thắng nổi, càng thêm thẹn mặt, hà tất phải đem tên họ khai ra ?
- Tiên sư quá khiêm tốn, đệ tử tuy ngu dốt, há không phân biệt nổi kẻ tà người chính, kẻ hay người dở ?
Nhân thấy đạo nhân không chịu nói, Bá Cao đành bỏ qua. Đạo nhân
xoay mình trở lại, cùng Bá Cao đi ngược về lối cũ. Lạ lùng thay, lúc
trước Bá Cao đi theo đạo nhân, cảm nhận được là đi xa ba, bốn dặm, mất
khá nhiều thời giờ, lần này trở về chỉ trong chớp mắt là tới chỗ cũ.
Đạo nhân không cần nhờ người khác chỉ đường, bảo Bá Cao cứ lên
xe về nhà trước, để ông thủng thẳng tới sau. Bá Cao về tới nhà, đã thấy
đạo nhân có mặt trước cửa. Bá Cao kính cẩn mời đạo nhân vào thư phòng
ngồi chơi, rồi vội vã đi tìm phu nhân, kể rõ mọi chuyện. Phu nhân hoảng
hốt nói :
- Lão gia nên cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện Đinh pháp sư lần nữa, đắc tội với yêu tinh, nó quậy cho tan hoang cửa nhà.
Bá Cao vội trấn an :
- vị này đích thực là thần tiên trên trời, quyết không sai lầm được đâu
Nói chưa dứt lời, đã thấy Tuệ cô đùng đùng bước vào, chỉ mặt vợ chồng Bá Cao, hét to :
Giỏi, giỏi ! Hai ngươi lại muốn bắt yêu, mời về một ông pháp sư
làm ồn ào, khiến ta chẳng khoan khoái trong lòng ! Ta thương các ngươi,
đã tha tội cho một lần, còn dám vô lễ nữa sao ? Tay này có bản lãnh bằng Đinh pháp sư hay không ? Triệu thỉnh mất bao nhiêu tiền ? Các ngươi
muốn thử thách bản lãnh của ta nữa hả ?
Nói rồi, há miệng hà hơi, bỗng nhiên khói mù tỏa khắp căn phòng, đối diện không nhìn rõ mặt nhau. Vợ chồng Bá Cao chưa kịp trả lời, đã
nghe tiếng nói :
- Các ngươi cốt cách hèn hạ, chỉ đáng dìm dưới nước sâu, cho chết hết ráo !
Bỗng nhiên giữa chỗ đất bằng, nước ở đâu dâng lên : một thước hai thước, ba thước 2 , trong nháy mắt, nước đã ngập tới đầu gối. Trong nước còn có các loài
cá, tôm thành tinh, những loài thủy tộc hung dữ, xấu xí, tranh nhau đớp
chân người. Trong giây lát, bên trong và bên ngoài căn phòng có tiếng
người kêu la ầm ĩ, chó gà cũng không yên. Vợ chồng Bá Cao ngồi đối mặt
nhau trên giường, chờ chết.
Đột nhiên, giữa thinh không có tiếng sấm nổ. Tiếng sấm vừa qua
đi, bao nhiêu khói mù tiêu tan, trời lại sáng hơn trước. Vợ chồng Bá Cao mừng rỡ quá chừng :
- Thượng tiên đã cứu chúng ta ! Cả nhà ta được toàn mạng rồi!
Phu nhân nhìn lại, thấy một vị đạo nhân, tay cầm phất trần, đứng trên mặt nước, quần áo hoàn toàn khô ráo, không dính một giọt nước nào. Đạo nhân niệm lâm râm, đưa tay phất một cái, nước lập tức rút xuống,
bao nhiêu yêu tinh xấu xí cũng biến mất tiêu.
Đạo nhân tươi cười, nói với Bá Cao :
- Yêu nhân đã trốn đi rồi, tiểu thư không bị quấy nhiễu nữa.
Yêu nhân căm hận nhất là rể của ông, lần này ắt tới nhà họ Tôn
để hành hung. Bần đạo không nán lại đây được, phải đi cứu viện một phen !
Vợ chồng Bá Cao vội quì gối lạy tạ. Bỗng một luồng kim quang hiện ra trước mắt, đạo nhân không thấy đâu nữa.
Đạo nhân từ biệt Bá Cao, cưỡi mây tới thắng nhà Tôn Kiệt. Vừa
tính hạ mây xuống, chợt nhận ra nơi đây không có yêu khí, biết rằng yêu
tinh chưa tới, nghĩ thầm : "Ta mà xuống sớm, sao khỏi bị người ta nghi
ngờ ?". Trầm ngâm một lúc, ngửng đầu nhìn ra xa, thấy chỗ chính Đông là
một vườn hoa rộng, trong vườn dường như có một luồng hắc khí bốc lên,
ông vội tiến thẳng về chỗ đó nhìn thấy một cô gái và một viên quan, đang ngồi nói chuyện với nhau trong một căn nhà, ở đầm Đông của vườn hoa.
Nơi đó hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người. Đạo nhân chiếu tuệ nhãn, biết ngay cô gái đó là giao tinh, viên quan nọ là biển bức, chuyển kiếp thành Tôn Tiên Tứ. Nhưng ông cũng không rõ nơi đây là đâu ? Vì sao Tiên Tứ lại ở chỗ này ? Yêu nhân sao có thể biết Tiên Tứ ở đây, để nhanh
chân tới gặp anh ấy trước ta ?
Đạo nhân lắc mình một cái, biến thành con kiến càng nhỏ bé, rơi
vào trong phòng, liền thấy Tôn Tiên Tứ có vẻ đang bị mê hoặc, bị yêu
nhân ôm vào trong lòng, âu yếm mùi mẫn, nói :
- Hảo ca ca, anh hãy theo em, cùng đi tu tiên, liễu đạo đi nhé!
Nếu chậm trễ để mất dịp này, anh sẽ phải tới thượng môn, tìm em đấy!
Tiên Tứ nghe lời quyến rũ, chẳng nói năng gì, chỉ ngây người ra
mà cười bẽn lẽn. Con yêu ngửng đầu nhìn bốn phía, không thấy người sống
nào, tính kẹp nách Tiên Tứ, cùng trốn ra cửa. Không dè người sống tuy
không có, nhưng trên mặt đất có con kiến càng. Nó đột ngột nhảy lên, lại biến thành một đạo nhân, cất tiếng cười ha hả, đứng chặn cửa, không cho hai người đi :
Khoan đi đã ! Khoan đi đã ! Muốn đi, chúng ta cùng đi chung. Bần đạo cũng muốn đi chung với hai vị cho vui.
Con yêu vừa thấy đạo nhân, liền buông Tiên Tứ ra, lách mình qua
cánh cửa, bỏ đi. Đạo nhân không đuổi theo, chỉ đứng ở khung cửa, nói lớn tiếng :
Yêu giao nghe đây ! Ngươi là một linh vật có căn cơ, hãy khẩn
thiết quay đầu về, mới hy vọng đạt được đại đạo. Nếu còn chấp mê không
tỉnh, bần đạo ta tuy không khai sát giới, sau này cũng có người thu thập ngươi ! Đến chừng sét đánh lên đầu, hối thì đã muộn !
Nói vừa dứt câu đã thấy con giao long cưỡi mây đen, hướng về
phía Đông Hải bỏ trốn. Tôn Tiên Tứ ở lại, dường như đã hồi phục lại bản
tính, ngơ ngác đứng trong phòng, hồi tường lại tình hình vừa xảy ra, như đang nằm mơ. Chợt thấy đạo nhân tiến vào, mới dập đầu vái tận đất, nói :
- Vừa rồi, không biết đệ tử bị yêu nhân nào mê hoặc, đến nỗi
không còn tự chủ, thần trí mơ màng. Chắc là tiên trưởng dư biết đệ tử
gặp nạn, nên tới cứu cho. Xin tiên trường cho biết pháp danh, và giải
cho rõ sự tình vừa rồi, đệ tử xiết bao cảm kích !
Nghe khẩu khí của Tiên Tứ, đạo nhân nói :
- Mới xa nhau không bao lâu, ngươi đã quên cả sư phụ, không nhận ra ta nữa sao ? Hồng trần làm mê mẩn đến thế, há không đáng buồn rầu,
ta thán lắm ư ? Nói cho ngươi rõ, ta chính là Văn Mỹ chân nhân, sư phụ
ngươi ở kiếp trước đây ! Ngươi là con dơi, nay được chuyển kiếp làm
người. Ngươi có căn cơ vững chắc, khốn nỗi xuất thân quá thấp, nên tuy
rằng sau này thành đạo, nhưng tùy lúc tùy nơi, có thể gặp phải nhiều
điều ngáng trở, nguy nan. Con yêu nhân mà ngươi gặp hôm nay, chính là kẻ thù của ngươi ở kiếp trước. Con yêu đó không đáng chết dưới tay ta, vả
lại tội ác của nó chưa chất đầy, nên ta thả cho nó đi. Nhưng e rằng sau
này nó sẽ tiếp tục tìm cách chống đối ngươi, nên ngươi phải sớm xác định chủ ý, minh tâm kiến tính, mới không bị tình đời trói buộc, ngoại vật
dẫn dụ. Sau này, nếu ngươi gặp phải chuyện nguy nan, ta sẽ phái người
tới cứu ứng ngươi, ngươi bất tất phải quá lo sợ. Nói đã hết lời, ta cùng ngươi từ biệt.
Tiên Tứ nghe lời dạy bảo, mới hiểu rõ chuyện kiếp trước, biết
thầy thương nên tới cứu, điểm tỉnh cho mình khỏi lầm lạc, bất giác quì
xuống, khấu đầu, khóc lóc :
- Đệ tử đội ơn đức sư tôn, rộng lớn như trời biển, há dám không
chuyên cần tu tập, để phụ lời giáo hóa của sư tôn ? Nay từ biệt cùng sư
tôn, đệ tử sẽ về nhà giã biệt song thân, bỏ quan đi xa, tìm nơi hang
thẳm núi cùng mà tu luyện. Rất mong sư tôn đem bước nhập môn thứ nhất,
với những khẩu quyết tu trì, truyền dạy cho đệ tử, để đệ tử ngày một
tinh tiến, không đến nỗi lầm đường lạc lối.
Văn Mỹ chân nhân gật đầu, nói :
- Con có mối tục duyên chưa vẹn, nhất thời đòi xuất gia ngay, e
rằng vị tất đã giải quyết được. Khi cơ hội đến, tự nhiên sẽ có điều thúc bách khiến con không đi cũng không được. Hiện tại, chẳng cần nóng vội,
cứ lập chí cho kiên định, dũng mãnh hướng thượng sẽ đạt tới chỗ thâm hậu đáng mừng. Nay ta dạy cho con đủ phép thuật và khẩu quyết, con cứ theo
đó mà siêng năng tập luyện, chỉ ba năm nữa là có thể cường tráng gân
sức, việc tu đạo hoàn toàn tốt đẹp.
Chân nhân đem các khẩu quyết, phép thuật truyền hết cho Tiên Tứ, rồi nói to tiếng :
- Sau này sẽ gặp lại, hãy nỗ lực hướng thượng !
Rồi biến thành một đạo kim quang, nháy mắt biến mất. Tiên Tứ quì xuống bái vọng, cho tới lúc kim quang tan hẳn mới dám đứng dậy. Nhìn
quanh, không nhận ra nơi đây là địa phương nào, sao quá vắng vẻ, không
một bóng người. Căn phòng chàng đang đứng lại trần thiết quá hoa mỹ.
Nhìn ra bên ngoài, thấy một vườn hoa rất rộng, cây cối mọc um tùm, thấp
thoáng có bóng nhiều cung điện hùng vĩ, trang nghiêm, Tiên Tứ mới dần
dần hiểu rõ sự tình. Thì ra yêu nhân đã nắm lấy chàng, lôi về ngự hoa
viên, trong hoàng thành. Bấy giờ Ngu Thuấn đã già yếu, mệt mỏi, nhường
ngôi cho Hạ Vũ. Hạ Vũ tuy cũng xuất thân từ dân gian, nhưng không còn ý
coi "thiên hạ là của chung", như Đường Nghiêu, Ngu Thuấn.
Làm quan mà vô cớ đặt chân vào vườn ngự là chuyện hiếm thấy,
Điều tra ra, thì Tiên Tứ là quan hạ đại phu, làm sao có thể khai mình bị yêu nhân bắt giữ, đem nhốt vào vườn ngự ? Hỏi tới yêu nhân, cũng không
tìm đâu ra tung tích. Tiên Tứ bối rối, suy nghĩ hồi lâu, biết không thể ở lâu chỗ này, chi bằng tìm đường nhỏ mà ra cho xong. Lỡ có người bắt
gặp, ta nghĩ cách khác vậy. Quyết định rồi, chẳng dám nấn ná, cất bước
đi liền.
Không ngờ vườn hoa tuy không rộng lắm, cũng có chu vi mười dặm,
mà Tiên Tứ không nhận rõ phương hướng, cũng chẳng biết đường ngang ngõ
tắt. Đi đại hồi lâu, tới chỗ cây cối um tùm. Nhìn sắc trời đã tối, những người giữ vườn đã về chỗ trú ngụ của mình hết cả. Tiên Tứ càng thêm
hoang mang, bước tràn. Đang lúc bối rối, chợt thấy phía trước có một cô
gái, núp sau hòn núi giả, đưa tay vẫy, lên tiếng hỏi :
- Tôn đại phu đi lạc đường phải không ?
Tôn Tứ thấy cô gái biết rõ tên họ và quan chức của mình, tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết cô là ai, tại sao ở trong vườn hoa này ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT