Đảo mắt một cái, mới đó mà tám tháng đã trôi qua, lũ học sinh trung học chúng tôi cũng biểu diễn thành công màn đồng diễn thể dục. Thành ra, không chỉ mất đi kì nghỉ hè của năm nhất mà sau buổi biểu khai mạc cả bọn liền phải tập trung hoàn thành các bài tập còn thiếu trong hè.
Quá thảm, quá sức thảm thương.
Mà đó, cũng là lúc tôi lên 11, bắt đầu đối đầu với hai anh em vi phân và tích phân!! Đầu tôi… đau lắm. Mà điểm toán của tôi cứ thế mà tuột dốc không phanh.
Ngược lại là chiều cao của Khang Duật, trong tám tháng qua, như thể ăn phải thực phẩm giúp tăng trưởng chiều cao hay sao ấy, một phát nhảy vọt đến 185cm, trong khi tôi chẳng hề thay đổi tẹo nào, từ góc nhìn 30 biến thành 45 độ, cứ tiếp tục thế này không khéo lại thành 60 đô mất, mà đã thế lại còn có dấu hiệu tăng nữa chứ.
Tôi chịu được, nhưng cổ thì không nha.
“Có phải tuyến yên của anh có vấn đề không?” – không nhịn được, tôi hỏi.
“Mẹ bảo cha cũng rất cao, anh giống cha.”
.
Như thường lệ, Khang Duật vẫn tiếp tục đón tôi khi tan trường, có điều lần này tôi ngồi ở thanh ngang trước xe. Bởi vì tần suất dùng yên sau rất cao, muốn hư tới nơi, nên tranh thủ thứ sáu tôi có thể về trễ một chút, Khang Duật chở tôi đến tiệm sửa xe, đổi yên mới.
Nhờ chân dài, yên trước cũng được nâng đến độ cao tối đa, ở trong một dòng xe đạp tới lui, trông anh rất nổi bật.
“Thích thật, em chẳng tăng thêm được tẹo nào!” – Tôi ngẩng đầu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Khang Duật cúi đầu, nhìn xuống ngực tôi dạo một vòng, sau đó mờ ám nói – “Có tăng!”
“Có hả? Con mắt nào của anh bảo em có tăng, mà nữa, ban nãy anh dám nhìn ở đâu thế hả?”
“Miểu Miểu, anh tăng chiều cao, em tăng số đo ngực, hai chúng ta đều phát triển bình thường.” – Anh nghiêm túc nhìn tôi trả lời.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng như mông khỉ – “Khanh Duật!” – Tôi vươn hai tay đập vào má anh cái bốp – “Lưu manh không biết xấu hổ!”
Quên mất hai đứa đang trên xe đạp, bị tôi đánh một phát, Khang Duật đau điếng, thiếu chút nữa là buông tay lái, may mà vẫn giữ được thăng bằng, xe lung lay vài cái thì cũng thăng bằng trở lại. Tôi cũng không dám đánh anh nữa, trên đường xe đông nghịt, nhỡ mà té thật thì không phải chuyện đùa, nhưng vẫn tức tối ngúng nguẩy quay đầu sang hướng khác, chả thèm để ý tới.
Tám tháng tập luyện cho buổi biểu diễn đồng diễn thể dục, tuy rằng tôi là chân hậu cần, nhưng cũng chạy tới chạy lui đến ngắc ngoải, lưng quần đã nhỏ đi ít nhất một số ruỡi, thế mà cân nặng… lại hoàn toàn không xê xích?
Đáp áp chính là… quần nhỏ đi một số, áo ngực lại tăng thêm một cỡ.
Tổ sư nó ra!! Thì ra gầy chỗ này là bù cho chỗ kia!! Tôi không chỉ nghi ngờ cấu tạo não của Khang Duật mà cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân.
Khang Duật khom người, dùng âm thanh ngứa ngáy kia nói vào tai tôi – “Miểu Miểu?”
“Đang giận, có gì thì nói nhanh.” – Tôi gãi gãi lỗ tai, sao cứ thích nói chuyện kiểu này, khiến cho tai người ta ngứa, trong lòng cũng ngọ nguậy không yên.
Anh thở dài não ruột bảo rằng – “Anh chỉ muốn nói, em có tăng thì cũng tăng vừa thôi, chứ không, anh bị chảy máu mũi đến khó chịu rồi.”
“Anh… anh còn dám nói!!” – Tôi tức điên, ngẩng đầu thật mạnh, không khéo lại dộng thẳng vào mũi của Khang Duật.
“Kít!” – Tiếng thắng gấp, xe đạp đột ngột dừng lại, anh không nhịn được, quả thật là chảy máu mũi.
Tôi vội vàng rút khăn tay cầm máu cho anh, mũi anh bị tui dộng trúng không phải nhẹ, bực tức nãy giờ bay biến đâu hết, bỗng cảm thấy xót xa, rưng rưng nước mắt.
“Sao vừa mở miệng nói ‘máu mũi’ thì liền chảy thật thế vậy chứ!!”
“Tích trữ lâu ngày, bị đầu em khai van, tranh thủ chảy cho hết!!” – Anh hít hà lỗ mũi.
“Anh còn đùa được! Ngẩng đầu lên coi, mau lên!” – Tôi vo khăn tay thành viên, nhét vào lỗ mũi.
“Không sao, được rồi mà!” – Anh vừa ngửa đầu, vừa hít hà hai cánh mũi.
Nhìn bộ dạng hài hước của anh, tôi nhịn được mà phì cười. Vẻ mặt của Khang Duật lập tức sa sầm, phỏng chừng là nghĩ tôi không có lương tâm, bị đụng đến chảy máu mũi thế mà tôi vẫn còn lòng dạ mà cười. Một lát sau thì máu mũi cũng ngưng chảy.
Tiếp tục hướng về tiệm sửa xe, lúc này thì tôi còn tức giận gì nổi, càng buồn cười tợn, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại, chỉ là cứ thường để ý tới mũi anh thôi. Khang Duật cũng biết tôi đang vui, không làm mất hứng, thân thiết rủ rỉ bên tai, kể lại những chuyện thú vị trong trường học hôm nay cho tôi nghe.
Hai đứa vẫn còn mặc đồng phục, cùng chở nhau trên một chiếc xe, lại còn thân thiết như thế, nếu không phải do ở đây không sợ gặp người quen, tôi cũng không dám lộ liễu thế này, chẳng qua người đến người đi, ngày cuối tuần ai cũng vội vội vàng vàng chạy về nhà, chẳng thèm để ý đến hai đứa, tôi cũng không cảm thấy mất tự nhiên nữa.
Đang thấy sắp chạy tới đường Kiến Quốc Tây, đột nhiên đằng sau bất ngờ có tiếng còi inh ỏi.
“Xe đạp đằng trước, dính chặt với nhau thế à, tách ra!!”
Tôi và Khang Duật lập tức cứng người, nhìn về phía sau.
Một chiếc W.Santana đang chạy sau chúng tôi, ông chú cảnh sát còn trơ trẽn cần bộ đàm hô hoán.
“Học hành cho tốt, ngày ngày tiến bước!!” – Cái còi trên mui xe như càng khuếch đại lời nói của ông ta.
Hô hào ầm ĩ trên phố như thế, người qua đường, dù cho có đang đi xe đạp hay đang đi bộ đều hướng mắt chăm chú nhìn về phía chúng tôi. Cả tôi và Khang Duật ngay lập tức trở thành mục tiêu cho mọi người. Có vài người trong bọn thì chỉ trỏ, một số lắc đầu than thở, số khác thì như đang đứng xem kịch vui. Tóm lại, chuyện này rất gây chú ý.
Tôi sợ đến mức núp trong lồng ngực của Khang Duật mà trốn.
Đột nhiên Khang Duật quay người, hướng về xe cảnh sát mà nói – “すみません, 警官 のおじさん, 何 を 言 います?” [Sumimasen, keikan no ojisan, nan wo iimasu?]
Tôi khờ mặt ra, ông chú cảnh sát cũng trợn tròn mắt, người qua đường cũng cảm thấy choáng váng.
Tất cả lại chìm trong im lặng.
Không ngờ Khang Duật vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, vẻ mặt vờ như đang không hiểu rõ tình hình, khả năng biểu cảm ấy có thể cử đi tranh chức Oscars được đấy.
“Ồn ào cả buổi, hóa ra là người Nhật Bản!” – Người đi đường nào đó lên tiếng.
“Ái chà chà, làm cái gì thế không biết. Thì ra là người nước ngoài, lại làm cái chuyện không đâu, lại làm cái chuyện không đâu. Rõ là thằng cha cảnh sát kia ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.”
“Tụi nhỏ Nhật Bản nhà người ta yêu nhau, quản được sao?”
“Người Nhật Bản 16 tuổi là kết hôn rồi đấy!”
“Tụi Nhật Bản toàn là tụi phát triển sớm!! Loại giáo dục này không tốt.”
“Thằng quỷ nhỏ kia cũng chả tốt đẹp gì, đi đi!!”
Mọi người túm lại vừa thảo luận, vừa bôi nhọ Nhật Bản, sau đó từ từ giải tán.
Ông chú cảnh sát kia trợn tròn mắt, tay vẫn đang cầm cái bộ đàm, không biết là muốn nói gì, ngây người hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng, ảo não chạy bên cạnh tôi và Khang Duật rồi lái xe xa dần.
“Đi thôi, Miểu Miểu.” – đám người kia đi rồi, anh quay người lại.
Tôi vẫn còn đang khờ cả người ra…
“Khang Duật, anh có thể nói tiếng Nhật sao?” – Mê hoạt hình Nhật Bản như tôi còn chưa học theo được, huống chi người Đông Bắc như anh, đến ngày nay vẫn còn rất hận người Nhật, nhưng câu kia tôi nghe thì hiểu, cũng đơn giản thôi. Khang Duật nói – ‘Xin lỗi, chú cảnh sát, ông đang nói gì vậy?’
“Ít thôi, bác Thẩm gần đây có học tiếng Nhật, định tham gia cái hội giao lưu sinh hoạt gì đó, mỗi ngày đều đọc cho anh nghe, nghe đến độ tai cũng muốn mọc kén tới nơi, thành ra cũng học được một chút.” – được rồi, đã hiểu.
“Vậy anh nói tiếng Nhật làm gì?” – Đây mới chính là điểm chính.
Khang Duật nhíu mày, nói như thể đúng rồi – “Tiếng xấu tất nhiên để cho tụi Nhật gánh!!”
Tôi đổ mồ hôi như suối….
.
Khang Duật không chỉ cao thêm mà râu ria cũng mọc dài, cũng đúng là tuổi dậy thì, chẳng qua do mới nhú nên hơi rậm một tẹo, hơi cứng, cứ khiến anh khó chịu cả người. Mà cũng do da thịt anh mềm, cọng râu kia vừa có ngọn, anh liền cảm thấy ngứa, chỉ muốn gãi. Thật giống con vật cầm tinh – gãi rồn rột như khỉ.
Nhịn không được, anh định cạo hết cho xong.
Bác Thẩm liền khuyên răn – “Đừng cạo, cứ để nó mọc dài ra đã. Bây giờ thì không được cạo, nếu không càng cạo càng thô càng cứng. Cháu cũng không muốn trở thành như nó đâm tua tủa, dọa vợ chạy mất chứ hả?” – Tôi ngồi một bên cười khanh khách.
Khang Duật lườm tôi một cái, ai oán nói với bác Thẩm – “Nhưng cháu khó chịu lắm!!”
“Khó chịu gì chứ hả, đàn ông có râu là chuyện bình thường, ráng chịu đựng, đừng có trách bác không nói trước, hù vợ chạy mất rồi, cháu có đuổi cũng không kéo lại được đâu!” – Bác Thẩm lấy lại chiếc dao cạo râu trong tay Khang Duật, đột nhiên nhìn về tôi một cái, sau đó hướng về Khang Duật, nháy mắt – “Nói đi nói lại, nhìn xem cháu dâu bác kìa, người trắng nõn nà, nếu bị mà râu này mọc cứng hơn, không sợ đâm trúng người ta sao.”
Gì đó… ý gì đây…
Râu của anh cứng hay không, có đâm tôi hay không thì có liên quan gì tới nhau.
Khang Duật gãi gãi cằm, đảo mắt về phía tôi, nhìn tôi như thể nghiên cứu gì đó cả buổi, sau đó than thở mà rằng – “Được rồi, cháu ráng nhịn!!”
“Được lắm!” – bác Thẩm vỗ vỗ lên vai Khang Duật.
Đột nhiên tôi cảm thấy, hai người bọn họ nói chuyện với nhau, tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù.
“Để bác cho cháu lọ Thayers(1), bôi lên trên, sẽ dễ chịu hơn một chút, ráng chịu qua lúc này thì sẽ ổn.” – Bác Thẩm là người từng có kinh nghiệm, nói.
“Vâng!” – Khang Duật trả lời.
Bác Thẩm thu dọn dao cạo râu, chuẩn bị đi ra ngoài – “Bác đi khiêu vũ, hai đứa cứ ở chơi!” – Đi tới cửa rồi, lại quay đầu lại, liếc nhìn một cái kì lạ về phía tôi, sau đó dời mắt về Khang Duật, tự như đang muốn cảnh cáo anh rồi bảo – “Nhưng đừng có giỡn quá trớn!”
Tôi cứ cảm thấy câu nói của bác Thẩm vẫn còn có ý gì đó khác?
“Được rồi, thím Trương vẫn còn đang đứng chờ bác đây, bác mới là đừng giỡn quá trớn thì có!”
Bác Thẩm liền phun một câu – “Thằng quỷ nhỏ!” – nói xong vui vẻ đi ra ngoài.
Bác vừa rời khỏi, tôi tò mò không nhịn được, hỏi – “Anh củng bác Thẩm nói cái gì mà bí hiểm thế? Sao nghe lạ lùng vậy!”
Khang Duật cứ vuốt cằm, hình như có vẻ rất khó chịu. Tôi thấy vậy, cũng sờ tay lên, không ngờ có cảm giác rất thỏa mãn, tuy hơi cứng, nhưng lại mượt mà lắm, sờ lên sờ xuống, cảm giác mềm mềm như cái bàn chải nhỏ, tôi sờ càng hăng.
Khang Duật ngừng tay, mặc tôi nghịch, như con mèo đang được gãi cằm, híp híp mắt ra vẻ hưởng thụ – “Muốn biết?”
Tôi gật đầu, trong đầu thầm nghĩ, râu này mọc lên còn dễ chịu hơn lông của của Lassie nữa cơ.
Tiếp tục sờ… tiếp tục quấy…
Đôi mắt anh bỗng sáng lên, – “Vậy thì… sát lại đây, anh nói thầm cho em nghe!”
“Chuyện gì? Nói thầm nữa cơ à!” – Tôi chả nghi ngờ gì, ghé sát mặt về phía anh.
“Gần thêm chút nữa! Em lùn quá!” – Tôi chỉ đang tập trung vào hàm râu mới mọc của Khang Duật, nào để ý đến ánh mắt của anh càng lúc càng sáng.
Vừa ngẩng đầu lên, thừa dịp tôi không chú ý, Khang Duật giữ ót tôi lại, hôn lướt qua môi. Khi tôi vừa ý thức được, môi mình đã bị anh ngậm trong miệng. Tôi lập tức bật người ra, toàn thân đỏ như tôm luộc. Hôn xong, Khang Duật còn chép miệng một cái, liếm môi – “Đừng… được rồi, nói xong rồi!”
Tôi mở to hai mắt nhìn, trong đầu trống rỗng.
“Thế nào? Có bị anh đâm phải không?” – Anh dùng lòng bàn tay vỗ về phần xung quanh viền môi của tôi.
Đâm… đâm…
Trong đầu tôi bỗng xuất hiện vô số chữ ‘đâm’, kiểu nào cỡ chữ nào cũng có.
“Bị đâm đau à? Phải không?” – Khang Duật thấy tôi không nói lời nào, cảm thấy hối hận, đưa tay sờ lên hàm râu của mình.
Cuồi cùng tôi cũng định thần trở lại, run rẩy lắp ba lắp bắp – “Anh… anh hôn… em… Đây là… đây là nụ hôn đầu của em mà!”
Đã thế… đã thế lại còn do mình dâng lên tận miệng người ta.
Anh đảo mắt một vòng, trả lời – “Anh biết!”
“Anh biết, vậy mà vẫn hôn!” – Tôi tức giận nói.
“Thì sao? Anh không hôn, chẳng lại để cho người khác?” – Khang Duật liền bày ra vẻ mặt như muốn nói ‘anh đây không có ngu’.
Tôi á khẩu. Nói cũng đúng, tôi cũng không muốn để cho người khác. Nhưng mà nghĩ lại, không đúng, làm gì có ai hôn như thế, nói thế nào cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi và anh cơ mà.
Lần đầu tiên đó!!
Như thế chẳng lãng mạn tẹo nào cả, như thế… như thế…
Vừa nãy là do kinh ngạc, hoàn toàn chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả là thế nào? Tôi đỏ mặt, tim đập đập chân run, cảm giác có chút không hài lòng.
“Kĩ thuật hôn của anh quá kém!” – Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một lí do để phản bác thật tốt.
Tôi những tưởng nghe xong Khang Duật sẽ nổi giận, nào ngờ anh cười gian như trộm, trêu tôi.
“Vậy thì tốt rồi! Nếu không thì…” – Ánh mắt anh lại lộ vẻ cợt nhả, hướng về phía tôi – “Thử lại là được!”
Mặt tôi càng thêm đỏ, nhưng trong lòng lại rất chờ mong.
Chúng tôi yêu nhau đã ba năm, nhân vật chính trong truyện tranh, đừng nói là ba năm, trong vòng ba ngày đã tiến đến hôn hít rồi, chẳng qua chúng tôi chậm hơn một tẹo.
Vậy là… vậy là… Hôn? Hay là không hôn đây? Tâm tính rụt rè của thiếu nữ cứ suy đi tính lại.
Tôi nhìn vẻ mặt nóng lòng chờ mong của Khang Duật, anh có cần bày ra vẻ hăng hái phấn khởi đến thế không chứ?
“Miểu Miểu, anh chuẩn bị tốt rồi, lần này chắc chắn sẽ không đâm trúng em nữa đâu!”
Đây đâu phải vấn đề có râu hay không! Cái chính là… Khang Duật hôn tôi, đã thế, còn dám bày trò lừa gạt.
Đồ nham hiểm! Giọng điệu đó, tôi không chấp nhận được.
“Anh chả thèm hỏi han gì cả, cứ thế mà hôn là thế nào, chuyện này, dù thế nào anh cũng phải hỏi ý kiến em chứ!”
“Hiểu rồi!” – Anh gật đầu, suy nghĩ vài giây, rồi quay về phía tôi mà nói – “Vậy, Miểu Miểu, anh muốn hôn em!”
Tôi không hề nghĩ rằng anh sẽ bất thình lình nói thẳng tuột ra như thế, ngây ngốc bị anh kéo lại, tiện thể đạt mục đích.
“Anh…” – Lại bị hôn thêm một cái nữa, tôi tức đến run tay, đã đồng ý đâu mà dám hôn người ta cơ chứ.
Anh ra bộ vô tội nhìn tôi mà nói – “Là em nói mà, hỏi là, có thể hôn em!”
Đồ không biết xấu hổ, cư nhiên lại bóp méo nguyên ý trong câu nói của tôi.
“Được rồi, đừng giận nữa mà, hôn thì cũng hôn rồi! Cùng lắm thì hôn em thêm một cái nữa, coi như bồi thường!” – Anh đúng là đồ cơ hội, tranh thủ tôi đang ngẩn ngơ, lại hôn thêm một cái nữa.
“Vừa lòng chưa? Vừa lòng là được rồi, ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi lấy nước ngọt cho!” – Anh vỗ nhẹ lên đầ tôi, như thể vừa ăn đường, hát hò bài gì đó, vui vẻ đi xuống bếp.
Tôi không còn lời nào mà nói nữa!
Sự thật lại được chứng minh một làn nữa, rõ ràng tôi không phải đối thủ của thằng cha này!
Thua thê thảm, không còn manh giáp!
Nụ hôn đầu của tôi, trong ngày hôm này…. thế là mất thật rồi!
—-
(1) Tên một một nhãn hiệu Toner nổi tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT