Hai cái đầu đang nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, chợt liếc nhau một cái, bởi vì giờ khắc này trong màn hình xuất hiện biến hóa —— Mỹ nữ mới vừa rồi còn nằm ở trên người thầy Hà, chợt bình tĩnh nhảy xuống giường, đồng thời vô cùng hiệp nữ hắng giọng phá lên cười, khí thế cường đại, uy vũ khí phách: "Lão đại! Ha ha, trong kênh nói chuyện có nói lão đại trong truyền thuyết sau gáy có một nốt ruồi, tôi rốt cuộc chính mắt nghiệm chứng! Trở về khoe khoang với các cô ấy thôi."
Tô Tô che miệng, kinh ngạc không thôi: "Lão Thẩm, người phụ nữ này là anh tìm đến sao?"
Lão Thẩm cau mày: "Cô ta không phải do em tìm đến sao?"
Mẹ nó. . . . . . Thì ra là người phụ nữ này cố tình trà trộn vào hay sao?
Mà giờ khắc này người không thể tượng tượng được đó chính là thầy Hà, hắn cho là. . . . . . Hắn còn tưởng rằng. . . . . . Mẹ nó, mới vừa rồi hắn thật cho là người phụ nữ này muốn mạnh mẽ hiến thân kia mà, hắn còn giả bộ như phản đối lấy lệ kêu vài tiếng: "Cô gái tỉnh táo, cô gái dừng tay, cô. . . . . ."
Cô nhào lên, cởi y phục của mình ra, cô hận không được đem miệng tiến tới trên cổ mình. . . . . . Chỉ là vì nhìn nốt ruồi sau gáy? Nói thật lòng nha đầu này giống như hoa tuyệt thế. Hà Nham thừa nhận sau khi quen biết Tô Tô, cảm thấy rất nhiều cô gái đều vô cùng bình thường, không nghĩ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn, Nhân Ngoại Hữu Nhân, hoa tuyệt thế mỗi năm nở một lần, năm nay đặc biệt nhiều.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô gái, cô vô cùng thông minh, mới vừa rồi COS không tồi, hiện tại cô nghiệm chứng cũng đã nghiệm chứng rồi, về sớm một chút tắm rửa nghĩ ngơi đi." Ban ngày ra ngoài rất dọa người.
Phương Hiểu Tinh cười đến mắt cũng híp lại thành một đường, cô xem đây giống như là nhà của mình tùy ý ngồi xuống, một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầm quả táo, bắt đầu động tác lưu loát gọt táo, đồng thời âm thanh như chim sẽ ríu rít vang lên: "Lão đại, em đã nói với anh, hôm nay tới đây thật không dễ dàng. Hai người sắp xếp chuyện xem mắt cho anh thật sự là quá soi mói, những người có điều kiện bình thường cũng dễ dàng bị gạt bỏ, anh nhìn xem bọn họ chọn lựa cho anh những người đó, quả thật là. . . . . . Bạch cốt tinh trong bạch cốt tinh a, em thiếu chút xíu nữa liền bị đá ra ngoài rồi."
Hà Nham suy nghĩ tìm cách cắt đứt lời nói của cô, nhưng đều bị ạm thanh âm của cô áp đảo đi, hắn rất bất đắc dĩ: Thẩm Tiếu Ngu, Tô nha đầu! Các người hết việc sao lại đi chọn người thế này! Van xin hai người dẫn cô ta đi dùm đi. . . . . .
Phía sau máy theo dõi, Tô Tô đang ôm bụng cười phá lên: "Ha ha, cô gái này quá tuyệt đi, không được, Lão Thẩm em thật muốn đi quyến rũ cô ấy, em vô cùng thích cô ấy! Thật buồn cười, cô ấy lừa anh nói em để cô ấy lại, sau đó lại lừa em nói anh chọn cô ấy, sau đó lợi dụng hai ta không bàn giao việc này thành công trà trộn vào bệnh viện? Thâm a! Cô gái này rất đáng yêu, ái chà, thật là liều mạng giống em!"
Lão Trầm bế cô ngồi trên đùi, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa kiếng trong khe trừng mắt, vì vậy. . . . . . Bên ngoài người vây xem lặng lẽ tự giác lui ra xa ba bước, nhưng mấy chục đôi mắt vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm theo dõi tình hình bên trong.
Chợt tiếng cười của Tô Tô ngưng bặt, chân mày cô cau lại, nhỏ giọng nói: "Lão Thẩm, bụng của em đau. . . . . ."
Lời vừa nói ra, Lão Thẩm nhanh chóng ôm cô đứng dậy, sải bước đi nhanh ra ngoài, trước khi hắn muốn đưa tay mở cửa, sớm đã có đồng nghiệp thông minh đi trước một bước mở cửa ra, còn có người nói: "Ông chủ, bệnh viện trung tâm thành phố khoa phụ sản đang sắp xếp, xe đã lái đến dưới lầu, đi qua bên trái có thang máy, trong vòng mười lăm phút có thể tới. Xin. . . . . ."
Nói xong một nhóm người làm thành một hàng mẫu đưa tay cúi đầu, nhìn cách bày binh bố trận này. Tô Tô ôm bụng, toét miệng cười, thầm nghĩ: Quả nhiên cấp dưới của hắn cũng khác người, hiệu suất rất cao! Mọi người đều là tinh anh!
Bên này, Phương Hiểu Tinh gọt xong quả táo, cắt ra từng miếng nhỏ, cô từ trong túi tiền móc ra một bọc tăm, đâm vào một miếng táo sau đó trực tiếp đỡ Hà Nham đưa vào miệng cho hắn ăn!
Động tác thật lòng không thể nói dịu dàng, tay của cô nắm cằm Hà Nham hơi sức không nhỏ, tư thế kia có thể tạm dịch là: Lão nương cho anh ăn táo, không muốn ăn, em cũng có biện pháp để cho anh ăn!
Hà Nham mãnh liệt nuốt vài hớp, vẻ mặt nhanh chóng cứng ngắc, hắn từ trước đến giờ ôn hòa trăm năm trên mặt chưa bao giờ xuất hiện tức giận: "Phương Hiểu Tinh, dừng tay!"
Đang khí phách bỗng nghe một tiếng hét, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, con ngươi ngay sau đó mở rộng, sau đó đôi môi nhu động hai cái, tiếng nói vo ve như ruồi muỗi: "A, đúng rồi lão đại, em có thể cầu xin anh một chuyện không?"
Hà Nham muốn nghe rốt cuộc cô đến đây với mục đích gì, nếu như lời nói không quá đáng, thì thỏa mãn cô, sau đó liền khuyên cô rời khỏi đây. Nếu như cô vẫn tiếp tục quậy phá, liền trực tiếp gọi chị y tá đến dẫn cô đi.
"Là như vậy, em. . . . . ." Hiểu Tinh miệng còn chưa nói hết, cửa đột nhiên “Rầm” một tiếng truyền đến âm thanh hô to: "Em thích anh, muốn ở chung một chỗ với anh, ở chung một chỗ. . . . . ."
Chỉ thấy Nhị Bạch huynh đứng ngay cửa, thân hình của hắn cao lớn uy vũ giờ phút này càng thêm lộ ra vẻ uy vũ hùng tráng, quả thực là thế hệ mới "Không sợ chết" thay mặt cho toàn đàn ông, hắn nói lời này, chẳng lẽ không sợ bạn gái Tiểu Văn giết chết hắn sao?
Ôi chao, thật dũng sĩ dám đối diện máu tươi.
Phương Hiểu Tinh, vội vàng đứng dậy, nhào qua, một cái tát vỗ vào trán của Nhị Bạch Huynh: "Anh, anh muốn tìm đường chết a!"
Nhị Bạch Huynh xoa đầu, khí thế nhất thời yếu đi: "Em gái tốt, anh là muốn nói giúp cho em, anh thấy em ngập ngừng vẫn không chịu nói ra miệng, đây không phải là cơ hội khó có được sao? Vừa đúng ông chủ, bà chủ đều không ở đây, em. . . . . . Còn không mau cướp người đi!"
Vẻ mặt Nhị Bạch Huynh đại nghĩa lên cao, thể hiện bộ dáng huynh muội tình thâm, sau đó nói ra một câu kinh điển: Em gái, anh chỉ có thể giúp em tới đây.
Đáng tiếc, Nhị Bạch Huynh lại sai lầm rồi. Hắn không thấy, hai người đang đứng ở sau lưng của hắn!
Tô Tô khẽ mỉm cười, chu môi huýt sáo một tiếng, giọng nói dịu dàng: "Phương Nhĩ Bạch, Tiểu Văn gọi cậu về nhà đổ nước rửa chân kìa!"
Nhị Bạch Huynh cả người run lên, nhìn Phương Hiểu Tinh, khuôn mặt khổ sở: Em gái, em cứ đi trước đi, không cần lo cho anh.
Phương Hiểu Tinh hừ một tiếng, thẳng xoay người đi đến bên giường Hà Nham, dùng hành động thực tế thực hiện lời dặn dò của Nhị Bạch Huynh.
Nhị Bạch Huynh nhìn động tác dứt khoát không chút do dự của cô, không khỏi có chút ưu thương: Xú Nha Đầu, em gái, em thấy thế mà cũng không giúp anh giải vây! Thật là không có lương tâm, sớm biết như vậy, anh thật sự không nên phí hết tâm tư giúp em trà trộn vào đây!
Nhị Bạch Huynh lặng lẽ đau lòng đi ra ngoài, trong lúc đó Tô Tô lại quan sát thầy Hà từ trên xuống, rồi từ dưới lên, đồng thời thuận tay viết địa chỉ QQ, điện thoại di động, Microblogging và nhiều phương thức liên lạc vào giấy nhét vào túi quần của Phương Hiểu Tinh, đồng thời vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói: "Em gái, cố gắng lên!"
Phương Hiểu Tinh nhìn Hà Nham, Hà Nham nhìn Tô Tô. Khi Tô Tô biến mất ở cửa phòng bệnh, Hiểu Tinh bỗng nhiên lại lên tiếng: "Lão đại, đây chính là mẫu người anh thích à? Nếu như anh thích giọng điệu của cô ấy, lần sau em COS cho anh xem, em rất dễ thích nghi, năng lực bắt chước phi thường, vấn đề này người trong nghề đều biết rõ, anh có thể xem một chút." (Ta thật không hiểu COS là cái gì )
Hà Nham cười khổ: "Họa hổ họa bì nam họa cốt thôi."
Hiểu Tinh nghe xong lại cười: "Ha ha, này lão đại anh nên đổi khẩu vị đi! Được rồi, chuyện nam nữ trai gái gì đó để qua một bên, tôi muốn anh. . . . . . Duy trì thu âm a! Con mẹ nó, không phải anh đồng ý hòa âm nam chính cho xã đoàn của chúng tôi ư, thế nhưng mười mấy ngày nay không liên lạc được với anh, nếu không phải lão nương quan hệ rộng phát hiện bóng dáng của anh, thì không biết anh tính kéo dài thời gian đến khi nào!"
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến! Hà Nham cho là cô gái này COS xong rồi, không nghĩ tới chỉ là màn dạo đầu, phía sau còn có một thứ khác! Phía sau đó chính là….. Chính là giống như bà chủ đi đòi nợ! Hắn từ từ nhớ lại, hình như, vào mấy tuần lễ trước, hắn quả thật bị một xã đoàn làm phiền chết rồi, sau đó đồng ý giúp bọn họ thu hòa âm, nhưng là gần đây bởi vì phải kiếm tiền lì xì cho đứa bé, cho nên nhận không ít lệ phí hòa âm, cho nên. . . . . . Tạm thời quên mất chuyện đó.
Làm nửa ngày, thì ra là cô gái này chính là xã trưởng giết người không đền mạng a! Đó là chế tác kịch truyền thanh của xã đoàn, chỉ làm việc qua Internet, bao nhiêu nhân viên hòa âm lớn nhỏ ở đây, nếu không giỏi thì không dễ dàng ló đầu vào, về phần cái xã đoàn này, đoán chừng lợi hại nhất chính là xã trưởng?
Vì đòi nợ, cô có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, thật có chút không dễ dàng đấy. Không nhìn ra tiểu cô nương này ngụy trang thật lợi hại, mới vừa rồi còn thể hiện bộ dạng thật thích mình, Hà Nham khó được một màn thưởng thức như vậy. Vì thế, hắn cười yếu ớt: "Được, chờ tôi tháo băng thạch cao này ra sau đó sẽ giúp xã đoàn của cô hòa âm. Còn nữa, kịch bản cô đưa cho tôi khi nào?"
Câu thứ nhất là đường, câu thứ hai là một cái tát! Hiểu Tinh muốn điên rồi, cô gửi vào hộp thư, QQ, Microblogging, địa chỉ nhà. . . . . . Phàm là có cái địa chỉ nào thì cô liền gửi đến địa chỉ đó, thế mà hắn. . . . . . Được, coi như đại thần khó phục vụ! Thật là muốn khóc, nhưng là một khi cô khóc sẽ sinh ra 3000 thước máu gà, vì vậy cô ngẩng đầu, mỉm cười: "Không sao, tôi sẽ ở lại bệnh viện, chăm sóc anh mãi cho đến khi anh tháo băng thạch cao hòa âm cho xong mới thôi, trước đó, lão đại. . . . . . Tôi có chút đồ muốn gửi chỗ của anh, đúng rồi, cơm sáng trưa tối, tôi sẽ lo cho anh, cho nên, chìa khóa phòng của anh cho tôi mượn đi."
Hà Nham không có cơ hội từ chố, nha đầu kia lại lên tiếng: "Không đúng, tôi trực tiếp lấy chắc hơn." Cô trực tiếp đưa tay vào trong chăn, sờ tới bộ quần áo bệnh nhân của Hà Nham, sờ soạng nửa ngày vẫn không lấy được chìa khóa, đôi mắt của cô đảo một vòng, "A, quên mất, phải là bên ngoài chứ không phải bên trong."
Cô xác định là mình quên mất, mà không phải cố ý?
Tô Tô ở bên ngoài nhìn lén thật sự là kìm nén đến không được. Lão Thẩm nhanh chóng đi tới, mang cô rời đi: "Quên lời bác sĩ dặn dò rồi sao, không được vui quá độ buồn quá mức, phải giữ tâm tình bình thản, em còn ngại bụng không đủ làm ầm ĩ sao? Đừng cười nữa, đứa bé muốn choáng váng đầu rồi kìa!"
Tô Tô vội vàng che miệng của hắn, kéo hắn ra xa một chút, cười đến rực rỡ khác thường: "Nhỏ giọng một chút! Em đã nói với anh, em có dự cảm mãnh liệt, Phương Hiểu Tinh tuyệt đối là khắc tinh của thầy Hà, cô dùng lời nói như hỏa tiễn cùng tính cách mạnh mẽ, đủ để đánh hạ sự điềm đạm đến kiên cố của thầy Hà! Anh chờ xem, hai người bọn họ nhất định sẽ thành một đôi đấy!" Cô chợt nghĩ đến cái gì: "Hay là kêu đứa bé nhận Hiểu Tinh làm mẹ nuôi đi, cha nuôi cùng mẹ nuôi ở chung một chỗ thật hài hòa."
Lão Thẩm cau mày: "Em không cần hỏi đứa bé rốt cuộc có nguyện ý hay không sao?"
Tô Tô nhếch miệng cười một tiếng: "Đứa bé của em, em làm chủ!"
Không biết cô có nghe được âm thanh của ai đó đang hò hét trong bụng không: hừ, coi mình như bà mối sao, ư ư, tuyệt đối không có lần sau!
Chưa từng nghe qua khi làm dâu phụ quá ba lần thì sẽ không có ai thèm lấy, bà mối. . . . . . Đại khái cũng chỉ là danh hiệu thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT