Hà Nham tắm xong, tựa vào cửa sổ uống một ly cà phê. Anh nghĩ, nhất định là mình gặp phải cường địch rồi, bởi vì trong một đêm, kênh, xã đoàn, những tổ chức anh tham dự đều xuất hiện nhiều vấn đề lớn nhỏ khác nhau. Một cái có lẽ là trùng hợp, nhưng bảy tám cái trùng hợp thi nhau vọt tới thì còn là bình thường sao? Anh đang suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, trong đầu vẫn luôn hiện lên mấy câu ——
Cô nói: lão đại à, em cũng là người ái mộ anh, hai năm không gặp, em đây mang theo đứa bé tới chào hỏi anh, ông xã em còn đang ngủ, nên không tiện quấy rầy anh ấy, hôm nào sẽ kéo anh ấy cùng đi gặp anh. Được rồi, cảm ơn lão đại nhiều, những lời em muốn nói chỉ có bấy nhiêu, em thoát . . . . . .
Thanh âm của cô vẫn giống với hai năm trước, rất kì lạ, đáng yêu, linh khí bức người. Đáng tiếc những lời nói ra, từng chữ giống như đao, cô thế nhưng đã kết hôn? Còn có con?
Rời đi hai năm, anh điên cuồng nghĩ quay trở về, kết quả lúc về, thứ nghe được lại là tin tức như vậy, thật. . . . . . quá đau lòng.
Bỗng nhiên, anh rất muốn biết người đàn ông của nha đầu rốt cuộc là ai, là người đàn ông như thế nào mà có thể khiến cho nha đầu mở rộng cánh cửa lòng. Ngẫm lại liền có chút làm cho người ta nổi giận, năm đó anh kiên trì mỗi tuần đến nhà dạy học cho Tô Hoa, cùng tiểu nha đầu kia tiếp xúc lâu ngày, lúc ra nước ngoài, còn thuyết phục mẹ Tô cho mình mang theo Tô Tô cùng đi, đáng tiếc tiểu nha đầu kia lại nói: "Gì, ra nước ngoài, vậy thì không được, ngộ nhỡ mị lực của em quá lớn, bị người nước ngoài cướp đi làm bà xã thì sao, không đi không đi. . . . . ."
Dù là lúc rời đi cô vẫn làm ra dáng vẻ kì quái đó. Nha đầu ngốc này, đúng là không có tim không có phổi đến cực hạn, nhưng vẫn làm cho không người nào có thể quên cô! Những năm này mình ở nước ngoài, mỗi đêm nhớ tới mình, cô sẽ âm thầm vào kênh của mình, giả dạng làm Tinh Bột Ti, còn tưởng rằng mình không biết? Luôn nhớ tới cô từng lén tải rất nhiều AV xuống máy vi tính của mình, sau đó sẽ tới bắt gian, khinh bỉ nói: "Thầy à, thì ra là thầy cũng có khẩu vị nặng như vậy. . . . . ." Nhớ tới những ngày bị cô gài bẫy hãm hại đó, Hà Nham đều sẽ không nhịn được bật cười.
Cô như vậy, sao lại lập gia đình đây?
Hà Nham đặt cà phê qua một bên, lấy chìa khóa xe, bước ra cửa.
Một tiếng sau, Tiểu Bạch ra khỏi kí túc xá, chạy thẳng tới biệt thự Thẩm gia. Mà không khí ở biệt thự Thẩm gia lại rất cổ quái, chỉ thấy Nhị Bạch huynh đang bị Tô đại gia nắm cổ áo tra hỏi, bên cạnh đều là những người quay mặt đi giả bộ không thấy. Mà Lão Thẩm nói: "Cần giúp một tay không?"
Tô Tô quay đầu lại: "Anh yêu, em biết chuyện này không liên quan đến anh, không phải anh mới vừa nói với em Nhị Bạch huynh gần đây làm việc ngày càng tiêu cực, luôn làm một vài chuyện "trộm gà bắt chó" sao, anh nói muốn trừ tiền lương của anh ta kia mà, vừa đúng em giúp anh thôi. . . . . ."
Mới vừa nói xong, Nhị Bạch huynh muốn khóc, đôi mắt sưng đỏ của anh ta oán hận nhìn ông chủ một cái: "Ông chủ, tôi đây cũng là vì anh mà, sao anh có thể đối xử với trung thần là tôi đây như vậy chứ!"
Lão Thẩm quay đầu đi: Nhị Bạch, tôi cũng là tự thân khó bảo toàn, tự giải quyết cho tốt thôi.
Tiểu Bạch có chút không rõ tình huống nhìn Tô đại gia một cái: "Cậu đó, làm gì vậy?"
Tô Tô liếc cô một cái: "Có chuyện gì chờ mình thu thập xong Nhị Bạch huynh rồi nói."
Tiểu Bạch dậm chân: "Đừng làm rộn, nhanh ra ngoài một chút đi, trường học đã xảy ra chuyện, nếu cậu không đi, bảo đảm cậu sẽ hối hận hai đời!"
Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã tức giận kéo cô chạy ra ngoài. Lão Thẩm cảm thấy kỳ quái, muốn giữ hai người họ lại, kết quả bị Tiểu Bạch không sợ chết trừng mắt nhìn một cái: "Sẽ không làm mất vợ anh đâu!"
Tô Tô bị cô ấy hù sợ, một đường chạy theo ra ngoài, lại nghe cô khẩn trương nói: "Tô đại gia, xong rồi xong rồi, người kia tìm tới!"
Tô Tô nắm được đầu mối cười khẽ: "Người nào chứ, khiến cho Tiểu Bạch của chúng ta sợ đến như vậy?" Có lẽ là Tiểu Bạch nuôi đàn ông ở bên ngoài, sau đó bị Mạc Tiểu Lam phát hiện, sau đó. . . . . . muốn bao nhiêu cẩu huyết thì có bấy nhiêu!
Nụ cười của cô còn chưa kịp thu, chợt từ nơi xa truyền đến tiếng thắng xe, đồng thời một người đàn ông bước xuống, nhìn cô ấm áp cười một tiếng: "Nha đầu, lại gặp mặt rồi."
Tiểu Bạch 囧 : "Sao anh lại tới đây. . . . . . chẳng lẽ. . . . . ." Cô nghĩ tới một khả năng rất kinh khủng: "Không phải chứ, anh theo dõi tôi?"
Giờ phút này, Tô Tô thật hận không thể cho Tiểu Bạch một quyền: cái đồ ngốc này, chưa suy nghĩ kĩ càng đã chạy tới, thậm chí bị người ta theo dõi cũng không biết, thật là bị cậu hại chết rồi!
Nhưng lúc này cô cũng không kịp xử trí Tiểu Bạch nữa, chỉ có thể quay đầu, cười ha hả nhìn người tới, mở miệng: "Chào thầy Hà, đã lâu không gặp, gần đây thân thể có khỏe không?"
Nha đầu hình như mập hơn rồi, có thể thấy được người nọ nuôi cô rất tốt. Hà Nham cứ nhìn như vậy, vẫn có thể từ trên mặt cô thấy bộ dáng tinh quái như cũ, cô cười lên, mắt cong cong, dù là gặp phải trường hợp xấu hổ đi nữa, cô vẫn luôn có thể cười như vậy. Cười đến tùy ý, cười đến thong dong.
Không ưu nhã, nhưng rất dũng cảm. Lại luôn khiến người ta chẳng thể dời tầm mắt, thật là bất đắc dĩ.
Rốt cuộc đi tới trước mặt cô, Hà Nham vươn tay, theo thói quen định vò đầu của cô, lại bị cô lắc mình một cái, trốn khỏi. Tay của anh dừng ở trên không trung, rồi đưa trở về, chỉ còn lại nụ cười tùy ý: "Những năm này học tập có tốt không? Nghe nói học bạ của em bị treo rồi, cũng hơn hai năm, còn chưa tốt nghiệp?"
Bạn bè cũ chính là như vậy, vừa thấy mặt đã không kịp chờ vạch trần yếu điểm của cô: cái em gái nhà anh, không thể thốt ra được lời nào dễ nghe hơn sao? Tô Tô hướng anh làm một cái mặt quỷ: "Phi, ai nói! Sau khi Lão Thẩm nhà em cho em đi học thêm, em thi rất tốt! Đừng có bôi đen bản cô nương."
Tiểu Bạch yếu ớt lui ra sau một bước, lại thấy Lão Thẩm đang đứng ở cửa, cô lúng túng cúi đầu, tim đập mạnh như sấm, trong lòng hoảng loạn: vốn là vội vàng chạy tới mật báo cho Tô đại gia, kết quả. . . . . . thành dẫn kẻ địch đến thăm, thật không biết sau này vợ chồng Tô đại gia sẽ xử trí mình thế nào đây, gào khóc, không cần mà. . . . . . Tiểu Bạch muốn rơi lệ rồi.
Lão Thẩm vừa ra ngoài, liền thấy một tên nhóc diện mạo anh tuấn, ađrênalin dâng cao, những tế bào háo chiến trên người thật giống như tìm được đối thủ.
Tay cũng đồng dạng bị kích hoạt rồi. Nhưng Lão Thẩm dù sao cũng là Lão Thẩm, gặp phải tình huống đối mặt với sự tiếp cận của địch mạnh, anh vẫn thong dong đi tới bên cạnh Tô Tô, ôm vai của cô, thân thiện cười một tiếng: "Hà Nham đúng không? Đã từng nghe Tô Tô nhắc qua cậu, vào ngồi một chút đi."
Nhìn cánh tay đang đặt ở trên bả vai Tô Tô, ám chỉ chủ quyền nào đó, Hà Nham cười: người đàn ông này xem ra rất bá đạo. Nghĩ cũng đúng, đàn ông không bá đạo sẽ không chịu nổi tính tình của nha đầu.
Hà Nham lắc đầu: "Không, hôm nay tới đây là . . . . ." Anh thân thiết nhìn Tô Tô một cái, nụ cười vẫn đẹp như cũ, đẹp đến đủ để dẫn dụ người phạm tội.
Trái tim nhỏ của Tô Tô "bùm" một cái, cô vội vàng xoay đầu đi, tự nhủ: sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc đẹp hại người!
Hà Nham cười khẽ, nói tiếp: "*Tôi tới tìm anh, theo tôi ra ngoài hàn huyên một chút đi." Chỉ là, lời này của anh ta là hướng về phía Lão Thẩm nói.
*Đây là do cách xưng hô của Trung Quốc chỉ có "ta", "ngươi".
Lão Thẩm hơi nhướn mày, đón nhận lời mời này, ánh mắt nhìn Hà Nham cũng nhiều hơn một phần thưởng thức. Nếu lúc này Hà Nham muốn đơn độc tìm Tô Tô ra ngoài nói chuyện, Lão Thẩm nhất định sẽ không chút lưu tình biến người đàn ông này thành hai bàn tay trắng, chỉ có thể đi uống gió Tây Bắc. Nhưng mà bây giờ, anh lại có hứng so chiêu với người đàn ông này, ắt hẳn sẽ rất thú vị đây.
Tô Tô bị hai người làm cho hoảng sợ, hai tay dùng sức đong đưa: "Làm chi, trong nhà náo nhiệt như vậy, tại sao lại muốn ra ngoài? Đến đây, em nấu cơm cho các anh ăn. . . . . ."
"Không cần!" Hai người đàn ông trăm miệng một lời cự tuyệt, ánh mắt giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm vậy, Tô Tô bĩu môi, thầm nghĩ: hừ, những món em nấu ăn rất ngon đấy, đúng là không có kiến thức!
Cô xoay người đi vào cửa, quẳng xuống một câu: "Đi nhanh lên!"
Nói xong, cô lại len lén quay đầu lại liếc một cái: mẹ nó, hai người này thật đúng là thong dong, đi đến tiêu sái như vậy!
**
Địa điểm Hà Nham chọn, là nơi lúc trước anh và nha đầu đã từng tới, khi anh nói ra lời này, Lão Thẩm cười: "Vậy thì thế nào?" Trong nụ cười mang đầy khinh thường.
Hà Nham cũng cười: "Nha đầu thích uống nhất là trà sữa uyên ương, lúc tâm tình không tốt sẽ một mình trốn đến tiệm bánh ngọt ăn cả buổi chiều, để cho anh tìm đến điên, kết quả cô một chút cũng không biết. . . . . . Cái cô am hiểu nhất chính là giả ngốc, thoạt nhìn rất ngang ngược, nhưng thật ra thì trong lòng lại giống như một cánh cửa trong suốt, chỉ một chút lơ đãng sẽ hung hăng nhốt anh lại, khiến anh chỉ có thể cầu xin tha thứ. . . . . ." Lúc nói những lời này, Hà Nham bình thản nhìn Lão Thẩm, rõ ràng là một ánh mắt vô hại lại ẩn hiện ra "đao quang kiếm ảnh".
Lão Thẩm nghe, trong lòng không ngừng tán thành, cây gai cũng càng lúc càng dài, gần như muốn phá thể mà ra, anh cố nhẫn nại, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ: "Ừ, anh cũng có chút hiểu biết về cô ấy đấy, không tệ, không tệ!" Nói đến chữ "không tệ" phía sau, trong mắt của anh đã có huyết quang rồi.
Hà Nham đổi tư thế, tiếp tục: "Nha đầu thích trêu chọc người, có một lần cô ấy cho thêm dấm cùng muối vào trong ly nước của tôi, làm hại tôi bị sặc cả một buổi trưa. . . . . . Có lần chân cô ấy bị thương, lúc tôi cõng cô ấy xuống lầu, cô ấy liền níu lấy đầu của tôi kêu, "giá" xem tôi thành bảo mã (BMW). . . . . . đúng là "dở khóc dở cười", có nhiều lúc thật hoài nghi đứa nhỏ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, mỗi lần muốn tức giận, cô ấy lại luôn dùng khuôn mặt vô hại cầu xin tha thứ, thầy Hà, em sai rồi, lần sau không dám nữa. Nhưng sao có thể tin lời của cô ấy được chứ, bởi vì không quá hai ngày cô ấy lại không an phận rồi. Đáng tiếc biết rõ không thể tin, vẫn chẳng thể nặng tay với cô ấy được. Bởi vì cũng đứa bé này, ở lúc tôi bị cảm, mua thuốc cho tôi, vào lúc sinh nhật, chúc mừng tôi. Nha đầu kia thích khi dễ tôi, nhưng quyết không cho phép người khác nói xấu tôi nửa câu, một khi nghe được liền muốn phân phải trái với người ta, cho dù là một người đàn ông tráng kiện cũng sẽ bị cô cho ăn đòn. . . . . ."
Nghe lời nói của Hà Nham, mặc dù Lão Thẩm vẫn tức giận như cũ, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên, bởi vì ở những năm anh chưa tham dự vào cuộc sống của cô kia, bà xã của anh cũng đáng yêu như vậy, cô thích gây sự, cô thích cười, cô thích làm ra những chuyện quái lạ, khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thiếu đi sự thiện lương cùng thân thiết.
Hà Nham vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Lão Thẩm, nhìn thấy dáng vẻ giờ phút này của anh, chợt bật cười: "Tốt, rất tốt. Cứ nghĩ là anh sẽ vỗ bàn rời đi, có thể nhịn đến bây giờ đã là khó có được, hơn nữa. . . . . . anh là thật tâm thích nha đầu."
Lão Thẩm vô cùng tự nhiên gật đầu: "Cái này không phải là hiển nhiên sao? Chỉ là, cậu cũng nên nói ra dụng ý của mình đi. Cậu nhóc, mời tôi ra ngoài không phải là vì hâm mộ bà xã tôi tốt đến thế nào đấy chứ?"
Hà Nham cười: "Đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại, chỉ là muốn nói cho anh biết, anh có tư cách trở thành đối thủ của tôi, về phần nha đầu có nhìn nhầm hay không, kế tiếp tôi sẽ giúp cô ấy chứng minh!"
Nói xong Hà Nham vươn tay, thân thiết mỉm cười: "Bắt tay một cái đi, về sau mong chỉ giáo nhiều hơn. Hình như anh đã động thủ, tôi cũng sẽ nhanh chóng tăng tốc."
===========
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT