Ở Thượng Hải chơi bời cũng một thời gian dài, vì vậy Tô Tô đi theo Lão Thẩm trở về. Bọn người của Tiểu Bạch cũng không biết đi đâu, dù sao trở về nhà không chỉ một đường đi. Tô Tô thầm nghĩ, nhất định là Lão Thẩm hù dọa mấy người bọn họ rồi, cho nên. . . . . . , cô đang rất lo, nhìn thái độ Lão Thẩm giống như là hối hận khi cầu hôn mình vậy. Càng lúc cô càng thấy Lão Thẩm có vẻ khác thường, cô đang tính toán đợi lúc nào thuận tiện sẽ thăm dò hắn, nhưng không ngờ, Lão Thẩm như là nhớ đến chuyện gì đó, chợt nói: "Đúng rồi, quên nói cho em biết, lúc em ngủ có người điện thoại tới, là một người nam, nói muốn mời em ăn cơm nhân tiện trả lại cuốn album cho em, có lẽ là bạn cũ."

Lời này lập tức ngăn chặn câu nói trong miệng của Tô Tô lại, cô nói không ra lời, bởi vì suy nghĩ bận đi theo cuộc điện thoại đó. Nghe giọng điệu tùy ý của Lão Thẩm, hắn hình như là không có để ở trong lòng, nhưng Tô Tô không phải là ngày đầu tiên biết Lão Thẩm ——Núi thái sơn sụp đổ còn có thể bình tĩnh hút thuốc lá, đó chính là hắn.

Nói đến hút thuốc lá, hình như kể từ ngày kết hôn trở về sau này Lão Thẩm rất ít hút thuốc lá, thỉnh thoảng ở bên ngoài cũng chỉ hút một điếu, ừh, cái thói quen này rất tốt, phải duy trì.

Suy nghĩ lung tung như vậy, thật ra thì Tô Tô chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông kia. Nhớ năm đó, lúc cô khoảng mười bảy mười tám tuổi, trước khi thi đại học, đầu của cô không được tốt lắm, vì vậy mẹ cố ý mời thầy tới dạy kèm tại nhà, thầy dạy kèm tại nhà là nam, to con trai đẹp, tính tình cũng cực kỳ tốt, đối mặt với một học sinh không tốt giống như Tô Tô đây, thầy còn có thể bình tĩnh mà giảng bài từ Trang Chu mộng điệp nói đến định luật hấp dẫn lại đến tâm thần phân liệt. . . . . . Một thầy giáo dạy kèm lại đem toàn bộ giáo trình của Tô Tô nhận làm hết, giọng nói của thầy rất dễ nghe, giống như một phát thanh viên trên TV vậy, càng nghe càng thấy quen thuộc, về sau mới phát hiện thầy thật ra là diễn viên lồng tiếng, nói thí dụ như một bộ phim cổ trang thầy lồng tiếng cho nhân vật đệ nhất công tử rất anh tuấn, còn có một vị bang phái Giáo chủ, còn có. . . . . . Khi đó, thời điểm Tô Tô cảm thấy hứng thú nhất chính là nhìn diễn viên trên TV diễn đi diễn lại, sau đó nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh.

Nghe nói trong ổ cứng của thầy nhất định chứa rất nhiều phim bí mật, Tô Tô thật tò mò, có lần cô thừa dịp thầy giáo đi vệ sinh, liền len lén tìm kiếm ổ cứng dưới hộc bàn của thầy, phim thì không thấy, nhưng lại phát hiện đoạn ghi âm của thầy. Mấy chục đoạn ghi âm, tùy tiện chọn đại điều là giọng nói của thầy. Một bộ phim thầy lồng tiếng nghe rất truyền cảm, rất kịch tính, làm cho người nghe muốn ngừng mà không ngừng được. Sau đó mới biết, thật ra thì thầy là phát thanh viên rất nổi danh trên mạng internet….. Từ đó về sau, Tô Tô thường xuyên nghe lén thầy ghi âm, dùng nick ảo online để nghe âm thanh của thầy xuyên qua micro truyền tới, một cô gái ngây thơ trong sáng không hề biết rằng trái tim của cô khi đó đã vô tình trao cho ai đó mất rồi. . . . . .

Mỗi khi nhớ tới lại điều cảm thấy rất ngọt ngào, về sau nếu không phải là hắn muốn ra nước ngoài, có lẽ không đến lượt Lão Thẩm rồi. Tô Tô le lưỡi một cái: Dĩ nhiên đây chỉ là giả thuyết, hiện tại nếu để cho cô lựa chọn cô vẫn không đổi, Lão Thẩm nhà cô thật tốt . . . . . . Vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, bên ngoài còn có thể kiếm tiền mua nhà, quan trọng nhất là hắn. . . . . .

Nghĩ tới đây, Tô Tô cười thật ngọt ngào.

Trở về nhà, cây đầu rồng quải trượng của lão bà bà không chút lưu tình, chỉ là lúc này không phải đánh vào trên người Tô Tô, mà là Lão Thẩm! Lão Thẩm cũng không tránh, chỉ đứng im mặc cho lão bà bà quất từng phát từng phát, động tác lão bà bà quơ gậy nhìn cực kỳ khí phách, tư thế kia cũng có thể tạo thành một “Cơn lốc của rồng” nha.

Cho đến khi đó, Tô Tô mới hiểu: Thời điểm lão bà bà đánh mình thật là thủ hạ lưu lại bảy phần tình a!

Cô lo lắng lão bà bà xuống tay quá nặng, vì vậy tiến lên ôm lấy cánh tay lão bà bà, ngọt ngào cầu xin tha thứ: "Bác, chúng con đây trở về không phải là một cọng lông cũng không mất đó sao, bác xem, con còn lên cân không ít, eo cũng lớn một vòng, không tin bác cứ sờ thử xem. . . . . ."

Cô vẫn đang tính toán ngộ nhỡ lão bà bà vẫn không chịu dừng tay thì phải làm thế nào, kết quả lão bà bà một giây trước còn là ‘Mưa to gió lớn’, một giây kế tiếp liền nở nụ cười, quả thật đưa tay sờ soạn một vòng ngang hông của Tô Tô: "Ừh, đúng là mập, mập thì tốt. Nuôi con gái chính là muốn nó trắng trẻo mập mạp ra!"

Tô Tô sợ nhột, khanh khách mà cười trốn ở sau lưng lão Thẩm, đồng thời nói một câu: "Bác, chúng con trở về phòng dẹp hành lý trước." Nói xong cũng lôi kéo Lão Thẩm chạy trốn.

Sau khi hai đứa bé đi, mẹ Tô đỡ lão bà bà ngồi xuống, không nhịn được hỏi: "Đâu cần phải đánh như vậy, đứa bé Tiếu Ngu kia cũng không có làm gì sai."

Lão bà bà nở nụ cười, nhìn về phía hai đứa bé nhỏ giọng nói: "Khổ nhục kế mà thôi, huống chi cho dù tôi đây thêm chút sức, thì cũng chỉ là gãi ngứa Tiếu Ngu thôi."

Mẹ Tô dở khóc dở cười: Ý của lão bà bà là, bà đánh Tiếu Ngu sẽ làm Tô Tô đau lòng? Sau đó sẽ tăng tình cảm của hai người? Có dạng lừa bịp như thế này sao!

Chỉ là đợi mẹ Tô nhận ra, lão bà bà lừa bịp không chỉ là cái này, mà là. . . . . . Tìm đối tượng giới thiệu cho mẹ Tô!

Hôm nay, lão bà bà vốn là hẹn mẹ Tô đi uống trà , kết quả trước khi ra cửa, lão bà bà nói đau bụng, cho nên kêu mẹ Tô đi trước. Theo đúng kịch bản thì chỗ ngồi đối diện đã có một người đàn ông đợi sẵn, người đàn ông kia vừa nhìn thấy mẹ Tô liền khẽ mỉm cười: "Tiểu Vân."

Vài tháng trước đã có người gọi mẹ Tô như vậy, chính là người đàn ông khốn kiếp Tô Quốc Quân. Hôm nay được nghe lại, nhưng là của một người bạn cũ.

Mẹ Tô lấy tay vén tóc ra phía sau lỗ tai, băn khoăn bất an hỏi: "Là anh, sao anh lại ở chỗ này?"

Người nọ giúp bà kéo ghế ngồi ra, đợi bà sau khi an vị sau mới khiêm tốn cười một tiếng: "Nghe nói em ở tại nhà con rể, tôi có chút chuyện nhờ Thẩm gia giúp đỡ, thấy Thẩm lão phu nhân, sau đó cầu xin lão phu nhân giúp tôi gặp em một lần."

Thẩm lão phu nhân tính tình cổ quái, đối với người trong nhà rất nhiệt tình, đối với người ngoài gần như lạnh lùng, vì vậy mẹ Tô biết người đàn ông này muốn được Thẩm gia giúp đỡ sẽ gặp không ít khó khăn đây. Bà cười một cái: "Vợ anh có khỏe không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Sau khi ly hôn, cô ấy mang theo đứa bé đi Úc rồi. Thời gian trước tôi có gọi điện cho con, nó nói là cô ấy tìm được một thanh niên hai mươi mấy tuổi, hiện tại sống rất tốt."

Mẹ Tô hơi giật mình: "Sao lại như vậy, năm đó hai người là một cặp đẹp đôi nhất trong đám bạn học của chúng ta được rất nhiều người hâm mộ. . . . . ."

Hai người bắt đầu uống trà, bắt đầu tán gẫu chuyện xưa, giữa bọn họ có rất nhiều đề tài để nói. Lần này ông đến tìm được không ít bạn học cũ, ông cố ý tìm tới mẹ Tô thứ nhất là vì bà là bạn học cũ, thứ hai cũng là lo lắng bà. Ngày trước thời điểm cả hai còn liên lạc nhau vẫn luôn nghe nói gia đình của bà thật hạnh phúc, lần này trở về tình cờ biết được cảnh ngộ của bà.

Bạn bè gặp nhau có lẽ không liên quan tình yêu, nhưng lại thoải mái khác thường, giống như khoảng thời gian bạn vượt qua khó khăn, bà nói đứa bé của bà, ông nói gia đình của ông; Bà nói uất ức của bà, Ông tâm sự những khó khăn của ông. . . . . . Mặt trời từ phía đông đến phía tây, cho đến màn đêm dần dần về khuya, lúc này mới lưu luyến không rời chia tay. Bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện, quên trao đổi điện thoại cho nhau. Liền cười một tiếng, cũng là sơ sót của cả hai, nhưng nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

**

Còn bên đây, Tô Tô cùng Lão Thẩm ở trong phòng đùa giỡn, chợt điện thoại di động của cô vang lên, là một cái tin nhắn: Nha đầu, tám giờ tối, kênh oai oai, chờ em.

Cô sửng sốt một chút, sau đó đem điện thoại di động để ở một bên, tiếp tục tựa vào trong ngực Lão Thẩm, nghe tiếng tim đập của hắn, kêu hắn một tiếng, phát hiện hắn không trả lời. Ngẩng đầu nhìn một chút, lại thấy hắn đã ngủ rồi.

Tô Tô nằm một lát, lại lăn qua lộn lại không ngủ được, ngực giống như bị thứ gì ngăn chận, thật sự rất khó thở. Lo lắng mình sẽ đánh thức Lão Thẩm, cô lặng lẽ đứng dậy, đi vào thư phòng, mở máy vi tính, đeo ống nghe. Rà đến kênh Oai Oai, tài khoản cùng mật mã đã lâu không sử dụng nên có chút quên, thử nhiều lần, nhớ lại thật lâu, rốt cuộc cũng thành công, lúc này đã là chín giờ mười lăm phút. Trong kênh phát ra âm thanh nói chuyện vô cùng náo nhiệt, nhưng cả ngàn người đang chờ nghe người kia mở miệng, trên màn hình đã đánh ra vô số câu hối thúc: Lão đại, bắt đầu đi. . . . . . Toàn bộ một giờ 18 phút, lão đại của bọn họ dĩ nhiên cũng không có mở miệng.

Cho đến khi hắn nhìn thấy cái nick ảo quen thuộc online, hắn cong khóe miệng cười: Xa cách hai năm, nha đầu, rốt cuộc gặp được em rồi.

Lão đại rốt cuộc ho khan một tiếng, mọi người bên trong đang nín thở biểu tình của tất cả mọi người điều là lệ nóng doanh tròng, bọn họ tranh nhau hỏi thăm một giờ trước lão đại chu du nơi nào. Lão đại nói: "Tối nay trở về, tôi đang đợi một người bạn rất quan trọng, cứ tưởng rằng hôm nay đợi không được rồi, thật tốt là cô ấy cuối cùng cũng tới."

Hắn thốt ra lời này xong, mọi người vội vàng tìm trong hàng loạt cái nick ảo đó lão đại nói rốt cuộc là ai, có một nick name tên đứa bé Phong Diệp ở trên màn hình đánh ra một hàng chữ: Lão đại, không phải là hai năm trước anh muốn bắt cóc tiểu nha đầu chứ?

Lão đại cười: "Ha ha, chính là cô ấy."

Có người tinh mắt đã khóa mấy cái nick ảo khả nghi, bởi vì người tới Oai Oai rất quen thuộc, nhất là băng tần của nhân viên quản lý, đối với mỗi một thành viên mới, hội viên cũng đã rõ như lòng bàn tay. Mấy nhân viên quản lý chọn ra vài cái nick ảo, Tô Tô cũng đang ở trong danh sách khả nghi đó.

Thấy mọi người vội vàng, lão đại lên tiếng: "Được rồi, mấy anh bạn nhỏ đừng làm rộn, như vậy cô ấy sẽ khó xử . Chỉ chớp mắt tôi rời khỏi đã hai năm rồi, rất nhớ cô ấy, từ hôm nay tôi sẽ không sẽ rời đi, sẽ cùng các người kề vai sát cánh. . . . . ."

Sau câu tuyên bố đó, hắn bắt đầu hát nghêu ngao.

Tô Tô nghe, bất giác nhớ lại thời kỳ trẻ trung ở trường cấp 3, bây giờ mặc dù chưa trưởng thành chưa thành thục, nhưng là vừa nghĩ tới cái tuổi đó liền xúc động bùi ngùi a.

Băng tần có hình thức là chỉ một người ở trên, những người còn lại là fan trong mắt lão đại, chính là người đàn ông có giọng nói truyền cảm kia, nhưng lại nghe nói bên trong kênh có rất ít người gặp qua bộ dáng của hắn, có người nói, lão đại, hai năm sau trở về, sẽ cho chúng ta rất nhiều phúc lợi, lão đại xác nhận thực hư đi!

Nhất thời yêu cầu lão đại xác nhận thực hư làm dấy lên sự bình lặng bấy lâu nay ở phòng ghi âm.

Bên này Tô Tô bĩu môi: Xác nhận? Xác nhận cái gì, các người cũng ngu! Nhưng cô tận mắt chứng kiến qua, người kia rõ là. . . . . . Người gây tai họa!

Trong lúc vô tình cô lại dò được băng tần, sau đó tên của cô đột nhiên xuất hiện ở phía dưới của lão đại.

Nhất thời, thế giới im lặng. . . . . . Tầm khoảng ba giây, trên màn hình chợt dừng lại, mọi người sửng sốt thật lâu, đột nhiên trăm miệng một câu hỏi: chẳng lẽ là người này. . . . . .

Tô Tô mở kênh lên, ho khan một tiếng, ở chỗ này cười đến bình tĩnh: "Lão đại a, tôi đây cũng là người ái mộ anh, hai năm không gặp, tôi đây mang theo đứa bé tới hỏi thăm anh, ông xã tôi còn đang ngủ, nên không muốn làm phiền anh ấy, hôm nào tôi cùng anh ấy đi gặp anh. Được rồi, cám ơn lão đại nhiều, tôi muốn nói chính là chút chuyện này, tôi out đây. . . . . ."

Nhất thời, tưởng rằng Tô Tô là người kia trong miệng lão đại thật thất vọng: Thì ra là không phải a.

Mà Tô Tô ở bên này vỗ ngực thở hổn hển, tay của cô đang run, cô thật không biết lúc nãy mình lên sóng nói chuyện có run như thế này không, nhưng cho dù là run rẩy, cô cũng phải nói xong những lời này, có mấy lời không thể cất giấu, cất giấu là xảy ra vấn đề đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play