Phòng khám bệnh của Chu Công quả thật trở thành căn cứ địa cách mạng, ngoại trừ bên ngoài vẫn mở cửa khám cho bệnh nhân, bên trong phòng nghỉ ngơi. . . . . . Thật là giống như một cục tình báo. Mỗi người một máy Laptop, một cái heandphone đeo vào tai, một cái hộp điều khiển. Mới sáng sớm đã chăm chỉ lướt sàn chứng khoán, một nhóm người còn buồn ngủ nhưng lại cố gắng nhìn chằm chằm vào máy vi tính, người nào nên lướt sàn chứng khoán thì lướt sàn chứng khoán, người nào làm đạo diễn thì lo làm đạo diễn, thậm chí người bưng trà lo nước cũng không dám lười biếng.

Rốt cuộc, thiếu niên mặc áo đen bụng không có tiền đồ mà phát ra một tiếng kêu, hắn ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn phải nhìn trái, kêu la: "Ông chủ, sáng sớm đã bắt cày ruộng không cho ăn cỏ, cho dù bò có khỏe thế nào cũng phải mệt chết a!"

Lời vừa nói ra, tiếng phụ họa tựa như nước lũ vỡ đê không thể ngăn cản!

Chu Công nghỉ việc, hắn muốn đi ra ngoài khám cho bệnh nhân; Tiểu Lương không làm, cô muốn đi đắp mặt nạ; Tiểu Bạch dừng tay, cô muốn ngả lưng ngủ một giấc; Tiểu Lam đứng dậy, hắn muốn đi kiếm tiền a. . . . . .

Bọn họ đưa ánh mắt nhìn trên người Tô Hoa, dùng ánh mắt sắc bén uy hiếp: Cô giỏi lắm?

Tô Hoa chậm rãi đứng lên, cười hắc hắc: "Thật ra thì, mới vừa rồi tôi không cẩn thận, gọi một cú điện thoại, kêu đồ ăn từ bên ngoài, cho nên. . . . . . Bò Khỏe à, tiếp tục làm việc đi!"

Lão Thẩm của cô cũng nhíu mày, đầu ngón tay ở trên bàn phím gõ một cái, sau đó mỉm cười: "Rất nhanh sẽ xong thôi."

Một giờ sau, thời điểm bọn họ đang gặm cơm rang trứng yên lặng rơi lệ, thì bên ngoài lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Thứ nhất, cổ phiếu Tiếu gia giống như đang ngồi thuyền hải tặc, đột nhiên lên cao lại đột nhiên rớt xuống, làm cho người xem vô cùng hoảng hốt. Trong lúc đó cũng có vài người nói lên suy đoán hợp lý: Không lẽ Tiếu gia có nguy cơ phá sản, không lẽ hôm nay chuẩn bị tẩu tán tài sản sao? Vì vậy. . . . . .

Thứ hai, tiếp sau sự kiện Tiếu Văn Nhã đấu giá được cái áo bông rách, Tiếu đại tiểu thư lần nữa trở thành tâm điểm được mọi người chú ý. Những người biết cô hay không biết cô cũng vì vậy đối với cô bội phục sát đất. Đầu năm nay “Tổ Chức Hiếu Tử” lập biết bao nhiêu danh hiệu “Trinh tiết” nhiều đến đếm không xuể, thật sự làm cho người ta nhức đầu muốn ói, duy chỉ có cô, có đầy đủ cương trực, sự mạnh mẽ, và minh bạch! Vì sao? Chỉ có những người hiểu biết nông cạn mới không biết, người ta sáng sớm hôm nay liền ra thông cáo "Thư nhận tội" —— Tất cả đều do cô trần thuật lại, dùng máy vi tính ghi chép lại hồi ức dâm - loạn, những dấu ấn đậm chất lịch sử của những năm này, trọng điểm đương nhiên là cô ngủ với bao nhiêu người đàn ông. Những người đàn ông này được dấu tên, chỉ lấy danh hiệu. Do số lượng nhiều, phạm vi hành nghề lại rộng nên không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống cũng như công việc kinh doanh của họ —— cô gái này thật sự là Mãnh Như Hổ a.

Dĩ nhiên trong diễn đàn vẫn có xuất hiện nhiều sự nghi ngờ, có người cảm thấy Tiếu tiểu thư mặc dù bình thường hơi phô trương, nhưng vẫn thích tôn sùng, cho nên cái “Thư nhận tội” này nhất định là giả!

Nhưng phía dưới cùng, một người nào đó tiến hành phân tích sâu sắc, mời chuyên gia giám định xác định chữ ký trong thư là thật, lại đưa ra bằng chứng là hình chụp bà chị Tiếu gương mặt thất sắc điên cuồng, điều này chứng minh Tiếu tiểu thư bị kích thích, tinh thần không bình thường, vì vậy. . . . . .

“Thần” phân tích vừa nói xong, phía dưới giống như một cơn sóng lớn.

Nói tóm lại một câu: Tiếu Văn Nhã không phát hỏa mới lạ.

**

Tiếu Văn Nhã quả thật phát hỏa, cô nằm trong bệnh viện phát hỏa đầy bụng đến nổi bị thiêu cháy rồi, không không không, cô nhất định không phải bị thương ở tay, mà là bị thương ở đầu? Nhất định là phương pháp của cô có gì đó không đúng, tại sao vừa mở tờ báo, tạp chí liền chỉ thấy tin tức của mình, hơn nữa tất cả đều nói đến quá khứ huy hoàng của cô? Nhưng điều làm cô không ngờ tới đó chính là chữ ký trên “Thư nhận tội” khỉ gió gì đó, cô tức đến mức đem máy tính bảng ném ra ngoài: "Đến tột cùng là người nào dám vu. . . . . ." Đáng tiếc hai chữ “Vu oan” còn chưa nói ra, cô sửng sốt tự hỏi, là vu oan sao? Dường như không phải! Nhưng mà, đây tuyệt đối không phải là số lượng của mình, đến tột cùng là người nào? Cô chợt nhớ tới hai người khách đếm thăm nhà mình mấy ngày trước, kể từ sau khi hai người bọn họ xuất hiện, cuộc sống của cô liền loạn thành một nùi, hoàn toàn sai rồi, sai rồi!

Cô bước xuống giường bệnh, mở cửa phòng bệnh muốn đi ra ngoài, nhưng đi chưa được vài bước, liền bị một lượng lớn phóng viên lồng lộng hùng dũng bao vây, trời ạ. . . . . .

Hơn nữa, sự kiện của Tiếu Văn Nhã thật sự là quá chấn động, họ theo trào lưu chạy tới đây tranh thủ lấy tin từ người thật, cho nên không có dư hơi mà dòm ngó cuộc sống của vợ chồng Thẩm Tiếu Ngu. Nói về Thẩm gia thì cuộc sống hôn nhân, gia đình tạm ổn so với Tiếu đại tiểu thư nào đó thật sự là quá không ý tứ rồi!

**

Sau khi gửi tin tức đi khắp nơi, nhóm người trong phòng nghỉ của Chu Công ruốt cuộc được giải phóng. Thiếu niên mặc áo đen chợt gỡ bỏ bộ quần áo cùng mặt nạ màu đen, lộ ra diện mạo của hắn —— Nhị Bạch Huynh! Hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Lão Thẩm, mặt giật giật co quắp nói: "Ông chủ, ngộp chết tôi rồi."

Sau khi nghe Nhị Bạch Huynh khóc lóc kể lể, thì ra là hôm đó hắn nói bậy, vì để tránh bị bạn gái chia tay, chỉ có thể xin ông chủ cho đi theo năn nỉ bạn gái, vậy mà ông chủ lại bắt hắn phải làm một việc: Giả trang thành thiếu niên mặc áo đen, đến gần Tiếu Văn Nhã, lấy cho được chữ ký thật của cô ta! Ông chủ trước đó đem nhiệm vụ này nói ra thật nhẹ nhàng giống như là giết chết một con kiến, Nhị Bạch Huynh tin là đơn giản, kết quả. . . . . . Khổ không thể tả, nếu không phải nhờ tay Tiếu Văn Nhã bị thương, hắn nhất định sẽ bị ăn đậu hũ a. . . . . . Hôm nay nhớ lại không cầm được nước mắt nước mũi a!

Tô Hoa nghe xong, đưa khăn giấy cho hắn, cực kỳ đồng tình nói: "Nhị Bạch Huynh, cậu vất vả rồi."

Nhị Bạch Huynh khác thường hoảng sợ lui một bước: "Đừng tưởng tôi ngu, chị dâu, chị cũng có phần đấy!"

Tô Hoa rất bất đắc dĩ a, cô có làm cái gì đâu? Thật ra thời điểm Lão Thẩm do dự không biết chọn người nào đi thực hiện cái nhiệm vụ gian khổ này cô rất tốt bụng mà thốt ra một cái tên Nhị Bạch Huynh, cô thật không có một chút xíu ác ý nào. Có trời đất làm chứng!

Đang lúc này, nhìn đến Lão Thẩm bên cạnh, Tiểu Lương chợt kinh hô đứng lên: "1, 2, 3. . . . . . 8, 9. . . . . . Trời ạ, chú, sáng sớm hôm nay đến tột cùng chú kiếm được bao nhiêu a!"

Chu Công từ từ thở dài một hơi: "Nhà đầu cơ vô lương, kiếm tiền không nương tay a."

Lão Thẩm vừa mới đánh máy xong đang ngủ gật, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cười đến ôn hòa, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý: "Tiểu Trần, sắp xếp hồ sơ ngày mai đi Tiếu thị nói chuyện hợp tác."

Bên đầu điện thoại kia Tiểu Trần cực kỳ do dự: "Ông chủ, thật còn muốn hợp tác sao? Cổ phiếu Tiếu thị cũng không biết bị cao thủ nào chơi, sáng sớm hôm nay bị hạ đến hơn mười điểm, lừa bịp a. . . . . ."

Tiểu Trần còn chưa nghe được câu trả lời của ông chủ, thì lại nghe được một âm thanh rất quen thuộc xa xa truyền tới: "Tiểu Trần, đừng ngạc nhiên, đều là ông chủ giở trò quỷ. . . . ."

Nhị Bạch Huynh ơi là Nhị Bạch Huynh, họa là từ ở miệng mà ra, tại sao trí nhớ của cậu lại kém như vậy! Trong lòng Tô Hoa lặng lẽ đốt cho hắn một nén nhang.

**

Trước khi Lão Thẩm cùng Tô Hoa về nhà, đã có người đem tình hình báo cáo nhanh cho Thẩm lão phu nhân. Lão bà bà cười đến hiền lành: "Hai đứa chết bầm, cũng không biết chừa cho người ta một con đường sống, thật là ác."

Mẹ Tô nghe, cảm thấy vô cùng kỳ quái: Rõ ràng là lời mắng người, nghe thế nào cũng thấy lão thông gia ngược lại vui mừng như thế đây? Bà thật sự tò mò, liền hỏi.

Lão bà bà lôi kéo tay của thông gia giải thích: "Là con gái cùng con rể của cô thành công gài bẫy người khác."

Mẹ Tô nghe được càng hồ đồ, nhưng nhìn biểu tình của lão bà bà: Giống như chuyện hai đứa bé làm cũng không phải là chuyện quá xấu?

Đáng tiếc họ không biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đào một cái hố, nhưng cuối cùng lại không biết người nào sẽ bị lọt vào hố.

Lúc này, biệt thự Thẩm gia điện thoại chợt vang lên, Phương Thiên Hoành gọi tới, giọng nói của hắn vội vàng, nhất định muốn Thẩm lão phu nhân nhận cuộc gọi.

Lão bà bà ngẫm nghĩ sau đó nhấc máy. Không nghĩ tới lại nghe được một tin sấm sét giữa trời quang: Ông cụ Phương nhập viện rồi, rất có thể bị trúng gió, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, về sau rất có thể sẽ bị bán thân bất toại, ăn uống vệ sinh không thể tự lo liệu!

Nhớ lại tình yêu thời tuổi trẻ của hai người giống như là một trò chơi vừa gian trá, keo kiệt lại là một lão đầu hay thù dai, trong lòng lão bà bà hồi hộp, hình như là thứ gì đó bị vỡ, trực tiếp rơi vào vực sâu, không nghe được tiếng vang . Bà hận hận cầm cây gậy gõ xuống mặt đất: "Lão đầu vô dụng!" Nói xong, dặn dò đôi câu với mẹ Tô, liền vội vã kêu Tiểu Phương lái xe đưa bà đến bệnh viện.

Lão Thẩm cùng Tô Hoa trở lại vừa lúc thấy lão bà bà đi ra ngoài, bình thường lão bà bà rất “Thần cơ diệu toán” nhưng hôm nay bà lại mất hồn mất vía, hai đứa trẻ cách cửa sổ thủy tinh chào hỏi lão bà bà cũng không hay biết. Bộ dáng làm cho hai đứa trẻ rất hiếu kỳ.

Tô Hoa ôm cánh tay Lão Thẩm càng nắm càng chặt, cô hình như là nhớ ra cái gì đó, chợt vỗ mạnh ót của mình một cái: "Em hiểu rồi !"

Lão Thẩm mang theo một chút mong ngóng, đợi cao kiến của cô. Lại thấy cô nhướng mày, khẽ mỉm cười: "Anh thông minh như vậy chắc chắn biết bác muốn làm gì, có đúng hay không?"

Tốt. . . . . . Một cô gái thông minh!

Lão Thẩm xoa xoa ót của cô, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Ót ơi ót, đi theo một chủ nhân như vậy, mày cực khổ rồi."

Hai người vừa đùa giỡn vừa trở lại phòng, nghe mẹ Tô nói chuyện Phương Thiên Hoành gọi điện thoại đến. Lão Thẩm khẽ cau mày: "Mẹ, mẹ xác định là ông cụ Phương thật bị trúng gió?"

Tô Hoa căng lỗ tai, thầm cảm thấy bên trong này chắc có gì bí ẩn.

"Mẹ không có nghe lầm đâu, hình như là Phương Thiên Hoành gọi điện thoại tới, nói là cha hắn có thể trúng gió rồi, bây giờ đang ở bệnh viện XX." Mẹ Tô cố gắng nhớ lại.

Trước khi Lão Thẩm mở miệng, Tô Hoa chợt lôi kéo tay của hắn chạy ra ngoài cửa, đồng thời quay đầu lại chào mẹ Tô: "Mẹ, chúng con cũng đi thăm ông cụ Phương, sẽ không ăn cơm tối, mẹ nhớ ăn tối nha."

Mẹ Tô lắc đầu: Nha đầu này, hấp tấp như vậy, chạy đi đầu thai à.

Trên đường Lão Thẩm lái xe tới bệnh viện, trong lòng Tô Hoa âm thầm suy tư, căn cứ tình huống trò chuyện giữa cô và Tiểu Khả mấy ngày nay, Phương gia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu có, Tiểu Khả cũng sẽ không có tinh thần quan tâm chuyện gặp gỡ Tiếu Văn Nhã. Chỉ là người lớn tuổi giống như ông cụ Phương vậy, bởi vì bị cái gì kích thích đột nhiên phát bệnh cũng là chuyện có thể. Nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao bác phải gấp gáp chạy tới đó như vậy? Chẳng lẽ giữa hai người có chuyện gì?

Nghĩ tới đây, cô hỏi thăm Lão Thẩm, từ trước đến nay Lão Thẩm biết cái gì sẽ nói cái đó, thế nhưng lần này im lặng. Hắn im lặng, hắn thế mà lại sử dụng chiêu im lặng!

Vì vậy suy nghĩ của Tô Hoa dần dần phát triển, cô giống như vô tình nói ra một câu: "Chẳng lẽ bác cùng ông cụ Phương là anh em thất lạc nhiều năm?" Khóe miệng Lão Thẩm khẽ co quắp.

"Một nam một nữ, không phải anh em, đó chính là người tình!" Tô Hoa quan sát được trong ánh mắt của Lão Thẩm khẽ lộ ra trạng thái "Chớ nói nhảm", vì vậy khẳng định, suy đoán này có tính chính xác rất cao.

Đến bệnh viện, Phương Thiên Hoành cùng Tiểu Khả ở ngoài phòng bệnh coi chừng, vợ chồng Thẩm thị an ủi bọn họ mấy câu, qua ô vuông cửa kính nhìn vào bên trong thấy lão bà bà đang đỡ ông cụ Phương ngồi dậy.

Tô Hoa kéo tiểu Khả qua một bên: "Ông cụ Phương không sao chứ?"

Tiểu Khả ngực phập phồng, hiển nhiên là bị tức không ít: "Lúc mới vừa đưa tới bệnh viện, bác sĩ đều nói có thể bị trúng gió rồi, kết quả sau khi Thẩm lão phu nhân đến, nói với ông vài câu, lát sau ông liền tỉnh lại. Thật là thần kỳ, mới vừa rồi bác sĩ cũng tới khám, nói là kỳ tích xuất hiện! Kỳ tích gì con mẹ nó, tôi thấy toàn là lang băm, thời điểm đưa ông cụ tới bệnh viện, trong miệng ông còn vẫn kêu muốn gặp Thẩm lão phu nhân, đầu óc thanh tỉnh như vậy, làm sao có thể trúng gió!"

Tô Hoa an ủi vuốt vuốt phía sau lưng của cô: "Ông cụ không có việc gì là tốt, chỉ là, thật là kỳ tích a." Giọng nói của cô rất nhỏ, khóe miệng lại len lén cong lên. Thật lâu sau, cô đưa sát vào tai Tiểu Khả, nhẹ nói: "Bạn thân, cô có nghĩ, để giúp cho thân thể cụ Phương khỏe mạnh, mời lão bà bà ở lại nhà cô vài ngày là được rồi?"

Tiểu Khả suy tư một lát, cảm thấy đề nghị này rất tốt. Cô nghĩ, lão bà bà vừa xuất hiện, thì bác sĩ nói ông cụ không có trúng gió. Cho nên chỉ cần lão bà bà có thể ở cùng với ông cụ mấy ngày, ông cụ tuyệt đối là sanh long hoạt hổ a!

Nhưng là, nhưng là, từ từ đã. . . . . . Suy luận này hình như có chút quái lạ?

Cách đó không xa hai người đàn ông liếc nhìn nhau, cũng bắt đầu nói chuyện với nhau. Phương Thiên Hoành thở dài: "Không biết vợ cậu nói gì với vợ của tôi? Lần trước sau khi vợ tôi gặp vợ cậu, mỗi ngày đều đích thân lái xe đưa tôi đi làm, một ngày ba bữa không rời, tan tầm còn biết đến sở đón tôi. Nhất định là vợ cậu dạy cô làm như vậy, thật là đề phòng tôi như tặc là sao?"

Lão Thẩm cười đến bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút hả hê: "Có lẽ là sợ cậu bị người phụ nữ khác bắt cóc thôi."

Phương Thiên Hoành liếc mắt một cái: "Cậu xác định đây không phải là đang nói chính cậu?"

Lão Thẩm bình tĩnh, cũng không phản bác.

Một lát sau, Phương Thiên Hoành thật sự là không nhìn nổi rồi, lần nữa hỏi: "Tôi cảm thấy được vợ tôi cùng vợ cậu có gì đó là lạ."

Lúc này ánh mắt Lão Thẩm từ từ thâm thúy lên, đây là triệu chứng hắn lại sắp gánh vác một chuyện gì đó, thời điểm hắn hả hê nhất, chỉ nghe hắn chậm rãi từ từ nói: "Lại bướng bỉnh rồi."

Thân thể Phương Thiên Hoành run lên: "Cậu, cậu. . . . . . Cậu nói ai đó?" Hắn tự động lui về phía sau một bước dài, cho là Lão Thẩm sẽ làm ra chuyện gì đó với mình.

Lão Thẩm quét mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm, ánh mắt kia giống như đang nói: Này người anh em, chớ dại dột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play