Khi Tô Hoa tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ ba, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên bị dọa sợ giật cả mình: Tại sao mình lại ở trong nhà của người khác? Ây da, vị áo trắng trai đẹp bên cạnh đó là ai? Mình. . . . . Không phải đã say rượu đến loạn tính rồi sao? Trời ạ!

Xương cốt tứ chi có cảm giác râm ran ê ẩm còn có vị rượu cồn lưu lại trong bụng, còn có trong đầu cảm thấy đau nhức không thể tả, tất cả những thứ này đều đang nhắc nhở cô một tính chất khả năng rất kinh hãi, cô bị dọa sợ đến cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô cố gắng để cho mình trấn định lại, tình huống xấu nhất chính là anh chàng trai đẹp này làm lớn chuyện lên, dẫn đến cô và Lão Thẩm ly hôn. Nếu như anh ta thật sự làm vậy, thế thì rất tốt, Tô Hoa cũng chỉ còn cách ‘nếu bình đã mẻ thì đập cho nó bể luôn’, không quậy cho anh ta tan nhà nát cửa thì không thể được! Đùa à, là anh ta phá hoại gia đình người ta trước mà, không phải sao?

Hả, gia đình? Bỗng nhiên trong đầu nhảy ra cái từ này khiến cho tư duy của Tô Hoa chuyển động sang lối khác: Chẳng lẽ mình đã thực sự xem Lão Thẩm như người một nhà rồi sao? Đúng thật là chuyện cười. . . . .

Áo trắng trai đẹp xoay đầu lại, nhìn tới người phụ nữ đang nằm ở trên giường hơi mỉm cười nói: "Tô Tô, rốt cuộc cô cũng tỉnh."

Vừa nghe thấy kiểu xưng hô này, lông tóc trên người Tô Hoa liền lập tức dựng đứng: "Gọi ai đó? Tô Tô dành để cho anh gọi sao? Đừng ra vẻ như thể rất thân thiết với tôi như vậy." Trong cuộc đời hơn 20 năm qua của cô chỉ có hai người gọi cô như vậy, một là Tô Quốc Quân, mỗi lần nghe người này gọi thật hết sức làm cho người ta ghê tởm, có thể bỏ qua không đề cập tới, một người khác chính là Lão Thẩm, Lão Thẩm gọi thì miễn cưỡng còn có thể nghe được.

Trai đẹp bị quát một hơi như vậy mặt cũng tái xanh, thầm nghĩ: Hai vợ chồng này đúng thật là cực phẩm. Hai ngày nay Lão Thẩm đã vì cô vợ này mà năm lần bảy lượt tuyên bố muốn làm cho hắn phá sản, mà người phụ nữ này vừa tỉnh lại giống như ăn nhằm phải hỏa tiễn, không biết cảm ơn còn bắn càn quét loạn xạ. Quả nhiên là hạng người gì thì có thể hấp dẫn hạng người đó.

Khi trai đẹp đem một ly nước mật ong đặt xuống trước mặt Tô Hoa, hơn nữa còn tràn ra ngoài bốn năm giọt, đồng thời còn tức giận rống to lên: "Chú họ à, vợ chú tỉnh rồi đấy!" thì Tô Hoa có một loại cảm giác: Tính khí đứa nhỏ này cũng thật tệ à!

Khi phản ứng kịp trai đẹp đang nói cái gì, còn có rất nhiều ý niệm trong đầu đã nhấn chìm cô: Cái gì á, anh ta là cháu họ Lão Thẩm? Vậy anh ta phải gọi mình là thiếm họ ư? Quá chiếm tiện nghi rồi, đứa nhỏ này xem ra hẳn là cũng lớn hơn mình mấy tuổi. Đợi đã. . . . Anh ta mới vừa rồi gọi ai?

Tô Hoa ngẩng đầu lên, thấy một đàn ông từ phòng tắm đi ra, vừa tắm xong trên người đang choàng một chiếc áo tắm màu trắng, nửa người trên vẫn còn đọng nước nhỏ giọt, ánh mặt trời mùa Đông xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trên cơ bắp rắn chắc cường tráng của anh, màu da này, vóc người đó quả thực là khiến cho người ta thèm đến nước miếng rơi đầy đất.

Cô thu hồi tầm mắt, sờ sờ khóe miệng xem thử nước miếng có chảy ra hay không, sau đó âm thầm tự nhắc nhở: Uống rượu nhiều cho nên phát sinh ảo giác, tỉnh lại, mau tỉnh lại thôi.

Không biết Lão Thẩm đã ngồi xuống cạnh cô từ lúc nào, còn dùng cơ thể đang tỏa ra hương thơm sữa tắm dành cho đàn ông không ngừng nhích đến gần, anh dùng trán mình cụng vào trán Tô Hoa, chân mày hơi nhíu lại, mắt cũng có phần không vui nhìn thẳng vào mặt cô. Rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm có vài giây đồng hồ nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lâu như cả một thế kỷ vậy. Cho tới lúc anh rời đi, bỗng nhiên Tô Hoa lại có một loại cảm giác mất mát khó hiểu, men say trong đầu còn chưa tỉnh càng thêm không giải thích được rõ ràng lắm tình huống trước mắt, cho nên. . . . . . Mặt cô bỗng đỏ bừng lên.

Vẻ mặt hơi lạnh lùng Lão Thẩm nói: "Vẫn còn chút nhiệt độ, cô nhóc em thử lần sau còn dám uống rượu nữa đi, xem tôi làm thế nào để trừng phạt em!"

Giọng điệu này làm cho Tô Hoa thả lỏng không ít, cô liếc mắt nhìn sang Lão Thẩm, hơi giễu cợt: "Không phải nói đi công tác rồi sao? Không phải nói chưa biết ngày nào về ư? Sao mới đó đã quay về rồi vậy?" Có lẽ anh không biết, khoảng thời gian anh đi vắng, Tô Hoa cô đã thê thảm như thế nào —— Tối ngủ không có ai ủ tay ủ chân cho cô hết!

Lão Thẩm đứng dậy đang chuẩn bị đi sấy khô tóc, nhưng không ngờ có người nhanh tay hơn kéo áo lại không cho anh đi, có chết hay không lại xui khiến chiếc áo tắm đó thật không có tiền đồ, chẳng qua chỉ mới kéo nhẹ có một cái thôi đã. . . . . .

"Á ——" Bỗng nhiên vang lên một giọng nữ lanh lảnh chói tai, Tô Hoa đang nắm áo choàng tắm, ánh mắt chuyển hướng theo tiếng hét mới vừa rồi, lại trông thấy một người con gái đang bị kéo đi cực nhanh, còn người kéo người con gái đó đi hình như là cái anh chàng áo trắng trai đẹp khi nãy. Cô lấy lại tinh thần, quay sang hỏi Lão Thẩm: "Họ là ai?" Nhưng lúc này đập vào tầm mắt cô chính là cơ thể trần trụi của Lão Thẩm.

Ừ, lồng ngực rất nở nang, sờ lên rất rắn chắc —— Cái này Tô Hoa đã tự thể nghiệm rồi, cơ bụng thì có 1, 2, 3, 4. . . . . . 8 ngấn —— Ừ, dáng người cũng không tệ, khi tầm mắt Tô Hoa dừng ở bộ phận nào đó của Lão Thẩm, cô chợt thấy khủng hoảng: Thì ra là vậy, cái vật mà mỗi đêm vận động ở trong cơ thể mình nó lại có hình dạng như thế này. Nó lại còn đang vểnh lên nữa, nó. . . . . .

Tô Hoa giả bộ bình tĩnh đưa trả lại áo choàng tắm nói: "Coi chừng bị lạnh, mau mặc vào đi." Có thế mà cũng không cẩn thận, khi đưa tay tới lại đụng phải cái vật kia. Lần này thì Tô Hoa thật sự không thể bình tĩnh được nữa, giống như chạm phải nước sôi, bỏng đến nhanh chóng buông tay ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn vọt đỏ bừng lên, mắt cũng không biết để vào đâu : "Này. . . . Này. . . .Anh. . . .Lão Thẩm!" Trong mỗi tiếng gọi ‘này’ ẩn chứa vô số tầng ý tứ, chỉ mong Lão Thẩm có thể hiểu được một phần nào.

Trong khi đó, này giờ Lão Thẩm vẫn luôn quan sát biểu tình của Tô Hoa, thấy cô gần như muốn phát điên, lúc này mới cười nhẹ mặc vào lại áo tắm, nhíu mày nói: Chỉ vậy đã chịu không được? Vậy sau này em phải như thế nào đây?

Tô Hoa dùng khóe mắt liếc nhìn qua, hình như nhìn thấy được thần sắc nào đó của Lão Thẩm vẫn chưa kịp thu hồi lại, loại vẻ mặt đó thật rất kỳ quái, nhưng lại không giải thích được nó kỳ quái ở chỗ nào. Dáng vẻ giống như. . . .Người xấu trước khi chuẩn bị làm chuyện xấu, mà lại giống như. . . .

Quên đi, hơi đâu lo nhiều chuyện như vậy. Đầu Tô Hoa hiện giờ vẫn đang rất đau, vì vậy cũng không kịp lên tiếng hỏi cho rõ chỗ này rốt cuộc là nơi nào, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp một giấc thôi.

Có Lão Thẩm ở đây, còn sợ gì nữa chứ? Chắc chắn là không thể hồng hạnh xuất tường rồi! Nếu như vẫn xảy ra, đó chính là vấn đề của Lão Thẩm, không hề liên quan tới Tô Hoa mình. Cô vươn vai một cái, vểnh môi lên nhắm hai mắt lại, thực sự chìm vào giấc ngủ.

Đường Tiểu Lương đứng trốn tít đằng xa có chút bị kinh hãi quá độ, cô gặm bàn tay Chu Công mà a ô ô, đồng thời hai tay sờ lên hai bên eo Chu Công, càng bấm càng mạnh. Cái cảm nhận này. . . . . Thật khiến cho Chu Công cũng mất hồn!

Chu Công nới lỏng tay ra, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: "Suỵt, nhỏ giọng một chút." Đồng thời ra dấu bằng mắt ý bảo coi chừng hai vợ chồng ở trong phòng bên kia.

Tiểu Lương hạ thấp giọng đáp lại: "Em nói nhỏ vậy vẫn chưa được sao? Nhưng mà, Chu Công này, anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay không?"

Ở dưới nhiều tình huống, Tiểu Lương bạn gái Chu Công luôn có thể liên tưởng đến những chuyện mà người bình thường không thể nghĩ ra, cho nên dựa vào một người có mức độ tư duy bình thường như Chu Công thì thường xuyên là không thể nào lĩnh hội được cảnh giới cao thâm của cô bạn gái mình, vì vậy, Chu Công khiêm tốn cầu xin chỉ giáo.

Tiểu Lương hả hê đắc ý khẽ nở nụ cười, vỗ vỗ đầu anh coi như một sủng vật rất biết nghe lời, mở miệng nói: "Em đang cảm thấy phần mặt nghiêng của thím họ này có điểm rất giống một người."

Được nhắc nhở, Chu Công cũng đã biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu rồi, hắn lại nhìn tới lần nữa: Thím họ là điển hình có khuôn mặt trái xoan, cằm thon thon, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài. . . . .Chu Công thở dài: Không phải mỹ nữ đều thường có khuôn mặt này hay sao?

Tiểu Lương liếc anh xem thường nói: "Biết ngay là anh đoán không ra mà, chỉ có phụ nữ mới có thể nhận ra được biến hóa trên người người phụ nữ dù là rất nhỏ. Anh hãy nhớ lại xem, dáng dấp của chị dâu họ tiền nhiệm, thử suy nghĩ đi mặt nghiêng của chị ta cùng thím họ hiện tại có phải rất giống nhau hay không?"

Lời nhắc nhở đã lộ liễu ra đến vậy nếu nghe mà còn không hiểu nữa thì Chu Công này thực sự có thể đi chết được rồi: Ý của Tiểu Lương nhà chúng ta là, Tô Hoa và mặt nghiêng tiền nhiệm của Lão Thẩm rất giống nhau? Tiền nhiệm kia gọi là gì ấy nhỉ, hình như là. . . .Hàn Tâm!

Nghĩ đến đây, Chu Công chợt âm thầm nở nụ cười, dáng vẻ tươi cười vô cùng gian trá: "Nếu vậy thì. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, Tiểu Lương đã dán vào miệng hắn một cái tát, khẽ quát: "Đừng có suy nghĩ bậy bạ đấy, nếu như anh dám làm điều gì bất lợi với chú họ em thì cẩn thận em say bye bye với anh đó!"

Ý tưởng muốn phá hoại gia đình người ta của Chu Công ngay lập tức bị bóp chết từ trong trứng nước, ô hô thương thay!

Vị trí căn nhà nhỏ này nằm gần công ty Lão Thẩm, là một vùng đất nóng để đầu tư, Lão Thẩm đã mua nó từ mấy năm trước, thời điểm đó chỉ có hơn trăm vạn, hôm nay đã tăng lên gấp mười lần. Nguyên nhân đưa Tô Hoa đến đây là, thứ nhất anh còn phải đi làm, ở gần sẽ dễ dàng chăm sóc vợ, thứ hai, Chu Công bọn họ cũng ở tại trong tòa nhà này, nhưng ở tầng trên, Chu Công là bác sĩ, một khi thuốc có phản ứng gì không đúng, có thể lập tức tóm hắn tới đây.

Chu Công và Tiểu Lương vẫn còn đang nhỏ to bàn tán, chợt sau lưng vang lên một giọng nói cực kỳ ôn hòa khác thường: "Các người đang ở đây nói gì đấy?"

Tiểu Lương nhạy bén cơ trí, giơ lên điện thoại trong tay, tươi cười nói: "Chú họ, có tin tốt!"

Tin tốt cô nói chính là: Tằng lão gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe của thím họ, sau khi nghe nói thím họ đã tỉnh lại, ông ta tỏ ý muốn qua đây thăm xem thế nào, cho nên Tiểu Lương rất nhiệt tình chủ động báo ngay địa chỉ cho ông ấy biết.

Chu Công ở một bên phụ trách thêm dầu thêm mỡ, không đúng, là vợ hát chồng bè, hơn nữa còn gật đầu mỉm cười: "Có thể làm phiền Tằng lão đến tận đây thăm viếng, xem ra bản lĩnh của thím họ rất cường đại à."

Lão Thẩm đưa mắt nhìn tới người phụ nữ đang ôm gối ngủ rất thản nhiên vô tư: Cũng đã đưa người sang cho đánh rồi, còn hẹp hòi đến vậy sao?

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tằng lão đã xuất hiện, trong tay còn xách theo một đống lớn Thánh phẩm bồi bổ cho cơ thể —— Đương nhiên là tay của người khác xách rồi. Trợ lý ở phía sau chính là Tĩnh ca ca trong truyền thuyết, tay xách nách mang một đống thuốc bổ đi từng bước gian nan khổ sở.

Sau đó nghe Tằng lão cười ha hả vang vọng khắp phòng, đảo mắt quét một vòng rồi hỏi: "Tiểu tử mắc dịch, vợ cháu đâu rồi? Nói với con bé, lão già ta đến để thăm con bé đây."

Tiểu Lương nhìn thấy Tằng lão, lập tức vứt Chu Công sang một bên, bổ nhào tới, mở miệng nói: "Ông ơi, cháu nhớ ông sắp chết rồi!"

Ông lão bị đụng một cái muốn dập đầu, dở khóc dở cười nói: "Nha đầu họ Đường à, cháu mau buông ông ra trước có được hay không, ông lão ta sắp tắt thở đến nơi rồi."

Mấy năm trước Tiểu Lương thường hay đi theo sau mông chú họ, mà chú họ thì thường hay đi theo sau mông Hàn Tâm, còn Hàn Tâm lại thường bị ép buộc đi theo sau mông Tằng lão, cho nên lược bớt cũng hiểu là Tiểu Lương thường hay đi theo sau mông Tằng lão, nhóc con có tính cách tinh quái này lúc nào cũng có thể làm cho Tằng lão dở khóc dở cười, có lúc chịu không nổi còn gọi cô là ‘bà cô’, nhưng mấy năm qua không gặp, không ngờ Tằng lão vẫn còn nhớ cô.

Sóng mắt Tiểu Lương lưu chuyển, hào phóng mà cười lên: "Ông à, nghe nói ông bị người ta đánh hả, là ai vậy? Muốn cháu giúp ông báo thù hay không? Dám đánh ông lão của chúng ta à, xem ra đã chán sống rồi mà!"

Bên ngoài nào là người quen, nào là chuyện cũ, âm thanh kia bao lớn, Tô Hoa làm sao có thể ngủ tiếp được nữa. Cô định rời giường làm một phát ‘cá chép hóa rồng’, mặc thêm một cái áo khoác nữa liền xông ra cửa thì trông thấy có một ông lão chòm râu bạc phơ, cảm thấy giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Vừa rồi nghe cô gái kia nói ông ta là Tằng lão, cũng không nghĩ ra được kì quái ở chỗ nào, Tô Hoa rất chân chó từng bước tiến lên phía trước, vươn tay ra muốn bắt tay với đại thần.

Đột nhiên Tằng lão giống như bị kích thích, liên tục thụt lùi về phía sau, kinh hoàng hỏi: "Cháu lại muốn động vào nữa ư?"

Tay Tô Hoa rơi vào giữa không trung, cô rất bất đắc dĩ hỏi lại: Cháu đã động vào cái gì đâu?

Khóe mắt Lão Thẩm khẽ nhúc nhích, ý cười trong mắt phát sáng rực rỡ.

Miệng Chu Công thì giựt giựt hai cái, ý cười rạng rỡ lóe lên giữa hàm răng bạc.

Còn trái tim Tiểu Lương đang thình thịch rúng động ba cái, ý cười nhảy loạn giữa lòng ngực nhiệt liệt tuôn tràn ra —— Theo lẽ thường mà nói thì chính là ba chữ: ‘Phụt, phụt, phụt’!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play