Từ sau cái ngày ở nhà mẹ Tô dùng cơm trở về, Tô Hoa vẫn còn suy tư một vấn đề vô cùng nghiêm túc ——Tại sao Lão Thẩm lại có thể làm thức ăn ngon như vậy?

Nhiều năm ăn thức ăn mẹ Tô nấu thỉnh thoảng cũng có lúc mặn lúc nhạt, lại nói nhiều năm ăn thức ăn hoa lệ nhiều dầu mỡ ở trường học, thỉnh thoảng còn ra ngoài đánh dã chiến, cô làm sao không phát hiện, thức ăn Lão Thẩm nấu thực sự rất hoàn hảo. Dĩ nhiên cách nói này có hơi khoa trương, nhưng nói thật ….. khoảng cách cũng không xa lắm.

Vào buổi tối ngày hôm kia, cô chui vào chăn, rất tự nhiên đem hai bàn tay lạnh lẽo của mình để vào nách Lão Thẩm, nhất thời nhiệt độ ấm áp từ nách Lão Thẩm truyền tới —— thật thoải mái! (hết nói >.
Lão Trầm cảm thấy thân thể mỏng manh của ai đó đang run rẩy chợt nhìn xuống, cau mày: "Tay của em sao lạnh thế này? Ngày mai tôi kêu bác sĩ đến khám cho em, kiểm tra thân nhiệt cơ thể." Nói xong đưa tay lôi kéo, đem cả người cô ôm vào trong ngực mình, sử dụng thân nhiệt của hắn sưởi ấm thân thể của cô.

Khóe mắt Tô Hoa nhìn xuống, đến một bộ phận nào đó: "Lão Thẩm, phiền anh có thể đem em trai của anh cách xa em một chút?"

Gần đây có lẽ rảnh rỗi sinh nhàm chán, Lão Thẩm phát hiện thân thể mình giống như trở về thời kỳ mới lớn, hơi không cẩn thận sẽ lau súng cướp cò, dĩ nhiên! Đối tượng đều là cùng một người. Lão Thẩm thở dài, ánh mắt hơi bất đắc dĩ nhìn cô vợ nhỏ: "Không có biện pháp —— tướng ở bên ngoài, có điều không chịu nghe theo quân lệnh." Lúc nói chuyện, hắn cũng không ngại bộ phận nào đó trên thân thể của mình đụng chạm thân thể Tô Hoa.

Không nghĩ tới, Tô Hoa không hề báo trước nâng đầu gối lên, hướng về phía hạ bộ của hắn. Như đã đoán trước không có bất kỳ tiếng kêu khóc nào vang lên, chỉ vì Lão Thẩm động tác nhanh nhẹn né sang bên cạnh, thành công né được đòn công kích, hơn nữa thân thủ linh hoạt, làm cho người nào đó không thể không tán thưởng.

Lão Thẩm chống một tay lên đầu, khẽ mỉm cười, không nói lời nào nhìn nhìnTô Hoa, thật giống như đang đợi cô xuất ra chiêu khác. Hắn không tin Tô Hoa công kích chỉ có bấy nhiêu đây.

Vậy mà, không ngờ, Tô Hoa lấy chăn che kín cả người không nhúc nhích, trong thanh âm còn có chút lạnh lùng: "Tối nay không có tâm trạng, anh muốn hạ hỏa, ra ngoài tùy tiện tìm phụ nữ đi." Nói xong quấn mình trong chăn càng chặt hơn.

Im lặng, im lặng, nhiệt độ trên người Lão Thẩm từ từ giảm xuống, chung quanh khí lạnh giống như tản ra từ tủ lạnh, hắn không nói một lời đứng dậy, áo ngủ màu đen theo bước chân của hắn mà chuyển động, biểu hiện tâm tình của hắn bây giờ —— rất tệ.

Núp ở trong chăn nhưng mắt của Tô Hoa vẫn miễn cưỡng nhìn hắn rời đi, sau đó mới cong eo lên, co hai chân lại, hai hàng lông mày giống như bánh răng xoắn lại một chỗ, trong miệng truyền đến âm thanh rên rỉ. Cô âm thầm chửi rủa: khốn kiếp, đau chết. Mỗi lần “Dì cả” tới thì đau thiếu điều muốn chết đi sống lại, thật là tổn hại thân thể. Vốn đang thật tốt, kết quả mới vừa rồi cùng Lão Thẩm quậy một phát, bụng giống như bị điện giật nhói một cái, đau muốn chết.

Chắc Lão Thẩm đang tức giận, chỉ là, Tô Hoa tự an ủi chính mình nhún vai một cái: Ta đây không phải lo lắng hắn kìm nén đến khó chịu sao? Rất biết điều a, ta sai chổ nào?

Lại thêm một cái nhói đau nữa, đầu của cô cũng trống rỗng, làm sao còn có thể nghĩ đến Lão Thẩm như thế nào, ôm bụng, bọc chăn ở trên giường lớn lăn qua lăn lại: Lúc này Lão Thẩm nên đi ra ngoài "Hạ hỏa" rồi, quản gia cùng người làm đều đang ngủ, nếu bởi vì “Dì cả” mà đánh thức bọn họ, cũng quá thất đức đi. Suy nghĩ một chút, cô quyết định cắn răng, nhẫn nại chịu đựng.

Đáng tiếc “Dì cả” này chính là thứ cặn bã, cô càng nhẫn nại càng dũng cảm thì càng đau, nhưng lại có nhiều cung bậc cảm xúc, lúc nhẹ nhàn lúc đau đến quặn bụng, làm cho người gọi cha không được, gọi mẹ không xong. Cả người Tô Hoa mệt lả, đạp đạp hai chân, muốn đi tới phòng bếp không biết có đường đỏ hoặc gừng hay là bất cứ thứ gì có thể hay không, đáng tiếc bàn chân lạnh lẽo, căn bản không làm được gì. Than thở một tiếng, vẫn là Tô Hoa không có tiền đồ lấy điện thoại di động ra, bấm số Lão Thẩm, do dự, do dự, tay run đặt vào nút gọi đi, sau đó lại nhanh chóng cắt đứt: Ngộ nhỡ hắn đang kích tình bắn ra bốn phía, mình gọi tới không phải là phá hư việc à?

Nhưng nghĩ lại không gọi thì cũng không được. . . . . .

Đang trong lúc rối rắm, cửa phòng bị đẩy ra. Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng đến gần.

Tô Hoa nghi ngờ: "Lão Thẩm, sao anh quay trở lại?" Đợi thấy rõ, lại sửng sốt, "Tiểu Hồng, tại sao là cô?"

Người giúp việc là một cô gái mặc quần áo màu đỏ trên mặt tối lại: "Cô chủ, tôi tên là Tiểu Phương! Mới vừa mua được Nguyệt Nguyệt thư*, cô uống một chút đi, uống xong sẽ nhanh chóng hết đau."

*Thuốc trị đau bụng kinh (>.
Quả nhiên chỉ có phụ nữ là hiểu phụ nữ nhất, Tô Hoa lệ nóng lưng tròng nhận lấy cái ly, uống được một ít thuốc nóng Nguyệt Nguyệt thư. Chất lỏng ấm áp trôi xuống bụng, trấn an cảm xúc của “Dì cả”. Ước chừng gần mười phút sau, Tô Hoa rốt cuộc sống lại. Suy nghĩ khôi phục lại bình thường Tô Hoa nhìn chằm chằm cô gái mặc y phục màu đỏ: "Tiểu Hồng a. . . . . ."

Cô gái đau đầu nhức óc: "Cô chủ, tôi không phải là Tiểu Phương. . . . . ." Mới vừa nói xong, chính cô cũng gấp, "Không đúng, tôi không phải tên Tiểu Hồng, tôi tên là Tiểu Phương."

Chưa cho cô thời gian thở dốc, Tô Hoa lại tiếp tục hỏi: "Tiểu Phương? Đó không phải là chú tài xế sao? Cô cùng chú ấy quan hệ thế nào?"

Hơn nửa đêm bị đánh thức pha thuốc uống, giờ phút này Tiểu Phương thật sự rất buồn ngủ nên đầu óc mơ hồ, nội tâm rất luống cuống: "Bà chủ. . . . . . Tôi cùng Tiểu Phương một chút quan hệ cũng không có, hắn là Phương Viên trong địa phương, tôi là Phương trong hương thơm; còn có hắn là nam, tôi là nữ, hoàn toàn khác nhau, còn có. . . . . ."

Nhìn bộ dáng tức giận của Tiểu Phương, Tô Hoa len lén nở nụ cười: Bộ dạng giống như chú tài xế rất đáng yêu. Cô che giấu nụ cười, ho một tiếng: "Có thật không? Tôi lại nghe chú tài xế nói rất thích cô, nói hai người tâm đầu ý hợp, rất có duyên phân. . . . . ."

Gương mặt Tiểu Phương nhất thời đỏ lên, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "Người nào. . . . . . Người nào nói. . . . . . có duyên phận với hắn, hắn nói bậy, bà chủ, hắn. . . . . ."

Rèn sắt khi còn nóng, Tô Hoa nhất thời thu hồi nụ cười, xuất chiêu cuối cùng: "Ông chủ cô đâu, Nguyệt Nguyệt thư là hắn mua phải không?"

Tiểu Phương vẫn chưa giải thích xong, bị tấn công bất ngờ, đầu óc có chút loạn, qua loa nói: "Đúng vậy, còn nữa, tài xế Tiểu Phương và tôi không có quan hệ." Vừa nói xong cô kịp phản ứng, thanh âm khẽ ngừng lại: Chết rồi, quên mất, ông chủ dặn không được nói với cô chủ thuốc này là hắn đặc biệt lái xe ra ngoài mua.

Cô len lén liếc mắt nhìn, sắc mặt cô chủ bình thường, chắc là không có chú ý lắng nghe đâu. Vì vậy cô bình tĩnh, cẩn thận nói: "Cái đó. . . . . . Cô chủ, tôi đi ra ngoài trước, một lát nếu vẫn còn thấy không thoải mái thì kêu tôi một tiếng." Không trả lời tức là đồng ý sao?

Tiểu Phương rón rén mở cửa, cửa vừa mở ra, âm thanh cũng vang lên: "Tiểu Hồng, giúp tôi mời ông chủ trở về phòng."

Nghe thế, Tiểu Phương đau đầu nhức óc. Song khi cô nhìn thấy ông chủ đứng ở cửa, cô hai đầu bốn mắt. . . . . . Ai có thể nói cho cô biết hiện tại nên làm thế nào?

Cô vô tội nhìn ông chủ, hạ thấp giọng nói: "Cô chủ, mời ông chủ vào."

Lão Thẩm hướng ánh mắt lướt nhìn bên trong gian phòng, trái với tầm mắt của người phụ nữ đang nằm trên giường, nhìn nhìn bộ dáng mỉm cười của cô ấy, trong lòng rất muốn cười, đáng tiếc trên mặt lại cố ý thể hiện sự lạnh lùng: Người phụ nữ này còn không hiểu được, kêu ta ra ngoài tùy tiện tìm phụ nữ khác là một việc nghiêm trọng cỡ nào, phải làm cho cô ta nhớ lâu một chút.

Vì vậy, Lão Thẩm liếc mắt nhìn, mặt không thay đổi, sau khi Tiểu Phương truyền đạt ý của cô chủ, vội xoay người rời đi.

Tô Hoa sửng sốt: Lão Thẩm tức giận? “Dì cả” và chồng tới cùng một lúc? Trong hai chọn một đáp án cũng khó mà đoán, Tiểu Phương đi một vòng trở lại, chỉ thấy cô ấy cau mày, nhe răng nhếch miệng nói: "Ông chủ nhờ tôi nói với cô chủ, ngày mai ông ấy đi công tác, chưa biết khi nào sẽ trở về."

Ồ, còn muốn ồn ào rời nhà đi àh, Lão Thẩm này, tính khí thật lớn như vậy sao. Tô Hoa thở dài một cái, lúc này thân thể cũng khôi phục lại, cô đứng dậy, chủ động đi an ủi Lão Thẩm nhà chúng ta.

Đáng tiếc vừa đứng lên, “Dì cả” liền kéo đến ào ào, cô chỉ có thể ôm bụng, kẹp chặt bắp đùi chạy tới toilet. . . . . .

Sau khi sửa sang xong mọi thứ, cô được người làm thông báo: Ông chủ đã lên đường trong đêm.

Cô thật không muốn nhưng lại thô tục mắng một câu: Lão Thẩm điên rồi?

Đêm đó, Tô Hoa mất ngủ. Nhất định là do “Dì cả” huyên náo, nhất định là vậy!

Ngày thứ hai, sáng sớm, đập vào mắt chính là đôi mắt cú mèo thâm đen, còn có trên lỗ mũi đột nhiên xuất hiện một khoản vừa đỏ vừa tím như hạt đậu, Tô Hoa ngồi trong xe được Tiểu Phương đưa đi học.

Tiểu Phương giống như đổi tính cách, nghiêm túc giống như người máy, sắp xếp lời nói trật tự đâu ra đấy rất có nề nếp: "Tằng Lão đã đến, nói là buổi trưa muốn mời cô chủ ăn cơm. Mười một giờ rưỡi, tôi tới đón cô chủ."

Không nghe thấy hồi âm, Tiểu Phương nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy Tô Hoa đang mở to mắt nhìn mình lom lom, vì vậy lập tức thu hồi ánh mắt, đóng chặt miệng không nói.

Có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, Tô Hoa cũng không có ý định đùa giỡn Tiểu Phương, lúc ở trên xe đang thiu thiu ngủ chợt nghe Tiểu Phương nói liền trừng mắt liếc hắn một cái, sau khi xuống xe lại tiếp tục gật gù trong lớp học. Ngay cả Tiểu Bạch cũng nói cô có chút không bình thường, Tô Hoa cảm khái vô hạn: Cũng là do “Dì cả” gây họa!

Tình trạng này kéo dài đến trưa, cô dấy lên một ít lo sợ, vội vào phòng vệ sinh trang điểm sơ sơ, tinh thần cùng diện mạo rực rỡ hẳn lên, cô thay một bộ váy đã chuẩn bị sẵn, mang giầy cao gót màu vàng, bên ngoài khoát một cái áo khoát lông thú.

Cũng đến lúc tôm nhỏ phải đi gặp Đại Thần rồi, đứng ở bên ngoài nhà hàng, cô hít sâu vào thở ra một hơi, sau đó quay đầu lại hỏi Tiểu Phương: "Nhìn tôi có ổn không?"

Vào nhà hàng, mỗi khi đi qua chỗ nào có thể phản chiếu hình ảnh của mình đều nhìn một chút, kiểm tra trên người mình có gì bất ổn hay không. Hơn nữa không ngừng nhắc nhở mình trong gương: Phải tự tin, phải ung dung, đừng ở trước mặt Đại Thần biểu hiện gương mặt ngu ngốc.

Đứng ở cửa phòng khách sạn, Tô Hoa lại một lần nữa hít sâu, chờ người phục vụ mở cửa, cô nở nụ cười nhàn nhạt bình tĩnh ung dung đi vào. Người ngồi đưa lưng về phía cô chính là người đàn ông đó, nhìn bóng lưng có vẻ tuổi hắn còn trẻ, chẳng lẽ hắn chính là Tằng Lão?

Giày cao gót chạm xuống mặt đất, âm thang vang lên từng từng phát từng phát, đi theo tần số nhịp tim, còn có hai loại mong đợi —— một loại không biết, một loại có kế hoạch.

Trong khi cô càng lúc càng đến gần bóng lưng của người đàn ông đó, thời điểm có thể nhìn thấy gò má hơi lộ ra của hắn, cô chợt dừng bước chân: "Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng." Nói xong liền xoay người.

Cô khẳng định mình đi nhầm, Tằng Lão thành danh vào đầu những năm đất nước mới độc lập, chí ít hiện tại cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi. Cho nên người đàn ông trẻ tuổi này khẳng định không phải Tằng Lão. Huống chi, cái người này chính là Tĩnh ca ca! Càng thêm khẳng định là không thể nào.

Còn có một nguyên nhân khác là, trước dây cô tung tin Tĩnh ca ca cùng Phương Tuấn, đoán chừng vào lúc này Tĩnh ca ca thấy cô sẽ rất cáu kỉnh đi, không lẽ Tĩnh ca ca hiền như vậy, cô phải nhanh chóng đi ra ngoài thôi.

Cho đến lúc cô đi tới cửa, Tĩnh ca ca mới lên tiếng: "Muốn nghe quy tắc Tằng Lão định ra không?" Hắn nhìn Tô Hoa xoay đầu lại, miệng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng. Nhưng chính hắn lại rất rõ ràng, sự dịu dàng trong ánh mắt thật ra đang cất dấu điều gì. . . . . .

Cùng lúc đó, ở vách phòng kế bên, Lão Thẩm đang cùng Tằng Lão ăn cơm.

Tằng Lão cười hỏi: "Tiểu tử cậu, thế nào có thời gian đi theo lão già này nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ cậu cùng cô vợ nhỏ cãi nhau?"

Lão Thẩm không nói lời nào, chỉ là cung kính mời rượu, hỏi ngược lại: "Ông dự định khi nào thì gặp mặt cô ấy?"

Tằng Lão vuốt vuốt chòm râu, không trả lời cũng không hỏi tới, mặt mày hớn hở nói: "Gấp cái gì, chúng ta uống rượu. Hôm nay Lão vừa xuất bản một tác phẩm mới, đem ra thiết đãi cậu, cậu kiên nhẫn ngồi xem đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play