Bó thạch cao, còn phải nằm viện quan sát một tuần, hoàn toàn đủ thời gian cho Hoa Nhiễm Nhiễm rửa nhục.
Thấy Chu Tây Ninh tới phòng kiểm tra, con ngươi của cô đảo một vòng, ra vẻ thần bí nói: "Bác sĩ Chu, vừa nhìn thấy anh, tôi liền nhớ tới một quyển sách."
Chu Tây Ninh chẳng buồn phản ứng cô. Nghe y tá nói từ ngày nhập viện đầu tiên, trừ việc chân không thể cử động ra, Hoa Nhiễm Nhiễm một chút cũng không có dáng vẻ của bệnh nhân, bắt được ai cũng có thể lải nhải nửa ngày, quả thực vui vẻ hơi quá trớn.
"Hôm nay cảm thấy thế nào? Có cảm thấy thạch cao hơi chặt không?" Chu Tây Ninh ở bên cạnh hỏi, quan sát ngón chân hở ra bên ngoài của cô, xác nhận màu sắc không khác với chân bên phải, lại dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ một chút.
Hoa Nhiễm Nhiễm không ngờ anh sẽ đặt tay của anh lên, vô thức lùi về phía sau, lại quên bản thân giờ là thương binh, hơi động một chút liền đau đến hít thở không thông.
"Lộn xộn cái gì!" Chu Tây Ninh nhíu máy, cẩn thận giữ được chân cô, để ổn định vào vị trí.
Hoa Nhiễm Nhiễm cũng biết mình phản ứng hơi quá, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Bác sĩ Chu không hỏi quyển sách kia sao?"
"Có cảm thấy ngón chân không thể cử động tự nhiên, xuất hiện triệu chứng tê liệt không?"
"Anh hỏi, tôi liền nói cho anh biết tên sách."
Hai người ông nói gà bà nói vịt, Chu Tây Ninh "bộp" một tiếng khép bệnh án lại, đôi đồng tử đen láy im lặng nhìn cô.
Rõ ràng vẫn luôn là nét mặt không vui không giận, Hoa Nhiễm Nhiễm nhạy cảm phát hiện anh đang tức giận, thấy vậy liền thôi, vội vàng trả lời: "Không có, cảm giác gì cũng không có, có thể ăn có thể uống. Cái này may mà có y thuật cao siêu của bác sĩ Chu, cảm ơn bác sĩ Chu."
Một giây trước làm anh tức giận đến giậm chân, một giây sau lại nói ngọt ngào như mật ong.
Chu Tây Ninh dặn dò hai câu, chuẩn bị đi.
Lúc ra tới cửa, Hoa Nhiễm Nhiễm gọi anh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đầy tủi thân, "Bác sĩ Chu thật sự không muốn biết là sách gì sao?"
Chu Tây Ninh thở dài, xem ra hôm nay không phối hợp với cô, đừng hòng cô buông tha.
"Sách gì?"
"《Chuyện không thể không nói của nữ bệnh nhân và nam bác sĩ》."
Nghe xong cũng không phải loại sách đứng đắn gì, Chu Tây Ninh tức giận quay đầu bỏ đi.
Nếu không phải hai ngày trước đồng nghiệp của Hoa Nhiễm Nhiễm tới thăm cô, Chu Tây Ninh tuyệt đối không tin cô nói mình là đồng chí cảnh sát nhân dân, như này sao có thể là nữ cảnh sát nhân dân, căn bản chính là nữ lưu manh!
Đi hai bước, Chu Tây Ninh lại quay đầu lại, nhìn Hoa Nhiễm Nhiễm đang hết sức hớn hở trên giường bệnh, thản nhiên nói: "Cô rất vui vẻ?"
"Cũng coi là vậy đi." Hoa Nhiễm Nhiễm không biết sống chết khiêu khích.
Chu Tây Ninh cũng cười cười, "Ừm, đúng là có chuyện không thể không nói được. Xương ống chân trái bị gãy, ít nhất ba tháng mới có thể xuống đất đi lại, nằm thời gian dài như vậy, cô chú ý đừng để bị trĩ."
Anh nói xong liền rời đi, đợi khi Hoa Nhiễm Nhiễm hiểu ra anh nói là cô thời gian dài không vận động, không rèn luyện, tiêu hóa không tốt dễ dàng bị táo bó, dẫn tới bị trĩ, chỉ có thể gào lên với cái cửa: "Chu Tây Ninh! Anh rủa tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT