Vào buổi tối, Du Dao nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách trên tầng hai, phòng của Giang Trọng Lâm ở ngay dưới căn phòng này.
Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Chẳng biết là phòng dưới cách âm quá tốt hay Giang Trọng Lâm quá yên tĩnh mà cô chẳng hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ dưới nhà, ngay cả điều hòa trong phòng cũng im hơi lặng tiếng.
Cách bài trí trong căn phòng xa lạ đơn giản mà lạnh lẽo, chỉ cần nhìn là biết chưa bao giờ có ai ở đây, dù phòng không có mùi lạ nhưng Du Dao vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi còn trẻ, cô bốc đồng đến cực điểm, sau năm 20 tuổi mới tốt hơn một chút, nhưng cũng là một chút mà thôi, thế nên một lát sau, cô không nhịn nổi nữa.
Du Dao vén chăn xuống giường, không ngừng nhảy rầm rầm trên sàn nhà, nếu người ở dưới không bị điếc thì nhất định có thể nghe thấy.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Giang Trọng Lâm leo lên gõ cửa.
"Làm sao thế, xảy ra chuyện gì hả em?"
Du Dao để anh vào phòng, vô duyên vô cớ kiếm chuyện: "Trong phòng nóng quá, em không ngủ được."
Giang Trọng Lâm vẫn mặc sơ mi và quần dài, hình như anh còn chưa ngủ. Kỳ lạ thật, không phải người già đều hay ngủ sớm sao?
Nhìn nhiệt độ hiển thị ở trong phòng, Giang Trọng Lâm thầm thở dài, ôn hòa nói: "Hôm nay nhiệt độ giảm, để 28 độ là thích hợp nhất rồi, nếu hạ thấp nữa thì dễ bị cảm lắm."
"Nhưng em vẫn thấy nóng lắm." Cô vẫn khăng khăng.
Đã lâu rồi Giang Trọng Lâm không lĩnh giáo tính tình nóng nảy của Du Dao, sau bốn mươi năm xa cách, dường như anh vẫn có thể chịu đựng được, không nói thêm câu nào mà hạ xuống một độ. Thấy Du Dao vẫn nhìn chằm chằm vào điều khiển, anh cảm thấy không yên tâm, trước khi ra khỏi phòng còn dặn dò: "Không thể thấp hơn được nữa đâu, trước khi ngủ em nhớ phải đắp chăn đấy nhé."
Lúc anh nói những lời này, có thể loáng thoáng trông thấy dáng vẻ dông dài của chàng trai năm nào. Đợi anh khuất bóng, Du Dao lại về giường nằm.
Khi Giang Trọng Lâm còn trẻ, bản thân anh thực sự rất qua loa, không bao giờ để ý đến những việc vụn vặt này, nhưng kể từ khi kết hôn, anh bắt đầu quan tâm hơn hẳn, dường như hiểu ra bản thân đã có gia đình, phải chăm sóc người vợ mình yêu thật tốt. Ngày nào anh cũng bận bịu nghiên cứu, hay quên trước quên sau, không thể không ghi những chuyện cần chú ý vào sổ, trước khi ra khỏi nhà hay về tới nhà đều lấy ra xem.
Có lần Du Dao tò mò đọc thử sổ ghi nhớ của anh, phát hiện trong sổ loạn vô cùng, chuyện công việc và sinh hoạt lẫn lộn với nhau, ví dụ như "Hôm nay tan tầm về, nhớ mua vịt quay", "Du Dao không ăn gừng" hay "Kỷ niệm ba tháng kết hôn thì phải mua hoa", cũng có rất nhiều vấn đề liên quan tới nghiên cứu của anh. Bởi vì đọc không hiểu nên Du Dao không để ý nhiều, chỉ cảm thấy anh thật ngốc khi cứ mang cuốn sổ bên mình, nay đã là 2018 rồi, dùng ghi chú di động không được sao. Nhưng Giang Trọng Lâm nói, có nhiều việc phải tự tay viết vào sổ thì mới có thể nhớ càng lâu.
Nghĩ tới đây, Du Dao dần dần bình tĩnh trở lại, cô ngửa mặt nhìn trần nhà tăm tối, kéo chăn đắp lên người rồi nhắm mắt lại.
"Du Dao, anh hy vọng em không cưỡng ép bản thân mình."
Cô lại nghĩ tới vẻ mặt của Giang Trọng Lâm khi nói những lời này vào lúc chiều. Kể từ khi nhìn thấy cô, anh vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ lùng, thế nên cô mới cảm thấy không bình thường.
Người vợ mất tích bốn mươi năm bỗng dưng xuất hiện, chẳng phải anh nên thoáng kích động một chút sao?
Có lẽ, khoảng thời gian bốn mươi năm ấy thực sự quá lâu, lâu tới mức một người có thể hoàn toàn quên một người, mất hết cảm giác thì đương nhiên sẽ không thấy xúc động. Nếu thực sự là thế thì âu cũng là chuyện thường tình, không gì trên thế gian này là không thay đổi, và đương nhiên con người cũng vậy.
Dưới nhà, Giang Trọng Lâm lặng lẽ ngồi trước cửa sổ sát đất, cặp kính được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh. Trong đôi mắt in hằn dấu vết của thời gian đã chẳng còn sự bình tĩnh và thấu hiểu lòng người, mà thay vào đó là sự mờ mịt mông lung.
Lúc này, trên tầng lại truyền đến tiếng động rầm rầm nhịp nhàng, khiến Giang Trọng Lâm hoàn hồn. Anh ngẩng đầu nhìn lên, cầm kính đeo vào, đỡ tay vịn của ghế mà đứng dậy, khẽ cười một tiếng, lắc đầu thở dài, "Tuổi cao cũng có cái hay, sẽ không dễ dàng phơi bày cảm xúc như lớp thanh niên."
"Thanh niên cũng sẽ không biết người già đang suy nghĩ điều gì." Anh cười và lẩm bẩm, trong mắt lại nhuốm vẻ khổ sở.
Giang Trọng Lâm lên tầng, nhìn Du Dao đang khoanh tay trước ngực tựa vào cửa.
"Làm sao thế em?" Anh hỏi.
Du Dao xụ mặt, "Em khát nước, không biết phải lấy nước ở đâu."
"À." Giang Trọng Lâm lập tức hiểu vấn đề, "Anh đi lấy nước cho em nhé." Anh xoay người xuống nhà, Du Dao nối gót theo sau.
Giang Trọng Lâm: "Cứ để anh lấy cho, em đi nghỉ ngơi đi."
Du Dao: "Ừm."
Miệng cô nói thế nhưng vẫn lẽo đẽo theo anh.
Giang Trọng Lâm không nói gì nữa.
Nhân lúc vào phòng bếp rót nước, Giang Trọng Lâm bèn giới thiệu sơ qua cách sử dụng của một số vật dụng trong nhà, trải qua bốn mươi năm đổi mới, rất nhiều sản phẩm đều có thay đổi không nhỏ.
~
Lúc đi mua đồ ăn, Du Dao quên mang theo di động, lúc này cô nhìn thấy Giang Trọng Lâm mở màn hình lớn khảm vào vách tường trong phòng khách, hướng dẫn cách điều khiển, mới nhớ tới một vấn đề.
"Bây giờ di động trông như thế nào?"
Giang Trọng Lâm tháo một cái nút màu đen trên dây đồng hồ của mình xuống, cái nút nhỏ trong tay anh ngay lập tức mở rộng, biến thành một cái màn hình to bằng bàn tay.
"Bây giờ di động tương đương với chứng minh thư, thẻ ngân hàng và một số thẻ khác, dùng để định dạng thân phận, thanh toán, xem tin tức, liên lạc đều dùng cái này, bao gồm cả hệ thống điều khiển an ninh trong nhà, khá giống với máy tính cá nhân. Hiện tại rất nhiều người sử dụng cái này để xử lí thông tin." Giang Trọng Lâm giải thích.
Du Dao nhìn qua, nói: "Em còn tưởng là màn hình sẽ có lớn hơn đấy."
Giang Trọng Lâm: "Có thể điều khiển độ to nhỏ của màn hình theo ý muốn của mình, anh khá quen với kích thước này." Nói xong anh liền chứng minh, quả nhiên màn hình kia có thể điều chỉnh to nhỏ tùy thích.
Cuối cùng Du Dao cũng tìm ra điểm tốt của bốn mươi năm sau, trước kia cô thấy phiền nhất là các loại chứng minh thư, giấy chứng nhận, còn di động càng ngày càng lớn rất khó mang theo bên người.
"Ngày mai anh sẽ đưa em đi làm chứng minh thư và giấy phép cư trú, sau đó chúng ta đi mua di động."
"Vâng." Du Dao ngồi xuống sô pha, cầm lấy điều khiển TV rồi bắt đầu nghiên cứu.
Thấy cô đang vùi đầu nghịch điều khiển TV, không quan tâm đến mình, Giang Trọng Lâm nhớ ngày xưa Du Dao cũng như thế này, thích chơi trò chơi, lúc không có việc gì liền chơi game, dù lớn như vậy vẫn nghiện game. Anh đứng bên cạnh một lát, giống như phụ huynh mà khuyên nhủ: "Hôm nay em cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi trước, ngày mai nghiên cứu cái này sau."
Du Dao chẳng hề nâng đầu, " Em không ngủ được."
Không còn cách nào, Giang Trọng Lâm đành phải đi ra chỗ khác, không quấy rầy cô nữa.
Giang Trọng Lâm trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Động tác trên tay Du Dao dừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng của Giang Trọng Lâm một lúc lâu. Trong TV bỗng nhiên phát ra âm thanh, lúc này Du Dao mới đem sự chú ý tới màn hình lớn, cô tìm trò chơi ngày trước mình thường chơi, sau đó phát hiện...
"Đóng rồi sao?!" Hai mươi năm trước đã đóng cửa.
Cô tức giận đá bay một cái gối ôm trên sô pha, hậm hực tìm trò chơi khác, kết quả lúc đăng nhập lại yêu cầu chứng minh thân phận, trước mắt còn chưa làm chứng minh nhân dân cho nên Du Dao chỉ có thể thoát ra, sau đó lại đá bay một cái gối ôm khác.
Du Dao tiếp tục tìm kiếm, cô vốn đã quen thuộc với mấy trò chơi này, bây giờ có thể dựa vào đó tìm được một chút, tuy nhiên hầu hết đều đã thay đổi hình thức, cho nên không thể tìm thấy. Cô liền nghĩ đến câu "cảnh còn người mất".
Bỗng nhiên, Du Dao dừng tay lại, cuối cùng vẻ mặt cũng vui mừng một chút. Tiểu thuyết mạo hiểm kia chính là bộ cô yêu thích nhất, tác giả đã viết mười năm, làm cho cô chờ từ khi học trung học đến lúc kết hôn vẫn không rõ bao giờ thì kết thúc. Vốn cho là đời này không có khả năng biết kết cục của nó, nhưng bây giờ Du Dao phát hiện mười năm trước đã chính thức kết thúc rồi! Vậy mà sinh thời còn có thể thấy cái hố to này kết thúc!
Mất hơn nửa đêm để đọc xong cuốn sách này, Du Dao nhìn lời kết tác giả viết ở cuối truyện "Đời người cuối cùng vẫn biệt ly, mỗi thời mỗi khắc, chúng ta đều phải trải qua một hồi ly biệt."
Du Dao ném điều khiển, ngã xuống sô pha, nhắm mắt lại.
Giang Trọng Lâm vẫn ở đó, nhưng cô lại cảm thấy, mình cùng với Giang Trọng Lâm quen thuộc trước kia vĩnh viễn ly biệt rồi.
Du Dao đã ngủ trên sô pha, không lâu sau, cửa phòng vốn lặng yên không tiếng động của Giang Trọng Lâm bị mở ra, người đáng lẽ đã đi ngủ bây giờ vẫn mặc quần áo chỉnh tề, không có ý định nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Du Dao, nhặt hai cái gối ôm trên đất, tắt TV, sau đó cố hết sức bế cô lên.
"Già rồi, già rồi." Anh nhẹ nhàng thở ra, cảm thán.
Buổi sáng, khi thức dậy, Du Dao phát hiện mình đang nằm trên giường phòng dành cho khách, chăn đắp cẩn thận. Cô ngồi trên giường nghĩ, Giang lão tiên sinh còn có thể ôm cô lên ư?
Du Dao bò dậy đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu. Lúc đến cầu thang liền nghe thấy tiếng của một ông lão xa lạ từ phòng khách truyền tới.
"Lão Giang này, hôm nay ông đi câu cá cùng tôi không? Chờ lát nữa con trai tôi sẽ lấy xe đưa chúng ta đi, đến trưa chúng ta sẽ ăn ở đó, chiều lại kêu con trai tôi tới đón."
Tiếng Giang Trọng Lâm vang lên, "Tôi không đi đâu, ông đi một mình đi, tôi còn có việc, mấy ngày nay đều bận rồi."
Tiếng của ông lão kia rất lớn, chính là một người hào sảng, "Này nha, ông còn có chuyện gì chứ, còn không phải là nghiên cứu sao. Cả ngày nghiên cứu mấy thứ kia, đầu óc muốn hỏng mất, thân thể so với lão già bảy mươi tuổi này còn không bằng."
Giọng điệu của Giang Trọng Lâm vẫn không nhanh không chậm, "Tôi thật sự có việc."
"Vậy ông nói xem, có việc gì?"
Giang Trọng Lâm không trả lời.
Ông lão xa lạ: "Ông xem, rõ ràng là chính ông không muốn đi đấy chứ."
Du Dao đi xuống cầu thang, âm thanh lộc cộc khiến cho ông lão kia chú ý, ông quay đầu lại nhìn Du Dao đang từ cầu thang đi xuống.
Bởi vì trong nhà chỉ có quần áo của Giang Trọng Lâm, hôm qua Du Dao mặc áo sơ mi và quần cộc của anh sau khi tắm rửa, chẳng những không vừa mà còn bị cô làm cho nhăn nhúm.
Bộ dạng của cô bây giờ là kiểu vừa mới rời giường, dép cũng chưa đeo, chân trần, khiến ông lão kia trợn mắt há mồm. Ông hơi ngạc nhiên, sửng sốt một lúc mới quay lại nhìn lão hàng xóm, "Lão Giang, từ bao giờ nhà ông xuất hiện một cô gái trẻ tuổi vậy?" Dứt lời, ông lão chợt hiểu ra, "À, chắc là cháu gái họ hàng thân thích của ông hả, nhưng lạ nhỉ, tôi còn chưa bao giờ thấy họ hàng thân thích tới ở nhờ nhà ông."
Giang Trọng Lâm không biết nên nói gì cho đúng, đứng dậy đưa cho Du Dao một đôi dép lê để cô đeo vào.
Ông lão vui tươi hớn hở nhìn, bỗng thấy cô gái kia đeo đôi dép lão Giang xách tới, thuận tiện tiến bước, hôn lên khuôn mặt của lão Giang.
"Chào ông, tôi là Du Dao, vợ của anh ấy." Cô gái trẻ tuổi đó nói.
Tác giả: Linh cảm của áng văn này được khởi nguồn từ một ca khúc tên "Young and Beautiful". Tôi xin được nhắc lại một lần nữa, đây là một câu chuyện ngọt ngào.
Ai bảo cụ ông không thể yêu đương chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT