Akira ngồi trên nền đất lạnh lẽo, tay đặt trên gò má vẫn còn đỏ ửng do cú tát của ông. Ánh mắt nhìn ông chứa đầy sự thù hận.
“Ông dám tát tôi sao, hãy đợi đấy!”
Ông vua dù có hơi e ngại trước ánh mắt của Akira nhưng vẫn giận dữ quát.
_Ngươi đã làm gì con gái ta?!
Akira không trả lời. Gương mặt bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, ánh nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can người khác lại càng khiến ông vua chùn bước. Bỗng, từ ngoài cửa, Ahin chạy vào.
_Phụ vương, người vừa làm gì vậy?! – Ahin chạy lại kéo tay áo cha mình, rồi nhìn Akira đang ngồi dưới đất.
Cô tiến lại gần Akira, đưa tay định dỡ Akira dậy thì ngay lập tức đã bị gạt ra.
_Ta không cần sự thương hại! – Akira lạnh giọng nói, rồi cô đứng dậy bỏ đi mặt cho mọi người cứ nhìn mình mãi.
Ahin đứng im lặng, không nói cũng không làm gì, mắt vẫn nhìn về phía Akira đã đi khuất, nhưng cái cách Ahin nhìn không giống như những lần trước nữa, không phải là ánh mắt buồn mỗi khi Akira bỏ đi mà thay vào đó là ánh nhìn xa lạ, cứ như là khong quen biết vậy. Còn về phần Zen, bây giờ anh rất muốn đuổi theo cô nhưng lại gặp phải “ chướng nghiệp” (tay đang bế Hime, lại không có chỗ dặt con bé xuống, chẳng lẽ lại bảo anh khieng con bé chạy vòng vòng?). Haizz, thật phiền! Nhưng bây giờ anh mới để ý, Akira bây giờ khác xưa nhiều quá, không còn cười đùa nói chuyện với ai nữa cả, cứ lạnh lùng mà xa cách mọi người xung quanh, cứ như là không khí vậy, tưởng chừng như ở ngay trước mắt nhưng lại chẳng bao giờ có thể với tới được. Về phần hoàng hậu Jellsy, hình như bà ta cũng để ý đến điều ấy, Akira mà bà quen biết không giống thế, bà nhớ Akira trong kí ức của mình luôn vui vẻ, hồn nhiên, thân thiện với mọi người. Đức vua cũng thế, cái lúc mà Ahin ra đời, mặc dù ông luôn lạnh lùng với Akira nhưng con bé không những không trách ông mà lại còn luôn chơi với Ahin, hoàng cung lúc đó lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười trẻ con nhưng tại sao bây giờ lại…
“Vì cớ gì mà lại thay đổi nhiều đến thế, Akira?”
__o0o__Nhà kính Vivian__o0o__
Akira đang ngồi thổi sáo ở đó, trên xích đu được làm bằng dây leo treo trên cao, và như bao lần khác, vẫn là bài hát buồn thăm thẳm đó. Cô rất thích bài hát này dù không biết vì sao mình lại biết và thích nó, chỉ biết là bài này có liên quan đến một phần kí ức ngày xưa của cô, và mỗi khi chơi bài này lại có một hình ảnh hiện ra.
Đó là hình ảnh một người phụ nữ có mái tóc màu hồng và đôi mắt màu thạch anh tím, trên tay người phụ nữ đó là một đứa bé rất dễ thương, chỉ có điều cô bé đó lại có một đôi mắt đỏ như máu khiến người ta khiếp sợ. Ở cửa sổ gần đó, một người đàn ông đang nhìn ra ngoài, sau đó ông quay lại và tiến lại gần người phụ nữ, ông cúi xuống chăm chú nhìn đứa trẻ, ánh mắt ông sắc và lạnh làm những người xung quanh ai nấy đều lạnh cả sống lưng. Người phụ nữ ngồi trên giường ngước lên nhìn ông như đang chờ một điều gì đó. Ông cũng nhìn bà, cuối cùng cũng nói ra được một câu
“Con bé là nỗi nhục của gia đình ta, vứt nó đi”
…
Akira giật mình tỉnh dậy.
“ Mơ? Chỉ là mơ?”
Cô thở gấp. Lại là giấc mơ đó, từ khi Ahin dẫn cô đến khu vườn hoa hồng Picessa, từ khi cô nhìn thấy bông hoa hồng đỏ, cô đã luôn mơ thấy giấc mơ đó. Cũng chính vì thế mà cô ghét Ahin, nó đã khơi lại cái quá khứ đau thương ấy, thứ mà cô luôn cô gắng để mà quên. Cô cũng ghét phụ vương và mẫu hậu vì đã bỏ rơi cô giống như cha mẹ ruột của cô đã từng làm. Cô tự hòi cuối cùng thì cô đã làm gì sai mà tại sao ai cũng bỏ rơi cô thế này. Chẳng lẽ…
“Ta đáng ghét lắm sao?”
Akira ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, thật đẹp nhưng bầu trời đầy sao này đến sáng sẽ biến mất cũng giống như những người mà cô đã gặp, rồi một ngày họ sẽ quên cô, chỉ còn mình cô nhớ đến họ cũng như sẽ nhớ đến bầu trời này.
“Đêm nay, đêm mai và mai nữa, tôi nhớ những người
không nhớ tôi…”
~~o~~ Sáng ~~o~~
_o__Vườn hoa anh đào__o_
Akira ngồi đó, một nình… thật cô độc… nhưng chẳng sao cả vì cô đã quá quen với việc này rồi.
Soạt…
Tiếng động khiến Akira chú ý, có ai đó đang tới gần cô.
_Chào công chúa Shirayuki, có chuyện gì mà suy tư thế? – Zen lại gần cái cây và ngồi xuống cạnh Akira.
_Tôi làm gì không đến lượt anh bận tâm. Nhưng tại sao lại gọi tôi là công chúa? – Akira hỏi.
_Thì cô đúng là công chúa mà, đúng không Shirayuki? Hay nói đúng hơn là Akira nhỉ? – Zen liếc nhìn Akira nói
Akira thở dài. Chậc, lộ rồi, chán thật! Thôi kệ vậy, có chơi cũng chẳng giấu được bao lâu.
_Anh cũng tinh mắt đấy, nhưng cứ gọi tôi là Shirayuki, đó mới là tên thật của tôi – Akira chống cằm nói.
_Huh? Ý cô là sao? – Zen thắc mắc hỏi.
_Nếu tôi nói anh sẽ tin tôi chứ? – Akira quay sang nhìn Zen hỏi.
_Được – Zen trả lời một cách chắc nịch.
_Sự thật là tôi chỉ là con nuôi của quốc vương và hoàn hậu thôi, không phải là người hoàng gia và hoàn toàn không hề mang dòng máu hoàng tộc. Tôi được hoàng hậu Jellsy tìm thấy ở trong rừng, lúc đó họ chưa có con nên mới mang tôi về nuôi. – Akira cí vẻ hơi buồn khi nói về việc này.
_Khoan đã! Nếu cô nói là hoàng hậu tìm thấy cô ở trong rừng thì chẳng khác nào nói là ba mẹ cô để cô ở đó cho thú rừng ăn thịt? ( rừng là nơi nguy hiểm, không ai dám vào, chỉ có thợ săn mới đi vào đó chứ người bình thường đi vào thì chẳng khác nào muốn chết, ban đêm thì càng nguy hiểm hơn) – Zen thắc mắc hỏi.
_Thì đúng là như thế mà! – Akira đứng dậy – vì lúc đó đức vua và hoàng hậu chưa có con nên họ mới nhận nuôi tôi, tôi là do may mắn mới sống được tới bây giờ. Sau đó, Ahin ra đời, rồi cả Hina và Hime nữa, họ đương nhiên là yêu quý con ruột hơn con nuôi, và tôi lại một lần nữa bị bỏ rơi. Thế đấy, thì ra anh cũng như bao người khác, chẳng ai tin cả. Thế mà anh hứa là sẽ tin tôi rồi cuối cùng cũng thế thôi! – Akira nổi giần, nói liền một mạch rồi chạy đi…
Cuộc đời cô là thế đấy… Bất hạnh hơn người khác cho dù có là công chúa đi chăng nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT