Akira từ trong khu nhà kính Vivian bước ra. Chợt, cô nhận thấy hình như có người đang ngồi trong vườn hoa anh đào của mình. Lạ quá! Cô chưa nhìn người này trong cung điện bao giờ! Thôi, ai mặc kệ, luật vẫn là luật, không phải người hoàng tộc thì đừng hòng bước vào khu vườn.
Nghĩ đến đó, cô bước đến và… đạp anh ta một cái, đáng lẽ định đạp mạnh chút nhưng thương tình nương tay đạp nhẹ nhẹ vì nếu đạp mạnh lỡ có án mạng thì nguy.
~~o~~ End FlashBack ~~o~~
_Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì hả? Có biết ta là ai không?- Zen tức giận hét lên.
_Không!- Akira bình thản trả lời, dường như cô đã quá quen với việc này.
_Ngươi...
_Ta làm sao?- Akira nheo mày hỏi.
_Nếu quốc vương biết chuyện thì ngươi chết chắc vì thế mau xin lỗi ta!- Zen ra lệnh.
_Không bao giờ! Khu vườn này thuộc quyền sở hữu của công chúa Akira, chỉ có người hoàng tộc mới được bước vào, ta chỉ làm theo luật!- Akira nói.
_Ta là hoàng tử Zen, từ Henrieha tới, ta là người hoàng tộc nên ta có quyền được vào đây- Zen tự hào nói- À mà lúc nãy ngươi vừa nhắc đến tên Akira? Cô ấy đang ở đâu?- Anh hỏi.
_Không liên can đến ngươi!- nói xong Akira định bỏ đi thì bị anh kéo lại.
_Vô lễ, ngươi chưa xin lỗi ta, không chịu trả lời câu hỏi của ta lại còn bỏ đi khi chưa được phép, mau nói tên- Zen tức giận ra lệnh.
_Xin lỗi nhưng tôi không có nghĩa vụ phải cho ngài biết tên hay chỗ của Akira- Akira nói rồi định bỏ đi lần nữa nhưng cũng như lúc nãy cô bị Zen kéo lại.
Bị kéo bất chợt, Akira mất đà, ngã vào lòng Zen nhưng do cậu chàng này cũng không chú ý lắm nên cuối cùng... cả hai cũng ngã.
Rầm!
Trên một mảnh đất mà có những hai người nằm, chẳng lẽ đất mẹ có sức hấp dẫn đến như thế sao?! Hai bạn trẻ của chúng ta sau khi ngã, đầu óc vẫn còn choáng váng, chưa đứng dậy ngay được nên vẫn còn nẳm khá lâu. Từ ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một cảnh vô cùng lãng mạn nhưng nếu ai không phải là 'nạn nhân' thì sẽ không biết được sự thật đằng sau nó chảng lãng mạn chút nào.
Một lúc sau, Akira mới đứng dậy được. Cô phủi bụi trên áo của mình rồi liếc tên kia một cái:
_Ngươi làm cái gì thế?! Biết đau không hả??!!!!- Akira tức giận hét.
_Tôi mới là người phải nói câu đó đấy! Cô ngã đè lên người tôi rồi còn đau gì nữa!!- Zen vừa cố gắng ngồi dậy vừa cãi lại.
_Nếu ngươi không kéo, ta đã chẳng ngã!- Từ xưa đến giờ chưa có ai cãi nhau với Akira mà thắng được cả, lần này chắc cũng vậy.
_Nếu ngươi nói, ta đã chẳng kéo!- Zen không vừa, cãi lại ngay, có lẽ kỉ lục cua Akira bị phá rồi.
_Hừ! Đồ...- Akira rất bực mình nhưng không biết nên nói gì bây giờ, có lẽ sự nghiệp cãi nhau không bao giờ thua của Akira đã bị chấm dứt kể từ nay (xin chia buồn)
Chợt, Akira nhìn thấy một cái gì đó dưới đất, cô cúi xuống nhặt nó lên.
"Đây là..."
Zen đứng dậy, chỉnh chu lại trang phục, bỗng anh thấy thiếu thiếu cái gì đó..
Đúng rồi! Cái vòng! Đâu mất tiêu rồi?!
Anh nhìn tới nhìn lui, cố tìm cái vòng mà cô bé lúc trước đã tặng.
A!
Cô ta đang cầm nó! Anh bước tới và giựt lại cái vòng.
_Đây là đồ của tôi, đừng có tùy tiện đụng vào!- Anh quát, tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng hình như Akira không để tâm đến lời nói của anh cho lắm mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng. Hành động kì quoặc đó của cô khiến anh càng ngày càng khó chịu, đang định đeo cái vòng lại vào tay thì Akira đã cầm lấy tay đang cầm cái vòng của anh từ lúc nào.
_Anh lấy cái vòng này ở đâu?- Akira hỏi, giọng nói có phần nghiêm nghị nhưng cũng không kém phần lạnh lùng.
Zen hơi ngạc nhiên nhưng cũng không chịu thua, gạt tay cô ra, lạnh giọng trả lời.
_Có một người đã cho ta lúc còn nhỏ, ngươi hỏi làm gi?- Zen hỏi.
_Người đó có phải là Akira?- Akira nheo mày hỏi.
_Sao ngươi biết?- Zen lại thêm một lần ngạc nhiên.
_Không có gì!- Akira phớt lờ câu hỏi của Zen- Tên tôi là Shirayuki, hân hạnh dược làm quen- Akira tiến đến bắt tay cậu rồi bỏ đi mặc cho Zen vẫn còn sững sờ với thái độ quay như chong chóng của Akira.
"Zen à, xem cậu có còn nhớ tôi không nhỉ."
~~o0o~~Tối ~o~ Tiệc hoàng cung Belinda ~~o0o~~
Hoàng cung Belinda hôm nay trông thật lộng lẫy và rực rỡ làm sao! Khách mời ai ai cũng ăn diện thật đẹp và ăn nói khéo léo, mong những điều đó được lọt vào mắt nhà vua để lấy thiện cảm từ nhà vua mà được ưu ái, có lẽ vì thế nên xung quanh nhà vua có nhiều người tụ tập nhất. Khung cảnh bây giờ trông thật ồn ào và náo nhiệt. Và bên trong phòng của Akira cũng ồn ào không kém.
_Công chúa! Người mau thay đồ, sắp tới giờ rồi!- Bà Marie (nhân vật không được nói đến trong phần GTNV) mệt nhọc đổi theo Akira.
_Còn lâu! Ta không muốn mặc thứ lòe loẹt đó đâu!- Akira nhanh nhẹn chạy khắp phòng mặc cho bà già kia đuổi theo sắp chết vì mệt, nhưng cô dường như không quan tâm đến đó mà còn lè lưỡi trêu ngươi và tiếp tục chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT