Ánh nắng mặt trời chiếu sáng cả vương quốc Belinda, lấp lánh trên những tán lá vẫn còn đọng sương đêm trong khu nhà kính Vivian Akira từ từ mở mắt rồi chậm rãi ngồi dậy, cô lấy tay xoa xoa vết thương trên đầu mình.

_Á…

Akira khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn vào lòng bàn tay của mình lúc này đã bị nhuộm bởi một chất lỏng màu đỏ. Cô thờ dài nhìn các vất thương trên người mình.

“Chết tiệt thật, mình không nghĩ là nó lại bị nặng đến thế nhưng chắc cũng không sao đâu nhỉ, chắc từ từ rồi cũng sẽ lành thôi mà.”

Nghĩ sao làm nấy, Akira đứng dậy bước ra khỏi khu nhà kính mà không thèm đến chỗ thấy thuốc của hoàng gia. Vừa đặt đầu nằm xuống, Akira đã ngủ ngon lành mà không cần biết trời trăng mây đất gì, mặc dù thời gian cô bất tỉnh cũng không phải là ít nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng, có lẽ cho dù có động đất, sóng thần, núi lửa phun trào… bla… bla…cũng chẳng thể đánh thức được Akira lúc này. Và có lẽ vì ngủ quá say nên cô không để ý rằng, từ trên đầu cô, những giọt máu lại bắt đầu chảy xuống, càng lúc càng nhiều. Những giọt nước màu đỏ ấy theo thân cây chảy xuống mặt đất, dường như chính cây hoa anh đào ấy đang chảy máu vậy…

Bộp!

Có ai đó đang bước tới…

_Akira? – Ahin ngó tới ngó lui cố tìm kiếm hình bóng của Akira nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy đâu – Chắc lại ở trong nhà kính nữa rồi…- Ahi liếc nhìn khu nhà kính Vivian rồi chán nản tựa đầu vào một thân cây gần đó nhưng 0.1 giây sau lại đột nhiên ngẩng lên lại.

Cô chăm chú nhìn vào thân cây, ở trên đó là những vệt nước dài đỏ thẫm. “Là máu sao…?”

“Akira?”

Ahin ngẩng đầu lên nhìn trên cành cây. Ánh mặt trời chói lóa len lỏi qua từng tán lá cây chiếu vào mắt khiến cô khó chịu, Ahin phải lấy tay che lại mới nhìn thấy được một chút.

_Akira, chị ngủ à? Chị không sao chứ? Bởi vì ở dưới này có một số thứ không hay lắm – Ahin vừa nói vừa liếc mắt nhìn những giọt nước đỏ thẫm ấy đang nhỏ từng giọt xuống mảnh đất mẹ thân yêu, trong lòng Ahin bỗng cảm thấy bất an vô cùng.

Ahin lại nhìn lên cây. Thật rất muốn lên đó xem Akira có sao không nhưng khốn nạn thật, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ có bao giờ trèo cây đâu! Nhưng may mắn thay, nhờ trí thông mình kiệt xuất, khôn ngoan hơn người, tài năng tiềm ẩn, sức mạnh bẩm sinh… vân vân và mây mây…Ahin đã nghĩ ra được một cách.

Cô hít một hơi thật sau, dùng hết sức bình sinh của mình, Ahin đạp thật mạnh vào cái cây. Hai, ba, nào ta cùng đạp!

Nhưng buồn thay cho số phận là công chúa, vìlà con gái nên kết quả đổi lại cũng không mấy khả qua. Ừ thì cây rung hoa rơi nhưng người chưa rớt @@. Không sao, thất bại là mẹ thành công, không được cách này thì mình thử cách khác.

Ngó tới ngó lui một hồi lâu, chợt nhìn thấy vài cục đá, thôi thì mình đành bất đắc dĩ mà ôn lại kỉ niệm ngày thơ ấu vậy. Lấy đá chọi gãy cành. Nhừng mà lỡ trúng Akira thì sao? Thôi kệ, chọi đại. Và nàng công chúa ngây thơ như con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn của chúng ta vừa mới nghĩ đã làm. Ném vài chục cái lên. A! May quá! Không trúng người! Ừ thì không trúng ngưới và cũng không trúng cành ==”.

Thôi chưa đấy! Ta bó tay rồi. Ahin mặt không mấy vui cầm viên đá cuối cùng trên tay. Từ trước đến giờ cô có học bắn cung hay ném lao đâu mà biết mấy thứ này, vả lại mười năm rồi cô không ném đá, còn nữa, ngày ấy trong lúc tức giận lấy đá chọi đại và vô tình trúng chứ có biết gì đâu!

Ahin chán nản quăng đại viên đá cuối cùng ấy. Trong cái rủi có cái may. Trúng cành rồi! Hoan hô! Có lẽ số của cô là quăng đại mới trúng. Và…

Rắc!

Rầm!

Ờ thì trong cái may cũng có cái xui. Đây là lần thứ n trong đời Akira được nằm trong cái tư thế “ mặt nhìn trời, đầu đập đất” oai phong lẫm liệt thế này.

_Trời ơi! Trời sập rồi hả ?! – Akira ngồi bật dậy quay đàu nhìn tứ phía và chợt dừng lại khi nhìn thấy Ahin với đôi mắt đang mở to hết sức có thể cùng với khuôn mặt đã tái xanh.

_A…a…- Miêng Ahin lắp bắp nói không ra chữ, tay run run chỉ lên phía trên đầu Akira.

Akira bất giác đưa tay chạm vào đầu mình. Bỗng cô cảm thấy rất đau ở vùng đầu và rất là chóng mặt, mọi thứ xung quanh bỗng chốc quay mòng mòng. Akira như bị rơi vào một khoảng không không cố định, trước khi ngất đi còn nghe thấy tiếng Ahin hoảng hốt chạy lại và còn nói gì đó nhưng cô không thể nào nghe rõ được. Sau đó, vạn vật như bị bóng tối bao trùm, tối sầm lại, và Akira không còn nhận biết gì nữa. Cô đã hoàn toàn bất tỉnh.



_Đay… là đâu? – Akira từ từ mở mắt. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến cô khó chịu.

_Akira… chị không sao chứ? Chị thấy sao rồi? – Ahin ngôi bên cạnh giường nhìn Akira hỏi, khuôn mặt trông có vẻ rất lo lắng.

_Không tốt lắm! – Akira trả lời ngay lập tức.

_Vậy…- Ahin định nói gì đó nhưng ngay lập tức liền bị Akira cắt ngang.

_Ahin… - Akira thở dài – Ta cảm thấy hơi mệt, ta cần nghỉ ngơi, có thể ra ngoài một chút được không?

Và câu nói này của Akira cũng đã khiến Ahin không thể chịu được nữa mà nói hết tất cả những gì luôn giữ trong lòng.

_Lại vậy nữa rồi, chị vẫn cứ mãi như vậy, luôn ích kỉ như thế, cho dù bị bệnh hay bị thương, chị vẫn giấu kín mà không cho ai biết. Sao không thử nói ra? Nói cho em biết, dù chỉ một lần thôi cũng được…

_Sao ta lại phải nói? – Akira lạnh lùng nhìn Ahin.

_Vì… chúng ta là chị em – Ahin ngập ngừng nói.

Akira nhắm mắt lại một hồi lâu. Chẳng qua là những cuộc nói chuyện như thế chỉ khiến cô đau đầu thêm mà thôi. Akira cuối cùng cũng chịu mở miêng nhưng vẫn nhắm mắt.

_Có thể ra ngoài được không?

Ahin thở dài chán nản. Biết ngay mà, dù có nói thế nào, chị ta cũng chẳng quan tâm đâu. Ahin đứng dậy định bước ra ngoài thì Akira nói tiếp, không dài lắm nhưng những lời Akira nói lúc ấy cũng đủ khiến Ahin rất là vui.

_Vì… chúng ta là chị em… nên những lúc em cần, chị luôn ở bên cạnh em mà…

Không phải lúc nào chị cũng bước đi mà không quan tâm em

Không phải chị không nghe thấy tiếng em gọi

Có lẽ em không biết

Nhưng chính lúc em bỏ cuộc

Chính là lúc chị quay lại nhìn em

Để em trở nên mạnh mẽ

Để em có đủ tự tin

Và rồi một ngày chị không còn bên cạnh em nữa

Em vẫn sẽ có đủ dũng khí để mà bước tiếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play