_o0o__Hoàng cung Belinda “vào một ngày đẹp trời”__o0o_

Ahin cùng Silly đang bế con mèo Mimi trên tay bước đi trên dãy hành lang, vừa đi vừa tám chuyện.

_Này Silly, em có tin vào tình yêu đích thực không? – Ahin vừa đi lùi vừa hỏi.

_Em sẽ tin nếu người muốn – Silly cười, tay vuốt nhẹ bộ lông con mèo.

_Không được, phải trả lời theo ý mình chứ!

_Haha… Nếu thế thì…

Bộp!

“Á!”

Rầm!

Ba âm thanh liên tục phát ra, cắt ngang câu nói của Silly.

Thì ra là do Ahin vừa đi lùi vừa ói chuyện nên không chú ý và cái người vừa đụng Ahin cũng đang mãi suy nghĩ, không để tâm gì mấy tới xung quanh. Hai kẻ này cũng thuộc dạng người tự cao, cho rằng ai đi thấy mình thì sẽ tự động tránh đường nên cuối cùng kết quả lại thế này đây. Thật bó tay !!!

_Công chúa! Người không sao chứ?! – Silly hốt hoảng, nhanh chóng chạy lại đỡ Ahin dậy.

_Ta không sao! – Ahin cười nói với Silly rồi quay sang tên kia nói – Này! Ngươi dám đụng ta, còn không mau xin lỗi.

_Hồ đồ, ngươi mới là kẻ đụng ta! – Tên kia bây giờ mới chịu bò dậy.

_A! Công chúa Ahin / Hoàng tử Zen – Cả hai đồng thanh la toáng cả lên ( làm mất trật tự hoàng cung).

_Xin lỗi, tôi không biết là cô / anh…- lại đồng thanh, nhưng lần này giọng của cả hai có phần nhỏ hơn.

Zen đứng dậy, nhìn thấy Ahin vẫn còn ngồi bệt dưới đất, anh liền đưa tay ra đỡ cô dậy.

_C…càm…ơn – Ahin ngập ngừng nói, cô đặt tay lên tay anh và nhẹ nhàng đứng dậy.

“Bàn tay ấy… Thật ấm áp”

Bất giác, mặt Ahin đỏ cả lên, tim đập loạn xạ. Zen đã đi lâu rồi mà sao Ahin cứ đứng nhìn mãi thế. Khẽ đưa tay lên lồng ngực vẫn còn đập liên hồi. Đây là lần đầu tiên Ahin bị như thế này.

Bên cạnh, có một con người đang nở một nụ cười rất ư là gian xảo liếc nhìn Ahin. Dù đã biết nhưng Silly vẫn cố tình hỏi:

_Công chúa, người sao thế?

_A, không có gì đâu, người dừng để ý – Ahin giật mình, bối rối trả lời.

_Có thật là không sao không? Người trông kì lạ lắm a~

_Ta đã nói là không sao!

_Khai thật đi, người thích hoàng tử Zen, đúng không !!!

_Hả? Làm sao có thể chứ?! Hoàng tử chẳ phải đã có hôn ước với chị Akira rồi còn gì?! – Ahin quay sang Silly.

_Công chúa Ahin, trên đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Với lại, dù cho bọn họ đã có hôn ước di chăng nữa thì chưa chắc gì bọn họ đã thích nhau, đặc biệt là với một người lạnh lùng như công chúa Akira. Cho nên, nếu xin phụ phương của người chuyển hôn ước đó sang cho công chúa thì chẳng những Akira được tự do mà người lại có Zen – Silly nói liền một mạch không ngừng nghỉ, giả thiết rất là logic a~ ( tiếc là trật lất hết (_”_) ).

_Ờ ha, có lý, đi thôi! – Ahin suy nghĩ một hồi thì thấy cũng có lý nên ngay lập tức kéo Silly đến chính điện ( ngây thơ thật =_=).

~~o0o~~ Chính điện ~~o0o~~

Sau một hồi đôi co trò chuyện, quốc vương và hoàng hậu vẫn không chấp nhận cái vụ nhảm nhí này, gì mà chuyển hôn ước chứ. Ahin mới mười hai tuổi, trong khi Zen đã mười chín rồi. Dẫu biết tình yêu là không phân biệt tuổi tác nhưng thế này…hết nói nổi.

Ahin vẫn cố chấp quyết không đầu hàng, nếu hai người đó vẫn cứ như vậy thì chắc ta phải dùng đến biện pháp cuối cùng vậy…nước mắt.

_Oa…Huhuhuhu…Hai người không thương con…Oa – Ahin ngồi bệt dưới đất, nước mắt ngắn nước mắt dài, cứ tiếp tục thế này thì hoàng cung ngập lụt mất (t/giả: *vỗ vai quốc vương và hoàng hậu* hai người chịu thua luôn đi cho rồi chứ tác giả không biết bơi đâu.)

_E hèm! – Ông hắng giọng – Thôi được rồi, con muốn gì cũng được – Ông nói. Chậc, ông vua này bình thường thì đã nỏi đóa lên rồi nhưng với đứa con gái yêu quái í lộn yêu quý này thì đành phải mềm lòng mà chấp nhận thôi.

_Hoan hô, Ahin yêu phụ vương nhất! – Ahin chạy đến ôm chầm lấy phụ vương rồi ngay lập tức chạy đi khỏi chính điện để mặc phụ vương và hoàng hậu lắc đầu, thở dài, bó tay.

~~o~~ Vườn hoa anh đào Vivian ~~o~~

“Tôi xinh đẹp và tỏa sáng

Mọi người xem tối giống như Aphrodite

Nhưng không một ai biết rằng

Con người thật trong tôi

Chỉ là một ác quỷ không hơn

Tôi thông minh và hoàn hảo

Mọi người gọi tôi là thiên thần

Nhưng không một ai biết rằng

Tôi chỉ là một thiên thần gãy cánh”

(Chú ý bài hát, nó có liên quan đến các chap sau)

Akira ngồi vắt vẻo trên cây hoa anh đào trong khu vườn của mình. Dạo này cô không còn thổi sao hay đi dạo trong khu nhà kính Vivian nữa mà thay vào đó là hát. Nhưng cô chỉ hát đúng duy nhất một bài, đơn giản là vì ngoài bài hát đó ra thì cô chẳng còn biết bài nào nữa cả và còn vì cô rất thích bài hát này. Còn cây sáo, cô hay mang nó theo bên mình và luôn cầm trên tay nhưng tuyệt nhiên cô không hề thổi nó.

“Thế là quá đủ rồi

Đừng nghĩ rằng ta sẽ nhớ đến các người

Những kẻ đã bỏ rơi ta”

Akira cười. Nụ cười lạnh nhạt đến đáng sợ. Nụ cười chứa đầy sự hận thù nhưng trong suy nghĩ của cô thì chưa bao giờ có ý nghĩa là sẽ trả thù họ cả mà cô sẽ để thời gian gặm nhấm nỗi đau của chính mình. Bởi vì nếu đó là việc mà bố mẹ cô thật sự muốn thì cho dù có ở lại cũng sẽ chỉ sống trong sự giả dối mà thôi, cô ghét điều đó nên sẽ chọn cách buông xuôi tất cả. Cô còn có hai đứa nhóc luôn yêu quý mình và cả Zen nữa.

Zen…

Phải! Vẫn còn có cậu ấy, sẽ không sao cả. Bởi vì em tin dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.

Cộp!

Có ai đó đang bước tới. Akira cúi đầu xuống nhìn xem người đang tiến lại gần gốc cây mình đang ngồi.

_Đại công chúa Akira, có lệnh từ nhà vua rằng kể từ ngày hôm nay hôn ước giữa công chúa và hoàng tử nước láng giềng sẽ bị hủy bỏ, người sẽ được tự do. Chúc mừng công chúa! – Nói xong, người đó bỏ đi để mặc Akira vẫn còn ngạc nhiên vì quyết định này của nhà vua. Một quyết định mà Akira luôn nghĩ ông ta sẽ không bao giờ làm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play