Một ngày Vệ Đan cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, thật vô vị và hoàn toàn không còn lấy một chút ý nghĩa là khi anh phát hiện ra mình không giống như những thằng con trai cùng trang lứa.

Vệ Đan là một người đồng tính.

Khi mới bước vào độ tuổi 12, Vệ Đan đã nhận ra sự khác biệt rõ rệt về giới tính của mình, anh hoàn toàn không tự tin nhất là sau khi nhận ra mình không phải một người đàn ông thực thụ như vẻ bề ngoài.

Lúc đó, mới lớn một chút thôi nhưng Vệ Đan đã rất tự ti vào bản thân, anh sống khép khín và cam chịu một mình tất cả nỗi đau mà ông trời đã vô tình hay cố ý trừng phạt anh.

Vệ Đan đau đớn tột cùng của nỗi đau, anh không biết con đường phía trước mà anh phải đi sẽ như thế nào? Anh cố gắng che giấu tất cả mọi người về con người thật của chính mình, anh tin mình chỉ nhất thời ngộ nhận về giới tính rồi thời gian trôi qua nhất định anh sẽ lấy lại phong độ của một người đàn ông chân chính, nhưng rồi mọi chuyện đã không diễn ra như lòng anh mong muốn, anh nhận thấy mình thực sự là một người đồng tính, dù muốn dù không anh cũng phải gật đầu chấp nhận một sự thật phủ phàng.

Từ lúc có mặt trên cõi đời Vệ Đan đã mang trọn niềm đơn côi, bị mọi người cười chê, xa lánh, nhiều đêm khóc thầm vì cảnh đời lạc lõng, phải mất khá nhiều thời gian anh mới có thể chấp nhận con người và giới tính thật của mình.

Mặc dù đã cố chấp nhận sự thật mình là người đồng tính nhưng Vệ Đan vẫn cố tình lãng tránh, cố gắng che giấu mọi người về giới tính thứ ba đang tồn tại và ngày càng phát triễn mạnh mẽ trong con người anh.

Vệ Đan đã sống nhiều năm trong ý nghĩ khác biệt là điều xấu xa nhất, nhưng rồi anh dần dần vỡ ra rằng anh nên tự hào vì anh là người duy nhất, anh khác biệt với mọi người xung quanh.

Những dấu hiệu đầu tiên để Vệ Đan nhận thấy mình khác biệt với những thằng con trai cùng trang lứa là từ nhỏ anh đã thích mặc đầm, trang điểm, để tóc dài, chơi búp bê…anh không thích chơi chung với bọn con trai cùng những trò chơi bạo lực, ngược lại anh thấy mình rất thích chơi với những bạn gái và những trò chơi nhẹ nhàng, từ tốn không mất quá nhiều sức lực, với đám bạn gái, anh có thể nói chuyện vui vẻ một cách thoải mái, không ngại ngùng, không khép nép, không e thẹn, không đắn đo suy nghĩ như khi phải đối diện với bất kì một thằng con trai nào đó.

Nhưng tất cả những điều đó chỉ diễn ra vào năm Vệ Đan 12 tuổi, còn sau này khi lớn hơn một chút mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, anh không còn thích chơi cùng bọn con gái nữa, anh ngày càng thích tiếp xúc, thích được sáng chiều ở bên cạnh tụi con trai như hình với bóng, và nhất là được ở bên cạnh người mà anh thích.

Lớp học hơn 40 con người thế nhưng Vệ Đan chỉ chơi thân duy nhất với một mình Minh Hạo. Ở Minh Hạo, anh nhận ra một khác biệt rõ rệt với những thằng con trai khác, mỗi lần tiếp xúc với Minh Hạo con tim anh lại đập lỗi nhịp và dường như nó không còn nghe theo lời anh nữa, mỗi ngày cứ muốn nhìn thấy Minh Hạo, chỉ cần được nhìn thấy Minh Hạo cười là anh lại cảm thấy trong lòng có một chút gì đó gọi là hạnh phúc.

Minh Hạo là một người rất đặc biệt, luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Vệ Đan những khi cần thiết, luôn bênh vựt anh trước những lời trêu chọc của bạn bè, luôn giúp anh vượt qua những mặc cảm những nỗi đau thầm kín.

Mặc dù Vệ Đan chưa bao giờ nói ra mình là người đồng tính cho Minh Hạo biết nhưng đâu đó trong con người Minh Hạo đã nhận biết được điều đó, nhận biết được anh thuộc về giới tính thứ ba.

Lúc đầu khi biết chuyện, Minh Hạo thật sự không thể nào chấp nhận được sự thật đau lòng ấy của người bạn thân duy nhất, nhưng rồi nhiều lần chứng kiến cảnh tượng Vệ Đan chơi cùng đám bạn gái những trò chơi đậm chất nữ tính như búp bê, nhảy lò cò, banh đũa, nhảy dây, ô ăn quan…rồi đến những lúc Vệ Đan có cử chỉ thân mật hơi vượt quá giới hạn với anh, anh dần nhận thức được về giới tính của Vệ Đan, và anh phải dần dần chấp nhận điều đó.

Tuy rằng biết rõ Vệ Đan là người đồng tính nhưng Minh Hạo chưa bao giờ mở miệng nói về điều đó và cũng chưa bao giờ anh chán nản hay xa lánh Vệ Đan, ngược lại anh còn ở bên cạnh an ủi, động viên những lúc Vệ Đan bế tắc trong cuộc sống vì anh biết được điều đáng sợ nhất trong cuộc sống đó không phải cái chết mà là bị quên lãng, bị đối xử một cách tàn nhẫn, bị xem như không tồn tại trong khi mình vẫn hiện hữu trên cõi đời.

Từ khi có được một người bạn như Minh Hạo cuộc sống của Vệ Đan trở nên rất đổi tươi tắn, giờ đây anh cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa, thật đẹp và còn quá nhiều điều làm cho anh phải tiếp tục cuộc sống tươi đẹp này.

Một lần cố gòng người chơi bóng cùng Minh Hạo không may Vệ Đan trượt chân té nhào xuống đất, Minh Hạo vội vàng chạy đến bên cạnh quan tâm đến bạn bè một cách vô tư không suy nghĩ, thế nhưng sự quan tâm vô tư không suy nghĩ đó của Minh Hạo càng làm con tim Vệ Đan chao đảo, anh phát hiện ra càng ngày anh càng dành tình cảm cho Minh Hạo nhiều hơn mức tình bạn bình thường.

Chân bị trật Minh Hạo đành cỗng Vệ Đan về nhà, ngồi trên lưng Minh Hạo, anh mơ về một ngày cuối thu được về sống cùng nhà với Minh Hạo, mãi mãi sẽ được Minh Hạo cỗng anh trên lưng như thế này, chưa bao giờ anh lại cảm thấy hạnh phúc như bây giờ, vòng tay ôm lấy Minh Hạo, anh ngã đầu tựa vào bờ vai khỏe mạnh rắn chắn thiếp đi lúc nào mà không hay.

Cuộc sống thời thơ ấu của Vệ Đan cứ diễn ra như được lập trình sẳn từ lâu, sáng cùng Minh Hạo tay trong tay đến lớp nói cười vui vẻ, mặc cho mọi người xung quanh có nói điều gì đi nữa.

Sau những giờ tan lớp thì cùng nhau rong chơi khắp mọi nơi đến tận trời tối mới quay về, và cũng không ít lần Minh Hạo ra tay đánh nhau chỉ để bảo vệ Vệ Đan, Minh Hạo không cho phép bất kì một ai đụng chạm tới Vệ Đan, đụng chạm tới nỗi đau mà Vệ Đan phải ghánh chịu suốt đời suốt kiếp.

Rồi thời gian nhẹ nhàng trôi qua như một cơn gió, Vệ Đan và Minh Hạo ngày một lớn lên cuộc sống có nhiều thay đổi nhưng tình bạn giữa hai người vẫn thế, vẫn trong sáng, vẫn đẹp như thuở ngây thơ, chỉ có điều Vệ Đan nhận thấy rằng giờ đây anh đã không thể nào sống mà thiếu đi Minh Hạo.

Đã nhiều lần Vệ Đan nhìn thấy Minh Hạo trong những giấc mơ, anh thấy mình đã là người của Minh Hạo, anh muốn độc chiếm Minh Hạo, muốn được sống với chính con người thật của mình, muốn được yêu thương, muốn được làm một người con gái thực thụ và quan trọng hơn hết là muốn được làm vợ của Minh Hạo.

Vệ Đan biết với một người như anh thì ước mơ đó quả thật là một món quà xa xĩ mà cả đời này dù có cố gắng tới đâu anh cũng sẽ chẳng bao giờ mua nổi, thế nhưng anh muốn được yêu, được thương như những con người bình thường khác sống trên cõi đời này, dù anh là một người đồng tính đi chăng nữa thì suy cho cùng anh cũng là con người bằng xương bằng thịt và tức nhiên anh cũng có quyền được yêu, được thương như tất cả mọi người trên thế giới.

Là một người đồng tính Vệ Đan đã giữ kín bí mật đó tới tận năm 18 tuổi, thế nên anh có thể khẳng định việc sống dưới một vỏ bọc khác và luôn giả vờ tỏ ra bị cuốn hút bởi các cô gái đẹp hoặc kìm nén cảm xúc của mình trước những người đồng giới quả thật mệt mỗi đến dường nào, đã đến lúc anh phải sống đúng với con người của mình, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh vẫn quyết định sống thật với chính bản thân để cuộc đời anh có thêm một chút gì đó gọi tạm là ý nghĩa.

Một ngày cuối mùa hạ Vệ Đan tìm gặp Minh Hạo mang theo một tâm trạng buồn bã hơn bất cứ lúc nào, ngồi trong căn nhà nhỏ anh nhìn Minh Hạo không nói nên lời, dường như cái nhìn nhau trong những lúc như thế này đâu đó cũng đủ hiểu nhau rồi thì phải.

Thấy Vệ Đan cứ nhìn mình mà không nói gì Minh Hạo lấy làm lạ.

_Có chuyện gì sao?

Vệ Đan vẫn nhìn Minh Hạo bằng ánh mắt tha thiết.

_Mình sẽ đi du học

Minh Hạo tròn mắt ngạc nhiên trước quyết định của Vệ Đan.

_Cái gì? Du học? Cậu sẽ đi du học sao? Bao giờ thì đi?

_Ngày mai

_Nhanh vậy à? Sao tự nhiên lại đi?

Vệ Đan mĩm cười, nụ cười chất chứa nhiều tâm sự.

_Đâu có tự nhiên, lần nào mình cũng nghĩ tới cả

Nét mặt Minh Hạo bỗng trở nên buồn bã khi sắp phải xa một ngày bạn thân từ thuở ấu thơ.

_Vậy khi nào thì cậu trở về?

Vệ Đan lắc đầu.

_Không biết nữa, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại đây

Nghe đến đây Minh Hạo không hỏi thêm gì nữa, nét buồn bã ngày càng hiện rõ nét trên gương mặt điển trai của anh.

_Hôm nay mình muốn được ở bên cạnh cậu lần cuối trước khi lên đường có được không, Minh Hạo?

Vệ Đan khe khẽ với ánh mắt cầu khẩn.

Minh Hạo đưa mắt nhìn Vệ Đan rồi khẽ gật đầu, sẳn có ít rượu trong nhà, Minh Hạo mang ra rồi cùng anh làm vài chén xem như rượu tiễn biệt, tiễn biệt một người bạn thân ra đi mà không biết đến ngày nào mới gặp lại, từng chén rượu được uống cạn không một lời thốt ra.

Trời càng về khuya những ánh sao đêm dần xuất hiện, ánh trăng buồn cũng đã treo lơ lững trên nền trời bị mây che khuyết đi một nữa, những cơn gió đêm mang theo cái lạnh lẻo của sự chia phôi vội vàng kéo đến, cảnh vật nhìn ra từ ngôi nhà nhỏ của Minh Hạo thật đẹp, thật lung linh và huyền ảo, bầu trời ban đêm ngàn sao lấp lánh cứ như được ráp kim cương làm cho bầu trời càng thêm phần sắc sảo.

Rời mắt khỏi những ánh sao nhìn về phía Minh Hạo, Vệ Đan phát hiện ra Minh Hạo đã ngủ mất từ lúc nào, anh đưa mắt nhìn Minh Hạo say đắm đôi khi lại mĩm cười một mình, rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Minh Hạo đưa tay vén ít tóc trên trán khẽ cuối đầu đặt lên trán người anh yêu một nụ hôn thầm kín chất chứa tình yêu thương da diết.

Bầu trời càng về khuya không gian càng trở nên yên tỉnh, lạnh lẻo, nhục dục trong con người Vệ Đan bỗng dưng bộc phát một cách thèm khát, anh muốn chiếm đoạt Minh Hạo, Minh Hạo sẽ chỉ là của một mình anh mà thôi, cơn khát tình, dục tính ngày một dâng cao, dù anh không muốn làm điều gì có lỗi với Minh Hạo nhưng anh đã không kiềm chế được bản thân mình, sự khao khát trong con người anh trở nên mạnh mẽ mà anh đã không thể nào chống cự thêm được nữa, anh khẽ cuối người hôn lên môi rồi từ từ duy chuyển nụ hôn tội lỗi khắp cơ thể Minh Hạo, không thể nào kiềm chế được sự khao khát đó của bản thân, anh đã có mối quan hệ đồng giới với Minh Hạo, một mối quan hệ bệnh hoạn mà ngay cả bản thân anh cũng ý thức được điều đó.

Đó cũng là lần đâu tiên Vệ Đan có mối quan hệ với người cùng giới.

Chiếm đoạt được Minh Hạo, Vệ Đan cảm thấy thỏa mãn được một phần nào đó trong cơ thể đang khát cháy của mình nhưng sau đó anh lại kinh tởm, ghê sợ con người của chính mình, anh không ngờ mình đã làm một chuyện mà anh chỉ dám làm trong những giấc mơ, anh ghê tởm con người mình, anh hối hận vì một phút không kiềm chế được bản thân mà đã gây ra một lỗi lầm lớn trong đời và làm tổn thương tới người mà anh yêu thương nhất, giá mà thời gian có thể quay lại thì anh nhất định đã không làm như thế.

Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa đánh thức giấc ngủ li bì suốt một đêm dài của Minh Hạo, anh uể oải đưa tay dụi mắt và hốt hoảng khi nhìn thấy trên người mình không một mảnh vải che thân, anh bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua? Không biết anh có làm chuyện gì sai trái hay không? Tại sao anh lại trở nên như thế này?…Nhiều câu hỏi cứ liên tục kéo đến trong tâm trí anh nhưng rồi anh nhanh chống hiểu ra mọi chuyện, nhất định tối hôm qua trong khi anh say rượu Vệ Đan đã có mối quan hệ bất chính với anh.

Minh Hạo chán chường đưa tay bóp trán, tình cờ nhìn thấy lá thư bên cạnh vội vàng anh mở ra xem, là thư của Vệ Đan.

“Xin lỗi Minh Hạo, mình xin lỗi cậu nhiều lắm chỉ vì một phút không thể kiềm chế được nhục dục của bản thân, mình đã làm ra cái chuyện mà mình không nên làm, mình biết giờ đây mình có nói gì đi nữa cũng không sao bù đắp được hết tội lỗi mà mình đã gây ra cho cậu, kể từ giây phút này mình sẽ biến mất khỏi thế giới của cậu, mình sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa, xin lỗi cậu Minh Hạo”.

Đọc xong lá thư của Vệ Đan tâm trạng buồn không kể siết, Minh Hạo nằm lăng ra mệt mỏi mắt nhắm nghiền lại, hai tay gác lên trán, một dòng nước trong suốt đã lâu không chảy bỗng chốc ùa ra từ khóe mi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play