Tối nay mưa. Căn biệt thự nhà họ Chương tràn ngập trong cơn mưa lạ xối xả.
Thiên Bối đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, chắc là do bài kiểm tra vừa rồi làm cực tốt. Vừa nấu ăn cô vừa nghêu
ngao vài câu hát nghe thật vui tai. Vương Tử ngồi tựa cằm vào bàn nhìn
Thiên Bối cười. Cậu không hiểu tại sao cứ thích bắt nạt cô ấy, càng thấy cô ấy giận cậu lại càng vui. Cậu bất giác lên tiếng:
- Hây! Bà chị.
- Dạ.- Cô quay người lại lễ phép.
- Không có gì, làm tiếp đi.- Cậu cười xảo trá.
" Gì? Tên nhóc này tính phá mình à, làm mất hết cả hứng." - Thiên Bối đành nhịn quay lên, trong lòng tức không thể tả.
Vậy là từ giờ Thiên Bối được ăn cơm cùng với nhà họ Chương, cô lại càng thêm yêu quý
những con người đã cưu mang mình hơn. Khi mọi việc vẫn diễn ra đều đặn
như chiều quay của kim đồng hồ thì bỗng ông Chương nói khiến cả nhà giật mình:
- Từ giờ Bối không phải giúp việc cho nhà ta nữa.
Thiên Bối sững người, suýt đánh rơi chén cơm. Cô run run hỏi lại:
- Tại...sao ạ? Có phải cháu...đã làm gì sai phải không ạ?
- Tại sao vậy ba? Bà chị bị đuổi việc à?- Vương Tử cũng tò mò hỏi, trong lòng bỗng thấy lo lắng.
Ông Chương chợt cười lớn rồi từ tốn:
- Không phải? Ba thấy Thiên Bối nhà mình phải làm quá nhiều việc một
ngày, không có thời gian học và dễ mệt mỏi nữa, vì vậy nên ba đã thuê
thêm hai người giúp việc nữa.
Khỏi nói cũng biết cô xúc động như thế nào rồi, không ngờ ân đức lão gia dành cho cô lại lớn như vậy. Quả là trên đời này không còn ai có thể
tốt hơn ông nữa. Cô nghẹn ngào:
- Con cảm ơn lão gia.
- Không có chi! Vì tin tưởng con nên ta giao phó cho con chăm sóc riêng cho Vương Tử.
" Gì? Chăm sóc riêng? Là hầu hạ cho cái tên tiểu tử đó ư?" Vừa mới tưởng là được leo lên chín tầng mây, giờ ngã phịch một cái đau đớn. Đúng là " trèo cao ngã đau".
Cô quay phắt sang lườm tên tiểu tử kia một cái, nhất định là cậu ta đã
cố tình thu xếp để tiện hành hạ cô đây mà. " Không ngờ cậu ta lại hèn hạ như vậy, mình đúng là nhìn lầm người rồi." Nhưng bù lại, tam thiếu gia
Chương Vương Tử lại ngây ra không hiểu gì, mắt mở thao láo nhìn cha
mình, trên đầu hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng.
- Sao hai đứa lại nghệt ra thế kia? Vậy giờ ta sẽ cho đóng thêm một
chiếc giường nữa ở phòng Vương Tử, Bối thu xếp rồi xuống ở cùng em luôn
nhé. Mà Vương Tử phải gọi Thiên Bối bằng chị đó nhé. Hai chị em chăm sóc cho nhau, không thì đừng trách ta.
Không hiểu sao ở cuối câu, ông lại nhấn giọng thật mạnh, rõ ràng có ý đe doạ hai người. Rồi mọi việc lại trở về như cũ, Thiên Bối ăn cơm mà lòng đau như cắt. " Tại sao mọi việc lại như thế này chứ? Cơ bản là cô không muốn mất thế giới riêng." Nếu đó là Vương Thần, cô đã vui vẻ gật đầu
rồi chứ đâu bị gượng ép phải chung phòng với cái tên nhóc vừa ích kỉ,
vừa điên điên kia chứ. " Thật là đau lòng quá đi, trời ơi!"
Vương Tử nhìn bộ dạng của Thiên Bối thì chỉ biết nắm chặt tay, cậu thực
không có làm điều gì mà. " Tại sao cô ấy lại khổ sở như vậy chứ? Không
lẽ ghét mình đến mức như thế này sao? Ở cùng phòng với mình là tra tấn
với cô ấy sao?"
Về Vương Thần, cậu chỉ lặng lẽ quan sát, tròng mắt màu cà phê đứng yên
một chỗ, không có một chút động tĩnh nào. Xem ra cậu ấy đang suy nghĩ
gì, cũng là một điều khó đoán. Nhưng ở nhà, cậu ấy tỏ ra lạnh lùng như
thế, là một dấu hiệu không mấy vui vẻ sau này.
Kết thúc bữa cơm, không ai nói câu gì, tự động bỏ về thế giới riêng của
mình. Vậy là ngày mai, hai người khác sẽ đến làm thay những công việc
của cô. Còn cô chỉ có nghĩa vụ chăm sóc hay đúng hơn là hầu hạ Chương
Vương Tử. Nghĩ đến là thấy tức. Chuyện này sao có thể xảy ra? Cô sắp
phải rời xa căn phòng này rồi ư? Cư nhiên lại nghĩ đến Vương Thần, cô
muốn bên cậu ấy chứ không phải tên nhóc kia. Lão gia làm vậy cô cũng
không trách, cô làm sao dám trách ông cơ chứ, là cô trách mình đã không
mở lời trước sự sắp đặt này kìa. Đang ngây người ra thì bỗng có tiếng gõ cửa, cô hờ hững:
- Mời vào.
Bên ngoài, trong chiếc áo phông trắng đơn giản, quần thể thao, Vương Thần mỉm cười bước vào:
- Bối, cậu ốm sao?
Cậu ấy lúc nào cũng thế, cũng nở nụ cười làm người khác mê mẩn như thế. Hỏi làm sao cô không buồn cơ chứ.
- Xin lỗi, mình hơi mệt chút.
- Nếu cậu mệt quá thì hôm nay không học cũng được mà.
Thiên Bối hốt hoảng, giật tay áo cậu:
- Không...mình có thể học được mà.
Vậy là hai người ngồi lại vào bàn, đầu Thiên Bối cứ quay mòng mòng, cô
không hiểu nổi những con số đang nhảy nhót trước mặt nữa. Cô bỗng ngẩng
lên, chạm mắt Vương Thần đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ấm
áp, như chan chứa một tình cảm vô cùng lớn. Cô bất giác đỏ mặt, cúi gằm
xuống, hai tay đan vào nhau. Họ như vậy một hồi lâu, tim Thiên Bối đập
rất mạnh. Cô thấy phía đối diện thật im lặng quá, liền ngước lên nhìn.
Cùng lúc đó, Vương Thần ghé sát mặt vào cô, mùi bạc hà thoang thoảng đâu đây. Khi môi cậu chuẩn bị chạm môi cô thì cửa phòng bật mở một cách
thình lình, tim cô muốn rớt ra ngoài.
Chương Vương Tử bước vào, e dè:
- Bối, ba tôi nói là bà chị có muốn thêm gì ở phòng không?
Mặt cô đỏ như gấc, " may mà tên tiểu tử này vào đúng lúc, không thì...thật là..." Thiên Bối mỉm cười nhẹ:
- Dạ tôi không cần thêm gì đâu ạ.
Vương Tử không nói gì liền quay vụt ra, đóng sầm cửa. Là cậu đã đứng ở
đó rất lâu rồi, bên trong bỗng dưng im lặng, cậu vì không muốn chuyện đó xảy ra mà nhất thời mở cửa xông vào thôi. Lúc ấy, cậu đã rất bối rối
trước ánh mắt của anh. Có lẽ cậu là kẻ phá đám rồi.
.
.
.
Thiên Bối cảm thấy dạo này Vương Thần thật lạ, cậu thường có những cử
chỉ khác thường ngày. " Ví dụ như chuyện hôm qua chẳng hạn, cư nhiên lại định...người ta. Không phải là cậu ấy thích mình chứ?" Thiên Bối đỏ mặt mà nghĩ đến, tim cô cứ đập rộn ràng.
- Sáng sớm đỏ mặt chi vậy bà chị? Khùng à?
Chương Vương Tử vừa đi ra khỏi cửa, đã vội châm chọc.
- Cậu chủ à...! - Khuôn mặt của Thiên Bối vốn đã đỏ, giờ lại càng đỏ hơn vì tức giận.
" Mỗi lần nhìn thấy cậu ta là mình chỉ muốn bóp chết, hừ hừ!"- Thiên Bối cũng dần tăng level từ cách kìm chế tức giận từ hắn.
Vương Tử bỗng cười:
- Bối, để tôi đưa bà chị đi học.
- À vâng, cảm ơn thiếu gia.- Cậu chợt nắm tay cô kéo vụt đi.
Bàn tay Vương Tử lớn hơn bàn tay Thiên Bối, tay cậu nắm chặt tay cô, sức nóng từ đâu chuyền ra bao phủ lấy hai người. Bối cảm thấy thật khó thở, cô nhiều lần tìm cách rút tay ra nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Dường như cậu sợ lạc mất cô, lạc mất trong dòng đời xô bổ này, lạc mất
trong những tình cảm còn e ấp chưa thể nói ra. Vương Tử không còn quá
nhỏ để có suy nghĩ như vậy, có thể là cậu lớn hơn so với lứa tuổi. Nhưng cậu biết rằng, một khi đã nắm bàn tay này, sẽ không dễ dàng buông ra.
Ra đến xe, cậu cùng Thiên Bối ngồi lên ghế sau. Lúc này cô mới rụt tay
được lại, lòng hồi hộp. Cô nhìn sang Vương Tử, cậu ta tuyệt nhiên không
có cảm xúc gì, khuôn mặt bình thản lạ lùng. Thiên Bối thấy hơi khó hiểu, " tại sao cậu ta lại hành động như thế? Đúng là trẻ con mà." Họ yên
lặng đến khi tới cổng trường nữ sinh phổ thông trung học. Thiên Bối cúi
đầu chào rồi nhanh chóng xuống xe không ngoái đầu lại.
" Anh muốn mình gần nhau hơn...
Anh muốn nắm tay em...thật lâu...
Anh muốn bên em...mãi mãi..."
Khi bóng dáng nhỏ bé của Thiên Bối khuất sau những hàng cây xanh rợp thì Vương Tử mới cho xe rời đi.
Thiên Bối ngao ngán bước vào cửa lớp, nhìn Mẫn Mẫn trước mặt mà cứ ngỡ yêu tinh phương nào hiện hình.
- Mẫn à, đời tớ over rồi.
- Gì? Lại làm sao nữa? Bộ mới té cầu thang, đập đầu vào tường hay bệnh sắp chết hả?
- Chứ không thì sao?- Mẫn vốn không quan tâm những chuyện của cô bạn nên chỉ hờ hững hỏi.
- Chuyện là...tớ từ nay ở với thằng nhóc tiểu tử kia rồi. Haizzzz
- Thế có là gì mà cậu thở ngắn với than dài chứ?
- Cậu không hiểu tớ ghét nó như thế nào đâu. Thằng nhóc ấy tớ nghi nó có tiền án thần kinh đó.- Thiên Bối vỗ bộp xuống bàn, hai mắt sáng quắc.
- Gì? Làm gì đến mức đó, cậu chẳng lẽ trong đầu chỉ có tên Vương Thần đó hay sao hả?- Mẫn nhìn Thiên Bối với cặp mắt rất mang hàm ý châm biếm.
- Sự thật chính là vậy đó. Cậu không tin thì kiểm chứng mà xem. - Từ đâu bỗng xuất hiện cặp kính nobita to tướng và một cuốn sổ ghi chép bệnh
án. Thiên Bối chứng minh mình không hề sai.
Mẫn chỉ lắc đầu thở dài, chợt trong đầu cô nghĩ: " Người thần kinh...là
cậu mới đúng." Nhưng lại sợ không nói ra sẽ làm tổn thương trầm trọng
bạn mình, biết đâu bệnh tình cô ấy lại nặng hơn thì thật khổ sở.
Thầy giáo bước vào lớp, học sinh nhanh chóng chuyển về vị trí của mình
trước khi lọt vào con mắt của thầy. Thầy giáo chủ nhiệm dạy toán, tính
tình nóng nảy, vừa vào đã quát lớn:
- Anh chị có biết năm nay là năm cuối cấp rồi không mà còn lêu lổng không chịu học bài.
Cả lớp im lặng.
- Bài kiểm tra một tiết vừa rồi, anh chị thật khiến tôi thất vọng.
- Thật tức không thể tưởng tượng nổi mà.- Thầy tức giận phừng phừng.
Thầy giáo quắc mắt nhìn cô khiến cô nàng vội im bặt, rồi thầy lại nói tiếp:
- Tuy nhiên cũng không phải là không có ai làm bài tốt. Tôi tuyên dương
em Cao Mẫn Mẫn như thường lệ, đạt số điểm tuyệt đối. Các bạn còn lại cố
gắng hết sức.
" Lại điểm tuyệt đối, cậu có phải người không thế hả Mẫn Mẫn." Mẫn lạnh
sống lưng vì cái nhìn hình viên đạn của Thiên Bối. Thực sự cô không có
làm gì mà.
Thầy trả bài kiểm tra. 6,5 điểm. Mặt Thiên Bối méo xệch " Aiz, mình đã
cố gắng vậy là đạt có điểm khá là sao chứ. Ôi thất vọng tràn trề. Làm
sao ăn nói với lão gia đây."
Tan học. Trời nhá nhem tối, chỉ còn đọng lại chút nắng trên những chiếc
lá xanh kéo dài đến cả những con đường ngoằn nghoèo. Thiên Bối lững
thững bước ra cổng trường, tâm trạng thật hết sức khó tả. Cả dáng người
xiêu vẹo ngã trên cái bóng đen lui thui phía sau. Hẳn cú sốc điểm kém đã khiến cô như vậy. " Thế này vừa khiến Vương Thần thấy vọng, lại khó ăn
nói với lão gia. Rồi lại bị cái tên tiểu tử kia chế nhạo." " Ôi thôi!"
Cứ nghĩ đến đó là cô lại muốn bỏ nhà đi cho rồi. " Quả là một ngày kém
may mắn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT