Trời thu chớm lạnh. Nắng và gió hòa quyện vào nhau, đem theo mật ngọt
rải xuống khắp thế gian. Chiếc lá úa vàng vươn mình sưởi ấm chuẩn bị cho chuỗi ngày sắp tới sẽ lìa xa cành cây. Giọt sương lung linh trên cánh
hoa hồng, lấp lánh như vô vàn viên pha lê nhỏ tí xíu, có khi chỉ cần
chạm khẽ thôi cũng vỡ tan thành vô vàn tinh thể. Vạn vật đều tỏa ra
hương thơm nồng đượm của một sớm đầu thu.
Thiên Bối thức dậy, vươn vai ngáp dài như một chú mèo lười. Cô liếc
đồng hồ rồi lại ngó lên tấm lịch để bàn. Hôm nay là chủ nhật. Thiên Bối
làm vệ xong cá nhân xong liền ra ban công ngắm nhìn khung cảnh bên dưới. Không khí buổi sớm trong lành, những cơn gió nhẹ khoan khoái vuốt ve
mái tóc mềm mượt của cô, dịu dàng gửi những nụ hôn lên đôi má đang ửng
hồng vì lạnh. Tiếng chim líu lo đầy vui tươi trên những tán lá đã sớm
cởi bỏ lớp áo xanh tươi. Từ xa xa, mây đang thả mình trôi một cách bình
thản.
Ngắm nhìn bầu trời bao la xinh đẹp, cô bỗng thấy tim mình đập rộn ràng. Hình như, có điều gì đó sắp xảy ra…
.
.
.
Seattle. Wasington. USA.
Chương Vương Tử ngồi vắt chân chữ ngũ trong một quán cafe nằm giữa
trung tâm nhộn nhịp của Seattle. Một làn khói trắng kì lạ bao phủ không
gian, từng giọt li ti bám trên chiếc áo măng tô như những hạt pha lê nhỏ xíu. Tiếng violin vang lên réo rắt, hương cà phê đậm đà lan tỏa kích
thích khứu giác. Thật ngọt ngào! Mái tóc đen khẽ cúi xuống, nhấp một
chút cà phê, rồi bất ngờ nói:
- Nơi này cũng không tệ nhỉ?
- Dĩ nhiên rồi!
Một giọng nói trong trẻo cất lên, cặp chân thon dài bắt chéo, đôi giày cao gót đỏ chói nổi bật trên làn da trắng muốt. Cô gái ngồi đối diện
Vương Tử cũng khẽ nhấp một ngụm cà phê nhỏ, nói tiếp:
- Cà phê ở đây tuyệt nhất Washington.
Vương Tử hơi cười, cậu ngả người ra sau ghế, chân vắt chữ ngũ, điệu bộ trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây. Dường như thời gian một
năm qua đã dạy cho cậu nhiều điều ở nơi đất khách quê người này. Cô gái
đi giày đỏ đổi tư thế, chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính. Con đường nhỏ
bên ngoài bị phủ kín trong màn mưa tuyết lạnh giá, từ góc nhìn này có
thể thấy những chiếc ô đủ màu lướt đi một cách vội vã.
Cặp mắt tinh nhanh khẽ liếc nhìn, thấy nét thẫn thờ trên khuôn mặt còn non nớt của Vương Tử, bèn cười:
- Lại nhớ Thiên Bối rồi phải không?
Chàng trai tóc đen giật thót như bị điểm trúng huyệt. Hai chữ “Thiên
Bối” vẽ lên trong trí óc cậu hình ảnh cô gái có đôi mắt màu thạch anh ám khói với nụ cười vô tư tỏa sáng như mặt trời. Cậu hơi đỏ mặt, vội vã
cầm ly cà phê lên giả vờ uống:
- Đâu... Đâu có...
Cặp môi gợi cảm nhếch lên, bàn tay thon nhỏ với những ngón tay trắng
trẻo với đến, vỗ bồm bộp vào cái mặt phúng phính của Vương Tử:
- Còn dám chối! Cái quyết tâm hừng hực của cu cậu đâu rồi.
Du Khải Nhi thôi không trêu chọc con trai nữa, cô quan sát vẻ mặt tức
giận của cậu, môi nở một nụ cười buồn. Con trai cô, dù đã qua bao nhiêu
năm, nhưng dường như vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng ngày nào cần cô chăm sóc. Cô lơ đãng khuấy tách cà phê dang dở đang uống, những ký ức xa xưa chợt ùa về.
Hôm ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai mình khóc, khóc một cách
đau khổ, uất ức, tức giận, quằn quại, khóc rất nhiều, khóc đến quên trời đất, quên những người ngồi xung quanh, quên cả cô, mà nguyên nhân, lại
là một cô bé. Ngồi trên máy bay, mặc kệ có bao nhiêu người đang tò mò
nhìn, nó vẫn khóc, đến nỗi cô phải lấy chiếc áo chùm lên đầu thằng bé.
Cũng ngày ấy, nhận quyết định đưa Vương Tử sang Mỹ du học, cô không khỏi sửng sốt, còn cố tình tỏ ra nghe không rõ mà hỏi lại lão gia, không ngờ ông cũng chẳng ngại ngần gì nhấn mạnh từng câu từng chữ: " CHỈ CÓ LÀM
THẾ NÓ MỚI LỚN KHÔN ĐƯỢC." Khải Nhi cũng không dám thắc mắc nữa, lặng lẽ làm theo, mặc dù lòng cô cũng đau như cắt khi thấy dáng vẻ đau khổ của
Vương Tử ở sân bay, cả ánh nhìn đau đáu của nó như mong chờ một ai đó.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh mình năm xưa, cũng một nỗi mong ngóng khắc
khoải nơi sân bay. Cô kiên nhẫn chờ đợi ông ấy sẽ đến, nhưng cuối cùng
lại chỉ còn cách cố kìm nén sự tổn thương mà bước vào trong máy bay.
Cũng tại nơi ấy, có một người đã khóc thật nhiều. Cô biết mình rất ngốc, đáng lẽ không nên yêu người đàn ông đó. Nhưng chỉ vì một phút lầm lỡ,
cô đã suýt phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta. Nên, cách cuối cùng, đành chọn việc im lặng rời đi, vì con trai, cô chỉ dám về thăm mấy lần. Tình yêu của cô đã sớm trở thành nỗi tuyệt vọng khi gặp mặt người phụ nữ ấy - Mai Hiểu Loan. Cô biết trên đời này, sẽ chẳng có ai có thể tốt hơn chị
ấy. Chị đón nhận cô, cưu mang con trai cô, tất cả đều xuất phát từ tấm
lòng nhân hậu vô ngần. Cả đời này, cô chịu ơn chị ấy.
Người ta thường nói một gã đàn ông thường cưng chiều người vợ hai hơn
là vợ cả. Nhưng cô lại chẳng thấy vậy, Chương Vương Hạo đối với ai đều
một mực công bằng, không bao giờ nghiêng về bên nào cả. Chính thì thế cô lại càng yêu người đó hơn... Con trai cô, giao cho Vương Hạo và chị
Loan hoàn toàn đáng tin cậy và yên tâm.
Khải Nhi đứng ngoài cửa phòng, lặng lẽ ngắm nhìn con trai, cô tựa
đầu vào tường, cặp mắt tràn đầy yêu thương vẫn dính chặt vào thằng bé.
Chiếc va ly dừng bên cạnh, như tỏa ra từng làn hơi nước lạnh lẽo...
- Mẹ? Mẹ đi đâu rồi?
Tiếng gọi đứt quãng, hoang mang vang lên trong căn phòng trống, cậu bé bắt đầu hoảng loạn, hai tay đưa lên đầu rồi bất chợt buông thõng
xuống, khuôn mặt mếu máo, nước mắt tuôn dài.
- Mẹ ơi... Mẹ lại đi đâu nữa rồi?
Khải Nhi bụm chặt miệng, hai bên mắt ứa nước, thằng bé còn quá nhỏ
để phải chịu nỗi đau này. Lòng cô quặn thắt, mọi lần đều rời đi khi con
còn đang ngủ say, hôm nay vì muốn nán lại một chút, liền không kìm được
nước mắt. Bàn tay cô bấu chặt vào tường, móng tay cũng bất giác đau
buốt. Cả người Khải Nhi như muốn đổ sụp, hai bờ vai rũ xuống theo từng
tiếng gào khóc của con trai.
Cô đóng cửa lại, âm thanh cũng tắt dần, Khải Nhi loạng choạng rời
đi, không chịu nổi việc chứng kiến con trai đang gào khóc tìm mình. Từng bước đi chậm rãi, siêu vẹo trên bậc thềm, chiếc va li kéo thành từng
vệt cô đơn trên nền đá. Nước mắt không ngừng rơi lã chã trên khuôn mặt
nhợt nhạt đau đớn. Cô nhận ra mình là người mẹ tồi tệ nhất trên đời
này..."
Kể từ khi sinh ra Vương Tử trên đời, hình như cô chưa từng làm được gì cho nó. Chỉ biết câm nín nhìn con mình đau khổ. Khiến thằng bé thiếu đi tình thương của mẹ ruột, để nó trở nên ngỗ ngược, hách dịch như vậy.
Tất cả, đều là lỗi của cô.
Vương Tử hơi ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt trầm tư của người phụ nữ vốn năng
nổ trước mặt, cũng không nỡ đánh thức bà, bèn quay mặt ra ngắm nhìn
khung cảnh bên ngoài. Tuyết rơi trắng xóa, hẳn là rất lạnh, " không biết cô ấy ở nhà có biết giữ ấm không? Cái cô ngốc đó..." Vị cà phê vừa đắng vừa ngọt đọng trên đầu lưỡi, Vương Tử bỗng nhớ về những nụ hôn của hai
người, nhớ về khoảnh khắc cô ngượng ngùng gật đầu đồng ý lời cầu hôn trẻ con của cậu, nhớ về cái đêm đầy sao cậu gối đầu lên đùi cô, khi bàn tay dịu dàng ấy khẽ vuốt ve mái tóc cậu.
Cậu nhớ cô đến điên cuồng.
Một năm, đó là quãng thời gian khó khăn biết nhường nào. Mỗi ngày trôi qua, cậu đều phải tự đấu tranh với nỗi nhớ của mình, cố gắng xua đuổi
hình ảnh cô gái ấy, giống như một kẻ cai nghiện. Càng muốn dứt ra thì nó lại càng thít chặt hơn nữa. Khuôn mặt với nụ cười thơ ngây ấy ẩn hiện
trong mỗi giấc mơ hằng đêm, làm con tim cậu cơ hồ như muốn vỡ tung ra.
Kí ức cô gái nhỏ ngã trên nền gạch nơi sân bay còn xiết lấy tâm can cậu, đau đến tê tái cõi lòng.
Nhiều khi cầm chiếc điện thoại lên, muốn gọi cho cô ấy, chỉ để nghe
một tiếng “alo” cũng được, nhưng rồi lại ném xuống giường. Không gọi, vì cậu sợ. Đã dặn lòng mình, trong vòng một năm phải chấn chỉnh lại bản
thân. Tạm thời đem tình cảm của mình cất sang một bên, tập trung học tập tốt hơn. Vì cậu nhớ, bố đã nói rằng: " Không có người phụ nữ nào để ý
đến một người đàn ông thất bại."
Đúng vậy, điều đầu tiên, cậu cần phải nỗ lực trau dồi kiến thức, vì
tương lai phía trước có thể làm chỗ dựa vững chắc cho người con gái ấy.
Vậy là 365 ngày đã hết, một năm chính thức qua đi, và cậu có thể gặp cô
được rồi. Cậu mong chờ ngày này biết bao.
.
.
.
Sân vận động đông nghịt người. Khắp nơi vang vọng tiếng trò chuyện,
tiếng í ới gọi nhau, ai cũng trong tâm trạng hồi hộp đến nghẹt thở. Ở
một góc khuất, có một chàng trai đang đứng dựa vào tường, chiếc áo sơ mi trắng như tỏa ra ánh sáng, mái tóc đen che đi cặp mắt nâu trong. Từ xa, một gã con trai khác đi đến, hai tay xỏ túi quần, chiếc áo thể thao
rộng bị gió thổi ép chặt vào một bên người. Vẫn là nụ cười nửa miệng
đáng ghét, cậu lên tiếng trước:
- Anh đến cổ vũ tôi đấy à?
Vương Thần nhếch mép, đáy mắt lóe sáng, khuôn mặt cũng bất giác ngẩng cao nhìn thằng nhãi tóc nâu trước mặt:
- Cứ cho là vậy.
Chấm dứt những câu nói vô nghĩa, Lâm bỗng cười toe toét:
- Thế anh "dzai" muốn gì? Định bắt cóc tôi nữa hả? Không được nha, tôi còn mẹ già con thơ nha.
Mặt Vương Thần hơi tối lại, bỗng có xúc động muốn đấm cho thằng nhãi kia một quả. Cậu lấy lại bình tĩnh, đáp trả vẻ đàn anh.
- Tôi có vài thứ cần cậu trả lời.
Vẫn không dứt thái độ cợt nhả, Lâm vuốt vuốt mái tóc, cười:
- Được thôi, cho phép anh nói.
Vút!
Cú đấm móc xé gió tạt qua, Lâm né ra sau một cách điệu nghệ như một tay lão luyện. Sau khi đứng thẳng, cậu ta phẩy tay:
Lâm cũng chấn chỉnh lại quần áo, vẫn nụ cười tỏa nắng, cậu khẽ liếc
mắt về phía cô gái tóc ngắn đang ngồi trên khán đài, sau đó nhẹ giọng
hỏi:
- Thế anh tìm tôi có việc gì?
- Tại sao cậu nói dối?
Lâm có hơi ngạc nhiên, rồi bất chợt "À" lên một tiếng, cậu khoanh tay lại:
- Ý anh là bài báo đỏ hả? Đơn giản thôi, tôi thích thế. Dù gì anh cũng
thả tôi mà, sao phải làm khó nhau nhỉ? Tôi không muốn có kẻ thù đâu.
Vương Thần sửng sốt nhìn khuôn mặt bình thản của kẻ phía trước. Một
năm trước, trong khi cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ra hầu tòa thì bất ngờ đọc được tin rằng cậu ta không kiện cáo gì. Lại còn che đậy tội ác
của cậu bằng việc bịa đặt ra một cậu chuyện là: " Tôi đi phượt một mình
lạc vào một nơi hoang vắng đến ngót ba tháng, sau này tìm được đường ra
thì bị xây xát khắp người. May mắn được hai người bạn đưa vào bệnh viện. Thật sự thấy có lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."
Câu chuyện nghe ra thật hoang đường, nhưng vì chính cậu ta không muốn
nên cảnh sát cũng chẳng tiện đào bới thêm. Chuyện đó qua một thời gian
cũng lắng xuống. Hôm đó, Phạn- thằng bạn thân của cậu còn nhảy cẫng lên
ôm vai bá cổ cậu mà sung sướng. Vương Thần vẫn không tin được chuyện đó. Nhưng đến hôm nay, cậu mới đủ dũng khí để đến gặp "ân nhân".
Lâm thấy vẻ mặt chợt ngây ngốc của Vương Thần, cười cười:
- Anh trai! Đừng cảm động quá! Tôi chỉ không muốn đất nước mất đi một
nhân tài thôi mà. Chuyện này dù sao cũng là quá khứ rồi, tôi cũng không
muốn nhớ lại nữa. Tôi và bạn gái giờ rất hạnh phúc. Anh chắc phải ghen
tị rồi!
Nói rồi, tiếng loa thông báo chuẩn bị vào trận đấu, gã trai tóc nâu
rời đi, để lại đằng sau Vương Thần vẫn đang trong trạng thái bất động.
Lâm nở một nụ cười tươi rói hướng về phía Mẫn Mẫn, cô cũng giơ ngón cái
về phía cậu. Trong lòng họ đều rộn rã niềm vui không tên.
Hôm nay,
buổi sáng định mệnh, Thiên Bối nhận giấy thông báo đỗ đại học. Cô nhảy
cẫng lên vì hạnh phúc, còn tự nhiên xông đến ôm chầm lấy lão gia và phu
nhân, tất tần tật gia nhân lớn bé trong nhà đều không tránh khỏi ngạt
thở với niềm vui của cô. Thiên Bối chạy tung tăng khắp nhà, cười không
ngớt, vẻ rạng rỡ đáng yêu của cô gái trẻ khiến những người xung quanh
cũng bị cuốn vào vòng xoáy hào hứng đó.
Thiên Bối cười hạnh phúc ngồi xuống chiếc ghế đu ngoài vườn. Cô ngả
người ra phía sau, trên môi vẫn ngự trị nụ cười tươi tắn như ánh nắng
rực rỡ. Cuối cùng mơ ước đỗ đại học của cô đã thành sự thật rồi, quả
không phụ công bao ngày qua cô dành hết thời gian vùi đầu vào học hành.
Cô không biết phải làm sao để kìm chế mình nữa, tim cứ đập thình thịch
mãi không thôi. Cơn sóng mang tên “phấn khích” cuộn chảy trong từng mạch máu, Thiên Bối ngẩng phắt lên trời, há miệng hét to…
Let me hear your voices start to ring on the top
Tell me
Let me sure you wanna dance all around with me
I just feel the heat
To my soul
my love and my heart
[ Starry sky love song - Đặng Phúc Như ]
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt dòng cảm xúc đang dâng
trào trong cô. Thiên Bối hơi khó chịu rút điện thoại ra. Trên màn hình
hiện lên một số máy lạ. “Gì thế nhỉ?” Cô nhíu mày, vốn không có thói
quen nghe máy người lạ nên Thiên Bối tắt đi luôn. Ai ngờ người kia vẫn
lỳ lợm gọi lại lần nữa, Thiên Bối bực mình bắt máy rồi hét lên:
- Ai thế hả?
Đầu bên kia có vẻ bất ngờ trước phản ứng của cô, sững ra một lúc. Lát sau mới vang lên một giọng nói rụt rè:
- Bà... chị...
- Thần kinh à? Chị nào?
- Thiên… Bối… không nhận ra tôi à?
- Tôi cúp máy đây. – Thiên Bối chúa ghét mấy trò mèo kiểu này, toan đưa tay ấn End Call. Bên kia hoảng hốt:
Thiên Bối trợn mắt, run run nhìn vào màn hình điện thoại. Trên đó hiện lên cái biểu tượng màu xanh lắc qua lắc lại, như thôi miên cô: “Nào,
nghe đi nghe đi.” Bỗng chốc cô thấy tim mình đập nhanh hơn, đờ đẫn hỏi
lại:
- Vương... Tử?
-... – Người bên kia không đáp lại.
Bỗng chốc chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong không gian lặng lẽ
như tờ. Dường như cả hai còn chưa hết ngỡ ngàng, cuối cùng Vương Tử cũng lên tiếng trước:
- Chúc mừng bà chị đỗ đại học nghen.
-...
Thiên Bối ngẩn người, bàn tay chợt run rẩy kì lạ, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp:
- Cậu… thật sự là… Chương Vương Tử… hả?
- Không tôi thì ma à? Một năm rồi sao vẫn khùng quá vậy...
Thiên Bối đưa tay lên bụm miệng, nước mắt bỗng tuôn rơi, " Đúng là
giọng nói này rồi... Giọng nói đã thất lạc trong suốt hơn một năm qua."
Lòng cô vỡ òa. Ở đầu dây bên kia, dường như Vương Tử cũng nghe được
tiếng nấc của cô, cậu cũng cảm động đến mức cổ họng nghẹn lại.
- Này... Sao lại khóc? Không được khóc! Nếu không tôi đánh bà chị đó.
Thiên Bối òa khóc nức nở, bao nỗi uất ức tuôn trào như làn sóng dữ dội, cô hét lên:
- Tại sao lại đi lâu thế? Sao đến giờ mới gọi cho tôi? Sao đến giờ mới
nhớ đến tôi? Vương Tử, cậu… - Cổ họng Thiên Bối bỗng nghẹn ứ lại, khó
chịu. Cô có biết bao điều muốn nói với cậu, biết bao câu muốn hỏi. Cô
từng tự nhủ một khi gặp lại sẽ bắt cậu phải làm rõ mọi chuyện, vì sao
hôm ấy bỏ đi không một lời từ biệt. Nhưng giờ phút này, đầu óc cô bỗng
trở nên trống rỗng, có thứ gì đó trong tim cô nổ tung, khiến cô như
nghẹt thở.
Vương Tử đau thắt lòng. Cậu hận không thể xông ra sân bay để bay thẳng về nước, ôm cô ghì chặt vào lòng, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn
dài trên má cô. Hiện thực sao tàn nhẫn thế, cậu chỉ có thể bất lực lên
tiếng:
- Tôi... Tôi xin lỗi.
Tình yêu của cô, nỗi nhớ hằng đêm của cô. Giọng của cậu ấy khác quá,
trầm trầm, khan khan rất nam tính, dấu hiệu của việc đã lớn... Thiên Bối gạt nước mắt, nín lặng, cố nghe hơi thở ở đầu dây nọ. Vương Tử bỗng mỉm cười:
- Khỏe chứ?
- Ừ... còn cậu?
- Không... tim tôi có vấn đề rồi.
Thiên Bối kinh ngạc, sợ hãi hỏi:
- Gì cơ? Tim á? Cậu bị làm sao hả? Sao lại như thế? Có phải làm việc nhiều quá không? Một ngày có ngủ đủ 8 tiếng không thế?
Một tiếng cười khẽ vang lên:
- Trời ạ! Đùa đấy. Vẫn ngốc như ngày nào...
Sau câu nói đó, Vương Tử bất giác lùi điện thoại ra xa một chút. Quả
nhiên, chỉ vài giây sau, có ai đó phát hiện ra mình vừa bị xỏ mũi, liền
hét lên với cậu:
- Đồ chết tiệt, cậu dám lừa tôi!
- Tim tôi... nhớ chị nhiều quá, nên mới đau.
Giọng nói nhẹ nhàng của Vương Tử vang lên, lập tức khiến mặt Thiên Bối nghệt ra rồi chuyển thành màu đỏ rực rỡ như mặt trời lúc 12 giờ trưa. " Tên nhóc này, sao tự nhiên nói những điều... như thế chứ?" Tim cô đập
rộn ràng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
- Vương Tử...
- Ừ?
- Tôi nhớ cậu!
Lời nói thoát ra nơi bờ môi, liền biến thành cơn gió mang hương thơm
ngọt ngào, vượt ngàn dặm xa xôi truyền đến Vương Tử. Lại một khoảng lặng im giữa hai trái tim, họ dành cho nhau những phút giây lắng đọng tình
cảm.
- Anh yêu em.
Vương Tử mỉm cười hạnh phúc, tựa hồ như Thiên Bối đang ở ngay trước
mắt cậu, khẽ đưa tay chạm đến, liền tan biến vào hư không. Cô không biết phải nói gì cả, chỉ thấy trong lòng ấm áp như thể cậu đang ở ngay cạnh
bên, vòng tay ôm lấy cô vậy. Yêu? Tình yêu là đây ư?
- Vậy... tôi cúp máy nha!
Đến khi Vương Tử cụp máy rồi, Thiên Bối vẫn ngây ra, nắm chặt chiếc
điện thoại trong tay. Không tin được, cậu ấy vừa gọi cho cô, vừa nói yêu cô...?
Gió thổi qua, mang theo mùi hương nồng đượm của hoa hồng, vẩn vơ bên
chiếc xích đu, lòng ai đó lâng lâng, lại mỉm cười ngốc nghếch, ôm chặt
chiếc điện thoại trong lòng như lưu giữ lại cuộc gọi đầy yêu thương vừa
rồi.
Vương Tử nằm vật ra ghế, lăn qua lăn lại vì sung sướng. Cậu không
ngừng lẩm bẩm những điều điên khùng, khiến Khải Nhi đang làm bữa tối
phải kinh ngạc hỏi:
- Con lại bị gì rồi hả?
Vương Tử không trả lời, cậu cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại rồi lại bật cười khanh khách hệt kẻ khùng trốn trại.
Ôi! Tim tôi!
Vậy là Thiên Bối vẫn còn nhớ đến cậu, vậy mà cậu còn lo sợ rằng cô sẽ
đến với anh trai. Hóa ra chỉ là lo lắng hão huyền, cậu tự mình dọa mình
rồi. Nghe mẹ nói cô ấy đỗ đại học, cậu liền gọi điện ngay. Dù sao cũng
đến lúc hai người được gặp nhau. Một năm trước, mẹ nói với cậu rằng: "
Con! Trong vòng một năm, phải cố gắng học tập, cũng không được phiền
Thiên Bối, nếu cả hai đứa cùng thất nghiệp thì ăn đất à?" Và cũng chính
vì vậy mà cậu quyết tâm cắt đứt mọi mối liên hệ để giúp bà chị mà cũng
chính là giúp mình.
Và giờ thì cậu chủ này có thể đường đường chính chính quan tâm người con gái của mình rồi. Ha ha!!!
.
.
.
Nắng lên dịu dàng. Khu vườn tràn ngập sắc hoa hồng đỏ thắm. Một cô gái ngồi cạnh chiếc dương cầm nâu gỗ, bàn tay thanh mảnh lướt trên phím
đàn. Âm thanh theo đó bay nhảy khắp không gian, quấn quít vào nhau, lả
lướt một điệu nhảy không tên. Tâm tình của ai đó thật tốt đẹp.
Mỗi ngày trôi qua đều dành cho nhau những yêu thương ngọt ngào. Cảm
giác yêu xa cũng không tệ. Dù không thể gặp mặt người đó, không thể trực tiếp chạm vào nhau, nhưng những lời nói quan tâm khiến trái tim họ xích lại gần nhau hơn dù cả hai đang cách nhau đến nửa vòng trái đất.
" Bà chị hôm nay thế nào? Trường mới có tốt không?"
" Mọi thứ đều ổn!"
" Vậy tốt! Mà này..."
" Sao hả?"
" Có... thằng nào đẹp trai hơn tôi không đấy?"
" Ấy, có nhiều lắm, tôi mới chấm được một bạn trai cute dễ sợ."
" Chị dám? Bao giờ về tôi nhất định sẽ xử lý thằng đó."
" Chỉ sợ đến lúc ấy chúng tôi đã xây dựng xong một gia đình hạnh phúc con cháu đuề huề."
" Chết tiệt. Tôi về luôn."
" Ừ! Về đi..."
Một khoảng im lặng.
" Khi nào cậu về?"
"... Tôi không biết được. Sắp rồi!"
" Tôi nhớ cậu!"
" Tôi cũng vậy..."
Họ có vô vàn cuộc đối thoại như vậy ròng rã mấy tháng trời, ngày nào
cũng như ngày nào. Tình yêu cũng theo đó mà đậm đà thêm chứ không nhạt
nhòa như mọi người hằng tưởng. Thời gian có thể sẽ trôi rất nhanh, nhưng cảm xúc hai trái tim sẽ không thể thay đổi được. Vì họ đã hứa, rằng một người sẽ trở về, một người sẽ đợi, năm này qua năm khác vĩnh viễn không xê dịch.
Có một lần, Vương Tử đã nói sẽ tìm cách trở về. Nhưng Thiên Bối lại
ngăn cản, cô bây giờ đã khác xưa, cô hiểu ý của lão gia muốn tốt cho cậu ấy. Vì vậy, cô không được phép phá bỏ kế hoạch của ông. Dù là mười năm, hay hai mươi năm, nhiều hơn nữa cũng nhất định kiên trì chờ đợi. Đôi
khi cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng khi nghe câu " Anh sẽ quay về"
của Vương Tử, cô như được tiếp thêm sức mạnh và vững lòng hơn. Cô tự
nhủ, rằng một ngày hai người sẽ đoàn tụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT