Chuông điện
thoại vẫn reo lên từng hồi, một cách vô vọng khi người kia hoàn toàn
không hay biết. Vương Thần chợt giật mình, cậu uể oải rút ra nghe. Đầu
dây bên kia bỗng vang lên giọng nói sốt sắng của một người phụ nữ trung
niên:
[ Thần? Sao giờ vẫn chưa đến? Mọi người đều đang chờ bài phát biểu của em.]
Vương Thần không có biểu cảm gì, khuôn mặt bình thản kì lạ. Cậu chỉ hơi nhăn mày, rồi nói đều đều:
- Em gặp chút chuyện nên không tới được nữa, cô hủy bài của em đi được không ạ?
[ À...ừ...vậy cũng được! Vậy em mau chóng giải quyết công việc nhé!]
Giọng cô giáo có vẻ hơi khó xử, nhưng vẫn cố gắng tạo điều kiện cho
Vương Thần. Còn cậu lại tỏ ra chẳng quan tâm, lạnh lùng cúp máy sau
tiếng "vâng" khô khốc. Một bài phát biểu quan trọng như vậy, cuối cùng
chỉ vì một lời từ chối của cậu đã bị hủy bỏ ngay lập tức. Có lẽ Chương
Vương Thần là một nhân vật quan trọng tại ngôi trường đó và lời nói của
cậu ta vô cùng có sức nặng.
.
.
.
Thiên Bối ngồi trong hội trường đến mấy nghìn học sinh, không khí ngột ngạt như bóp nghẹt hơi thở của cô. Phía trên bục giảng vẫn im lìm, các
thầy cô hình như đang gặp phải một vấn đề gì đó ngoài dự liệu của buổi
lễ. Thiên Bối cũng không để ý lắm, cô ngẩn ngơ ngồi một chỗ. Từ khi bước vào đây, cô đã cảm thấy rất khó chịu vì ánh nhìn của học sinh khác.
Không phải cô xấu hổ. Cô biết việc một nữ sinh bị đuổi học vì tội khai
gian ở trường cũ, vậy mà bây giờ lại nghiễm nhiên có mặt tại một nơi uy
nghiêm và danh tiếng như thế này, quả thực đáng soi xét. Có lẽ đến 90%
người ngồi đây đều nghĩ cô có người nâng đỡ.
Nhưng Dương Thiên Bối vẫn bình thản ngồi dự, cô cho rằng vấn đề này
chẳng đáng được mình quan tâm. Sự thật thì không thể chối cãi, cô đúng
là được người khác giúp đỡ mới có mặt tại nơi này. Họ có quyền coi
thường cô, và bản thân cô cũng vậy. Thiên Bối cười nhạt nhẽo, lúc này
chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi nơi đầy rẫy người là người này, đi đến
một chỗ nào đó yên bình hơn để có thể thả tung cảm xúc của mình.
Vậy là buổi lễ quan trọng trôi qua nhanh trong sự thờ ơ của cô gái
nhỏ. Thiên Bối trở ra xe đã chờ sẵn ngoài cổng, tiếp tục công việc tảng
lờ sự soi mói của người khác giống như những lời sáo rỗng của kẻ nhiều
chuyện. Ngồi yên trong ghế sau, Thiên Bối chợt thấy thắc mắc khi Vương
Thần không đến, nghe nói cậu ấy có bài phát biểu quan trọng vậy mà chẳng thấy đâu. Không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy nhỉ?
Những thắc mắc cứ dập dềnh trôi nổi trong đầu cô cho đến khi nó được một cơn gió lạ thổi bay ra ngoài. Thiên Bối mở mắt.
Một giây sững sờ. Cô ngỡ ngàng nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt. Cánh đồng bao la rộng lớn, trải dài như bất tận. Những bông hoa dại với đủ
thứ màu sắc ngạo nghễ vươn mình theo gió, phảng phất đâu đây mùi ngai
ngái của đất ẩm. Bác tài xế dừng tại vệ đường, quay đầu hỏi Thiên Bối có muốn xuống đây hay không?
Thiên Bối nghiêng đầu:
- Sao bác biết chỗ này vậy?
- Hử? Không phải cô nói tôi đưa cô đến đây sao? Hay tôi nhầm?
- A… Không có gì ạ. Cháu nói nhảm ấy mà, bác đừng để ý. – Thiên Bối vội xua tay, sau đó tự nhiên mở cửa xe bước ra ngoài. Cô hít một hơi dài
căng tràn lồng ngực, cảm thấy sự thanh mát như thấm sâu vào trong từng
mạch máu.
- Cháu muốn yên tĩnh một chút. Bác cứ về trước đi. Hoặc đi lòng vòng đâu đó hóng mát cũng được. Trời đang đẹp thế này…
- Vậy… khi nào cần thì gọi tôi nhé. Tôi nhất định sẽ đến ngay.
- Cảm ơn bác.
Chiếc xe rời đi sau nụ cười nhẹ của cô gái nhỏ. Dương Thiên Bối thong
dong tản bộ một mình trên cánh đồng vắng lặng, gió thả sức ve vãn mái
tóc dài buông xõa của cô. Cô đứng lại dựa vào làn chắn, chắp hai tay
nhìn xuống nơi bát ngát là cỏ và hoa. Không ngờ Nội thành lại có nơi đẹp đẽ và yên bình như thế này?
Vậy là cô và Vương Tử đã không gặp, cũng không nói chuyện được nửa
tháng rồi. Thời gian này có lẽ đối với người ngoài thì thật ngắn ngủi,
nhưng với cô gái nhỏ và tình yêu của cô ấy thì rất lâu, rất rất lâu.
Thiên Bối nheo mắt ngẩng mặt lên nhìn trời, ánh mắt chạm phải những đám
mây trắng xóa lơ lửng, bỗng thấy chơi vơi lạ thường. Cô vắt tay lên
trán, bỗng nhớ đến nụ cười vô tư không chút toan tính của tên nhóc đáng
ghét. Không phải là họ không thể liên lạc với nhau, mà là vì Chương
Vương Tử không gọi cho cô kể từ khi sang bên đó, mà cô cũng chẳng biết
cách kết nối với cậu ấy. Thành ra hai người giống như đã cắt đứt mọi mối quan hệ, nhưng cô vẫn thầm nhủ trong lòng về việc cậu ấy sẽ sớm trở lại mà thôi. Dù sâu tận trong trái tim vẫn len lỏi một chút tổn thương.
.
.
.
Con phố sáng đèn. Ánh trăng bị làm mờ đi bởi sức chói lòa của những
bóng neon rực rỡ. Trong không gian du dương một bản nhạc không lời,
những cốc nến sáng lung linh, dập dờn trong cơn gió thoáng qua. Một
chàng trai ngồi lặng lẽ, mái tóc che kín khuôn mặt không bày tỏ cảm xúc. Cậu xoay xoay chiếc ly trong tay rồi vô tình siết chặt lấy, tưởng như
có thể biến nó thành hàng vạn mảnh thủy tinh nhỏ...
Chương Vương Thần nhận ra khoảng cách giữa em và mình đã xa lắm rồi, ở vị trí hiện tại, cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt em, càng không thể
chạm đến trái tim của em- nơi đã sớm tồn tại một con người khác. Tình
cảm mà cậu dành dụm suốt bao lâu nay, có lẽ đã đến lúc dũng cảm bày tỏ
và đối mặt với kết quả của nó.
.
.
.
Tại nơi dòng người đang qua lại tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng ồn ào nói chuyện, tiếng chửi bới của ai đó. Những âm thanh hỗn tạp hòa
trộn lại khiến đầu óc con người quay cuồng và muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng tại đó, lại có một chàng trai và một cô gái đang lặng lẽ nhìn
nhau. Họ không nói gì, hai đôi mắt nhìn nhau chằm chặp, nửa như ngạc
nhiên, nửa như nghi ngờ. Vương Thần bỗng mỉm cười, khóe môi vẽ một đường quyến rũ:
- Tớ không nghĩ lại gặp được cậu ở chỗ này.
Thiên Bối thoáng giật mình, cô đang thả trôi trong dòng suy nghĩ về
việc mình trải qua. Không ngờ vô tình đi bộ trên phố về đêm lại gặp
Vương Thần. Cậu ấy ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi đen và chiếc quần đồng
màu khiến cả người như ẩn hiện trong bóng tối. Lại có nét gì đó...cô
độc. Cô cũng khẽ cười đáp lại:
- Mình cũng vậy.
Vương Thần bước lại gần hơn, tiếng bước chân chậm rãi gõ lên nền gạch
lát, những quán hàng ăn đêm ra sức gọi nhưng cậu vẫn tảng lờ, bước nhanh hơn về phía cô gái đối diện. Thiên Bối đứng bất động như một con búp
bê, mái tóc dài rối tung trước những cơn gió kì lạ. Hình ảnh em trong
mắt cậu lúc này, trong bộ đồng phục tầm thường, mong manh và cô đơn biết bao. Cậu lúc nào cũng muốn được ôm em vào lòng, để hơi ấm từ cơ thể cậu sưởi ấm trái tim bé nhỏ ấy.
Hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, cặp mắt nâu trong dịu dàng
đã sớm hiện hình ảnh mang nét thạch anh ám khói đặc trưng của cô gái.
Thiên Bối hơi cử động tay, chiếc túi xách đằng sau liền đung đưa một
hồi.
- Cậu...à không! Thiếu gia sao lại ở đây giờ này?
- Tớ hỏi cậu mới đúng. Muộn rồi đấy. Con gái một mình đi ngoài đường rất nguy hiểm.
Thiên Bối dù là đồ ngốc cũng nhận ra sự quan tâm thật sự trong lời nói mang hàm ý trách móc của Vương Thần. Cô chỉ ngượng nghịu cúi đầu như
thừa nhận lỗi của mình. Nhưng bất chợt ngẩng vụt lên, mắt lấp lánh ánh
sáng:
- Tôi xin lỗi! Sẽ lập tức về ngay đây ạ!
Dứt lời, cô bèn quay người, vừa vặn có mấy chiếc taxi đang đỗ bên rìa
đường đối diện. Ngay khoảnh khắc cô định băng qua đường, một tiếng gọi
đanh thép và có phần đáng sợ chợt vang lên:
- Khoan đã.
Tiếng gọi của Vương Thần khiến bước chân cô khựng lại, tim cũng đập
nhanh không rõ nguyên nhân. Nhìn bóng hình bé nhỏ muốn trốn tránh của
Thiên Bối, Vương Thần chợt thấy cõi lòng tê tái vô cùng. Từ khi nào, à
có lẽ trước nay, cô luôn nói chuyện xa cách với cậu như vậy. Nghe mỗi
tiếng "thiếu gia" phát ra từ khuôn miệng đó, đều tựa như lưỡi dao đâm
xuyên con tim cậu. Em không coi cậu là một người thân thiết, chỉ tồn tại mối quan hệ chủ- tớ giữa hai người thôi ư?
Thiên Bối hơi quay người, một nửa thân bị khuất bóng dưới ánh đèn càng làm cô trở nên yếu ớt biết nhường nào. Vương Thần thấy đau xót, liền
bước gần lại hơn nữa. Chí ít, cậu mong rằng hơi ấm của mình có thể khiến cho cô gái này cảm thấy ấm áp hơn một chút. Một bàn tay đã nằm gọn
trong một bàn tay khác, sự ấm nóng lập tức bao lấy trái tim cô, tựa như
có ai đó dịu dàng vuốt ve nó vậy.
Thiên Bối mở trừng mắt, ánh sáng trong mắt cô lấp lánh hơn bất cứ thứ
gì trên thế gian này. Đôi môi nhỏ hơi mím lại một cách khó hiểu. Vương
Thần không đành lòng, liền lấy tay còn lại đặt lên môi cô, cố khiến cho
nó trở lại bình thường là một nơi căng tràn sức sống. Thiên Bối càng
kinh ngạc bội phần, miệng run run phát ra tiếng gọi:
- Thiếu...gia?
Vương Thần hơi nhíu mày tỏ ý không hài lòng, nhưng bờ môi lại nở nụ cười ngọt ngào.
- Thiên Bối! Cậu nghĩ xem mình đối với cậu thế nào?
Câu hỏi này mang nhiều hàm ý, cô ngốc Thiên Bối liệu có hiểu hay
không? Mi mắt cô hơi cụp xuống, bàn tay cũng siết lại thành nắm đấm.
- Rất...tốt.
Vương Thần nhận ra sự trốn tránh hết sức lộ liễu của Thiên Bối. Cậu
thấy lòng bứt rứt, khó chịu muốn phát điên lên. Cô gái này không biết
rằng cậu không thể kìm chế được cảm xúc khi đối diện với cô hay sao? Tại sao còn muốn làm cậu rối tung lên?
Thiên Bối không phải là không hiểu, mà là sợ điều cậu ấy sẽ nói ra, vì cô không biết phải trả lời như thế nào cả. Lúc này, chỉ có tìm cớ bỏ đi là tốt nhất. Thấy môi Vương Thần chuẩn bị mấp máy một điều gì đó, Thiên Bối bỗng hoảng hốt, nói một cách vội vã:
- A… A. Thiếu gia. Muộn quá rồi! Phải về, phải về thôi. Ngoài này nguy
hiểm lắm, tôi phải về. Tôi… tôi về trước nhé. Lát cậu đi taxi về nhé…
nhé…
Cô xoay người thật nhanh, rút mạnh tay ra khỏi tay cậu, khiến bàn tay
ấy hững lại giữa không trung. Thiên Bối lao vội đi, cảm giác muốn chạy
trốn nhen nhóm trong lòng cô kể từ khi bắt gặp cậu nơi này. Điều cô gái
nhỏ này linh cảm cuối cùng cũng xảy đến thật rồi.
Vương Thần sững sờ nhìn theo bóng người nhỏ bé đang lung túng chen qua dòng người đông như kiến. Trái tim cậu nảy lên dữ dội, bỗng có trực
giác rằng nếu để cô bước đi hôm nay, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cậu
hét lên, âm thanh vang vọng dội thẳng vào tai và cả con tim đang đập
mạnh của cô gái.
Yêu? Là yêu chứ không phải chỉ thích thôi đâu? Cô dừng lại. Ánh mắt hiếu kì của một vài người xung quanh dán vào hai người. Vương Thần
bèn bước thật nhanh và nhanh lại chỗ cô. Từ khi bắt gặp đến giờ, hình
như chỉ có cậu là người tiến tới, còn cô chỉ lùi xa. Nói được rồi, cuối cùng cũng nói được rồi! Vương Thần thầm reo lên trong lòng như một đứa trẻ ngộ nghĩnh trút bỏ
được gánh nặng tâm lí. Cậu phấn chấn hơn hẳn, trước giờ luôn nghĩ sẽ
không thể có chuyện sẽ tỏ tình với cô tại một nơi đơn giản và ồn ào như
thế này. Nhưng đúng là duyên phận...
Thiên Bối không chớp mắt nổi, cô chỉ biết giương nó lên thay cho tất
cả lời nói, không khí trong phổi phút chốc bị rút đến gần như cạn kiệt.
Người con trai đứng trước mặt cô đây, khuôn mặt ửng đỏ đầy đáng yêu,
đang tỏ tình với cô ư? Thiên Bối mím môi, ánh mắt tràn ngập nỗi tuyệt
vọng. Điều đó khiến nụ cười đang nở rạng rỡ trên môi Vương Thần bỗng
dưng vụt tắt. Cậu đã thấy rõ câu trả lời trong tròng mắt thơ ngây đó.
- Thiếu gia...Tôi...chúng ta...
Không duyên cũng không phận đâu. Đó thực là điều mà cô muốn
nói, nhưng ánh mắt đau thương của Vương Thần khiến câu nói ấy mắc ở
cuống họng không sao thốt lên nổi. Cậu gắt lên bằng giọng nói bỗng dưng
khản đặc.
- Được rồi! Đừng nói nữa. Cậu không thể suy nghĩ một chút được ư?
Thiên Bối bị tiếng quát làm cho bừng tỉnh. Hình ảnh Vương Tử tràn đầy
trong tâm trí cô như một lời nhắc nhở. Cô hít một ngụm không khí, rồi
ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Thần:
- Thiếu gia! Cảm ơn tình cảm mà cậu dành cho tôi, cảm ơn cả sự giúp đỡ
của cậu với tôi trong suốt thời gian qua. Nhưng tôi đã yêu người khác,
tôi cũng đồng ý lời cầu hôn của người ta rồi. Tôi đối với người ấy một
mực chung tình, nhất định sẽ chờ người ấy trở lại. Nên, tình cảm của
thiếu gia, tôi cảm ơn rất nhiều, nhưng tôi không thể đáp lại. Cả đời
này, tôi cũng quyết chỉ yêu duy nhất một người thôi! Có lẽ...thiếu gia
đã trao lầm người rồi...
Thiên Bối bỗng mỉm cười khi nhớ lại kỉ niệm giữa cô và cậu chủ nhỏ,
niềm tin về ngày cậu ấy trở lại càng lớn hơn từng chút một. Sẽ chẳng ai
có thể lay chuyển được nó. Cô biết, cô hiểu rõ tình cảm của Chương Vương Thần đối với mình, cả sự quan tâm đặc biệt của cậu dành cho cô nữa.
Nhưng, cô không thể đón nhận nó, cô biết mình rất ngốc, trên thế gian
này hiếm có một chàng trai giống như Vương Thần. Nhưng biết đâu được,
con tim cô đã sớm thuộc về con người mang tên Vương Tử mất rồi.
Từng lời nói của Thiên Bối chẳng khác từng giọt nước băng đá nhỏ xuống con tim yếu đuối của Vương Thần. Cậu bỗng thấy mình không thể thở nổi,
chỉ còn cách cố gắng cười gượng gạo, bàn tay cũng kéo lấy vai Thiên Bối
và cả người cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp của cậu. Cậu cười chua chát:
- Không lầm mà...nhất định không thể lầm được đâu. Tình yêu của tôi, bản thân tôi rõ nhất. Em hoàn toàn xứng đáng, và chỉ có em mới được phép ở
trong con tim tôi. Em là đồ ngốc...nhưng tại sao tôi lại yêu em? Tôi
cũng không biết, có lẽ tôi điên mất rồi...
Thiên Bối nghe rõ hơi thở nặng nhọc phía sau của Vương Thần phả trên
gáy mình, và cái giọng khàn đặc như đang cố kìm chế một điều gì đó của
cậu khiến lòng cô đau xót, chỉ muốn mình có thể an ủi tâm hồn đang vô
cùng yếu đuối này nhưng hoàn toàn bất lực.
Chương Vương Thần bỗng đẩy cô ra, nụ cười nở rộ trên môi như thể cậu không hề bị tổn thương một chút nào cả.
- Thôi không sao cả...cậu mau đi về đi.
Thiên Bối hơi nghiêng đầu nhìn Vương Thần với vẻ lo lắng, nhưng bắt gặp
ánh mắt van nài và bị tổn thương sâu sắc của cậu, cô cũng không còn dũng khí an ủi cậu nữa. Khẽ gật nhẹ đầu, cô cúi người lí nhí nói lời xin
lỗi, rồi quay gót thật nhanh. Có lẽ nên để cậu ấy một mình thì hơn. Nhìn dòng người đang dần nuốt chửng người con gái cậu yêu. Vương Thần nghĩ
mình sẽ khuỵu xuống mất. Phải rồi...mau đi đi...đi khỏi nơi này ngay lập tức. Nếu không tôi sẽ không chịu nổi mất.
Vương Thần thấy khó thở, cậu túm chặt ngực áo, muốn bóp chết quả tim
đang đập dữ dội trong lồng ngực. Môi dưới bị răng cắn chặt đến bật máu,
mùi vị tanh nồng hòa trong khoang miệng càng khiến cho ngực cậu đau đớn
hơn nữa. Muộn rồi! Không thể quay lại nữa, người con gái ấy đã đi rồi, vĩnh viễn bước ra khỏi tim cậu. Cậu hận mình không giữ được em,
không thể khóa trụ hình ảnh em trong lòng. Tình yêu hơn mười năm cậu gìn giữ hóa ra chỉ là ảo tưởng vô vọng. Em rời xa cậu thật rồi, vĩnh viễn
vùng cánh bay khỏi tổ ấm yêu thương cậu gây dựng...
Mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương. Tiết trời về đêm rõ ràng là lạnh
như vậy, cớ sao cậu lại thấy cả người nóng bừng, đặc biệt là nơi con tim như muốn nứt tung ra. Cảm giác này sao đau đớn thế, tình yêu này sao
đau đớn thế. Vương Thần cậu lần đầu tiên bị chối bỏ, lần đầu có kẻ dám
bước ra khỏi cuộc sống của cậu mà không được cậu cho phép. Đó là em, cô
gái cậu đã cẩn thận bảo vệ từ khi em mới đặt chân đến với gia đình mình. Cô gái cậu cho rằng ngoài mình ra, sẽ không một ai có tư cách được yêu
em. Nhưng giờ thì rõ ràng rồi, sự thật đã được phơi ra trước ánh sáng,
cậu có muốn cố chấp cũng chẳng được nữa rồi. Bạn bè, ngay đến kẻ vô danh cũng đã cố nói cho cậu tỉnh ngộ, vậy mà vẫn cố tình lừa phỉnh bản thân
mình. Lỗi là ở cậu, nên giờ mới phải đối mặt đầy đắng cay với nó.
Chỉ trách trái tim vô dụng này toàn chỉ cậu đi sai hướng mà thôi. Đôi
mắt cậu bỗng trở nên mờ nhạt, hình bóng em càng lúc càng giống như ảo
ảnh. Muốn giơ tay nắm chặt lấy, hóa ra chỉ là một khoảng trống không.
Giờ đây cậu chỉ muốn mình biến mất ngay lập tức, để không phải chịu nỗi
đau mà em mang lại nữa. Thì ra, chỉ có cậu là kẻ si tình ngu ngốc, không biết nắm bắt cơ hội, để đến khi em bước đi thật xa rồi cũng không đủ
khả năng giữ chặt em lại nữa. Cứ ngỡ em ngốc nghếch, chỉ cần cậu cố gắng một chút sẽ giữ được em mãi mãi, nhưng hóa ra cậu mới chính là kẻ ngốc. Thực sự chẳng biết trách ai ngoài chính mình.
Dòng người vẫn điên đảo lướt qua, còn cậu vẫn đứng như trời trồng giữa con phố đông nghẹt người chẳng khác nào một kẻ khùng. Khuôn mặt đờ đẫn
tội nghiệp.
Chương Vương Thần đáng thương! Lần này thì thất bại thật rồi, kết quả
này khó tiếp nhận đến vô cùng cực. Cậu nuốt không trôi, thực sự không
thể tin được mọi nỗ lực của mình hóa ra chỉ là cát bụi trong mắt em mà
thôi. Hoàn toàn không khiến em rung động đến một chút nào...Chỉ là ảo
tưởng cậu tự vẽ lên, tự giam mình trong thế giới tươi đẹp đó. Nhưng thế
giới đó chỉ tồn tại riêng cậu thôi, không ai cả, không ai có thể ở bên
an ủi một kẻ thất tình như cậu lúc này.
Vô cùng cô độc.
Dương Thiên Bối, có lẽ chúng ta không duyên...cũng không phận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT