Ngày mới mở ra, mới sáng mà mây đen đã giăng kín trời, ánh nắng yếu ớt len
lỏi qua các đám mây nặng trịch chuẩn bị xả nước xuống mặt đất. Dương
Thiên Bối đứng im ở thềm không nhúc nhích đã được hai mươi phút. Không
ai hiểu cô bị làm sao.
Chương Vương Tử đang chuẩn bị đi học, bắt gặp cô đứng chắn ở cửa thì lấy làm tò mò, lại xem:
- Hey, Bối, bà chị bị gì vậy? Phải gió à?
Thiên Bối đứng ngây ra như rối, không nhúc nhích, phải lúc sau cái quai hàm mới phát ra âm thanh được:
- Cậu...chủ à...con...
- Con gì cơ?
- Con...
" Con" mà Thiên Bối nhắc đến đang...bò về phía cô. Cô dựng cả tóc gáy hét toáng lên rồi ôm chặt lấy cậu chủ.
- Á...Nó bò kìa...
Vương Tử hướng mắt về "quái vật" đang "tấn công" Bối. "Trời ạ! Một con
gián". Cậu mỉm cười khi Thiên Bối ôm cứng lấy mình, cậu lại càng được đà huých người về phía "quái vật".
- Huầy...lại đây.
Thiên Bối lại hét toáng lên ôm chặt lấy người cậu chủ, đúng lúc đó thì
Nhị thiếu gia đi đến, đuổi con gián đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, bỏ Vương
Tử ra, vuốt mồ hôi hột, cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn nhị thiếu gia đã giúp đỡ ạ.
Vương Tử bị phá thì tức tối:
- Đồ nhát gan.
Thiên Bối vẫn chưa hết sợ nên không còn đủ sức đi nổi nữa, người cô cứ
nũn cả ra như con chi chi. Nhân lúc anh trai không để ý, Vương Tử bế sốc cô lên, Thiên Bối ra sức hét đòi xuống nhưng không đủ sức chống lại cậu chủ nhỏ. Vương Tử ẵm cô lên ô tô riêng của mình, mặc kệ anh trai đang
đứng khó hiểu đằng sau.
Chiếc xe chạy êm ái, Dương Thiên Bối rất sợ những con vật không chân và
nhiều chân nên y như rằng những lần nhìn thấy chúng là bủn rủn tay chân
không làm gì được, thậm chí còn ngất. Và giờ cô ngủ ngon, đầu dựa vào
vai cậu chủ nhỏ. Vương Tử chỉ khẽ mỉm cười vuốt vuốt lọn tóc cô, "đáng
yêu quá!" Đôi mắt to tròn dễ thương, trong vắt này cứ như hút cậu vào
trong. Làn da trắng mịn màng mát như gió núi mùa xuân. Đôi môi nhỏ hồng
hồng làm cậu say đắm.
- Ba...mẹ...đừng chết...
Thiên Bối rên khẽ, "chắc lại là ác mộng rồi". Vương Tử ôm cô vào lòng để cô bớt sợ hơn.
Hai hàng cây bên đường trôi qua nhanh chóng. Bóng nắng dần hiện ra thay
cho trời mưa, chỉ là một cơn giông đến không đúng lúc. Màu nắng rủ nhè
nhẹ đem theo hơi thở mới cho cuộc sống nơi đây. Từng tầng mây trông như
những chiếc bánh kem phủ sữa đường thơm phức.
Xe dừng tại một trường nữ sinh trọng điểm. Cậu vỗ nhẹ vào má cô:
- Dậy đi, đến trường bà chị rồi đấy.
- Ưm...hưm...- Thiên Bối vẫn còn ngái ngủ không chịu dậy.
- Dậy cái coi.- Vương Tử đẩy đầu cô ra bằng được.
" Phập!"- Không biết mơ ngủ thấy cái gì mà cô cắn phập cái vào bàn tay cậu ta.
Thiên Bối vẫn cắn lấy tay cậu như ngoạm được một cái đùi gà to tổ chảng
vậy. Còn mặt cậu thì cắt không còn một giọt máu vì đau quá. Không còn
cách nào khác, chú tài xế phía trước thì lại cứ cười tủm tỉm mà không
giúp. Quân tử bị dồn đến chỗ chết thì phải dùng đến hạ sách thôi, cậu
liền lấy đầu mình đập vào đầu Thiên Bối một cái "cốp" rõ to.
Cuối cùng thì cũng chiến thắng, ha ha.
You win.
Tuyệt, cậu tự mãn hất cao mặt. Thiên Bối đau đớn xoa cái đầu vừa bị va chạm mạnh của mình, nhăn nhó:
- Đau quá!
- Bà chị, vào học đi kìa.
Cô giật thót mình, vội vã xách cặp xuống xe ngay, không quên cúi đầu:
- Chào cậu chủ, chúc cậu đi học vui vẻ.
Nhưng ôi thôi, cô hít trọn khói xe, ho sặc sụa. " Hừ, tên tiểu tử thối
tha, thù này ta quyết phải trả, không trả ta không phải...à, vẫn là
người. Hừ hừ." Cô tức giận khoa chân múa tay về phía chiếc xe đã khuất
bóng đằng xa. Căn bản là cô và tên nhóc đó ắt có hiềm khích từ kiếp
trước. " Có thể trong một trận tử chiến, hắn đã bị tôi knock out nên đến bây giờ vẫn còn thù phải không? Woa, quả là oan oan tương báo. Nhưng dù kiếp mèo hay kiếp chó, kiếp gió hay kiếp mây, kiếp cây hay kiếp lá thì
ta vẫn là bá chủ, á há há há...."
Bốp!
Một thanh gỗ nặng nhọc đánh vào đầu cô thành một tiếng kêu vang trời.
- Dương Thiên Bối, không vào lớp mà còn đứng đây cười một mình, em định trêu tôi phải không?
" Ối trời, thầy thể dục!"
- Thầy à...Em thực xin lỗi.
- Em có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi bắt gặp em đứng cười một mình không hả? Chẳng lẽ em mắc bệnh tự kỉ?
Thiên Bối vắt chân lên cổ mà chạy đi mặc dù phía sau không có ai truy
đuổi. Cô chạy vào lớp, đầu xù ra như tổ quạ, lại thêm cái mặt nghệt ra
như kẻ ngốc. Cả lớp không hẹn mà cùng nhau cười khúc khích. Cô nhận thấy bộ dạng khó coi của mình, bèn đứng thẳng, vuốt vuốt
lại tóc, mỉm cười:
- Hây...xin chào.
- Xin chào cái gì, còn không mau vào chỗ.- Cô giáo đứng trên bục quắc mắt nhìn Thiên Bối.
Cô mải móng chạy vào lớp nhưng...
Phịch
Người xui xẻo như thế này chỉ có Dương Thiên Bối.
Thiên Bối vồ ếch ngay tại chỗ...cái dáng này...thật là mắc cười quá. Cô
ngước mắt lên trời mà căm phẫn: " Sao ông ác thế hả? Bộ tôi làm gì ông
hả? Tôi sinh nhằm vào giờ ông đang làm chuyện đen tối nên trù tôi đúng
không hả? Chết tiệt! Hừ hừ."
Cô bò dậy, lấy tay phủi phủi bụi trên người, và đương nhiên, dưới kia
hàng trăm con mắt đang không nhịn nổi cười. Cô giáo cũng phải bụm miệng, Thiên Bối đã bị gắn mác "kẻ xui xẻo số một" từ đây...
Giờ ăn trưa, mọi người đổ dồn về phía bảng thành tích cuối nhà ăn. Thiên Bối không muốn xem vì cô đã biết trước kết quả. Một số cặp mắt dồn về
phía cô gái đang ngồi ăn rất thanh nhàn kia.
Cô ta thật sự là siêu ngốc sao?
- Bối!- Có tiếng gọi từ xa và một cô bạn tóc ngắn ngang vai, mắt một mí
rất cao ngạo, từ người tỏa ra khí chất cao sang, quyền quý. Phải nói là
vô cùng xinh đẹp.
- Cao Mẫn Mẫn, cậu có thể vặn nhỏ volume lại được không?- Thiên Bối ngao ngán cho một thìa canh vào miệng.
- Làm sao mình có thể bình tĩnh được chứ? Cậu lại xếp hạng hai.
- Thế là tốt rồi.
- Nhưng là từ dưới lên.- Cao Mẫn Mẫn làm như là bức bối lắm, "cô ấy đứng ở vị trí của mình lúc này sao?"
Thiên Bối tỏ ra bình tĩnh lạ, cô vẫn ăn ngon lành, theo quan điểm của cô gái này là, "học tài thi phận", "chẳng phải các thi nhân xưa thường nói vậy sao?" Xét cho cùng thì cô cũng là kẻ bị ông trời ghen ghét thôi.
- Học tài thi phận cái quái gì chứ? Cậu tưởng mình học tài lắm à cô
nương.- Cao Mẫn Mẫn đã đọc ngay được ý nghĩ của bạn thân mà lập tức phản đối quyết liệt.
- Cậu có phải là bạn thân mình không vậy?- Thiên Bối cố nuốt cục tức vào dạ dày, giương cặp mắt "lạnh băng" nhìn cô bạn trước mắt. "Những lời
của Mẫn thật làm người ta đau lòng quá đi."
- Mình vốn tính "thẳng như ruột ngựa mà", cậu tự ái vô ích thôi.- Cao
Mẫn Mẫn cũng chẳng vừa, đường đường là người đứng thứ hai toàn trường mà cư nhiên lại là bạn thân của kẻ ngốc này, há chẳng phải là quá kì lạ
sao?
- Nghiên cứu nào nói ruột ngựa thẳng chứ?- Dương Thiên Bối đâu phải kẻ
ngốc, mà có là kẻ ngốc thật thì ít ra cũng giỏi "vạch lá tìm sâu" chứ.
Hai bên không chịu thua nhau, hết đấu võ mồm lại chuyển qua võ mắt, thật là tình bạn kì lạ. Nhưng Bối và Mẫn lại chơi thân nhau từ lâu, người
ngoài không khỏi phủ định rằng tình bạn của họ "hết sức keo sơn".
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dương Thiên Bối cũng phải chịu thua mà chắp tay vái lạy cô
bạn của mình. Quả là giữa hai con người này có điểm tương đồng- rất bướng bỉnh.
- Bối, cậu càng ngày càng ngốc.- Chẳng ngại điều chi mà Mẫn sẵn sàng sát muối ngay trái tim đang chi chít tổn thương của Bối.
- Hừ, cậu dám nhạo báng mình?
- Không phải do cậu ngốc, mà là do mình quá thông minh thôi.- Cao Mẫn
Mẫn nở nụ cười đẹp mê hồn, vậy mà lại có phần châm chọc trong đó. Cô
cười ngặt nghẽo rồi cho miếng bánh vào miệng nhai rất ư là "thoải mái".
- Bối, cậu và thiếu gia "socola" thế nào rồi?
- Cái gì mà thiếu gia socola?
- Chẳng phải là Nhị thiếu gia nhà họ Chương đó sao?
- À...sao đâu...!- Không hẹn mà bất giác mặt Thiên Bối đỏ lựng lên, "đây chẳng phải là thừa nhận rồi sao?"
- Đừng tỏ ra nai tơ như vậy, có cần mình sẽ đeo thêm một cái nơ vào cổ cậu.- Sớm hiểu cái tính
"có tật mà giấu" của bạn mình, Cao Mẫn Mẫn liền dùng lời lẽ tấn công trực diện cho nhanh.
- Thì Vương Thần vẫn hay giúp đỡ mình...- Thiên Bối giơ hai tay lên ôm hai má ửng đỏ của mình, lắc lắc đầu coi thật dễ thương.
- Ra vậy, chậc...- Mẫn Mẫn chỉ biết cười mà lắc đầu cho sự ngốc ngếch trời sinh của bạn mình.
Họ nói chuyện phiếm suốt giờ nghỉ trưa. Có thể nói là miệng hoạt động
không ngớt nếu hai người này ngồi với nhau. Nhưng giữa họ vẫn luôn tồn
tại một tình bạn vô cùng đẹp đẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT