Thiên Bối bật dậy khỏi giường, mồ hôi túa ướt vầng trán, cả người cô đẫm mồ
hôi, những sợi tóc dính vào hai bên cổ, cô thở dốc. Lại là cơn ác mộng
đó, gần đây cô đêm nào cũng mơ đến nó.
Cô mơ thấy Vương Thần nhìn mình, nhìn rất lâu, rất chăm chú, tưởng như muốn nuốt gọn cô vào hai con ngươi trong suốt màu cà phê đó. Chỉ có
điều, ánh mắt đó không hề dịu dàng, không hề ấm áp, nó đáng sợ, rất đáng sợ, và điều đó khiến cô thấy thật sự lo lắng.
Cô mệt mỏi tựa vào gối, tạm gác cơn ác mộng đó qua một bên, suy nghĩ
về vấn đề đuổi học ban sáng. Trong đầu cô là cả tá câu hỏi về kẻ "ném đá giấu tay" sau lưng mình. Người biết cô làm giúp việc chỉ có người nhà
họ Chương và Mẫn thôi mà.
" Mẫn ư? Không thể nào? Cô ấy không phải người như vậy." Thiên Bối lắc đầu phủ nhận, mặc dù giả thiết duy nhất đặt về Mẫn.
Người thứ hai là lão gia và hai phu nhân, điều này lại càng không thể, ba người họ, đâu có ai ghét cô đâu. Thứ ba là Vương Thần, cậu ấy cũng
không phải, sao cậu ấy lại làm vậy với cô được chứ.
Người còn lại là Vương Tử.
Tên nhóc đó...Thiên Bối bỗng thấy khó hiểu, cô không biết có phải cậu
ta không? Nhưng cậu ta chẳng có lí do gì để làm vậy cả. Thiên Bối đau
đầu vô cùng, cô thôi không nghĩ ngợi gì nữa, thật sự quá mệt mỏi.
Vừa hay lúc đó có tiếng chuông điện thoại. Thiên Bối uể oải ấn nút
nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói oang oang như hét vào ống
nghe:
[ Dương Thiên Bối, cậu có sao không hả?]
- Mẫn?
[ Ừ mình đây!]
- Mình không sao cả, cậu biết tin rồi hả?
[ Ừ, thôi, gặp mặt dễ nói chuyện hơn, cậu ra quán cafe gần trường mình nhé.]
- Hơ?
[ Tít...tít..]
Thiên Bối đờ ra nhìn vào màn hình đen ngòm, tưởng chừng như toàn bộ
trung ương thần kinh ngưng hoạt động trong giây lát, cuối cùng cô mới
hiểu ra: “Mẫn hẹn mình ra quán cà phê nói chuyện”.
Cô cũng đứng dậy, tìm một bộ quần áo khoác tạm vào người, tránh khỏi cái lạnh đang xâm chiếm.
Cô bước xuống nhà, không thấy ai cả, thằng nhóc Vương Tử chắc đang ở
trong phòng, thật sự hôm nay cô đã lên phòng cũ nằm vì muốn yên tĩnh, đi qua cửa phòng cậu chủ nhỏ, cô bất giác khựng lại, nhìn trân trân vào
cửa phòng, không hiểu tại sao mình lại như vậy.
- Dương Thiên Bối.- Bỗng trong phòng vang lên tiếng nói.
Thiên Bối giương mắt to nhìn, lúng túng định tìm lời giải thích, nhưng ngay sau đó, cô chợt khựng lại. " Làm thế quái nào mà cậu ta biết mình
đang đứng ngoài này chứ?"
- Bà chị đúng là đồ điên.- Cái giọng này, ẽo ọt và đặc sệt mùi tự kiêu, không thể lẫn vào đâu được.
" Cái quái gì?" Mặt Thiên Bối như cục đất sét bị nặn méo mó. " Sao tự
nhiên cậu ta lại chửi mình điên chứ?" Cô định đá cửa xông vào làm cho ra lẽ thì...
- Sao bà chị cứ làm tim tôi không đập bình thường hả?
" Huh? Cái gì mà tim với cật ở đây? Tim cậu ta bị làm sao cũng đổ cho
mình ư?" Cô nghiến răng trèo trẹo vì sự đổ oan "bá đạo" của cậu ta.
Câu nói chưa kịp dứt thì cửa phòng đã bị đá cái "rầm", ốc vít bắn tứ
phía, chứng tỏ sức công phá của Thiên Bối cũng thuộc diện "khủng". Vương Tử thì mặt thộn ra, không hiểu cái mô tê gì.
Trong khi cậu vẫn "ú ớ" như gà mắc tóc thì Thiên Bối đã gào lên như sấm:
- Hừ? Nói xấu giỏi quá ha?
- Ơ ơ...- Vương Tử như người ngoài hành tinh rơi xuống, không hiểu cái gì đang diễn ra.
- Chương Vương Tử, ngày tận thế của cậu coi như đã đến, nhào vô.- Thiên
Bối vừa thét vừa xông đến cậu nhóc như Triển Chiêu xuất trận. Ồ, kịch
tính quá, không biết cô nàng sẽ dùng “Vịnh Xuân quyền” hay “Càn khôn đại nã di” nhỉ?
Thấy "khối thịt" Thiên Bối sắp đáp vào người mình, Vương Tử mặt cắt
không còn giọt máu, nhanh chân né sang một bên. Ố ồ, đoán trật lất, đây
là chiêu thức truyền thống “Lấy thịt đè người đây mà”. Và kết quả...
Rầm!
Thiên Bối đáp "phi cơ" xuống ngay cái nệm đặt dưới sàn nhà, dáng điệu
nghệ như một con frog. Cô nghe tiếng xương cốt đang thi nhau sụt lở hệt
như vừa có một trận động đất đi qua.
Và thế là, hình ảnh đó tiếp diễn trong năm phút, một kẻ vẫn chưa khỏi
hoảng hồn đứng về một phía, một người vẫn dáng nằm rất "Perfect". Mãi
đến khi, lão mặt trời sầu não chống cằm đi thảm aladanh hạ dần xuống
núi. Bà lão màn đêm nhào lên như "batman" ngự trị không gian. Họ vẫn yên tư thế đó, giống hệt một chiếc đĩa xước.
- Á há há há...
Từ đâu, một điệu cười không thể ghê rợn hơn vang lên, Vương Tử do quán tính mà quay vụt cổ về phía cửa, nhưng… thật đau lòng, có lẽ do xương
cốt cậu đã ngừng hoạt động quá lâu nên ngay khi thực hiện động tác mạnh
mẽ đó… có một tiếng “Crắc” vang lên, nhỏ nhẹ tựa chiếc lá lìa cành,
nhưng để lại cho khổ chủ một nỗi đau vô hạn.
- Á!- Cậu hét lên một tiếng, hóa ra cái cổ bị...trẹo.
Thiên Bối do "lực hút" của âm thanh nọ mà quay theo, kết quả cũng
không tránh khỏi thần xui xẻo khi khuỷu tay bị va đập mạnh sau một thời
gian ngừng hoạt động. Trông hoàn cảnh lúc này của hai người chẳng khác
nào...hài kịch.
- Trồi ôi, làm gì mà trông như vừa đi đánh giặc về thế? Hai đã rốt cuộc đã làm gì nhau?- Câu nói sặc mùi nguy hiểm.
Vương Tử la lên oai oái:
- Mẹ còn không vào bẻ lại cổ cho con, đau gần chết rồi đây này.
Mẹ trẻ bước lại phía cậu, giơ bàn tay trắng muốt của mình, vỗ bốp bốp lên mặt cậu, không quên nở nụ cười rất "đểu":
- Thằng con trời đánh! Chết chưa con!
Nói rồi bà quay vụt lại phía Thiên Bối, để lại đằng sau Vương Tử khóc
không ra nước mắt, đang tức không thể tả vì cái mặt không thể quay ra
phía khác được.
Thiên Bối mắt rưng rưng nhìn Khải Nhi, vẻ mặt sầu thảm, liền diễn vở "Sầu biệt li":
- Thiếu phu nhân à...Bẻ lại tay giúp tôi với.
Khải Nhi mỉm cười, đỡ cô đứng dậy rồi nhẹ nhàng bẻ lại khuỷu tay cô.
Thiên Bối kêu lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống giường, mặt nhăn nhó
một hồi rồi giãn ra, sau đó hàm răng được dịp "tỏa sáng" hết cỡ.
Chương Vương Tử thấy vậy thì lấy làm tức mình lắm, cậu nghiến răng
nhìn hai con người đang cười rất khả ố, cộng thêm nghi ngờ về mối quan
hệ huyết thống với người đàn bà trước mặt mình.
Cậu đành tự bẻ lại cổ, trong khi không khí vẫn đang chìm trong yên
bình, ngỡ rằng có thể nghe được tiếng hai con muỗi tâm tình với nhau thì bất chợt một tiếng kêu "ré" lên, kèm sau đó là một loạt động từ từ được liệt kê. Chương Vương Tử ngã phịch xuống, con chim đang đậu trên cành
cây bị giật mình lộn cổ xuống đất, con mèo đang ăn vụng thì bị sặc lăn
đùng ra đấy...Và blah blah...
" Ó e...ó e..."
Tiếng còi cấp cứu vang cả con phố, chiếc xe màu trắng lao vụt trên
đường, trong xe, có hai con người vẫn chưa khỏi bàng hoàng vì cú sốc vừa rồi. Bên ngoài, bóng tối đã bao trùm như một tấm rèm đen u ám.
Tại quán cafe đối diện trường nữ sinh.
Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên không gian, một bản nhạc nhẹ được bật lên,
những vị khách bên trong đều mang tâm trạng rất trầm ngâm. Riêng có một
cô gái ngồi cạnh cửa sổ, vẻ mặt rất sốt sắng nhìn ra phía bên ngoài. Cô
gái có mái tóc ngắn màu vàng sậm cuốn xoăn, trông rất xinh đẹp mà có vẻ
thông minh nổi trội.
Ly cà phê trên bàn đã nguội lạnh, Thiên Bối muộn 30 phút rồi.
Cao Mẫn Mẫn chống cằm suy nghĩ về bí mật mà mình mới phát hiện, cô
không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra được, nếu không cô bạn ngốc
nghếch của cô sẽ vĩnh viễn bị đánh lừa. Đang chìm đắm trong những suy
nghĩ thì chợt một bàn tay đặt lên vai cô. Mẫn mừng rỡ quay vụt lại.
Nụ cười trên môi cô vụt tắt, đôi mắt đen tối sầm lại. Người ấy không phải Thiên Bối.
- Chương...Vương Thần?
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng toát, bên ngoài là áo len mỏng, khẽ mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô.
- Cậu là bạn của Thiên Bối?
Mẫn có phần sốc, vì không hiểu cậu ta làm sao lại có thể biết mà đến đây, và hơn nữa, cô cảm thấy vô cùng...sợ hãi...
- Phải...nhưng tôi nhớ là hẹn Thiên Bối chứ không phải cậu.
Vương Thần nhấp một ngụm nước, nhếch mép:
- Nhưng là tôi đến thay cô ấy...mà quán này cũng đâu cấm người vào.
Mẫn cứng họng, cô cảm thấy bực bội, liền xách túi đứng dậy.
- Ngồi xuống.
Cô quay lại, mở to đôi mắt nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt sắc
lạnh của cậu ta quét qua người cô như một luồng điện tê dại, cô run run
ngồi xuống.
- Tôi biết cậu đủ thông minh để biết việc mình cần làm.- Vương Thần nói
bằng giọng đều đều nhưng trong từng câu chữ lại chứa sự cảnh cáo.
Mẫn vẫn tỏ ra bình thản, cô cũng không phải vừa, người ta thường nói
những cô nàng mắt một mí rất khó bắt nạt, cô bèn ngả người ra sau ghế:
- Chương Vương Thần! Cậu cũng khá lắm, tôi không nghĩ là một người như cậu lại có thể làm được việc đó đâu nhỉ.
Vương Thần không nói gì, chỉ cười khẩy, vốn cậu đã không quan tâm đến
hình tượng của mình với người khác, chỉ duy nhất một người mới khiến cậu thay đổi mà thôi.
- Cậu nghĩ ai cũng ngốc lắm sao? Có thể Thiên Bối không biết gì, nhưng riêng tôi, không có gì là không thể.
Mẫn vẫn buông những câu nói khiêu khích, sở thích của cô là khiến
người khác hết đường lui, nhưng lần này lại khác, bởi cô đâu có biết kẻ
đang bị dồn vào ngõ cụt chính là...cô.
Vương Thần nhổm người lên, lấy hai tay chống cằm, chớp hàng mi dày của mình, vẻ mặt có thể nói là đậm chất "ngây thơ":
- Hình như tôi đánh giá cậu quá cao rồi Cao Mẫn Mẫn.
Cô hơi giật mình, nhưng lại không để lộ ra ngoài, tuy vẻ mặt rất thờ
ơ, nhưng tim cô đập thình thịch theo từng lời nói của hắn, những câu nói đòi hỏi tư duy phân tích thật cao.
- Cậu có biết cách khóa trái không?
- Khóa trái?- Trong một phút không suy nghĩ, cô đã bật thốt ra từ mà sau này cô cảm thấy thật hối hận biết nhường nào.
Cậu lại cười, nụ cười mang theo sự khinh bỉ, khoanh tay trước ngực, cậu nói thật chậm như thể đang châm biếm cô gái kia.
- Cậu biết cách khóa trái cái miệng của mình không? Cô gái thông minh?
Dù là kẻ ngu ngốc như thế nào cũng có thể hiểu điều mà cậu ta nói. Còn Mẫn, cô thấy vô cùng bàng hoàng, tại sao từ vị trí chủ động, cô lại
biến thành bị động thế này? Ai mới thực là kẻ đe dọa?
- Chương Vương Thần...cậu điên rồi. Tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này với Thiên Bối.
Mẫn mất bình tĩnh, cô trở nên hoảng loạn vì câu nói của cậu ta.
" Choang"- Ly nước trên bàn bị hất xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh
nhỏ. Mọi người trong quán quay qua nhìn về phía bàn có một trai một gái
đang ngồi. Và người hất nó xuống không ai khác là Vương Thần, cậu cau
mày, nhưng miệng vẫn cười rất đẹp:
- Cao Mẫn Mẫn, cậu thật khiến tôi chán ghét. Là cậu không thể tự mình
khóa trái hay là muốn tôi giúp cậu khóa nó vào, hay cậu muốn mình giống
cái li kia?
Mẫn Mẫn thất kinh, mặt cô trắng bệch, đây là sự tấn công công khai.
Hắn ta...hắn ta...thật sự...Cô run lên bần bật, nhìn từng mảnh li vỡ nằm dưới mặt đất, cô bỗng thấy tương lai mình hiện ra thật tăm tối và mù
mịt.
- Đừng mộng tưởng rằng cậu là bạn của Thiên Bối thì tôi sẽ tốt với cậu.
Đồ ngu ngốc, cậu có biết tôi ghét nhất là gì không? Là bị đe dọa đấy? Mà cậu lại làm điều tôi ghét. Làm sao đây?- Cậu dừng rồi nhìn Mẫn đang run rẩy trước mặt mình như một con thú tội nghiệp.- Tôi sẽ làm tất cả...cậu biết mà...tôi có thể làm tất cả. Cậu hiểu không?
Nói xong, cậu đứng dậy, bước qua Mẫn, dừng lại, lấy tay vuốt nhẹ vào khuôn mặt đang sững sờ kia, thì thầm:
- Hãy thông minh lên một chút đi.
Vương Thần xỏ tay vào túi quần, lững thững bước ra khỏi quán cà phê,
vẻ lạnh lùng toát lên, khuôn mặt không một chút biểu cảm. Chỉ có cô gái
bên trong kia...đang chết đứng tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT