" Tình yêu không thể thiếu mùi vị của sự hờn ghen và cả những hiểu lầm
nho nhỏ. Sau những khó khăn được đặt ra trên chặng đường chiếm hữu trái
tim, họ sẽ hiểu nhau hơn, sẽ nhận ra tình cảm của mình ở mức đo như thế
nào. Hãy gạt bỏ ích kỉ của bản thân để mở rộng tấm lòng với người mình
yêu, hãy rải những cánh hoa hồng đẹp nhất lên con đường tình yêu của
mình, bạn nhé!"
[ Tiểu Thiên]
Thiên Bối trở về nhà sau một ngày đi chơi vui vẻ. Lúc cô chuẩn bị vào
nhà, bầu trời ban nãy còn xanh ngắt đã chuyển mây đen, mưa bắt đầu rơi
xuống như trút nước. Cô nhanh chân bước vào, dựng đôi dày ở cửa, sau đó
để chiếc áo khoác ngoài mắc treo. Nhìn vào trong, tối thui, cô cau mày " Sao lại tối om thế này? Không có ai ở nhà sao?" Cô dò dẫm công tắc, ánh sáng vàng ấm bao phủ không gian.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, không một tiếng động. Thiên Bối vào
phòng mình, bên trong cũng một màu đen tăm tối. Cô thấy bực dọc thật sự, thầm rủa:
- Hừ, cái tên tiểu tử kia đi đâu mà giờ này chưa về, để nhà tan hoang
thế này, mình mà không về chắc giờ trộm nó khuân hết đồ rồi quá.
Sau khi bật đèn, cô đến bên bàn học của mình, bên trên bày ba hộp quà bọc giấy màu rất đẹp. Cô hơi bất ngờ, mắt sáng lên.
Thiên Bối mở hộp quà to nhất có bọc màu hồng phấn cùng chiếc nơ xanh
lam xinh xắn. Bên trong là một chiếc gối ôm hình con sâu xanh rất ngộ,
cô thích thú ôm nó rồi tâng lên. Món quà này nhất định là của Lão gia
rồi, vì chỉ có ông mới biết cô rất thích con sâu xanh trong phim hoạt
hình này.
Tiếp theo cô mở một chiếc hộp nhỏ hơn, có nơ màu tím. Khi mở đến lớp
cuối cùng, cô đã thấy le lói tia sáng của kim loại, và đến khi món quà
được trưng bày trước mắt thì cô phải oà lên:
- Đồng hồ.
Phải, đó là một đôi đồng hồ tình nhân bằng bạc sáng loáng. Chiếc của
nữ có dây đeo màu trắng quý phái, mặt đính hai hạt ngọc, không có số,
chỉ có 3 chiếc kim đều đặn chạy. Chiếc của nam lại có dây đeo màu đen
lịch lãm, mặt giống của nữ. Nói chung, đây là một cặp rất đẹp và toát
lên vẻ đắt tiền.
Thiên Bối sung sướng ôm chầm lấy, một tấm thiệp màu cafe rơi ra, cô cầm lên đọc:
" Bối, chúc mừng sinh nhật con! Sau năm năm, Bối của bác giờ đã lớn
thật thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Quà của bác đơn giản vậy, mong con thông cảm nha, bác tặng đồng hồ đôi là mong con sẽ tặng chiếc còn lại
cho bạn trai, người con thực- sự- yêu- thương. Cuối cùng, bác chúc con
luôn luôn xinh đẹp và học tốt nhé! Hãy luôn mỉm cười con nhé! Mai Hiểu
Loan."
- Con cảm ơn! - Thiên Bối ôm chầm lấy tấm thiệp, áp vào ngực và mỉm cười hạnh phúc.- Con nhất định sẽ tặng cho người con yêu thương nhất.
Cô thoáng nghĩ đến Vương Thần. Cậu là người mà cô đã thương thầm nhớ
trộm suốt năm năm qua, là người con trai có nụ cười của thiên sứ và dịu
dàng như nắng ấm mùa đông. Cậu ấy… cậu ấy… có lẽ…
Trong một khoảnh khắc, cô thoáng ngỡ như, có cái gì đó đã chen vào
giữa, làm nhòa đi hình ảnh của Vương Thần trong trái tim cô.
Cô cất đôi đồng hồ vào ngăn kéo, sau đó đến hộp quà cuối cùng, một
chiếc hộp vừa cỡ một đầu đĩa có bọc màu xanh lá cây. Cô khéo léo mở ra,
bên trong là một...
- Barbie! – Thiên Bối hét lên kinh hãi, rụt phắt lại đằng sau.
" Cái quái gì? Búp bê barbie ư?" Thiên Bối run rẩy, vẫn chưa hoàn hồn
nhìn vào chiếc hộp, mắt muốn lồi cả ra. Một bộ thời trang búp bê mà mấy
đứa bé gái hay chơi.
Không… Không thể nào…
Chắc chắn là lúc nãy cô vừa nhìn thấy một con búp bê bằng nhựa với mái tóc vàng chóe nổi bật, thêm vào đó là một loạt quần áo thời trang rồi
giày dép trang sức các loại. Có con người nào lại quái dị đến mức đem
tặng một bộ búp bê – mà chỉ có trẻ con 4 tuổi mới chơi - cho một thiếu
nữ trưởng thành duyên dáng như cô cơ chứ?
Chẳng lẽ hôm nay cô xúc động quá đến mức bị quáng gà?
Cố lấy lại bình tĩnh, cô nuốt nước bọt cái “ực”, đánh bạo lại gần cầm lấy tấm thiệp xanh lam đặt bên cạnh hộp quà đó.
“ Không biết là nhân vật hồn nhiên nào đây?”
Mắt cô dán sâu vào hàng chữ đã cố-gắng-nắn-nót xiên xẹo trên trang giấy, không khỏi đau lòng cho sự trong sáng của tiếng Việt.
" Bối cưng, đây là quà của ta, mong cưng mãi thơ ngây như ngày nào. Yêu cưng lắm!
Du Khải Nhi."
- …
Thôi được rồi mà…
Thôi được rồi mà…
Tấm thiệp bị gió hất ra khỏi tay, bay là tà trong không khí rồi rơi
bộp xuống mặt đất như lá vàng lìa cành. Cô vẫn đờ ra như con rối đứt
dây, hai bàn tay run rẩy.
“ Giời ơi. Điên cũng phải có giới hạn thôi chứ! Barbie… Barbie… Ôi lạy thánh lạy thần… Đã nói con không có xúc phạm gì đến người mà!
Du Khải Nhi – I hate you!”
Cô gào thét trong lòng, uất ức đến mức muốn đem cả lố búp bê kia ra vặt đầu cho bõ giận.
“ Này thì Barbie… Này thì ngây thơ…”
- …
Ây da, tuy nhiên, sau một phút tĩnh tâm suy nghĩ thấu đáo, cô nàng của chúng ta đã xem xét lại sự việc dưới một góc nhìn tích cực hơn.
“ Hừm, dù cho có hơi xúc phạm một chút, nhưng dù sao đây vẫn là tấm
lòng người ta dành cho mình, mình cảm ơn còn chưa hết sao nỡ trách người ta…”
Và thế là, cô nàng vui vẻ rút lại những lời nguyền rủa khi nãy.
Thiên Bối bây giờ đang rất vui, vui vì mọi người đều nhớ sinh nhật cô, vui vì những món quà mà cô được tặng, vui nhất là vì cô biết rằng, mình không hề cô đơn.
Bất chợt, hình ảnh thằng nhóc với áo phông trắng và quần bò hiện lên trong đầu cô.
" Sao lại quên sinh nhật mình chứ, đồ vô tâm, đồ óc heo, vậy mà...mình cứ tưởng hôm nay sẽ...có quà của cậu ta cơ, mình đã mong vậy mà..."
Cô lấy tay dụi dụi mắt, đúng là buồn nát dạ dày, nhưng thôi không sao, ai mà cần chứ, hứ!
Thu dọn lại đống giấy vụn, ôm các món đồ cất đi, và đương nhiên, cô
cho luôn cái hộp đồ chơi kia vào ngăn " những đồ không bao giờ dùng".
Đúng là vừa giận mà lại vừa vui.
Nghĩ vu vơ một hồi, cô mới nhớ ra mình chưa tắm. Bèn lấy quần áo định
vào nhà tắm thì không mở được chốt cửa, cô vặn mạnh mà vẫn không được,
chả lẽ cửa hỏng?
Cô đành lấy chìa khóa dự bị ra, tra vào ổ và "cạch", cửa mở ra. " Lạ
thật, ai lại đi khóa cửa vào nhỉ?" Nói rồi cô bật đèn lên...
Rầm
Thiên Bối ngã sầm ra nền nhà, kinh hoàng không tin vào mắt mình.
Cậu chủ nhỏ, Chương Vương Tử đang nằm "ngủ" trong bồn tắm mà trên người vẫn mặc
nguyên quần nào. Thiên Bối bị chấn động một hồi rồi lấy lại bình tĩnh,
chạy vụt đến.
Nước vẫn chảy tóc tách trên người và đầu cậu, mái tóc bị nước ướt
nhẹp, nhỏ xuống bờ mi khép chặt và đôi môi tái nhợt vì lạnh, trông cậu
hệt như một người...đã chết.
Thiên Bối hốt hoảng vỗ vỗ vào mặt người ấy vẫn không chuyển biến sắc
mặt. Cô sợ quá, cô xốc người cậu dậy, dùng hết sức lay mạnh, nước mắt đã bắt đầu giàn giụa tràn ra hai bên má.
- Cậu chủ, cậu bị sao thế này? Dậy đi...dậy đi mà...
Mi Vương Tử hơi động đậy, mờ mờ nhìn hình ảnh phía trước.
" Là Bối,... cô ấy... đã trở về bên mình... rồi sao?"
Nhưng khi độ nét được phóng rõ hơn, cậu bắt đầu nhận ra những giọt
nước trong suốt mặn chát đang trào ra từ hai con mắt thạch anh ám khói
trong veo như thủy tinh ấy. Cậu nhíu mày, ai đã khiến cô ấy phải khóc?
Thiên Bối mừng rỡ ôm chầm lấy cậu, cả người lạnh toát như băng đá.
Thiên Bối tròn mắt nhìn, cô chạy lại lấy khăn phủ lên người cậu:
- Không,... cậu chủ quấn vào đi không lạnh lắm,... để tôi lấy nước nóng cho cậu.
Vương Tử nhăn mặt, ném chiếc khăn bông ra xa, nhắm hờ mắt, đau khổ "
Tại sao lại thế? Tại sao lại quan tâm tôi như thế, không phải đã bỏ tôi
rồi hay sao?"
Thiên Bối vẫn kiên quyết, cô giữ chặt tay cậu, đưa chiếc khăn chụp lên đầu cậu rồi lôi cậu ra ngoài bằng được. Vương Tử vì người vốn đã ốm lại nhiễm lạnh nên không đủ sức chống cự, cậu bị cô kéo ra ngoài và vất cho bộ quần áo ngủ vào người:
- Tôi không cần biết cậu bị gì, nhưng cậu làm ơn đi tắm đi.
Vương Tử hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng mắt cậu lại cụp xuống, đau
lắm, đau ở trái tim này chứ đâu phải là thể xác, cậu im lặng, không nhìn cô, lặng lẽ đi vào nhà tắm, đóng sầm cửa.
Thiên Bối ngồi phịch xuống giường thở hổn hển, giờ cô mới hoàn hồn, nãy muốn thót con tim.
Sao lại thế?
Có biết khi nãy tôi đau lắm không? Sợ lắm cậu biết không?
Một lúc sau thì Vương Tử bước ra, không nói không rằng, cậu nằm phịch
xuống trùm kín chăn. Thiên Bối thở dài rồi cũng lấy quần áo đi vào nhà
tắm.
Cửa nhà tắm vừa đóng lại, trái tim Vương Tử lại quặn thắt từng hồi. Cổ họng cậu đắng ngắt, sống mũi cay cay vô cùng khó chịu. Những hình ảnh
thân mật của hai người đó chiều nay, nắm tay, ôm ấp, hôn nhau, cứ như
một thước phim không có đoạn kết, tua đi tua lại trong đầu cậu.
Vương Tử nhắm chặt mắt lại, vùi mặt vào gồi, từng cơn choáng váng xâm chiếm lấy đầu cậu.
Sao thế hả Thiên Bối? Sao cứ thích trêu đùa tôi như vậy?
-…
“Đau…
…
Đau quá…!”
" Anh chẳng trách em đâu,
Khi giả vờ bên anh,
Thiên thần bên nhân gian thường giấu đi đôi cánh này..
Vì anh quá đỗi ngu ngơ...
Còn em quá đỗi ngây thơ...
Làm sao có thể để em tổn hại vì anh...."
[ Tôi đã yêu một thiên thần - Tim]
.
.
.
Thiên Bối dựa người vào bồn tắm. Làn nước ấm áp bao phủ quanh cô thực sự rất dễ chịu, rất thoải mái. Đôi mắt thạch anh ám khói bỗng thoáng một
nét buồn.
Cô đang nghĩ về Vương Tử, về hành động khi nãy của cậu ta đối với cô.
Cái khoảnh khắc nhìn thấy thân hình ấy trong phòng tắm, xanh xao và bất
động, tim cô như ngừng đập. Cảm giác bất an xâm chiếm đầu óc, cô sợ
người con trai ấy sẽ rời xa cô, mãi mãi.
Tại sao…?
Sao cô lại như vậy?
- Hừ, tên nhóc đó đã không thèm tặng quà mình, lại còn tỏ thái độ nữa. Tức chết đi được.
Cô lẩm nhẩm trong miệng rồi bước ra khỏi buồng tắm, mặc bộ đồ ngủ đi
ra, Vương Tử đã trùm kín chăn, không biết cậu ta ngủ chưa hay giả vờ
nhưng cô không muốn quan tâm nữa. Chỉ tổ đau đầu nhức óc mà thôi.
Thiên Bối chợt nhớ ra, rút điện thoại ra xem, cô ấn mãi mà màn hình
vẫn không chịu sáng, nhất quyết chỉ hiện hữu một màu đen lì lợm. Sau vài giây xem xét, cuối cùng cô cũng phát hiện ra, cái điện thoại này đã bị
sập nguồn.
Thiên Bối gãi đầu, nhăn mặt khó hiểu:
“ Lạ nhỉ, pin vẫn còn đầy, cả sáng nay mình cũng đâu có đụng vào nó, sao tự nhiên bị tắt nguồn chứ?”
Bật điện thoại lên, “1 tin nhắn mới”, cô thích thú ấn “mở”.
[ Bối, bà làm cái quái gì mà tắt máy thế hả? Muốn chết phải không?
A xin lỗi bà nha, hôm nay chủ nhật, tôi không tặng quà bà được, ngày mai tôi nhất định bù cho bà gấp đôi. Thấy tôi đáng yêu chưa nào?
Cao Mẫn Mẫn]
Cô mỉm cười, hình như từ ngày làm bạn với Mẫn Mẫn cô cười nhiều lên
thì phải? Tiếp tục dò phần “Hộp thư đến”, cô có hơi thất vọng vì không
nhận được tin nhắn nào khác ngoài mẩu tin khi nãy của Mẫn Mẫn. Sang
“Cuộc gọi đến”, hử, trống trơn?
Thiên Bối chán nản gập điện thoại lại, rồi quyết định gạt phắt tất cả, trèo lên giường ngủ trùm chăn đánh một giấc ngon lành.
…
Có vẻ cô không để ý rằng, ai đó đã cài đặt chế độ tự động xóa các cuộc gọi nhỡ đến máy cô.
…
Rào rào…
Màn đêm vẫn tĩnh lặng, tiếng mưa róc rách trên mái nghe buồn đến não nề.
Cách cửa sổ khép hờ bị gió sổ tung, tấm rèm trắng bay bay trong cơn
gió lạnh mùa đông. Mùi ngai ngái của xi măng ngấm nước phả vào căn
phòng.
Vương Tử trở mình, đôi mắt cà phê mơ màng nhìn sang chiếc giường bên
cạnh. Cậu khẽ gạt đám chăn qua một bên, gượng người ngồi dậy, những lọn
tóc mái lòa xòa trước mặt.
Hai tay cậu nắm chặt lại, bàn chân trần khe khẽ di chuyển lại gần
giường Thiên Bối. Cô đã ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài cong
cong khẽ rung rinh. Hơi thở cô đều đều, ấm áp.